Chương 103: Chặn giết Phương Trọng
Hỏa Thụ
17/11/2013
Tần Phàm không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ Tần Kim này bề
ngoài thoạt nhìn hòa hòa khí khí, tính tình lại nóng nảy như thế. Bất
quá hắn lại không biết, trong Thanh Thạch Trấn này không có mạo hiểm giả nào dám đắc tội Nam phong Tần gia nắm giữ sinh ý luyện dược cả, đặc
biệt Tần mập mạp ở chỗ này rcũng ất có uy danh.
- Nhưng đoàn trưởng Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này chính là một gã Tiên Thiên Võ sư, Thiếu gia Tần Phàm. . .
Tần kim lộ ra chút lo lắng.
-Yên tâm, lần này đối phó thanh Ưng mạo hiểm đoàn ta còn một đồng bạn, hơn nữa đây cũng là một bộ phận lịch lãm rèn luyện của ta, cho nên không cần gia tộc nhúng tay vào.
Tần Phàm chỉ thản nhiên nói.
Tần Phàm và Tần Kim lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó Tần Phàm liền nói cho Tần Kim tài liệu Linh Dược mà mình muốn mua.
- Thiên Ly Hoa, Dẫn Hồn Thảo... Những Linh Dược này đều là tài liệu dùng để luyện chế luyện dược cao cấp, dù là trong Yêu Thú Sơn Mạch cũng rất hiếm thấy, muốn thu thập toàn bộ có thể phải cần một thời gian.
Tần Kim cầm danh sách tài liệu mà Tần Phàm đưa cho hắn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, những tài liệu này cho dù đói với Nam phong Tần gia kinh doanh sinh ý Linh Dược mà nói cũng thập phần trân quý và hiếm thấy.
- Tóm lại xin nhờ Kim thúc rồi, vô luận phải dùng bao nhiêu tiền cũng phải thu thập càng nhanh càng tốt.
Tần Phàm thành khẩn nói.
- Ân, Thiếu gia Tần Phàm yên tâm, ta sẽ sẽ thu mua với giá cao từ các dong binh.
Tần Kim trịnh trọng mà đáp ứng nói, chỉ là trong nội tâm cũng hết sức tò mò Tần Phàm sao lại cần nhiều Linh Dược cao cấp như vậy, bất quá hắn cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi
- Ách, vậy... Ta có phải trả thù lao trước không?
Tần Phàm có chút không có ý tứ nói, hắn cũng biết những Linh Dược gì thập phần trân quý, bất quá hắn trong khoảng thời gian này thu hoạch cũng tương đối khá, có lẽ vẫn đủ.
- Ha ha, Thiếu gia Tần Phàm chính là thành viên Tinh Võ Đường, hơn nữa lại đạt hai chức vô địch năm nay, gia tộc đã sớm phân phó ngài có thể thuận tiện làm việc trong tất cả chi nhánh Hồi Xuân Đường, vô luận ngài có yêu cầu gì thì gia tộc đều sẽ toàn lực phối hợp, cho dù thiếu gia đòi tiền, chỉ cần không phải trăm vạn trở lên thì chúng ta cũng có thể tùy thời cung cấp.
Lúc này Tần kim lại cười nói.
Tần Phàm nghe thế không khỏi khẽ giật mình, không ngờ Tinh Võ Đường của gia tộc lại có đãi ngộ cao như thế! Không những được tùy ý tu tập võ kỹ cao cấp của gia tộc mà còn có thể tùy ý chi phối tài nguyên gia tộc. Bất quá nói cho cùng, trong thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, nếu là phế vật Tần Phàm lúc trước, muốn cầm chút Linh Dược cũng phải thông qua Tần Li, đâu thể thuận tiện tự nhiên như giờ được.
Cái này là chênh lệch.
- Vậy thì làm phiền Kim thúc rồi.
Lúc này Tần Phàm đứng lên nói:
- Ta và đồng bạn của ta trước tiên sẽ tìm một gian khách sạn ở lại trong Thanh Thạch Trấn, có tin tức gì của Phương Trọng phiền Kim thúc lập tức phái người cho ta biết.
- Không có vấn đề, nếu như Thiếu gia Tần Phàm cần trợ giúp cũng có thể tùy thời đến Hồi Xuân Đường tìm ta, một Thanh Ưng mạo hiểm đoàn nho nhỏ Nam phong Tần gia chúng ta còn không để vào mắt.
Tần Kim một bên tiễn đưa Tần Phàm đi ra ngoài, một bên hào khí nói.
Ra khỏi Hồi Xuân Đường, Tần Phàm trông thấy Kỷ Huyên Nhi đang nửa tựa lên một tảng đá gần đó, tuyệt sắc tự nhiên, phong tư trác trác, dẫn tới rất nhiều người đi qua đều nhao nhao nhìn lại, bất quá ngược lại không ai dám tới gần cả.
- Đi thôi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở lại, đợi Phương Trọng trở về.
Tần Phàm đi qua nói, sau đó lơ đãng nhìn thấy một vết máu còn mới trên mặt đất, trên đó còn thừa hai cái răng, lập tức khóe miệng không khỏi co quắp, đại khái cũng nghĩ ra được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, hai người liền đi vào một gian khách sạn.
- Khách quan, dùng cơm hay ở trọ?
Một tiểu nhị ân cần chạy tới hỏi.
Cảm giác được các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét từ bốn phía, Tần Phàm chỉ có chút bất đắc dĩ cười cười, nói với tiểu nhị tiếp đãi:
- Hai gian phòng trên...
Cứ như vậy, hai người liền ở lại Thanh Thạch Trấn chờ đợi Phương Trọng trở về, đồng thời hành tung của hai người cũng bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phát hiện, bất quá chuyện tất cả võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đều chết hết bọn hắn vẫn chưa biết, còn tính toán đợi hai người ra khỏi Thanh Thạch Trấn liền vây giết nữa.
Cho đến ba ngày sau, Tần Phàm mới nhận được báo tin của Tần Kim, nói đã phát hiện Phương Trọng đi ra khỏi Yêu Thú Sơn Mạch.
- Là lúc này rồi.
Tần Phàm gõ vang cửa phòng Kỷ Huyên Nhi, trong ba ngày này, bọn hắn đều buông lỏng, hôm nay đều đã điều chinhr đến trạng thái tốt nhất rồi.
Mà khi hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi ra khỏi Thanh Thạch Trấn, thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn một mực giám thị bọn hắn cũng đã trở về báo tin.
Khóe mắt quét qua cái đuôi đằng sau, Tần Phàm lạnh lùng nói với Kỷ Huyên Nhi:
- Chúng ta đi trước chặn đứng Phương Trọng, không thể để hắn truyền tin tức Võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã bị dệt toàn bộ về, tốt nhất là dẫn xuất ra toàn bộ người của mạo hiểm đoàn, một lần giải quyết hết.
Kỳ thật hắn cũng xuất phát từ cẩn thận, không cho Phương Trọng có cơ hội truyền việc mình giết Tần Hạo Bạch ra.
Kỷ Huyên Nhi lúc này cũng phát hiện người theo phía sau, nhẹ gật đầu, hai người triển khai thân pháp, phong nhanh về phía Yêu Thú Sơn Mạch.
Trên đường từ Yêu Thú Sơn Mạch thông đến Thanh Thạch Trấn, lúc này bốn phía không người, chỉ có Phương Trọng mặt mũi tràn đầy mệt mỏi đang cúi đầu đi trong đó, thoạt nhìn tâm tư trùng trùng điệp điệp, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, đã hoàn toàn không còn bộ dáng công tử văn nhã như lần đầu Tần Phàm trông thấy hắn nữa.
- Tiểu tạp chủng chết tiếc, bổn thiếu gia không nghiền xương ngươithành tro thì khó giải mối hận trong lòng ta!
Nghĩ đến chuyện đáng hận, Phương Trọng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến sắp sửa phải giải thích với phụ thân và các thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn khác chuyện lần này toàn bộ Võ sư bị diệt, hắn lại lộ ra vạn phần buồn rầu, trong nội tâm cũng căm hận Tần Phàm thêm vài phần.
- Phương thiếu, thật lâu không gặp.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh nhạt từ phía trước truyền đến.
- Tần Phàm!
Phương Trọng đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt quen thuốc kia, đáy lòng lập tức dâng lên khủng hoảng vô biên. Vốn mấy ngày liền chạy đi đã khiến hắn lộ ra thập phần buồn ngủ, nhưng vào thời khắc này lại như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức liền thanh tỉnh lại... phản ứng tựa hồ hơn cả lúc trước, cơ hồ vừa trông thấy Tần Phàm đã lập tức xoay ngiowif muốn chạy trốn.
- Kỷ Huyên Nhi!
