Đan Thần

Chương 440: Vạn Vô Nhất

Thắng Kỷ

13/05/2013

Sau thời thượng cổ, con người dần dần phát triển lớn mạnh, thời gian trôi qua họ bắt đầu giao dịch, nhưng lấy vật đổi vật thì rất ư bất tiện.

Thánh hiền phủ ánh nhìn khắp đại địa, ngưỡng mặt nhìn lên trời, đem đúc đồng thành cái gọi là “tiền”. Bởi vì trời tròn đất vuông, nên bên trong đồng tiền có cái lỗ hình vuông, giống như đại địa; còn bề ngoài đồng tiền thì là hình tròn, giống y như trời cao.

Tiền đóng vai trò là một thực thể, có thiên cũng có địa. Bên trong nó mô phỏng hình vuông của mặt đất, bên ngoài mô phỏng hình tròn của vòm trời. Tích lũy chất đống nó lại, cứ tựa hồ một ngọn núi cao. Lúc nó lưu thông, lại y hệt như dòng chảy. Sự lưu thông và dự trữ của nó, cũng có một qui tắc nhất định. Lúc trên chợ thì được sử dụng khá là tiện lợi, không cần lo lắng nó có bất kỳ hao tổn nào. Nó rất khó mục nát, tựa như một số người trường thọ vậy; Nó không ngừng lưu thông nhưng lại chẳng bao giờ dừng lại, cứ như “con đường” vậy, cứ vận hành mải không thôi, cho nên nó mới có thể lưu truyền lâu đến như vậy.

“Tiền” được đặt tên khởi nguồn từ chữ “tuyền” của “Nguồn tuyền (nguồn suối)”, cho nên mỗi ngày dân chúng đều cần dùng đến nó, tiền từ nguồn suối thì làm sao mà thiếu hụt được. Nơi xa hơn nữa nó cũng có thể đi, nơi sâu hơn nữa nó cũng có thể đến.

Cái tên Tứ Phương Lâu chính là bắt nguồn từ chữ tiền, ý nghĩa của nó chính là giống như con đường vậy, vĩnh viễn vận hành mải không thôi, có thể đến được bất kỳ nơi nào. Mà trên thực tế, Tứ Phương lâu căn bản cũng có thể làm được điểm này, bất cứ nơi nào đều có thể trông thấy sự tồn tại của Tứ Phương lâu.

Trong mắt người bình thường, nó chính là một ngân hàng tư nhân khổng lồ, nhưng chỉ có người thật sự thông minh mới biết được sự lợi hại của nó. Bao hàm cả hoàng tộc của quốc gia, nhân vật thượng cấp. Bởi vì triều đại có thể thay thế, nhưng Tứ Phương Lâu vẫn vĩnh viễn tồn tại, đối với những môn phái đã tồn tại trên chục triệu năm cũng vậy, những môn phái tồn tại càng lâu thực lực càng mạnh thì càng cảm nhận được sự khác biệt của Tứ Phương lâu.

Trên thực tế đây chỉ là xem trên bề mặt thôi, Trình Cung rõ biết sự khủng bố của Tứ Phương lâu, đó tuyệt đối là một trong những thế lực hùng mạnh nhất trên đại địa Cửu Châu này. Trên thế tục, tích lũy tiền đồng có thể đến chỗ của họ, đối với những tồn tại cường đại, tích lũy đan dược, pháp bảo, bí kíp đều đồng dạng có thể đến Tứ Phương lâu. Mà tồn trữ, vay mượn chỉ là một phần rất nhỏ của Tứ Phương lâu mà thôi. Tứ Phương lâu phát triển mấy nghìn năm trời, bất kỳ lĩnh vực nào bọn họ cũng có can thiệp tới, nếu không cũng không thể nào trở thành một trong những thế lực mạnh nhất trên đại địa Cửu châu được.

- Xin chào công tử, đây là nơi tiếp đãi khách quý, xin hỏi có thể giúp được gì cho người ạ?

Trình Cung vừa bước vào, lập tức có một mỹ nữ đoan trang xinh đẹp tiến đến chào hỏi.

Trình Cung nhìn thoáng qua một cái, mỹ nữ pháp lực vô biên Siêu Phàm Kỳ đỉnh phong làm tiếp tân, xem ra Tứ Phương lâu khá được xem trọng trên đảo Thiên Vũ này. Hơn nữa trông bộ dạng của nàng mỹ nữ này, còn không tới hai mươi tuổi, Tứ Phương lâu này thật sự khí thế bất phàm nha.

- Bảo người quản lý cấp cao nhất của các ngươi ra đây, ta muốn mở một tài khoản thiên tự đỉnh cấp.

Nàng mỹ nữ này tuy cười rất tươi, nhưng trong lời nói vẫn mang ý dò thám, bởi vì cứ cách quảng thời gian lại có một số người không biết chuyện xông vào đây, ý của nàng ta rất rõ ràng, chính là hỏi xem Trình Cung có biết đây không phải là nơi xử lý những việc vặt vảnh không, mà Trình Cung thì tùy tiện buông lại một câu, bước chân căn bản chẳng dừng lại, trực tiếp đi vào bên trong.

Tài khoản...thiên tự....đỉnh cấp!! Một lời nói của Trình Cung, triệt để làm cho nàng tiếp tân xinh đẹp phải ngây người, nàng ta ở đây đã mười mấy năm rồi, nhưng xưa nay chưa từng gặp qua khách quý mở tài khoản thiên tự, càng khỏi phải nói tới đỉnh cấp gì đó.

Tứ Phương lâu chia khách hàng ra làm ba cấp bậc: Thiên tự, Địa tự, Nhân tự, còn trên nữa thì nàng ta không biết rồi, mà mỗi một cấp bậc lại chia ra làm bốn cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Có thể nói là, đảo Thiên Vũ gồm hai chục triệu người này, cho dù Vũ Thân Vương đem thế chấp cả cái đảo này cho Tứ Phương lâu, cũng không đủ mở tài khoản Địa tự cao cấp được. Từ đây có thể biết rằng, tài khoản Thiên tự tôn quý nhường nào.

Trên thực tế, một số người cho dù là đế vương một nước cũng chỉ biết khách quý Tứ Phương Lâu chia làm bốn cấp bậc là Nhân tự sơ cấp, Nhân tự trung cấp, Nhân tự cao cấp và Nhân tự đỉnh cấp. Như Đế vương của Lam Vân Đế Quốc, tại Tứ Phương lâu cũng chỉ là khách Nhân tự cao cấp, đây còn là do lão ta là Hoàng đế. Nếu chỉ đơn thuần tồn trữ tiền bạc, vĩnh viễn không thể đột phá tài khoản Nhân tự, cho dù thật sự giàu có nứt trời đi nữa cũng vô dụng.

Nhiều năm như vậy, ở đây bọn họ cũng chỉ có hai vị đạt được tài khoản Địa tự trung cấp, mà hai vị này, một vị nghe nói là người trong thần miếu Bà La Đa, vị còn lại là môn chủ của đại môn phái đã tồn tại ở hải ngoại hết hai nghìn năm ròng.

- Mời người đi lối này, ta đã thông báo lên trên, người....mời người!



Nàng mỹ nữ này thất thần một lúc, tiếp đó phản ứng trở lại, vội vàng đuổi theo dẫn Trình Cung đi lên lầu, ánh mắt thì cẩn thận đánh giá Trình Cung. Trẻ tuổi, quá trẻ tuổi, cho dù hắn là thái tử của một nước, thiếu chủ của một môn phái, cũng không thể trở thành quý khách Thiên tự đỉnh cấp được. Chẳng lẽ nghe nói Tứ Phương lâu có quý khách Thiên tự đỉnh cấp, hắn cố tình đến đây làm loạn ?

Thế cũng không có khả năng đó, ai dám đến Tứ Phương lâu gây sự chứ?

Ai dà, thật là, tội lỗi, tội lỗi, lại dọa tiểu muội muội xinh đẹp rồi. Ánh mắt nàng tiểu mỹ nữ này nhìn mình, còn có thần thái kinh hãi trong đó, đương nhiên ánh mắt đó không thoát khỏi cặp mắt của Trình Cung rồi. Trong lòng Trình Cung thầm cười, đi theo tiểu mỹ nữ này đến một phòng khách siêu to lớn. Độ cao ở đây, xem như cao nhất xung quanh đây rồi, từ chỗ này có thể quan sát được phần lớn cảnh quan ở trong thành Thiên Vũ này.

