Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Chương 29: Kiểm Điểm
Khiên Cơ
18/06/2023
Thật ra nếu không phải có quan hệ tốt thì rất kiêng xông vào phòng bếp của nhà người khác, tất cả những thức ăn ngon đều để trong bếp hết, Mạch Tuệ có lòng tốt nhưng nàng vẫn xin phép thôn trưởng trước.
“Đi đi, dầu để trong ngăn tủ thứ nhất đấy.” Thôn trưởng thoải mái xua tay, còn chỉ hướng phòng bếp cho nàng nữa.
Mạch Tuệ gật đầu, đi vào trong bếp thái lòng già, sau đó cho ít dầu vào xào lên rồi múc cho hai người mỗi người một thìa thật lớn.
Huynh đệ của thôn trưởng ăn một lần, mắt sáng rực lên: “Tay nghề của cô nhóc này được phết đấy nhỉ.”
“Thế à?” Thôn trưởng khẽ cười cũng nếm một ngụm, không nhịn được khen.
Mạch Tuệ cười: “Nếu thôn trưởng gia gia thích, vậy sau này cháu sẽ lại đến nấu cơm cho ông, hôm nay cháu về trước đây ạ.”
Sau khi Mạch Tuệ rời đi, huynh đệ của thôn trưởng không nhịn được thở dài: “Này chứ, cô nhóc ấy vừa hiểu chuyện vừa có tài như vậy, sao mụ già Vương thị kia lại không bao dung được người ta nhỉ, ta ở thôn bên cạnh mà cũng nghe được tin Vương thị đuổi người ta ra đường ở giữa trời đông tuyết lớn.”
Thôn trưởng cũng thở dài theo: “Ở trong thôn nhiều năm như vậy, Vương thị kia đã đanh đá vô lại quen rồi, người trong thôn một là sợ bà ta, hai là không muốn dính phiền phức, chỉ cần không phải chuyện gì quá lớn, thôn trưởng ta đây cũng không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta.”
“Ngươi ấy, ngươi quá hiền lành, nếu hôm nay ta không có ở đây, sợ là mụ già Vương thị kia sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ngươi để làm mưa làm gió mất, đọc cả một bụng sách mà lại không biết cãi nhau, thật không biết ngươi trở thành thôn trưởng như thế nào nữa!”
Đối mặt với mấy lời chê bai của bạn tốt, thôn trưởng cười xấu hổ: “Chắc là do ta là tú tài duy nhất trong thôn, bọn họ cảm thấy ta có văn hóa, mới nhất trí bầu cho ta, chuyện cãi nhau đối với một người đọc sách như ta, chính là đang sỉ nhục học thức.”
“Tử Khanh, hiện tại thôn của các ngươi xuất hiện một mụ già tâm địa ác độc như vậy, ngươi cũng không thể tiếp tục mặc kệ được nữa. Bà ta có thể tàn nhẫn với người trong nhà như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gây hoạ cho cả thôn ấy chứ, đến lúc đó sợ rằng thôn trưởng là ngươi sẽ bị vạn người chửi rủa. Và còn cô nhóc kia nữa, cũng bơ vơ một thân một mình không nơi nương tựa, ngươi làm thôn trưởng mà không kiên cường lên, sao có thể chủ trì công đạo cho cô nhóc đó đây?”
Thôn trưởng Tô Tử Khanh không ngờ mình năm mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn bị bạn cũ dạy dỗ, thật là dở khóc dở cười.
Nhưng mà ông ấy nói cũng đúng, mấy năm qua mình quả thật đã quá bao dung và nhẹ nhàng với mấy chuyện dơ bẩn này.
Thôn trưởng hơn năm mươi tuổi ăn sạch một bát mì lòng heo thịt băm, ợ một tiếng, nằm ở trên giường kiểm điểm bản thân sâu sắc.
Sáng sớm hôm sau, huynh đệ của thôn trưởng đã tới để bắt đầu công việc, thôn trưởng cũng tiện thể ghé qua viện tử để giám sát luôn, sau đó dạy cho Mạch Lạp và Mạch Cốc viết mấy chữ đơn giản.
Hai nhóc con cầm cành cây, nghiêm túc học theo thôn trưởng viết từng nét trên mặt cát.
Bấy giờ Mạch Tuệ mới ý thức được, đệ đệ muội muội đã hơn bốn tuổi rồi, ở tuổi này, con cái của mấy gia đình giàu có đều được đưa đến trường học để đọc sách, không mong có thể thi đậu công danh, nhưng đừng trở thành loại người quê mùa là được.
Ở thế giới này, nữ tử thường không được học hành, trừ phi là tiểu thư khuê các được bồi dưỡng để gả vào nhà quyền quý từ nhỏ thì mới tinh thông cầm kỳ thư họa.
Lúc cha mẹ còn sống, Mạch Tuệ không được học hành, hiện tại cha mẹ không còn nữa, nàng thân là trưởng tỷ, cũng đã đến lúc phải lo cho đệ đệ muội muội ăn học rồi.
Màn Thầu thôn và Bao Tử thôn đều không có trường học, nếu muốn đi học thì phải lên trấn trên.
Mạch Tuệ phải lo hết mọi việc trong nhà, không thể đưa đón đệ đệ muội muội đi học mỗi ngày được, mà Vương đại gia ở trong thôn cũng không phải ngày nào cũng bằng lòng đánh xe lên trấn trên.
“Đi đi, dầu để trong ngăn tủ thứ nhất đấy.” Thôn trưởng thoải mái xua tay, còn chỉ hướng phòng bếp cho nàng nữa.
Mạch Tuệ gật đầu, đi vào trong bếp thái lòng già, sau đó cho ít dầu vào xào lên rồi múc cho hai người mỗi người một thìa thật lớn.
Huynh đệ của thôn trưởng ăn một lần, mắt sáng rực lên: “Tay nghề của cô nhóc này được phết đấy nhỉ.”
“Thế à?” Thôn trưởng khẽ cười cũng nếm một ngụm, không nhịn được khen.
Mạch Tuệ cười: “Nếu thôn trưởng gia gia thích, vậy sau này cháu sẽ lại đến nấu cơm cho ông, hôm nay cháu về trước đây ạ.”
Sau khi Mạch Tuệ rời đi, huynh đệ của thôn trưởng không nhịn được thở dài: “Này chứ, cô nhóc ấy vừa hiểu chuyện vừa có tài như vậy, sao mụ già Vương thị kia lại không bao dung được người ta nhỉ, ta ở thôn bên cạnh mà cũng nghe được tin Vương thị đuổi người ta ra đường ở giữa trời đông tuyết lớn.”
Thôn trưởng cũng thở dài theo: “Ở trong thôn nhiều năm như vậy, Vương thị kia đã đanh đá vô lại quen rồi, người trong thôn một là sợ bà ta, hai là không muốn dính phiền phức, chỉ cần không phải chuyện gì quá lớn, thôn trưởng ta đây cũng không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta.”
“Ngươi ấy, ngươi quá hiền lành, nếu hôm nay ta không có ở đây, sợ là mụ già Vương thị kia sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ngươi để làm mưa làm gió mất, đọc cả một bụng sách mà lại không biết cãi nhau, thật không biết ngươi trở thành thôn trưởng như thế nào nữa!”
Đối mặt với mấy lời chê bai của bạn tốt, thôn trưởng cười xấu hổ: “Chắc là do ta là tú tài duy nhất trong thôn, bọn họ cảm thấy ta có văn hóa, mới nhất trí bầu cho ta, chuyện cãi nhau đối với một người đọc sách như ta, chính là đang sỉ nhục học thức.”
“Tử Khanh, hiện tại thôn của các ngươi xuất hiện một mụ già tâm địa ác độc như vậy, ngươi cũng không thể tiếp tục mặc kệ được nữa. Bà ta có thể tàn nhẫn với người trong nhà như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gây hoạ cho cả thôn ấy chứ, đến lúc đó sợ rằng thôn trưởng là ngươi sẽ bị vạn người chửi rủa. Và còn cô nhóc kia nữa, cũng bơ vơ một thân một mình không nơi nương tựa, ngươi làm thôn trưởng mà không kiên cường lên, sao có thể chủ trì công đạo cho cô nhóc đó đây?”
Thôn trưởng Tô Tử Khanh không ngờ mình năm mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn bị bạn cũ dạy dỗ, thật là dở khóc dở cười.
Nhưng mà ông ấy nói cũng đúng, mấy năm qua mình quả thật đã quá bao dung và nhẹ nhàng với mấy chuyện dơ bẩn này.
Thôn trưởng hơn năm mươi tuổi ăn sạch một bát mì lòng heo thịt băm, ợ một tiếng, nằm ở trên giường kiểm điểm bản thân sâu sắc.
Sáng sớm hôm sau, huynh đệ của thôn trưởng đã tới để bắt đầu công việc, thôn trưởng cũng tiện thể ghé qua viện tử để giám sát luôn, sau đó dạy cho Mạch Lạp và Mạch Cốc viết mấy chữ đơn giản.
Hai nhóc con cầm cành cây, nghiêm túc học theo thôn trưởng viết từng nét trên mặt cát.
Bấy giờ Mạch Tuệ mới ý thức được, đệ đệ muội muội đã hơn bốn tuổi rồi, ở tuổi này, con cái của mấy gia đình giàu có đều được đưa đến trường học để đọc sách, không mong có thể thi đậu công danh, nhưng đừng trở thành loại người quê mùa là được.
Ở thế giới này, nữ tử thường không được học hành, trừ phi là tiểu thư khuê các được bồi dưỡng để gả vào nhà quyền quý từ nhỏ thì mới tinh thông cầm kỳ thư họa.
Lúc cha mẹ còn sống, Mạch Tuệ không được học hành, hiện tại cha mẹ không còn nữa, nàng thân là trưởng tỷ, cũng đã đến lúc phải lo cho đệ đệ muội muội ăn học rồi.
Màn Thầu thôn và Bao Tử thôn đều không có trường học, nếu muốn đi học thì phải lên trấn trên.
Mạch Tuệ phải lo hết mọi việc trong nhà, không thể đưa đón đệ đệ muội muội đi học mỗi ngày được, mà Vương đại gia ở trong thôn cũng không phải ngày nào cũng bằng lòng đánh xe lên trấn trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.