Chương 1640: Chờ ngươi cùng chiến trường thứ sáu đặc thù
Hỏa Thụ
30/06/2014
Khủng bố tuyệt đỉnh!
- Hách Kiếm đã đem đại đạo kiếm vực của hắn thi triển đi ra!
Thấy vậy sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ không khỏi trầm xuống.
- Đại đạo kiếm vực, ở lục kiếp bán thần không mấy người luyện thành, Tần Phàm còn ngoan cố chống lại? Thật sự sẽ chọc giận Hách Kiếm, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chưa có ai dám khiêu khích hắn như thế!
Thái Hư đảo chủ thở dài nói.
- Di?
Lúc này Tần Phàm cũng cảm giác được vấn đề, đối phương phát ra kiếm ý tựa hồ không tầm thường, mơ hồ có cảm giác vô luận làm gì đều dâng lên cảm giác sợ hãi như hắn đang thay trời hành đạo.
Kiếm kia, là thiên đạo, là đại đạo.
Rốt cục Tần Phàm cảm giác chính mình khó thể ngăn cản.
Nhưng lúc này bởi vì bị đại đạo kiếm vực ảnh hưởng, có không ít người tinh thần hốt hoảng, còn bị người khác nhân cơ hội giết chết.
Cứ như vậy, đã đào thải đủ hai mươi hai người.
Ông!
Cửa truyền tống đi thông chiến trường thứ sáu đã mở ra.
- Bây giờ còn chưa tới thời gian chống lại hắn!
Thấy vậy trên mặt Tần Phàm hơi lộ ra tia mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng phất phất tay áo, đem khí thế ảnh hưởng tới bản thân toàn bộ tiêu trừ, tiếp theo chủ động dời ánh mắt sang nơi khác, chỉ hướng cửa truyền tống đi tới.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút yếu thế, nhưng đại đạo kiếm vực của Hách Kiếm cũng rất khó ngăn cản được hắn.
Kiếm thế kiếm ý tràn ngập khắp bốn phía như ngọn núi cao như biển lửa thiêu đốt, vẻ mặt Tần Phàm lại thật tự nhiên giống như đang đi tản bộ trong sân vắng, không giống như một ít người dự thi cơ hồ không thể nhúc nhích.
Hắn thừa nhận hắn còn chưa có lòng tin có thể tuyệt đối đánh bại Hách Kiếm, nhưng đối phương muốn đánh bại hắn cơ hồ là không thể nào, càng khỏi nói chỉ dựa vào đại đạo kiếm vực mà không động thủ, hắn có ba ma chủng thần thông hộ thân, căn bản không sợ.
Chỉ là nếu bắt đầu liều chết ngay lúc này căn bản là không đáng.
Đương nhiên, Tần Phàm không sợ Hách Kiếm, cũng không có nghĩa những người dự thi khác không sợ, sau khi cửa truyền tống được mở ra, ngoại trừ Tần Phàm chỉ có cường giả của Hỏa Đế đảo có thể thoải mái hành động mà thôi, những người khác đều bị khí thế của Hách Kiếm chấn nhiếp không có một người nào dám bước tới cửa truyền tống.
Tần Phàm là người thứ nhất đi vào cửa truyền tống, hắn có thể cảm giác được ánh mắt Hách Kiếm vẫn nhìn sau lưng của hắn, nhưng hắn cũng không để ý tới, thẳng sau khi đi vào cửa hắn mới chậm rãi xoay người, gương mặt mỉm cười ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.
- Ngươi không dám cùng ta một trận chiến sao?
Thanh âm hơi có vẻ âm trầm vang lên trong chiến trường, sau đó truyền vào trong tai Tần Phàm.
- Không phải không dám mà còn chưa đến lúc!
Lúc này Tần Phàm có vẻ thật thản nhiên, mở miệng nói:
- Ta sẽ ở phía trước mười danh chờ ngươi, nếu như ngươi có thể đến!
- Được, ta chỉ hi vọng ngươi đi tới được lúc đó!
Thần sắc Hách Kiếm lạnh lùng, nói.
- Tê…
Nghe được hai người nói chuyện, những người dự thi khác trong chiến trường đều không khỏi âm thầm hít một hơi, cảm giác có chút không thể tin.
Một ngũ kiếp bán thần lại dám mở miệng nói sẽ ở trong mười danh chờ Hách Kiếm!
Tuy rằng trước đó Tần Phàm biểu hiện không tệ, nhưng không ít người vẫn có cảm giác kỳ thật thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình đột kia, có thể tiến vào năm trăm danh cơ hồ đều là lục kiếp bán thần, hơn nữa đại bộ phận đều đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh, ngũ kiếp bán thần thật sự là quá thấp!
Nhưng càng làm mọi người ngạc nhiên chính là nghe khẩu khí Hách Kiếm tựa hồ thấy đối phương có cơ hội tiến vào mười danh rất lớn.
Tần Phàm tự nhiên không để ý tới suy nghĩ trong lòng những người kia, hắn đi vào cửa truyền tống, quang mang chớp lên, rất nhanh đã biến mất bên trong, mà trên mặt vẫn luôn mang theo dáng mỉm cười bình tĩnh tự tin.
- Hừ, tuyệt mệnh dụ hoặc!
Thấy Tần Phàm biến mất trong cửa truyền tống, lúc này trong miệng Hách Kiếm hừ khẽ một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe cả người hóa thành một đạo thanh hồng xẹt qua hơn nửa chiến trường, tiếp theo cũng tiến vào trong cửa.
Tốc độ cực nhanh khiến người chậc lưỡi, thậm chí có thật nhiều người vừa nghe thanh âm “hừ” truyền vào trong tai thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh Hách Kiếm. Điều này làm trong lòng mọi người cảm thấy khiếp sợ với thực lực của hắn.
Chứng kiến biến hóa dưới chiến trường, lúc này Mạc Lợi đảo chủ nhìn thấy Tần Phàm không đối chiến với Hách Kiếm làm cho hắn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hiện tại Tần Phàm đã lọt vào hai trăm năm mươi danh phía trước, chỉ cần qua tiếp một cửa là Mạc Lợi thần đảo sẽ xuất hiện một cường giả tiến vào trước một trăm, đến lúc đó ở trước mặt những đảo chủ khác hắn sẽ cảm thấy mặt mũi sáng ngời.
Đặc biệt nghĩ đến Ngao Lang đảo chủ luôn đối địch cùng mình, tâm tình của hắn càng thêm vui vẻ.
- May mắn Tần Phàm không thật sự đánh nhau với Hách Kiếm trong này, nếu không chỉ sợ hắn phải dừng bước ở đây. Xem tốc độ của Hách Kiếm, hắn đã tu luyện thành tựu đại đạo kiếm vực cực cao, thực lực chỉ sợ ngay cả thất kiếp bán thần bình thường cũng phải kiêng kỵ!
Thái Hư đảo chủ nói.
- Không sai, chỉ bằng vào đại đạo kiếm vực thậm chí ba danh đầu tiên cũng có phần hắn…Biểu hiện của Tần Phàm không tệ, nhưng không thể không nói so sánh với đối phương còn chênh lệch rất lớn, nếu chân chính đánh nhau đại đạo kiếm vực thực sự vô cùng lợi hại!
Mạc Lợi đảo chủ cũng gật đầu đồng ý, may mắn Tần Phàm không đối chiến với đối phương.
Trong chiến trường.
- Cửa thứ sáu!
Tần Phàm bước ra khỏi cửa truyền tống, ánh mắt lướt qua chiến trường, miệng thì thào nói:
- Không biết cửa ải này lại có gì khác đây?
Trong mắt vẫn là mảnh đất hoang vắng, diện tích lớn hơn chiến trường đầu tiên tới gấp đôi, thoạt nhìn mênh mông vô bờ, hơn nữa cũng không nhìn thấy được cửa truyền tống kế tiếp.
- Tại sao lại như vậy?
Thấy vậy Tần Phàm không khỏi ngẩn ra, đây là tình huống chưa từng gặp được, có thể nói có chút quỷ dị. Đồng thời hắn cũng nghe được thanh âm nghi hoặc truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng nỗi nghi hoặc không kéo dài bao lâu, bởi vì thanh âm quen thuộc lại vang lên:
- Những người dự thi, hoan nghênh đi vào hai trăm năm mươi danh, chỉ cần các vị thông qua cửa ải này sẽ tiến vào trước trăm danh! Chỉ cần đi vào trước trăm danh, các ngươi được xem là thiên tài chân chính, tên cùng sự tích của các ngươi sẽ được in ấn trong sách, hơn nữa do các đảo chủ mang về tuyên truyền, từ nay danh tiếng các ngươi sẽ được ca tụng cả Tân Thế Giới!
Nghe đến đó Tần Phàm cảm giác được xung quanh truyền tới tiếng thở dốc.
Nam nhi nhiệt huyết, ai không muốn dương danh thiên hạ?
Hiện tại chính là cơ hội, chỉ cần thông qua cửa ải này bọn hắn liền trở thành danh nhân cả Tân Thế Giới!
Vì cơ hội này, thậm chí có thật nhiều người bỏ luôn tính mạng cũng không tiếc!
- Đây là chiến trường từ hai trăm năm mươi tiến một trăm, nói cách khác hiện tại cuộc tranh tài chỉ còn lại hai trăm năm mươi người mà thôi, mà ở trong này các ngươi đều sẽ gặp mặt nhau. Hai trăm năm mươi còn lại một trăm người!
Thanh âm quen thuộc lại vang lên, nói năng thật khí phách.
- Hách Kiếm đã đem đại đạo kiếm vực của hắn thi triển đi ra!
Thấy vậy sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ không khỏi trầm xuống.
- Đại đạo kiếm vực, ở lục kiếp bán thần không mấy người luyện thành, Tần Phàm còn ngoan cố chống lại? Thật sự sẽ chọc giận Hách Kiếm, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chưa có ai dám khiêu khích hắn như thế!
Thái Hư đảo chủ thở dài nói.
- Di?
Lúc này Tần Phàm cũng cảm giác được vấn đề, đối phương phát ra kiếm ý tựa hồ không tầm thường, mơ hồ có cảm giác vô luận làm gì đều dâng lên cảm giác sợ hãi như hắn đang thay trời hành đạo.
Kiếm kia, là thiên đạo, là đại đạo.
Rốt cục Tần Phàm cảm giác chính mình khó thể ngăn cản.
Nhưng lúc này bởi vì bị đại đạo kiếm vực ảnh hưởng, có không ít người tinh thần hốt hoảng, còn bị người khác nhân cơ hội giết chết.
Cứ như vậy, đã đào thải đủ hai mươi hai người.
Ông!
Cửa truyền tống đi thông chiến trường thứ sáu đã mở ra.
- Bây giờ còn chưa tới thời gian chống lại hắn!
Thấy vậy trên mặt Tần Phàm hơi lộ ra tia mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng phất phất tay áo, đem khí thế ảnh hưởng tới bản thân toàn bộ tiêu trừ, tiếp theo chủ động dời ánh mắt sang nơi khác, chỉ hướng cửa truyền tống đi tới.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút yếu thế, nhưng đại đạo kiếm vực của Hách Kiếm cũng rất khó ngăn cản được hắn.
Kiếm thế kiếm ý tràn ngập khắp bốn phía như ngọn núi cao như biển lửa thiêu đốt, vẻ mặt Tần Phàm lại thật tự nhiên giống như đang đi tản bộ trong sân vắng, không giống như một ít người dự thi cơ hồ không thể nhúc nhích.
Hắn thừa nhận hắn còn chưa có lòng tin có thể tuyệt đối đánh bại Hách Kiếm, nhưng đối phương muốn đánh bại hắn cơ hồ là không thể nào, càng khỏi nói chỉ dựa vào đại đạo kiếm vực mà không động thủ, hắn có ba ma chủng thần thông hộ thân, căn bản không sợ.
Chỉ là nếu bắt đầu liều chết ngay lúc này căn bản là không đáng.
Đương nhiên, Tần Phàm không sợ Hách Kiếm, cũng không có nghĩa những người dự thi khác không sợ, sau khi cửa truyền tống được mở ra, ngoại trừ Tần Phàm chỉ có cường giả của Hỏa Đế đảo có thể thoải mái hành động mà thôi, những người khác đều bị khí thế của Hách Kiếm chấn nhiếp không có một người nào dám bước tới cửa truyền tống.
Tần Phàm là người thứ nhất đi vào cửa truyền tống, hắn có thể cảm giác được ánh mắt Hách Kiếm vẫn nhìn sau lưng của hắn, nhưng hắn cũng không để ý tới, thẳng sau khi đi vào cửa hắn mới chậm rãi xoay người, gương mặt mỉm cười ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.
- Ngươi không dám cùng ta một trận chiến sao?
Thanh âm hơi có vẻ âm trầm vang lên trong chiến trường, sau đó truyền vào trong tai Tần Phàm.
- Không phải không dám mà còn chưa đến lúc!
Lúc này Tần Phàm có vẻ thật thản nhiên, mở miệng nói:
- Ta sẽ ở phía trước mười danh chờ ngươi, nếu như ngươi có thể đến!
- Được, ta chỉ hi vọng ngươi đi tới được lúc đó!
Thần sắc Hách Kiếm lạnh lùng, nói.
- Tê…
Nghe được hai người nói chuyện, những người dự thi khác trong chiến trường đều không khỏi âm thầm hít một hơi, cảm giác có chút không thể tin.
Một ngũ kiếp bán thần lại dám mở miệng nói sẽ ở trong mười danh chờ Hách Kiếm!
Tuy rằng trước đó Tần Phàm biểu hiện không tệ, nhưng không ít người vẫn có cảm giác kỳ thật thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình đột kia, có thể tiến vào năm trăm danh cơ hồ đều là lục kiếp bán thần, hơn nữa đại bộ phận đều đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh, ngũ kiếp bán thần thật sự là quá thấp!
Nhưng càng làm mọi người ngạc nhiên chính là nghe khẩu khí Hách Kiếm tựa hồ thấy đối phương có cơ hội tiến vào mười danh rất lớn.
Tần Phàm tự nhiên không để ý tới suy nghĩ trong lòng những người kia, hắn đi vào cửa truyền tống, quang mang chớp lên, rất nhanh đã biến mất bên trong, mà trên mặt vẫn luôn mang theo dáng mỉm cười bình tĩnh tự tin.
- Hừ, tuyệt mệnh dụ hoặc!
Thấy Tần Phàm biến mất trong cửa truyền tống, lúc này trong miệng Hách Kiếm hừ khẽ một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe cả người hóa thành một đạo thanh hồng xẹt qua hơn nửa chiến trường, tiếp theo cũng tiến vào trong cửa.
Tốc độ cực nhanh khiến người chậc lưỡi, thậm chí có thật nhiều người vừa nghe thanh âm “hừ” truyền vào trong tai thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh Hách Kiếm. Điều này làm trong lòng mọi người cảm thấy khiếp sợ với thực lực của hắn.
Chứng kiến biến hóa dưới chiến trường, lúc này Mạc Lợi đảo chủ nhìn thấy Tần Phàm không đối chiến với Hách Kiếm làm cho hắn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hiện tại Tần Phàm đã lọt vào hai trăm năm mươi danh phía trước, chỉ cần qua tiếp một cửa là Mạc Lợi thần đảo sẽ xuất hiện một cường giả tiến vào trước một trăm, đến lúc đó ở trước mặt những đảo chủ khác hắn sẽ cảm thấy mặt mũi sáng ngời.
Đặc biệt nghĩ đến Ngao Lang đảo chủ luôn đối địch cùng mình, tâm tình của hắn càng thêm vui vẻ.
- May mắn Tần Phàm không thật sự đánh nhau với Hách Kiếm trong này, nếu không chỉ sợ hắn phải dừng bước ở đây. Xem tốc độ của Hách Kiếm, hắn đã tu luyện thành tựu đại đạo kiếm vực cực cao, thực lực chỉ sợ ngay cả thất kiếp bán thần bình thường cũng phải kiêng kỵ!
Thái Hư đảo chủ nói.
- Không sai, chỉ bằng vào đại đạo kiếm vực thậm chí ba danh đầu tiên cũng có phần hắn…Biểu hiện của Tần Phàm không tệ, nhưng không thể không nói so sánh với đối phương còn chênh lệch rất lớn, nếu chân chính đánh nhau đại đạo kiếm vực thực sự vô cùng lợi hại!
Mạc Lợi đảo chủ cũng gật đầu đồng ý, may mắn Tần Phàm không đối chiến với đối phương.
Trong chiến trường.
- Cửa thứ sáu!
Tần Phàm bước ra khỏi cửa truyền tống, ánh mắt lướt qua chiến trường, miệng thì thào nói:
- Không biết cửa ải này lại có gì khác đây?
Trong mắt vẫn là mảnh đất hoang vắng, diện tích lớn hơn chiến trường đầu tiên tới gấp đôi, thoạt nhìn mênh mông vô bờ, hơn nữa cũng không nhìn thấy được cửa truyền tống kế tiếp.
- Tại sao lại như vậy?
Thấy vậy Tần Phàm không khỏi ngẩn ra, đây là tình huống chưa từng gặp được, có thể nói có chút quỷ dị. Đồng thời hắn cũng nghe được thanh âm nghi hoặc truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng nỗi nghi hoặc không kéo dài bao lâu, bởi vì thanh âm quen thuộc lại vang lên:
- Những người dự thi, hoan nghênh đi vào hai trăm năm mươi danh, chỉ cần các vị thông qua cửa ải này sẽ tiến vào trước trăm danh! Chỉ cần đi vào trước trăm danh, các ngươi được xem là thiên tài chân chính, tên cùng sự tích của các ngươi sẽ được in ấn trong sách, hơn nữa do các đảo chủ mang về tuyên truyền, từ nay danh tiếng các ngươi sẽ được ca tụng cả Tân Thế Giới!
Nghe đến đó Tần Phàm cảm giác được xung quanh truyền tới tiếng thở dốc.
Nam nhi nhiệt huyết, ai không muốn dương danh thiên hạ?
Hiện tại chính là cơ hội, chỉ cần thông qua cửa ải này bọn hắn liền trở thành danh nhân cả Tân Thế Giới!
Vì cơ hội này, thậm chí có thật nhiều người bỏ luôn tính mạng cũng không tiếc!
- Đây là chiến trường từ hai trăm năm mươi tiến một trăm, nói cách khác hiện tại cuộc tranh tài chỉ còn lại hai trăm năm mươi người mà thôi, mà ở trong này các ngươi đều sẽ gặp mặt nhau. Hai trăm năm mươi còn lại một trăm người!
Thanh âm quen thuộc lại vang lên, nói năng thật khí phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.