Nhưng hắn chạy chưa được vài bước, liền thấy được một khuôn mặt tuyệt sắc hắn ngày nhớ đêm mong, nhưng tuyệt đối không muốn nhìn thấy bây giờ xuất hiện trước mắt, khiến mặt hắn lập tức trở nên xám như tro.
- Nhưng đoàn trưởng Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này chính là một gã Tiên Thiên Võ sư, Thiếu gia Tần Phàm. . .
Tần kim lộ ra chút lo lắng.
-Yên tâm, lần này đối phó thanh Ưng mạo hiểm đoàn ta còn một đồng bạn, hơn nữa đây cũng là một bộ phận lịch lãm rèn luyện của ta, cho nên không cần gia tộc nhúng tay vào.
Tần Phàm chỉ thản nhiên nói.
Tần Phàm và Tần Kim lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó Tần Phàm liền nói cho Tần Kim tài liệu Linh Dược mà mình muốn mua.
- Thiên Ly Hoa, Dẫn Hồn Thảo... Những Linh Dược này đều là tài liệu dùng để luyện chế luyện dược cao cấp, dù là trong Yêu Thú Sơn Mạch cũng rất hiếm thấy, muốn thu thập toàn bộ có thể phải cần một thời gian.
Tần Kim cầm danh sách tài liệu mà Tần Phàm đưa cho hắn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, những tài liệu này cho dù đói với Nam phong Tần gia kinh doanh sinh ý Linh Dược mà nói cũng thập phần trân quý và hiếm thấy.
- Tóm lại xin nhờ Kim thúc rồi, vô luận phải dùng bao nhiêu tiền cũng phải thu thập càng nhanh càng tốt.
Tần Phàm thành khẩn nói.
- Ân, Thiếu gia Tần Phàm yên tâm, ta sẽ sẽ thu mua với giá cao từ các dong binh.
Tần Kim trịnh trọng mà đáp ứng nói, chỉ là trong nội tâm cũng hết sức tò mò Tần Phàm sao lại cần nhiều Linh Dược cao cấp như vậy, bất quá hắn cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi
- Ách, vậy... Ta có phải trả thù lao trước không?
Tần Phàm có chút không có ý tứ nói, hắn cũng biết những Linh Dược gì thập phần trân quý, bất quá hắn trong khoảng thời gian này thu hoạch cũng tương đối khá, có lẽ vẫn đủ.
- Ha ha, Thiếu gia Tần Phàm chính là thành viên Tinh Võ Đường, hơn nữa lại đạt hai chức vô địch năm nay, gia tộc đã sớm phân phó ngài có thể thuận tiện làm việc trong tất cả chi nhánh Hồi Xuân Đường, vô luận ngài có yêu cầu gì thì gia tộc đều sẽ toàn lực phối hợp, cho dù thiếu gia đòi tiền, chỉ cần không phải trăm vạn trở lên thì chúng ta cũng có thể tùy thời cung cấp.
Lúc này Tần kim lại cười nói.
Tần Phàm nghe thế không khỏi khẽ giật mình, không ngờ Tinh Võ Đường của gia tộc lại có đãi ngộ cao như thế! Không những được tùy ý tu tập võ kỹ cao cấp của gia tộc mà còn có thể tùy ý chi phối tài nguyên gia tộc. Bất quá nói cho cùng, trong thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, nếu là phế vật Tần Phàm lúc trước, muốn cầm chút Linh Dược cũng phải thông qua Tần Li, đâu thể thuận tiện tự nhiên như giờ được.
Cái này là chênh lệch.
- Vậy thì làm phiền Kim thúc rồi.
Lúc này Tần Phàm đứng lên nói:
- Ta và đồng bạn của ta trước tiên sẽ tìm một gian khách sạn ở lại trong Thanh Thạch Trấn, có tin tức gì của Phương Trọng phiền Kim thúc lập tức phái người cho ta biết.
- Không có vấn đề, nếu như Thiếu gia Tần Phàm cần trợ giúp cũng có thể tùy thời đến Hồi Xuân Đường tìm ta, một Thanh Ưng mạo hiểm đoàn nho nhỏ Nam phong Tần gia chúng ta còn không để vào mắt.
Tần Kim một bên tiễn đưa Tần Phàm đi ra ngoài, một bên hào khí nói.
Ra khỏi Hồi Xuân Đường, Tần Phàm trông thấy Kỷ Huyên Nhi đang nửa tựa lên một tảng đá gần đó, tuyệt sắc tự nhiên, phong tư trác trác, dẫn tới rất nhiều người đi qua đều nhao nhao nhìn lại, bất quá ngược lại không ai dám tới gần cả.
- Đi thôi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở lại, đợi Phương Trọng trở về.
Tần Phàm đi qua nói, sau đó lơ đãng nhìn thấy một vết máu còn mới trên mặt đất, trên đó còn thừa hai cái răng, lập tức khóe miệng không khỏi co quắp, đại khái cũng nghĩ ra được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, hai người liền đi vào một gian khách sạn.
- Khách quan, dùng cơm hay ở trọ?
Một tiểu nhị ân cần chạy tới hỏi.
Cảm giác được các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét từ bốn phía, Tần Phàm chỉ có chút bất đắc dĩ cười cười, nói với tiểu nhị tiếp đãi:
- Hai gian phòng trên...
Cứ như vậy, hai người liền ở lại Thanh Thạch Trấn chờ đợi Phương Trọng trở về, đồng thời hành tung của hai người cũng bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phát hiện, bất quá chuyện tất cả võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đều chết hết bọn hắn vẫn chưa biết, còn tính toán đợi hai người ra khỏi Thanh Thạch Trấn liền vây giết nữa.
Cho đến ba ngày sau, Tần Phàm mới nhận được báo tin của Tần Kim, nói đã phát hiện Phương Trọng đi ra khỏi Yêu Thú Sơn Mạch.
- Là lúc này rồi.
Tần Phàm gõ vang cửa phòng Kỷ Huyên Nhi, trong ba ngày này, bọn hắn đều buông lỏng, hôm nay đều đã điều chinhr đến trạng thái tốt nhất rồi.
Mà khi hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi ra khỏi Thanh Thạch Trấn, thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn một mực giám thị bọn hắn cũng đã trở về báo tin.
Khóe mắt quét qua cái đuôi đằng sau, Tần Phàm lạnh lùng nói với Kỷ Huyên Nhi:
- Chúng ta đi trước chặn đứng Phương Trọng, không thể để hắn truyền tin tức Võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã bị dệt toàn bộ về, tốt nhất là dẫn xuất ra toàn bộ người của mạo hiểm đoàn, một lần giải quyết hết.
Kỳ thật hắn cũng xuất phát từ cẩn thận, không cho Phương Trọng có cơ hội truyền việc mình giết Tần Hạo Bạch ra.
Kỷ Huyên Nhi lúc này cũng phát hiện người theo phía sau, nhẹ gật đầu, hai người triển khai thân pháp, phong nhanh về phía Yêu Thú Sơn Mạch.
Trên đường từ Yêu Thú Sơn Mạch thông đến Thanh Thạch Trấn, lúc này bốn phía không người, chỉ có Phương Trọng mặt mũi tràn đầy mệt mỏi đang cúi đầu đi trong đó, thoạt nhìn tâm tư trùng trùng điệp điệp, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, đã hoàn toàn không còn bộ dáng công tử văn nhã như lần đầu Tần Phàm trông thấy hắn nữa.
- Tiểu tạp chủng chết tiếc, bổn thiếu gia không nghiền xương ngươithành tro thì khó giải mối hận trong lòng ta!
Nghĩ đến chuyện đáng hận, Phương Trọng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến sắp sửa phải giải thích với phụ thân và các thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn khác chuyện lần này toàn bộ Võ sư bị diệt, hắn lại lộ ra vạn phần buồn rầu, trong nội tâm cũng căm hận Tần Phàm thêm vài phần.
- Phương thiếu, thật lâu không gặp.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh nhạt từ phía trước truyền đến.
- Tần Phàm!
Phương Trọng đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt quen thuốc kia, đáy lòng lập tức dâng lên khủng hoảng vô biên. Vốn mấy ngày liền chạy đi đã khiến hắn lộ ra thập phần buồn ngủ, nhưng vào thời khắc này lại như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức liền thanh tỉnh lại... phản ứng tựa hồ hơn cả lúc trước, cơ hồ vừa trông thấy Tần Phàm đã lập tức xoay ngiowif muốn chạy trốn.
- Kỷ Huyên Nhi!
Nhưng hắn chạy chưa được vài bước, liền thấy được một khuôn mặt tuyệt sắc hắn ngày nhớ đêm mong, nhưng tuyệt đối không muốn nhìn thấy bây giờ xuất hiện trước mắt, khiến mặt hắn lập tức trở nên xám như tro.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.