Đan Vũ Càn Khôn

Chương 223: Ai tới Đồ Long. (1)

Hỏa Thụ

29/12/2013

- Người Đại Càn, muốn cầm đệ nhất không có dễ dàng như vậy, còn cần trước qua cửa ải của ta.

Ngăn cản hắn, không phải người khác, đúng là Đại Khôn quốc Đoạn Vân, tay hắn cầm trường đao, lúc này đang cười lạnh ngăn ở trước mặt Thái Hiên.

Hai người này, thực lực phân biệt là đệ nhất của Đại Càn quốc cùng Đại Khôn quốc, vừa rồi lúc vây giết Thiết Giáp Địa Long, hai người đều lộ ra thực lực tương ứng.

- Ta cũng biết không dễ dàng như vậy, nhưng kỳ thật cũng không quá khó, giết ngươi xong không phải là được rồi sao?

Thái Hiên chỉ là cười nhạt một tiếng, tựa hồ đã sớm biết như thế, sau đó trường kiếm trong tay huy động, ánh sáng lạnh lập loè, chân đạp Thất Tinh Bộ, trực tiếp đâm tới Đoạn Vân.

- Ha ha, thật sự là chê cười.

Đoạn Vân khinh thường cười cười, quan đao trong tay chỉa lên, cũng tự tin nghênh đón.

Phanh!

Đao kiếm trên không trung tương giao, hai người chiến lại với nhau.

Tình huống tốt như vậy, lúc này lại phát sinh kỳ biến, tóm lại từng cái muốn tới gần Thiết Giáp Địa Long, đều sẽ bị những người khác ngăn lại.

Mà lúc này Triêu Thánh giả hai nước còn lại trong tràng, vừa lúc lại không sai biệt nhiều, đương nhiên coi như là Triêu Thánh giả cùng một quốc gia, vẫn là như thế, vô luận là ai, muốn tới gần Thiết Giáp Địa Long, mọi người liền công kích.

- Ta mới là đệ nhất!

Cho dù là Triêu Thánh giả thực lực chưa đủ, đồng dạng trong lòng vẫn còn có may mắn. Lúc này không chỉ là đại biểu cho vô thượng vinh quang của cá nhân, còn mang đến huy hoàng cho gia tộc, càng đại biểu cho về sau mình đi càng xa trên võ đạo chi lộ!

Tiến vào Chân Vũ thánh địa, trăm phần trăm trở thành Võ Tôn! Ngoại trừ Chân Vũ Thánh điện, không có một thế gia nào có nội tình như vậy!

Trở thành Võ Tôn, đối với một Võ giả mà nói, cái hấp dẫn này quá lớn!

Cho dù là Triêu Thánh giả của Chân Vũ thế gia nhất phẩm, đối với cái này cũng vô pháp kháng cự!

Cho nên ai cũng sẽ không buông tha, coi như là mất đi tánh mạng cũng sẽ không tiếc!

Cái này là tư tưởng dùng võ vi thiên của Vũ Thiên đại lục truyền thừa, vì đi đến võ đạo đỉnh phong, vì trở thành người thượng nhân, từng Võ giả đều đánh bạc hết thảy.

Ngay cả Tần Phàm cũng không ngoại lệ, hắn cũng rất muốn đi xem Chân Vũ thánh địa thần bí kia đến tột cùng có đồ vật gì, cũng dám nói có thể trăm phần trăm làm cho người ta đột phá đến cảnh giới Võ Tôn!



Toàn thân đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, Tần Phàm chuẩn bị hành động, hắn cũng có dã tâm, quán quân lúc này, hắn cũng muốn đạt được!

Hôm nay, mấy người mạnh nhất trong Triêu Thánh giả lần này đều ở bên trong hỗn chiến, với hắn mà nói, là một cơ hội, mũi chân chỉa xuống đất, hắn tùy thời chuẩn bị xông qua đám người, đi cho Thiết Giáp Địa Long kia một kích cuối cùng!

- Ngươi tên là gì?

Nhưng vào lúc này, một bóng người màu đen chắn ở trước mặt Tần Phàm cách đó không xa, thanh âm đạm mạc truyền đến.

- Phiền thành Mạnh Thần?

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, cùng người nọ đối mặt một chỗ. Lập tức trong nội tâm có chút trầm xuống, biết rõ lúc này không cách nào như nguyện rồi, vì vậy trong miệng nhàn nhạt nói ra:

- Tần Phàm.

- Ngày đó chúng ta ở Kính Hồ chiến một trận, hôm nay tiếp tục.

Mạnh Thần kia tay nắm lấy trường kiếm màu đen, ánh mắt lạnh lùng, bề ngoài không biểu lộ, cùng ngày đó không có sai biệt.

- Tốt.

Tần Phàm hít một hơi, bình tĩnh nói. Đã biết rõ trận chiến này không cách nào tránh khỏi, hắn cũng không hề trốn tránh, nhưng vừa rồi thanh trường đao kia sau khi thi triển Phá Nguyệt trục vân đã vỡ tan, hôm nay hắn xác thực chỉ có thể tay không cùng hắn đánh một trận.

- Lần này ta sẽ không lưu thủ.

Trường kiếm trong tay Mạnh Thần chấn động, dưới chân đạp mạnh, thân hình như mũi tên bắn ra, một kiếm thẳng tắp đâm tới Tần Phàm.

Một kiếm này nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng chẳng biết tại sao, Tần Phàm lại vào lúc này sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy một kiếm này là từ bốn phương tám hướng đâm tới, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tránh đi.

Tốc độ thoạt nhìn cũng không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mắt.

- Tinh thần công kích!

Tần Phàm cả kinh, liền phản ứng đi qua, dưới chân lập tức lui vài chục bước.

Sau khi dừng lại, Tần Phàm không khỏi âm thầm thất kinh. Loại vũ kỹ công kích tinh thần này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa rất khó tu luyện, đến lúc này, hắn biết chỉ có Tần Tiến luyện qua.

Nhưng tinh thần công kích của Mạnh Thần này rõ ràng cao minh hơn Tần Tiến rất nhiều, đem tinh thần công kích sáp nhập vào bên trong kiếm ý, để cho một kiếm bình thường này, biến thành một kiếm kinh diễm tuyệt luân, tuy tinh thần ý chí của Tần Phàm cường đại như thế, vẫn là nhận lấy ảnh hưởng.

Mạnh Thần thấy Tần Phàm tránh được công kích của mình cũng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng hoàn toàn không có một tia dừng lại, kiếm trong tay xoay chuyển, tiếp tục đâm tới Tần Phàm, đồng dạng là một kiếm bình thản không có gì lạ.



Nhưng hiện tại Tần Phàm đã cẩn thận rất nhiều, hoàn toàn không dám xem thường một kiếm bình thản này rồi, một kiếm này của Mạnh Thần, cho dù bỏ qua tinh thần công kích mà nói, cũng lộ ra thập phần quỷ dị, cái này nhìn như một kiếm bình thường, nhưng mà có thể tùy thời sinh ra rất nhiều biến hóa.

Cứ như vậy, dưới chân Lưu Tinh Bộ toàn lực triển khai, Tần Phàm không thể không tạm thời dây dưa với Mạnh Thần.

...

Oanh!

Mà một bên kia, vào lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng vang.

- Thập Hổ đoạn môn đao!

Đại Khôn quốc Đoạn Vân đột nhiên khí thế phóng đại, chỉ thấy mười đầu khí kình Mãnh Hổ cực lớn lập tức thành hình trên không trung, gầm thét đánh tới đối thủ của hắn Thái Hiên.

Mười đầu khí kình Mãnh Hổ, thế tới mãnh liệt, Thái Hiên cũng không dám chống lại mũi nhọn, thân hình nhanh chóng thối lui, lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến.

- Quán quân là của ta!

Đoạn Vân không khỏi đại hỉ, thừa dịp đối thủ chủ yếu của mình bị đánh lui, dưới chân đạp mạnh, lập tức phóng về Thiết Giáp Địa Long.

Những người khác cho rằng Ngũ Hổ đoạn môn đao là vũ kỹ mạnh nhất của hắn, nhưng lại không có ai biết hắn còn có át chủ bài Thập hổ đoạn môn đao, tấm át chủ bài này, lúc này rốt cục phát ra tác dụng rồi!

- Chẳng lẽ đệ nhất lần này thật sự phải cho người Đại Khôn quốc lấy được sao?

Trông thấy một màn này, trong lòng Triêu Thánh giả Đại Càn quốc đều không khỏi mát lạnh, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.

- Thái Hiên sao vô dụng như thế!

Ngay cả Tần Hạo Dương kia và Đại Khôn quốc Chu Xương, lúc này trong nội tâm đối với cái này hết sức bất mãn, đối với bọn hắn mà nói đều là nguyện nhất định phải có quán quân, hôm nay lập tức muốn bay mất!

- Hừ.

Nhưng lúc này, Thái Hiên lại hừ lạnh một tiếng, sau đó trường kiếm tuyết trắng trong tay đột nhiên bay về phía trước, rời khỏi tay, trực tiếp phóng tới sau lưng Đoạn Vân.

Mà ở trong quá trình trường kiếm kia phi hành, lại mang theo trận trận khí lưu lạnh như băng, nháy mắt sau đó, vậy mà toàn bộ khu vực này xuất hiện băng sương, hoàn toàn phong tỏa đường đi của Đoạn Vân rồi.

- Tuyết đầy Càn Khôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook