Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Chương 4: Tình Người Trong Ngày Lạnh Giá
Khiên Cơ
27/05/2023
Lúc này, mẹ của Tôn Đại Ngưu là Uông đại nương tò mò từ trong nhà đi ra, bấy giờ mới nhận ra Mạch Tuệ, nàng ta mở cửa ra hỏi: “Tuệ nha đầu, ngươi có chuyện gì sao?”
Mạch Tuệ nuốt nước miếng, tay lạnh đến run rẩy đưa một đồng tiền đó ra: “Đại… đại nương, cháu ở nhà tìm được một văn tiền, muốn mua, mua một cái màn thầu của nhà các người được không?”
Thật sự không phải do nàng sợ đâu mà là đứng một lúc trong tuyết đã lạnh đến mức răng môi đánh nhau, nhưng bộ dáng này của nàng rơi vào mắt Uông đại nương và Tôn Đại Ngưu lại vô cùng đáng thương.
Uông đại nương lập tức động lòng trắc ẩn, nắm tay nàng dẫn người vào trong: “Ôi, là chuyện này hả? Vào nhà trước rồi nói sau.”
Cảnh ngộ của cả gia đình Mạch gia ít nhiều gì thì người trong thôn đều biết, Tôn thợ săn và Mạch gia cũng không qua lại bao nhiêu.
Nhưng hương thân trong thôn lại là hàng xóm, bây giờ chỉ còn lại ba đứa trẻ rất đáng thương, người ta đã tìm tới, nhà mình cũng coi như khá giả, không giúp một phen lại cảm thấy mình không phải con người.
Mạch Tuệ được kéo vào trong căn phòng ấm áp, lập tức đôi mắt đã bị một mâm màn thầu vừa trắng vừa to còn tản ra mùi hương thu hút.
Uông đại nương trực tiếp lấy ba cái màn thầu nhét vào tay nàng, lại cảm thấy làm vậy quá khó coi nên quay đầu lại đựng thêm mấy củ khoai lang to nữa cho nàng.
“Nhân lúc còn nóng mau cầm về đi, đệ đệ và muội muội cháu vẫn còn ở nhà.”
Nhiều thứ như vậy đủ cho bọn họ ăn ba ngày, Mạch Tuệ cầm tiền mà có hơi lúng túng, giá trị của mấy thứ này cao hơn so với một văn tiền này quá nhiều.
Mạch Tuệ đỏ mặt nhận đồ, lại đưa tiền qua: “Đại nương, sau này cháu kiếm được tiền lại bù vào sau, được không?”
Uông đại nương sững sờ, đẩy tiền của nàng về: “Cho cháu đó, không lấy tiền.”
Mạch Tuệ mấp máy môi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được thương hại và đồng cảm như vậy, trong lúc nhất thời vừa kích động vừa quẫn bách, cuối cùng cảm ơn nhiều lần rồi ôm đồ về nhà.
Uông đại nương đối xử nhiệt tình như vậy, sau này Mạch Tuệ cũng không có mặt mũi nào lại tới cửa nhà họ mua đồ nữa, chỉ sợ đối phương lại cho thêm ít đồ.
Sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp bọn họ!
...
Mạch Tuệ ôm màn thầu về nhà, còn chưa đi vào trong nhà nhưng hai đứa nhỏ đã ngửi được mùi mà chạy ra ngoài, nhìn đồ trong lòng nàng với vẻ chờ mong.
Mạch Tuệ đặt giỏ khoai lang xuống, lộ ra ba cái màn thầu to trắng phau đang ôm trong lòng, hai đứa trẻ lập tức vui vẻ vừa hô to vừa nhảy nhót.
“Là nhà Tôn thợ săn cho, sau này hai đứa lớn lên cũng phải nhớ cái tốt của bọn họ.”
Mạch Tuệ đưa cho mỗi người một cái màn thầu, hai đứa trẻ chỉ nhìn chằm chằm, đặt bên mũi ra sức hít hà nhưng lại không ăn.
Mạch Tuệ xách giỏ đi vào nhà bếp, hỏi bọn họ với vẻ nghi ngờ: “Sao không ăn?”
“Đợi a tỷ luộc rau dại xong lại cùng nhau ăn, ăn thật no.” Mạch Lạp vui vẻ nói.
“Đúng đó.” Mạch Cốc cũng tiếp lời: “Bây giờ ăn, lát nữa ăn rau dại sẽ không còn no như vậy, cũng không còn thơm như vậy nữa.”
Mạch Tuệ nghe mà quả thật xót lòng, tế thái đã được hai đứa trẻ rửa sạch, trong nhà cũng chẳng có gia vị gì cả, Mạch Tuệ luộc qua cho chín, lại dùng bát đựng rồi đặt lên cái bàn duy nhất còn lại.
Tế thái và màn thầu, ăn xong còn có thể uống nước canh nóng hổi, tuy rằng chẳng có vị gì nhưng bụng cũng no, cả người cũng ấm áp, Mạch Tuệ đã đói cả một ngày cũng hạnh phúc đến sắp khóc.
Nàng ôm hai đứa trẻ, ba người cùng nhau ngủ, không cần chịu đói nên ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tiết trời trong trẻo, tuyết tích trong sân đã tan khá nhiều, tuyết trong lu nước cũng tan một ít, thoạt nhìn không còn đầy như vậy nữa.
Mạch Tuệ duỗi thắt lưng, đi vào nhà bếp nhóm lửa, mày mò nửa ngày cuối cùng nàng cũng nắm được phương pháp, sau đó bỏ tuyết vào nồi, nấu ít nước nóng để uống, tiếp đó Mạch Tuệ mang cái giỏ đựng khoai lang hôm qua cầm về nhà mình ra, định lát nữa mang đi trả cho người ta.
Tám củ khoai lang to, ba người bọn họ một ngày hai bữa, một bữa hai củ, cùng lắm đào thêm rau dại, chống đỡ ba ngày chắc hẳn không thành vấn đề.
Mạch Tuệ nuốt nước miếng, tay lạnh đến run rẩy đưa một đồng tiền đó ra: “Đại… đại nương, cháu ở nhà tìm được một văn tiền, muốn mua, mua một cái màn thầu của nhà các người được không?”
Thật sự không phải do nàng sợ đâu mà là đứng một lúc trong tuyết đã lạnh đến mức răng môi đánh nhau, nhưng bộ dáng này của nàng rơi vào mắt Uông đại nương và Tôn Đại Ngưu lại vô cùng đáng thương.
Uông đại nương lập tức động lòng trắc ẩn, nắm tay nàng dẫn người vào trong: “Ôi, là chuyện này hả? Vào nhà trước rồi nói sau.”
Cảnh ngộ của cả gia đình Mạch gia ít nhiều gì thì người trong thôn đều biết, Tôn thợ săn và Mạch gia cũng không qua lại bao nhiêu.
Nhưng hương thân trong thôn lại là hàng xóm, bây giờ chỉ còn lại ba đứa trẻ rất đáng thương, người ta đã tìm tới, nhà mình cũng coi như khá giả, không giúp một phen lại cảm thấy mình không phải con người.
Mạch Tuệ được kéo vào trong căn phòng ấm áp, lập tức đôi mắt đã bị một mâm màn thầu vừa trắng vừa to còn tản ra mùi hương thu hút.
Uông đại nương trực tiếp lấy ba cái màn thầu nhét vào tay nàng, lại cảm thấy làm vậy quá khó coi nên quay đầu lại đựng thêm mấy củ khoai lang to nữa cho nàng.
“Nhân lúc còn nóng mau cầm về đi, đệ đệ và muội muội cháu vẫn còn ở nhà.”
Nhiều thứ như vậy đủ cho bọn họ ăn ba ngày, Mạch Tuệ cầm tiền mà có hơi lúng túng, giá trị của mấy thứ này cao hơn so với một văn tiền này quá nhiều.
Mạch Tuệ đỏ mặt nhận đồ, lại đưa tiền qua: “Đại nương, sau này cháu kiếm được tiền lại bù vào sau, được không?”
Uông đại nương sững sờ, đẩy tiền của nàng về: “Cho cháu đó, không lấy tiền.”
Mạch Tuệ mấp máy môi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được thương hại và đồng cảm như vậy, trong lúc nhất thời vừa kích động vừa quẫn bách, cuối cùng cảm ơn nhiều lần rồi ôm đồ về nhà.
Uông đại nương đối xử nhiệt tình như vậy, sau này Mạch Tuệ cũng không có mặt mũi nào lại tới cửa nhà họ mua đồ nữa, chỉ sợ đối phương lại cho thêm ít đồ.
Sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp bọn họ!
...
Mạch Tuệ ôm màn thầu về nhà, còn chưa đi vào trong nhà nhưng hai đứa nhỏ đã ngửi được mùi mà chạy ra ngoài, nhìn đồ trong lòng nàng với vẻ chờ mong.
Mạch Tuệ đặt giỏ khoai lang xuống, lộ ra ba cái màn thầu to trắng phau đang ôm trong lòng, hai đứa trẻ lập tức vui vẻ vừa hô to vừa nhảy nhót.
“Là nhà Tôn thợ săn cho, sau này hai đứa lớn lên cũng phải nhớ cái tốt của bọn họ.”
Mạch Tuệ đưa cho mỗi người một cái màn thầu, hai đứa trẻ chỉ nhìn chằm chằm, đặt bên mũi ra sức hít hà nhưng lại không ăn.
Mạch Tuệ xách giỏ đi vào nhà bếp, hỏi bọn họ với vẻ nghi ngờ: “Sao không ăn?”
“Đợi a tỷ luộc rau dại xong lại cùng nhau ăn, ăn thật no.” Mạch Lạp vui vẻ nói.
“Đúng đó.” Mạch Cốc cũng tiếp lời: “Bây giờ ăn, lát nữa ăn rau dại sẽ không còn no như vậy, cũng không còn thơm như vậy nữa.”
Mạch Tuệ nghe mà quả thật xót lòng, tế thái đã được hai đứa trẻ rửa sạch, trong nhà cũng chẳng có gia vị gì cả, Mạch Tuệ luộc qua cho chín, lại dùng bát đựng rồi đặt lên cái bàn duy nhất còn lại.
Tế thái và màn thầu, ăn xong còn có thể uống nước canh nóng hổi, tuy rằng chẳng có vị gì nhưng bụng cũng no, cả người cũng ấm áp, Mạch Tuệ đã đói cả một ngày cũng hạnh phúc đến sắp khóc.
Nàng ôm hai đứa trẻ, ba người cùng nhau ngủ, không cần chịu đói nên ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tiết trời trong trẻo, tuyết tích trong sân đã tan khá nhiều, tuyết trong lu nước cũng tan một ít, thoạt nhìn không còn đầy như vậy nữa.
Mạch Tuệ duỗi thắt lưng, đi vào nhà bếp nhóm lửa, mày mò nửa ngày cuối cùng nàng cũng nắm được phương pháp, sau đó bỏ tuyết vào nồi, nấu ít nước nóng để uống, tiếp đó Mạch Tuệ mang cái giỏ đựng khoai lang hôm qua cầm về nhà mình ra, định lát nữa mang đi trả cho người ta.
Tám củ khoai lang to, ba người bọn họ một ngày hai bữa, một bữa hai củ, cùng lắm đào thêm rau dại, chống đỡ ba ngày chắc hẳn không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.