- Không biết cao danh quý tánh của vị khách quý này?

Trình Cung vừa mới bước vào còn chưa ngồi xuống, đã nghe ngoài cửa có tiếng người nói vọng vào.

Tiếp đó có hai người đi vào, người đi trước là một người đàn ông tuổi trung niên, trong sự nho nhã còn mang theo chút tàn khốc. Tuy rằng đã cố tình che đậy, nhưng khí thế vẫn rất kinh người, trên đỉnh đầu còn đội mũ tím, Trình Cung vừa nhìn thoáng qua cách ăn mặc của gã liền nhận ra ngay. Đây là cách ăn mặc tương đối phổ biến ở đại lục Trung Châu. Tuy rằng ở những đại lục khác cũng có cách ăn mặc này, nhưng trông cách ăn mặc của người này, chắc hẳn gã phải là người của Đại Lục Trung Châu, không giống với người đã ở lâu năm tại đảo Thiên Vũ này.

Tiếp theo đó, thái độ của tiếp tân tiểu mỹ nhân kia, khiến cho Trình Cung càng xác thật cách nghĩ của hắn, thấy người đàn ông trung niên bước vào, theo sau gã là một người lớn tuổi, tiểu mỹ nữ kia trước tiên là ngẩn ngơ, sau đó vội vàng cung kính hành lễ với người lớn tuổi phía sau. Hơn nữa, trong biểu hiện của nàng ta có vài phần mê mang cùng nghi hoặc, rõ ràng không biết người trung niên này là ai, sao lại đi trước mặt người phụ trách cao nhất của Tứ Phương lâu đảo Thiên Vũ.

Từ khoảnh khắc đầu tiên thì người đàn ông trung niên kia đã nhìn chằm chằm vào Trình Cung, ánh mắt đó cứ như muốn nhìn thấu con người của Trình Cung, tựa hồ không gian xung quanh ngoại trừ gã và Trình Cung ra thì không còn ai khác nữa.

Mà người lớn tuổi theo sau bước vào thì lập tức xua tay, bảo tiểu mỹ nữ tiếp khách lui xuống, tiếp đó cung kính đi theo sau người đàn ông trung niên vào trong.

- Viêm Long, trông bộ dạng của ngươi cứ như là nhân vật lớn đỉnh lắm ấy, tài khoản Thiên tự ngươi mở được không?

Trình Cung sớm có chuẩn bị, giọng điệu kiêu ngạo, tuy cảm nhận được luồng sức mạnh trên người người này khá mạnh, nhưng hắn vẫn không chút dè dặt cất tiếng nói.

Lão nhân theo sau khẽ chau mày lại, bản thân nội bộ của Tứ Phương lâu đã rất quan trọng chuyện quy củ, tuy rằng về phương diện ngân hàng ở đại địa Cửu Châu này, bọn họ được xem như là tồn tại độc quyền thật thụ rồi. Nhưng chưa bao giờ vì vậy mà buông thả qua. Tuy không phải thái độ phục vụ và chất lượng tốt nhất, nhưng cũng tuyệt đối rất ư quy củ. Có điều đây vốn không phải do Tứ Phương lâu yếu hơn ai khác, đối diện với cấp cao của Tứ Phương lâu, khách hàng có cao quý hơn nữa cũng không dám quá đáng.

Tên tiểu tử này tuổi đời có là bao, không ngờ lại huênh hoang láo xược như vậy, rõ ràng không biết họ bản thân là gì mà. Chỉ nghe Trình Cung nói muốn mở tài khoản Thiên tự, lão nhân này cũng không dám nhiều lời, cẩn thận nhìn người trung niên đứng trước lão.

- Vạn Vô Nhất ta tuy không ở vị trí quá cao trong Tứ Phương lâu, nhưng quyền quyết định cho phép mở một tài khoản Thiên tự thì vẫn có, chỉ là không biết quý khách lấy gì để mở tài khoản Thiên tự đây?

Tính tình của Vạn Vô Nhất cũng khá tốt, cười cười nhìn chàng thanh niên trước mặt mình, chàng thanh niên này còn chưa đột phá Nhân Anh Kỳ, vậy mà chạy tới đây đòi mở tài khoản Thiên tự, trong lòng Vạn Vô Nhất cũng rất hiếu kỳ.

- Có phải ngươi có một đệ đệ tên là Vạn Vô Thất không?



Vạn Vô Nhất, người của Vạn gia. Vạn là một cái họ, là một trong những thế lức lớn của Tứ Phương lâu, kiếp trước Trình Cung cũng có tìm hiểu đôi chút về Tứ Phương lâu, lúc này đột nhiên chuyển chủ đề, cười hỏi Vạn Vô Nhất.

- Vạn Vô Thất ? Không có.

Vạn Vô Nhất lắc lắc đầu, hoài nghi nhìn Trình Cung, không biết hắn nói vậy có ý gì.

- Ha ha....

Trình Cung cười nói:

-Vạn vô nhất thất mà, ngươi tên là Vạn Vô Nhất, đệ đệ ngươi không phải tên Vạn Vô Thất thì là gì/?

Vạn Vô Nhất nhìn Viêm Long đang cười vui vẻ, có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra, tên tiểu tử này là ai đấy. Cho dù bản thân có ý khống chế, kiềm nén sức mạnh. Nhưng tên tiểu tử này không thể không cảm giác được gì chứ, không ngờ còn nói ra chuyện cười chẳng buồn cười chút nào. Điều mấu chốt là, Vạn Vô Nhất càng nhìn càng thấy tên tiểu tử này không giống người có khả năng mở tài khoản Thiên tự.

- Tuần tra sứ đại nhân, hay là để thuộc hạ tiếp đãi hắn, ta thấy tiểu tử này điên điên khùng khùng không giống người đến mở tài khoản Thiên tự.

Lão nhân đi theo sau Vạn Vô Nhất chính là người phụ trách Tứ Phương lâu hải ngoại tên là Thái Chí Sơn, càng nghe lời gã Viêm Long này nói thì Thái Chí Sơn càng chau mày, đây là người thế nào đây.

Mịa nó, lần khảo sát này còn liên quan đến tiền đồ bản thân mình, đại tra mười năm, lần này bản thân rất có cơ hội thăng tiến, ngàn vạn lần đừng để bị tiểu tử này phá hoại. Sớm biết vậy thì sớm căn dặn người bên dưới rồi, hôm nay bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được xông vào đây bảo khách trực tiếp nói, kết quả kinh động cả Tuần Tra Sứ đại nhân sắp rời đi nữa chứ.

Vạn Vô Nhất căn bản không trả lời Thái Chí Sơn, ánh mắt khẽ quét qua, tia nhìn sắc lạnh xoẹt ngang, dọa đến Thái Chí Sơn lập tức cúi đầu im bặt.

- Người nhà lấy tên Vạn Vô Nhất, nghĩa là trong vạn thứ không có một cái, trông bộ dạng của Tiểu huynh đệ hẳn tuổi còn trẻ, quy tắc mở tài khoản Thiên tự của Tứ Phương lâu không biết tiểu huynh đệ đã được biết chưa?

Sự nhẫn nại của Vạn Vô Nhất quả thật không tầm thường, đây là thói quen tôi luyện thành tại đại lục Trung Châu, gặp phải quá nhiều người quái lạ rồi, cộng thêm tại đại lục Trung Châu tàng long ngọa hổ, cho dù người tàn khốc như Vạn Vô Nhất đây khi tiếp đãi khác chưa rõ lai lịch đều tỏ ra vô cùng cẩn trọng, rất ư nhẫn nại và rất ư điềm đạm.

Đương nhiên, trong lúc gã giải thích cho Trình Cung, cũng lại lần nữa đem vấn đề quăng về phía Trình Cung, trong ánh mắt bọn họ lại dán lên chàng thanh niên kì lạ này.

- Không hay, không hay.

Trình Cung dựng ngón trỏ lên nhẹ nhàng lắc lư nói:

- Nếu chiếu theo lý giải này, thế thì ngay cả tên của ngươi cũng nên đổi đi thôi, phải gọi là Tỷ Vô Nhất, có thể trở thành cấp cao của Tứ Phương lâu, tuyệt đối là nhân tài khó có trong số tỷ người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook