Đan Vũ Càn Khôn

Chương 281: Bí địa trong núi. (1)

Hỏa Thụ

15/01/2014



- Nghe nói cánh hoa và lá của Tạo Hóa Kim Liên này đều vô cùng cứng rắn, coi như là Võ Thánh đích thân đến cũng không cách nào phá hư, muốn thu vào trữ vật giới chỉ là không có khả năng, ngươi xem chuẩn thời cơ, trực tiếp lấy Tạo Hóa Liên Chủng, có thể cướp được vài hạt là tốt lắm rồi.

Cổ Mặc nói ra.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, trong nội tâm cũng có chút hưng phấn lên. Một hạt sen là một trăm năm tuổi thọ, hơn nữa đối với hắn là luyện dược sư mà nói, khẳng định sẽ có những công dụng khác.

Đáng giá liều mạng!

- Ồ?

Nhưng vào lúc này, hắn lại đột nhiên cảm thấy viên Ma chủng thứ ba lần nữa truyền đến cảm ứng vô cùng mãnh liệt.

- Chẳng lẽ trùng hợp như vậy, viên Ma chủng thứ ba cũng ở phụ cận nơi đây?

Tần Phàm nhướng mày, sau đó ánh mắt nhạy cảm của hắn bắt đầu xem xét bốn phía, rất nhanh ở một sơn thể phụ cận, phát hiện một huyệt động ẩn nấp.

Huyệt động này cũng không phải rất lớn, hơn nữa dây leo quấn quanh, cùng sơn thể chung quanh một sắc, lộ ra thập phần ẩn nấp, nếu như không phải hắn dựa vào cảm ứng, cũng rất khó phát hiện.

Tần Phàm nhìn huyệt động kia, càng rõ ràng cảm giác được bên trong truyền đến cảm ứng mãnh liệt.

- Lúc trước phát hiện viên Ma chủng thứ nhất là giấu ở dưới mặt đất, chẳng lẽ viên Ma chủng thứ ba này cũng giống như vậy?

Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, hắn biết rõ Ma chủng này hoàn toàn chính xác không có khả năng hiện ra ở địa phương dễ làm người khác chú ý.

- Tiểu tử, thế nào?"

Lúc này Cổ Mặc cũng phát hiện Tần Phàm khác thường, vì vậy hỏi.

- Ta tựa hồ phát hiện tung tích của viên Ma chủng thứ ba.

Tần Phàm trầm giọng nói, lúc này có hai lựa chọn bày ở trước mặt của hắn, một cái là trước đi tìm Ma chủng, thứ hai là trước đợi Tạo Hóa Kim Liên nở rộ.

- Đã như vầy, vẫn là trước đi tìm được Ma chủng kia, theo bản Võ Thánh đoán chừng, Tạo Hóa Kim Liên này còn phải đợi một thời gian ngắn nữa mới có thể nở rộ, nếu như ngươi có thể tìm được viên Ma chủng thứ ba, thời điểm cướp đoạt Tạo Hóa Liên Chủng cũng có thể có nắm chắc nhiều hơn.

Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói ra.

- Ta cũng nghĩ như vậy.



Tần Phàm nhẹ gật đầu, đối diện tất cả đều là Linh Vũ sư, coi như mình lấy được Tạo Hóa Kim Liên, muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.

Hắn chỉ là một Tiên thiên Võ sư, vẫn là quá yếu, chỉ có thể dựa vào Cổ Mặc. Nhưng nếu như đối diện có người tinh thông tinh thần công kích, Cổ Mặc cũng khó có thể phát huy thực lực, lại có người Trấn Yêu thành tùy thời có khả năng chạy đến.

Cho nên, hết thảy tốt nhất vẫn là dựa vào chính mình.

Nghĩ đến tận đây, Tần Phàm lặng yên nhảy đến trên một thân cây khác, chậm rãi tới gần huyệt động che giấu. Đứng ở trước huyệt động, hắn hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận chui vào.

Gặp được cái gì, hết thảy còn là không biết.

Tiến vào huyệt động che giấu kia, Ma chủng truyền đến khí tức càng thêm mãnh liệt, Tần Phàm cảm giác được Thủy Nguyên Ma chủng trong cơ thể cùng Hỏa Nguyên Ma chủng vào lúc này cũng bắt đầu phát ra một loại chấn động nguyên thủy.

Lấy Dạ Minh Châu ra, trong thông đạo lập tức trở nên sáng lên. Sau đó Tần Phàm liền phát hiện huyệt động này tuy hơi chật vật, nhưng đường đi không quá gập ghềnh khúc chiết, hai bên đều là thạch bích bóng loáng, trên thạch bích thường cách một đoạn sẽ có một ít ký hiệu điêu khắc cổ quái, thoạt nhìn hoàn toàn không cách nào minh bạch ý nghĩa trong đó, nhưng như vậy ngược lại làm nơi này nhiều thêm vài phần cảm giác thần bí.

- Chính là chỗ này.

Tần Phàm đè ép phản ứng mãnh liệt dị thường xuống, hít sâu điều chỉnh trạng thái bản thân, lúc này mới tiếp tục đi đến bên trong.

Kế tiếp đến tột cùng sẽ gặp được cái gì, hắn cũng không biết, hắn phải để cho mình tùy thời ở trạng thái tốt nhất, mới có thể ứng đối các loại sự kiện đột phát.

- Xem ra đây là đường đi thông vào lòng ngọn núi này.

Nhìn nhìn bên trong, Tần Phàm trầm ngâm nói. Hắn vừa mới lúc tiến vào đã quan sát qua, ngọn núi này thập phần cao lớn, cao vút trong mây, ở chân núi thậm chí nhìn không tới đỉnh núi, mà hang động này lại cách mặt đất hơn 100 trượng.

Cái thông đạo này một mực đi thông lòng núi, giống như là một đường hầm, thần bí tĩnh mịch, không biết đường như vậy đến tột cùng sẽ dài bao nhiêu, cũng không biết cuối đường sẽ là cái gì.

Giờ khắc này, Tần Phàm rất có một cảm giác dò xét di tích cổ.

- Lão đầu, ngươi có thể cảm giác được trong này có đồ vật gì đó không? Có khí tức tánh mạng gì không?

Tần Phàm đi ước chừng một khắc chung, lại phát hiện thạch bích hai bên thông đạo này y nguyên không có thay đổi gì, đều là bóng loáng cùng ngẫu nhiên có thể chứng kiến ký hiệu cổ quái, cái này để cho hắn có một ảo giác dậm chân tại chỗ.

- Linh hồn chi lực của ta giống như bị cái gì đó cách trở, không có cách nào cảm giác được tình hình bên trong.

Cổ Mặc lắc đầu nói ra:

- Bất quá ta ngược lại là cảm giác được bên trong so với nơi đây sẽ càng thêm rộng lớn cùng trống trải.



- Trong này có cái gì nhỉ?

Tần Phàm nhíu mày, nhưng lại cảm giác được Ma chủng truyền đến cảm ứng càng ngày càng mãnh liệt, huyết dịch toàn thân hắn vào lúc này cũng tựa hồ bị hấp dẫn, để cho hắn không khỏi nhiệt huyết quay cuồng.

- Ồ? Phía trước giống như có chút ánh sáng.

Vòng qua một chỗ ngoặt, Tần Phàm chợt thấy phía trước tựa hồ truyền đến một ít hào quang, hắn thu hồi Dạ Minh Châu, phát hiện thật là có ánh sáng truyền đến, bất quá tựa hồ cũng không phải rất sáng, như là hào quang do Dạ Minh Châu phát ra.

- Cái thông đạo này rất nhanh sẽ đến cuối cùng rồi.

Tần Phàm nhịn xuống rung động trong lòng, cẩn thận đi về phía trước, chẳng biết tại sao, vào lúc này hắn tựa hồ ẩn ẩn cảm thấy một cổ uy nhàn nhạt áp.

- Bóng người!

Đi tới một đoạn, hai mắt Tần Phàm đột nhiên ngưng tụ, vào lúc này hắn chứng kiến một góc cua ở thông đạo phía trước, xuất hiện hai bóng dáng, tựa hồ là tay cầm trường đao đứng ở góc cua mai phục mình.

- Sao bản Võ Thánh không có cảm ứng được có khí tức sinh mạng nhỉ?

Cổ Mặc có chút nghi hoặc nói:

- Hơn nữa một chút hô hấp cùng tiếng tim đập cũng không có.

Oanh!

Cổ Mặc lời còn chưa dứt, Tần Phàm liền oanh ra một quyền về phía trước, một hư ảnh trâu điên thành hình trên không trung, đánh tới bóng người kia, tiếng vang cực lớn chấn động trong thông đạo, còn phá vỡ vách tường một góc nhỏ.

Bành!

Sau đó là thanh âm vật cứng ngã xuống đất truyền đến.

- Ha ha, tiểu tử ngươi làm bản Võ Thánh cười chết mất...

Sau một khắc, tiếng cười của Cổ Mặc lọt vào trong tai.

Tần Phàm nhìn bóng người ngã xuống đất kia, lại phát hiện đây chẳng qua là một tượng nặn cao hơn hai mét, cái điêu khắc này tựa hồ là một sĩ binh, người mặc trọng giáp, tay cầm trường đao, điêu khắc rất sinh động, thoạt nhìn thật là như một đao thủ đang mai phục.

Làm mình sợ bóng sợ gió một hồi, Tần Phàm cũng không khỏi mặt lộ xấu hổ.

Tiếp tục đi tới, Tần Phàm liền phát hiện lối đi cuối cùng kia dần dần khoáng đạt, sau đó hắn ở địa phương tượng nặn ngã xuống đất kia, nhìn thấy hai đại môn kim sắc đóng thật chặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook