Đan Thần

Chương 134: Thắng

Thắng Kỷ

13/05/2013



Nếu như chính diện quyết đấu, Chu Dật Phàm có lòng tin giết chết Trình Cung, nhưng muốn ở Cầm kỹ chiến thắng, hiện tại đã không có lòng tin. Dù sao này đã qua một năm, tâm tư của hắn đều đặt ở lực lượng. Cầm kỹ tăng lên không nhiều lắm, hơn nữa là một loại cảm ngộ tâm linh, tăng lên cùng vũ kỹ.

- Tốt.

Lúc này Chu Dật Phàm cũng không còn nhiều lời, trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Trình Cung.

Rất nhanh có người tới, trực tiếp đưa lên một cây đàn cổ, coi như là không tệ, Trình Cung ngồi ở chỗ kia, một bên là đối mặt Chu Dật Phàm, một bên là bàn cờ của Trình Lam.

Khi quân cờ Trình Lam vừa rơi xuống, tiếng đàn của Chu Dật Phàm cũng đã vang lên, tiếng đàn đã có một loại sát phạt chiến trường, đại quân quyết chiến đã đến giai đoạn sinh tử tồn vong. Thanh âm bành trướng, nếu như nhắm mắt lại cảm thụ, có thể dẫn người vào bên trong một loại giết chóc vô tận.

Mà thế công bên này của Trình Lam cũng rất hung mãnh, như một Tướng quân dẫn theo thiên quân vạn mã, nói là huynh đệ, nhưng căn bản không có một chút thân tình, ở trên bàn cờ có thể thể hiện ra, triệt để thích phóng tất cả oán khí, bất mãn đi ra, sát khí tung hoành, thẳng bức Trình Cung.

- Cho tới bây giờ còn chưa thấy có người có thể kích Dật Phàm đến loại trình độ này, Trình Cung này thật đúng là giận điên người không đền mạng, người khác chiến thắng mười lần cũng không bằng hắn thắng một lần.

- Hai người đều bị chọc giận, cái này có trò hay, đi lên liền quyết chiến. Hai người này đều là thiên chi kiêu tử, trụ cột của quốc gia, lần này vừa vặn khảo nghiệm bọn hắn, chỉ là Trình Cung này vẫn là ngoài ý định, hắn là hoàn khố là không có sai, vậy mà có thể ở phương diện cầm kỳ thư họa có tạo nghệ cao như vậy, Hành Lộ Đồ kia đã mang tới chưa?

- Đã mang tới, phương diện khác cũng tuyên bố hắn thắng lợi, cho nên chữ hắn ghi cùng tranh vẽ cũng đã đưa tới.

- Ân.

- Quả thực là đỉnh phong quyết đấu, không nghĩ tới lần này tới Vân Ca Thành có thể chứng kiến sự tình đặc sắc như vậy, sau khi trở về nhất định phải làm cho người biên soạn thành sách, lượng tiêu thụ nhất định sẽ rất tốt.

- Lần này Trình Cung còn có phiền toái, này không giống lúc trước, Chu Dật Phàm cùng Trình Lam liên thủ. Một tay đánh đàn, còn phải phân tâm đánh cờ, ai cũng không được ah.

- Phân tâm nhị dụng, tối kỵ a, lần này Trình Cung còn chơi lớn hơn. Dù sao tinh lực người có hạn, huống chi hắn đối mặt chính là Chu Dật Phàm cùng Trình Lam, xem thế công hai người này hung mãnh cỡ nào, hiển nhiên là muốn nhất cổ tác khí trực tiếp đả bại Trình Cung. Trong lòng hai người này cũng đều tức giận a, nếu như bọn họ thua nữa, Trình Cung kia thật là quét ngang giải thi đấu Tứ Bảo, chân đạp tứ đại tài tử.

- Kỳ thật hiện tại coi như hắn thua, phong quang của tứ đại tài tử cũng đã không còn, dù sao lần này Trình Cung làm quá náo động. Bất quá ta suy nghĩ nếu như hắn thắng, vậy sau này xưng hô như thế nào, cũng không thể gọi hắn là tứ đại tài tử a.

Người bên ngoài nghị luận, thảo luận, lo lắng như thế nào, giờ phút này đều không quan hệ cùng Chu Dật Phàm, giờ phút này Chu Dật Phàm đang là một đại soái, thủ hạ binh mã trăm vạn, sát phạt chi khí từ trong Cầm toát ra, làm một ít người lực lượng yếu nghe được cũng có chút chịu không được. Đại quân của hắn không ngừng tiến công, nhưng mà bất luận hắn tiến công như thế nào, một tay của Trình Cung tùy ý khảy đàn ở đằng kia, lại ngăn chặn công kích của hắn, như là đánh vào một tòa núi bông vậy.

Tinh lực hoàn toàn bị tiêu hóa, mà tòa bông núi này không vội không chậm đang tới gần hắn, bất luận hắn xung phong liều chết như thế nào cũng không có hiệu quả gì.



Giờ phút này bên Trình Lam càng thêm khẩn trương, sau khi mấy quân cờ rơi xuống, sắc mặt Trình Lam đã trở nên rất khó coi. Tại sao có thể như vậy, tại sao như vậy, chẳng những Trình Cung hắn hiểu được đánh cờ, hơn nữa thật không ngờ còn rất lợi hại.

Mình tả xung hữu đột, nhưng mà không có biện pháp đánh vỡ phong tỏa của hắn, hắn giống như là một đức Phật ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, đợi vô số người cung phụng, quỳ lạy. Mà mình muốn rung chuyển một chút cũng khó có thể làm được, một cảm giác vô lực dần dần chạy lên não.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng, Trình Lam không thể không bại, nhưng mà hắn không cam lòng mình thua Trình Cung.

Từ nhỏ đến lớn, Trình Cung hoàn khố phá sản, ăn uống, chơi gái, đánh bạc mọi thứ tinh thông, cả ngày sẽ gây ra một ít sự tình, Vân Ca Thành quả thực gần giống, gần thành, gần bằng sân chơi của hắn. Nhưng gia gia lại khắp nơi che chở hắn, quan tâm hắn, ngược lại là bất luận mình biểu hiện ưu dị cỡ nào, cũng không chiếm được chú ý. Cái này cũng chưa tính, hắn là cháu ruột làm sao vậy, chẳng lẽ hắn so với chính mình sinh ra sớm một ít, là Trình Vũ Phi con trai trưởng nhi tử nên hắn kế thừa Trình gia sao.

Loại phế vật như hắn, so với mình chênh lệch gấp trăm lần, tại sao như vậy. Trình Lam không cam lòng, hắn muốn cải biến hết thảy, hắn càng thêm cố gắng, hắn muốn ở tất cả sự tình đều vượt qua Trình Cung. Trên thực tế hắn cũng làm được, Trình Cung là phản diện của hắn, hắn là tứ đại tài tử, danh chấn Vân Ca Thành.

Nhưng hiện tại phế vật mình xem thường nhất, vậy mà dưới tình huống phân tâm nhị dụng, mình cũng chống đỡ không được, tại sao có thể như vậy.

Giờ phút này cùng hắn còn có Chu Dật Phàm, chỉ là Chu Dật Phàm còn có thể khống chế cảm xúc, trong nội tâm hơi giật mình, cũng mà đã dâng lên cảm giác vô lực. Tiếng đàn của Trình Cung không có đặc biệt gì, lại làm cho hắn cảm giác như núi bông vây quanh mình, hắn đã vô lực xoay chuyển trời đất. Trên kỹ xảo hắn thua, hắn biết rõ giờ phút này chỉ cần mình đem lực lượng ẩn chứa trong tiếng đàn, là có thể chấn Trình Cung thổ huyết, thậm chí đánh chết.

Ý nghĩ này đã hiện lên mấy lần ở trong đầu hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn chế trụ, không khôn ngoan. Đây bất quá là lần thứ nhất tỷ thí mà thôi, không đáng như thế, không nói trước Trình gia điên cuồng trả thù, chỉ là cách nhìn của người chung quanh cũng rất nghiêm trọng, thực tế còn có Hoàng đế nhìn xem, mình càng không thể thất thố. Thua một lần hai lần không coi vào đâu, hơn nữa sau lần thua này, cũng làm cho mình hiểu rõ Trình Cung hơn.

Hắn tuyệt không phải hoàn khố đơn giản như vậy, nhưng muốn nói hắn không phải hoàn khố, lại không giống.

Nếu như hắn có thể giả trang nhiều năm như vậy, bây giờ còn giả trang, vậy hành động nà của hắn thật lợi hại. Hơn nữa nếu như hắn thật sự muốn giả bộ, cũng không cần phải đường hoàng như thế, mâu thuẫn a, những thứ này đều rất mâu thuẫn, làm cho người ta rất khó suy đoán.

Nhưng vô luận như thế nào, Trình Cung, ngươi thắng được chú ý của ta, nếu ngươi biết thì rất thê thảm, rất thảm, rất thảm! !

- Đang. . .

Đã đến lúc này, tiếng đàn của Chu Dật Phàm cũng triệt để dừng lại, tay hơi động một chút, đàn liền được thu vào không gian giới chỉ:

- Rất tốt, Trình Cung, ngươi thắng.

- BA~!

Trong tay Trình Lam một mực nắm quân cờ cũng vỡ vụn, Trình Lam khẽ lắc đầu, cũng tỏ vẻ mình đã nhận thua.

- Ha ha. . . Đại thiếu, bà mẹ nó, thắng, thật sự thắng, cái này chúng ta phát. . .



Vừa rồi khi bọn hắn tỷ thí, đám người Bàn Tử cũng chạy đến, một mực đều đang ở phía dưới nhìn xem. Cái đài này từ mười mét biến thành hơn một mét, trận đấu bên trên mọi người đều thấy rõ ràng. Bọn hắn vừa nhận thua, Bàn Tử hưng phấn kêu lên trước nhất, tương đương với một năm rưỡi thu nhập quốc khố a.

Tuy hoàng gia khống chế thiên hạ, các loại thu nhập khác vô số, vượt xa mặt ngoài đơn giản như vậy. Nhưng ba trăm triệu lượng bạc, tương đương với ba ngàn vạn lượng hoàng kim, kia là một con số rất lớn a. Cho dù Trịnh Tam Nguyên lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không có thể có được nhiều tiền mặt như vậy, còn phải cộng tất cả sản nghiệp cùng một chỗ, cũng mới tới năm ngàn vạn lượng mà thôi, hiện tại Trình Cung thắng ba ngàn vạn lượng, Bàn Tử sao có thể không hưng phấn.

- Thiếu gia là giỏi nhất.

Tiểu Tuyết kích động đến nước mắt cũng muốn chảy xuống, bởi vì từ lúc Trình Cung tham gia thi đấu, càng về sau áp mình thắng, cho đến bắt đầu thi đấu, nàng nghe được đều là trào phúng cùng chế nhạo, giờ khắc này trong lòng của nàng khoan khoái dễ chịu chưa từng có qua, thiếu gia là lợi hại nhất, thiếu gia là giỏi nhất.

- A, thắng, thật sự thắng, thật lợi hại, quá đẹp trai xuất sắc...

Đông Phương Thanh Mai cũng hưng phấn kêu to.

Mà ngay cả Đông Phương Linh Lung rất ít có biểu lộ gì, cũng có thể nhìn ra biểu lộ rất nhỏ của nàng, giờ phút này nàng cũng rất là kích động vui vẻ.

Túy Miêu giơ hồ lô rượu lên uống ừng ực ừng ực, bên tai nghe những người khác sợ hãi thán phục, thậm chí có thống khổ té xỉu, hắn chỉ cười cười.

- Đã xong, đã xong, ta đem toàn bộ gia sản cá cược, lần này thảm rồi.

- Làm sao có thể thua, sao lại thất bại, mấy ngàn tài tử, còn có tứ đại tài tử, sao có thể bại bởi một người, đây không phải là thật, đây không phải là thật.

- Ha ha, thấy không, thấy không. Về sau ai còn dám nói ăn uống, chơi gái, đánh bạc học không được vật gì tốt, Trình đại thiếu là tinh thông mọi thứ, trước kia còn bao hoa thuyền ăn mừng ba ngày, bây giờ còn có tinh lực trực tiếp đánh bại tất cả các ngươi. Về sau nên nịnh bợ tiểu Vương một chút, muốn học cầm kỳ thư họa gì, ta dẫn người lên hoa thuyền gặp Trình đại thiếu học tập. Không được, ta phải hướng Trình đại thiếu thỉnh giáo trước, sao trên hoa thuyền còn học được tuyệt kỹ ấy.

Giờ phút này phía dưới có sợ hãi thán phục, thống khổ khó chịu càng nhiều hơn, càng có như Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ, Đông Phương Thanh Mai, tiểu Tuyết vui vẻ ăn mừng. Nhưng mà có một người, đột nhiên nhảy lên đài, chỉ vào Trình Cung hưng phấn hô to, có một ít người tức giận muốn xông tới đánh hắn, nhưng thấy hắn chỉ là hài tử mới mười mấy tuổi, vẻ mặt lại tửu sắc quá độ, mọi người lại lắc đầu không ra.

Con thứ ba của Tĩnh Vương gia, tuy tuổi Tiểu vương gia không lớn lắm, cũng đã tinh thông mọi thứ, rất có tư thế kế thừa Trình Cung, trở thành một đời hoàn khố mới, mà mục tiêu hắn sùng bái chính là Trình Cung. Đương nhiên, hắn cũng có một ngoại hiệu khác, là sỉ nhục hoàng gia. Nhưng hắn không sao cả, chẳng ai ngờ rằng Trình Cung chiến thắng, hắn sẽ vui vẻ như thế.

- Trình Cung. . . Trình Cung. . .

Lúc này, sắc mặt Âu Dương Ngọc Bảo tái nhợt đi ra, trong mắt mang theo oán độc nhìn chằm chằm vào Trình Cung, vốn là vĩnh viễn bảo trì sạch sẽ, giờ phút này trên người hắn mang theo vết máu hắn cũng không quản, hắn vừa thanh tỉnh là tới xem Trình Cung bị đánh bại như thế nào, lại không nghĩ rằng chạy đến đã thấy Trình Cung thắng Chu Dật Phàm liên thủ cùng Trình Lam.

- Túy Miêu, Bàn Tử, Sắc Quỷ, một hồi cầm ban thưởng ta phân cho các ngươi một phần, tứ đại tài tử sao, sau này huynh đệ ta ra ngoài có thể đong đưa cây quạt, ôm nữ nhân nói, nhìn thấy chưa, Tứ đại tài tử, chúng ta là Tứ đại tài tử, ha ha. . .

Giờ phút này Trình Cung hoàn toàn không để ý tới Chu Dật Phàm cùng Trình Lam, quay người lên ngựa, nhẹ nhàng thúc ngựa chạy đến chỗ đám người Bàn Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook