Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1834: Cổ Mặc chi mê

Hỏa Thụ

23/07/2014

- Ha ha, cho các ngươi nhìn xem đệ nhất Thần Thú dưới trướng Đan Vũ Thần, Tiểu Chiến đại gia ta lợi hại!

Nhưng vào lúc này, Tiểu Chiến bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành bản thể, hơn nữa trướng to đến như là một tòa núi nhỏ.

Mà hắn mãnh liệt hít một hơi, thân thể phồng lên giống như một viên cầu gai nhọn hoắt, phía trên gai nhọn hoắt thì không ngừng có quang mang màu vàng chớp động, để cho hắn thoạt nhìn như là sao chổi Halley.

Oanh!

Lập tức, hắn mạnh mẽ đạp mạnh trên mặt đất, toàn bộ thân thể viên cầu như là sao chổi rất nhanh đánh về phía trước, mang theo một loại lực lượng khủng bố vô địch, hung hăng đập vào phía trên phòng ngự đại trận.

Răng rắc…

Lúc này đây, phòng ngự đại trận của Thần đình rốt cục xuất hiện vết rạn, công kích của đại quân nhân loại theo sát tới, bão tố trút xuống phía trên vết rạn, thẳng đến cuối cùng đại trận sụp đổ, lộ ra đại quân Thiên Thần trong đó.

- Xông lên a!

- Giết!

- Vì nhân loại!

Lúc này đại quân Nhân loại liền không chần chờ nữa, ở dưới sự dẫn dắt của một đám đảo chủ cường giả bắt đầu hướng về Thần đình trùng kích mà đi, trăm vạn đại quân, như là sóng biển cuồn cuộn, phô thiên cái địa, Liệt Huyết trùng thiên.

- Vì thần vinh quang!

- Tiêu diệt tất cả Nghịch Thần Giả!

- Giết!

Mà lúc này trận hình Thiên Thần đồng dạng cũng bắt đầu khởi xướng động viên, nguyên một đám Thiên Thần từ trong đó xông ra.

Chiến! Chiến! Chiến!

Giết! Giết! Giết!

Đánh giáp lá cà, đại chiến rốt cục hết sức căng thẳng, trong nháy mắt là máu chảy thành sông, có chút máu tươi thậm chí xuyên thấu qua thiên vân từ trên trời rơi xuống đại lục, giang sơn nhuốm máu, một mảnh thê lương.



Bên trong một mảnh hét hò kinh thiên động địa, Tần Phàm thì là thần sắc bình tĩnh chậm rãi hướng về ở chỗ sâu trong Thần đình đi đến.

Những nơi hắn đi qua, tuy bốn phía đều là đám người giao chiến dày đặc, nhưng không có người dám ngăn cản cũng không có ai có năng lực ngăn cản ở trước mặt của hắn, hai con ngươi của hắn thủy chung nhìn về phía trước, thủy chung không có dừng lại, giống như đại chiến bốn phía này hoàn toàn không quan hệ cùng hắn.

Dần dần đi vào ở chỗ sâu trong Thần đình này, rốt cục, Tần Phàm bỗng nhiên nhìn thấy một tòa Thần Cung hỏa diễm màu đen!

Ở trong đó, hắn cảm thấy khí tức cùng năng lượng chấn động cường đại nhất!

- Đang ở bên trong đến sao?

Hai mắt của Tần Phàm có chút ngưng tụ, thần giáp lập tức gia thân, Cửu Long Tháp thì hóa thành một thanh trường kiếm kim sắc, ở trên mặt đất nhẹ nhàng vẽ một cái, trên mặt đất xuất hiện một đồi núi dài lớn, mà mũi kiếm kia, thì chỉ hướng tiền phương.

- Ha ha ha ha ha ha ha…

Mà cũng vào lúc này, trong thần cung hỏa diễm màu đen bỗng nhiên truyền ra một chuỗi tiếng cười liều lĩnh, sau đó thấy Thần Cung này đột nhiên nổ bung, Hỏa Tinh màu đen mạn thiên phi vũ, như là pháo hoa hoa lệ, một bóng người uy vũ đáng sợ bắn ra.

- Ngươi rốt cục đã đến rồi sao?

Bóng người nổi giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, giống như bễ nghễ chúng sinh nhìn xem Tần Phàm, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bên trong toàn bộ Thần đình.

Hỏa diễm màu đen bay múa, như là vô số hắc sắc ma linh, từ trong thần cung màu đen kia bộc phát ra, lại từ không gian hư vô lan tràn mà khai, nương theo một độ ấm khủng bố, bốc lên ở trong Thần đình này, làm cho vô luận một phương nhân loại hay là một phương Thiên Thần đang trong giao chiến đều cảm giác được toàn thân xiết chặt, tựa hồ linh hồn cũng bị bốc hơi.

Lại nhìn bóng người cường đại kia, cường giả tộc đàn nhân loại cũng không khỏi là trong đôi mắt tràn đầy kiêng kị, thậm chí là sợ hãi. Đạo thân ảnh này thật sự là quá cường đại, dù là bát đại Thánh Chủ cũng căn bản không thể tới đánh đồng, dù là đảo chủ cường giả ở dưới đạo thân ảnh này cũng cảm thấy hèn mọn như thế.

Bọn hắn biết rõ, đạo thân ảnh này chỉ sợ sẽ là tồn tại Đại Thiên Thần chuyển thế.

- Thành công rồi! Rốt cục thành công rồi! Thần Chủ xuất thế! Tất cả phản nghịch đều phải chết!

Mà một phương Thiên Thần, sau khi chứng kiến đạo thân ảnh này thì lập tức nguyên một đám lộ ra kích động cùng vẻ mừng như điên, còn có hoan hô hưng phấn đinh tai nhức óc.

Những Thiên Thần kia lúc này lộ ra cuồng nhiệt như thế, nhìn ra được, địa vị đạo thân ảnh này ở trong lòng đám Thiên Thần giống như địa vị của Tần Phàm trong nhân loại.

- Đúng vậy, ta đã đến.



Lúc này hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, nhìn về phía thân ảnh cường đại ở giữa không kia, ánh mắt dần dần ngưng tụ, hắn chứng kiến đạo thân ảnh này hoàn toàn bao khỏa ở bên trong một bộ áo đen, bên trong giống như đều là hư vô, nhìn không tới cũng cảm giác không thấy dung mạo hắn.

- Không thể tưởng được, không thể tưởng được ngươi vậy mà thật sự có thể trở thành Nhân Thần, không, phải nói một lần nữa trở thành Nhân Thần!

Tuy không có thể chứng kiến thân ảnh này biểu lộ, nhưng có thể nghe được ra thanh âm kia cực kỳ âm lãnh, âm lãnh tận xương, trong đó tựa hồ còn mang theo một loại cừu hận khắc cốt minh tâm.

- Ngươi là Thú Thần hay là Chân Vũ Thần? Ngươi thật giống như rất hận ta?

Lúc này sắc mặt Tần Phàm bình tĩnh, hắn nhìn xem thân ảnh bên trong áo đen kia, trong miệng chậm rãi hỏi.

- Ha ha ha. . . Hiện tại ta là Thú Thần cũng là Chân Vũ Thần! Bất quá ta càng ưa thích ngươi gọi ta là Thần Chủ, hôm nay ta là chúng Thần chi chủ!

Lúc này thân ảnh áo đen kia bỗng nhiên lại cất tiếng cười to, tiếng cười rơi xuống, hắn mới âm trầm nhìn về phía Tần Phàm, bên trong con ngươi đen kịt của hắn tựa hồ bắn ra một loại ánh sáng lạnh, trong đó hận ý nồng đậm.

- Ồ? Là Thú Thần cũng là Chân Vũ Thần?

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lần nữa, sau đó nhìn thân ảnh trước mắt chậm rãi xé mở áo đen bao khỏa trên thân thể.

- Chân Vũ Thần nguyên lai để cho ta giết, ta dĩ nhiên cũng trở thành Chân Vũ Thần rồi.

Thanh âm của thân ảnh tiếp tục truyền đến, hắn lại một chữ một chữ tiếp tục nói:

- Mà ngươi hỏi tại sao ta phải hận ngươi?

Rầm rầm…

Tiếp theo trong nháy mắt, trường bào màu đen bị Thần Chủ chấn động, lập tức phát tác tro bụi màu đen đầy trời, mà bên trong bay bụi, hào quang chói mắt bắn ra bốn phía, thẳng đến sau một hồi hào quang tán đi, dung mạo thân hình kia mới rốt cục hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt Tần Phàm.

- Chân Vũ Thần để cho ngươi giết. . . Cái gì!

Mà Tần Phàm mới vừa vặn tự hỏi ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc này vừa thấy hắn lại bất chấp đi suy nghĩ, hai mắt chỉ là gắt gao định trụ, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cái thân ảnh này đối với hắn mà nói hết sức quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác lại vào lúc này đột nhiên trở nên lạnh nhạt cùng lạ lẫm như thế, mà thanh âm kia cũng nhiều hơn thô bạo cùng âm lãnh rất nhiều, cũng để cho hắn cơ hồ nhận không ra.

Đúng vậy, dung mạo người mắt trước này, không phải người khác, đúng là đến làm bạn với hắn nhiều năm, vẫn luôn vừa là thầy vừa là bạn Cổ Mặc! Nếu như không có Cổ Mặc, có lẽ hắn rất khó đi đến một bước này, bởi vì Ma chủng trọng yếu nhất, là Cổ Mặc để cho hắn đi tìm đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook