Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1241: Đến thế giới mới! (2)

Hỏa Thụ

07/05/2014

- Đó chẳng lẽ chính là không gian mảnh nhỏ?

Tần Phàm cả kinh, nghe lời của Tử Hà trưởng lão, không gian thông đạo không ổn định thập phần nguy hiểm, bây giờ nhìn lại rõ ràng thông đạo này cũng sắp biến thành không ổn định!

- Ô ô…

Ở trong lòng Tần Phàm lúc này hồng mục chiến trư tựa hồ cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm, gắt gao cuốn rúc vào trong lòng Tần Phàm, sợ hãi đến lạnh run.

- Đừng sợ, có ta ở đây!

Tần Phàm vỗ về lên trên người hồng mục chiến trư, giống như đang nói chuyện với tiểu gia hỏa kia, nhưng trên thực tế cũng là nói với Kỷ Huyên Nhi.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Nhưng đúng lúc này những mảnh nhỏ màu trắng trong suốt tựa hồ nhanh chóng chuyển động, tiếp theo hình thành một đám gió lốc, mảnh nhỏ màu trắng kinh khủng thật giống như thủy tinh sắc bén cuồng bạo trong gió, khí tức dữ tợn không ngừng nổi lên bên trong không gian thông đạo.

Khắp bốn phía truyền tới hấp lực càng thêm đáng sợ, tựa hồ muốn đem hai người kéo vào tận sâu trong bóng tối, nhìn không gian gió lốc cuồng bạo mà sắc bén, có thể tưởng tượng nếu bị hút tới cho dù khí lực như Tần Phàm phỏng chừng cũng bị xé thành mảnh nhỏ.

Chứng kiến trận thế đáng sợ như vậy, Kỷ Huyên Nhi cũng thất sắc, nàng cảm giác lúc phi hành cũng bị nhận lấy ảnh hưởng, thậm chí thân thể không tự chủ được bị kéo sang hai bên.

- Đưa tay cho ta!

Lúc này thanh âm trầm thấp của Tần Phàm bỗng nhiên vang lên, có chút lo lắng có chút thân thiết, điều này làm cho Kỷ Huyên Nhi không khỏi ngây ra, bởi vì hai người họ chưa từng nắm tay nhau bao giờ.

- Không gian gió lốc quá nguy hiểm, một khi bị hút qua hậu quả thật khó lường!

Tần Phàm lại nói, sau đó cũng không đợi Kỷ Huyên Nhi kịp phản ứng, trực tiếp vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Cảm giác được bàn tay dày rộng ấm áp, gương mặt Kỷ Huyên Nhi chợt hiện lên tia đỏ ửng, trong lòng có một loại cảm giác khó nói nên lời nhảy mạnh lên, tuy con đường phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng có bàn tay kia nắm chặt, nàng không còn sợ hãi…

Bàn tay của Kỷ Huyên Nhi có chút lạnh lẽo, Tần Phàm cảm giác mình giống như nắm vào ngọc bích, lại nói tới tuy rằng hắn từng nhìn thấy thân thể của nàng, nhưng tựa hồ chưa từng nắm tay của nàng bao giờ.

- Những năm gần đây thân thể của ngươi còn phát tác không?

Nhớ tới quá khức, Tần Phàm vừa kéo nhanh Kỷ Huyên Nhi bay về phía trước, vừa nhẹ giọng hỏi. Mấy ngày này hắn đều chỉ bận rộn tu luyện, tuy Kỷ Huyên Nhi ở trong Nam Phong Tần gia nhưng hai người không có thời gian nói chuyện với nhau.



- Hoàn hảo, có phát tác qua vài lần, nhưng ta đều qua được.

Kỷ Huyên Nhi cũng nhỏ giọng trả lời, một lát sau nàng lại bổ sung:

- Cảm ơn ngươi đã lưu lại đan dược.

- Ân, không có việc gì là tốt rồi.

Tần Phàm nói.

Nói xong hai người cũng trầm mặc lại.

Tựa hồ có ngàn lời vạn tiếng muốn nói, nhưng lúc này lại nói không nên lời.

Không gian gió lốc vẫn thổi mạnh khắp bốn phía, càng lúc càng mạnh mẽ, mà hai người nắm tay nhau lẳng lặng bay nhanh, không khí không khỏi biến đổi có chút cổ quái mà ám muội, thời gian trôi qua, điểm sáng kia rốt cục càng lúc càng gần, có vẻ càng ngày càng chói mắt.

- Tới!

Tần Phàm lại lên tiếng, lôi kéo Kỷ Huyên Nhi, thi triển tốc độ cực hạn, trong không gian gió lốc vô cùng cuồng bạo đuổi theo phía sau, đi nhanh tới cửa ra vào thông đạo.

Lối ra không lớn, chỉ đủ một người thông qua mà thôi.

- Nắm chặt lấy ta, ngàn vạn lần đừng buông tay ra!

Tần Phàm lại dặn dò, sau đó thân thể mạnh mẽ lủi vào trong cửa động, mà tay kia nắm chặt tay nhỏ bé, phòng ngừ khi xuyên qua hai người bị thất lạc.

Kỷ Huyên Nhi nhẹ giọng đáp, nắm chặt bàn tay hắn, ngay sau đó cũng hướng lối ra phóng đi, vô luận bên kia có nguy hiểm gì, nàng nghĩa vô phản cố.

Phóng nhanh theo lối ra, hai người cảm giác giống như rơi vào một tấm màng mềm, mà nương theo trùng lực, màng mềm rất nhanh bị trực tiếp phá tan, có thể cảm giác được càng đến gần lực trở ngại càng lớn, có thể biết được nếu từ bên kia tiến vào càng gian nan hơn rất nhiều.

Ngay lúc Tần Phàm tiến vào bên trong màng mềm thì không gian gió lốc đã đuổi tới, Tần Phàm phỏng chừng lối đi vừa rồi cũng đã bị hủy diệt, lần này nếu hắn không thể vượt qua, cũng đã không còn đường lui.

Lối ra mở cửa cũng chỉ trong nháy mắt!

Tần Phàm sử dụng kình khí toàn thân mở đường, gắt gao lôi kéo Kỷ Huyên Nhi bay tới trước.

- Oanh!



Rốt cục một tiếng vang nhỏ, ánh sáng càng lúc càng sáng, Tần Phàm cảm giác mình đi tới một thế giới mới, bên trong này tạo cho hắn cảm tưởng hoàn toàn khác hẳn Vũ Thiên đại lục.

Trong nháy mắt hắn thậm chí cảm giác được một cỗ linh khí cùng quy tắc đột nhiên tràn vào thân thể hắn, tựa hồ làm thân thể hắn nhanh chóng phát sinh biến hóa.

- Tại sao có thể như vậy? Cảnh giới của ta…không ngờ là đang gia tốc tăng lên…

Cảm giác được thân thể lúc này lại phát sinh biến hóa thần kỳ, Tần Phàm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, trong khoảnh khắc không khỏi trợn mắt há hốc mồm!

Vào lúc này Tần Phàm đích thật là thập phần khiếp sợ, khiếp sợ tới tột đỉnh.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua loại tình huống như vậy, hắn chỉ vừa đi tới nơi đây, còn chưa làm gì, thậm chí còn chưa tu luyện, nhưng cảnh giới lại đang không ngừng tăng lên! Đây rõ ràng hoàn toàn không làm mà hưởng!

- Chuyện này rốt cục là vì sao?

Thân thể thay đổi, cảm giác của ngũ quan đối với thế giới này làm cho hắn trong khoảnh khắc thật sự kinh ngạc.

- Hẳn là có quan hệ tới hoàn cảnh của thế giới này.

Sau một lát khiếp sợ, Tần Phàm mơ hồ phản ứng lại, sau đó đôi mắt hắn ngưng tụ bắt đầu đánh giá thế giới ở trước mắt.

Đó là một phương thiên địa diện tích mênh mông, mặt đất rộng lớn vô bờ, dãy núi, rừng rậm, bình nguyên, toàn bộ đều to lớn mở mang hơn Vũ Thiên đại lục rất nhiều. Mà không trung lại thật cao, vạn lý không mây, có vẻ thập phần trong sáng, tựa hồ nhìn không thấy chút tạp chất.

Ngoài ra không khí của thế giới này làm cho người ta có cảm giác thập phần thanh tân, linh khí tràn ngập trong thiên địa, quy tắc nguyên thủy cũng làm cho người ta lập tức hiểu ra thật nhiều võ đạo huyền ảo, giống như có thể lập tức ngộ đạo!

Đây là một thế giới hoàn toàn khác hẳn Vũ Thiên đại lục.

Cảnh tượng nơi này cùng hoàn cảnh sự vật đạt tới nông nỗi làm cho người ta không cách nào dám tưởng tượng.

Thật giống như lúc trước khi Tần Phàm vừa mới khôi phục lại trí nhớ kiếp trước, còn cho rằng mình từ địa cầu cằn cỗi xuyên qua Vũ Thiên đại lục, nhưng cảm giác hiện tại thì Vũ Thiên đại lục mới chính là địa cầu cằn cỗi!

Sự chênh lệch giữa đôi bên đúng là thập phần to lớn.

- Không thể không nói, đây thật sự là một thế giới làm cho người ta chờ mong!

Phát hiện hết thảy những chuyện này, trong lòng Tần Phàm không khỏi mơ hồ có chút hưng phấn. Nơi này đích thật đúng như lời nói của Tử Hà trưởng lão, có nguy hiểm thật lớn nhưng cũng có được kỳ ngộ vô cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook