Chương 1001: Độ Võ Hải
Hỏa Thụ
30/04/2014
Trước mặt sóng biển cuồn cuộn, gió to gầm gừ, hải quái khi thì tấn công khiến con thuyền của hắn tiến lên thập phần gian nan.
Võ Hải chính là bể khổ, khôn cùng vô nhai. Con thuyền này cũng bao hàm rất nhiều điều, đều do thực lực bản thân Tần Phàm biến thành, tinh thần điều khiển, ý chỉ chỉ hướng. Thiên phú, nghị lực, thậm chí còn có cả dược lực Thánh Đan thêm vào.
- Đan đạo võ đạo kết hợp đạo của ta, đạo của mình, hướng tới!
Đi trên biển rộng được một lát, Tần Phàm bỗng nhiên lớn tiếng gào thét.
Vô luận hắn tu luyện là đan đạo hay võ đạo, cuối cùng kỳ thật là vì tìm kiếm đạo của riêng mình.
Đạo của hắn, cần đặt chân lên đỉnh phong, cần nắm hết thảy trong tay chính mình!
Ngay một bước này của hắn, chiếc thuyền của hắn chợt trướng lớn, ban đầu chỉ nhỏ như lá liễu, dần dần trưởng thành như con thuyền sắt thép lớn như núi cao!
Tần Phàm đã nghĩ thông suốt!
Vô luận ban đầu ngươi nhỏ yếu ra sao, vô luận thế gian này có bao nhiêu khó khăn cản trở, việc đầu tiên ngươi cần làm là lớn mạnh chính mình! Chỉ cần bản thân mình trở nên cường đại, cho dù phải đối mặt với thế giới đáng sợ thế nào cũng không cần tiếp tục sợ hãi!
Võ thánh cường giả chính là thiên ở trên, địa bên dưới, bản thân chính là đỉnh thiên lập địa tại nhân gian!
Tần Phàm ngẩng đầu đứng trên chiếc thuyền lớn, chậm rãi tiến thẳng vào tận sâu trong Võ Hải, trong tim hắn không hề sợ hãi, tùy ý cho sóng biển dâng cao ngập trời tâm cảnh của hắn vẫn không chút gợn sóng!
Không có ý chí kiên định, căn bản không khả năng tiến tới thánh vực!
Phá! Phá! Phá!
Đón gió mà lên, phá tan mê vụ, dũng cảm tiến tới!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tần Phàm vẫn duy trì một tâm cảnh thật bình tĩnh, không nóng không vội, luôn luôn kiên định theo phương hướng của mình.
Ngày này hắn cảm giác mình đã tiến nhập vào tận sâu trong Võ Hải, cũng là lý giải của hắn về võ thánh cảnh giới, càng hiểu càng sâu, cũng càng tới gần thánh vực võ đạo.
Nhưng đúng lúc này, hai mắt Tần Phàm bỗng nhiên ngưng tụ, hắn chợt nhìn thấy một thân ảnh tản ra khí tức vô cùng cường đại.
- Tần Thiên Hoành!
Tần Phàm chợt động, tâm tình thoáng chút bị ảnh hưởng, hư ảnh Tần Thiên Hoành này chính là chấp niệm cùng ám ảnh hai lần bị đánh bại vẫn lưu trong lòng Tần Phàm.
Hiện tại hắn muốn đột phá đến thánh vực, như vậy nhất định phải đem chấp niệm cùng âm ảnh kia toàn bộ chém giết!
Áo lam trường kiếm, phong tư trác tuyệt.
Kỳ tích chi kiếm trước mắt thân cao trăm trượng, có vẻ vô cùng sống động, ngân sắc trường kiếm huy động, nước biển Võ Hải đều sôi trào, tựa hồ muốn phá tung chiếc thuyền dưới chân Tần Phàm.
Lúc này Tần Phàm đứng ngay mũi thuyền, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn nhớ lại Tần Thiên Hoành đã bị mình nhốt trong Cửu Long Tháp, hắn chưa từng đi xem kỳ tích chi kiếm kia còn sống sót hay không, nhưng lúc này hắn đã đánh bại được người kia.
Nói cách khác, chấp niệm kia đã không còn mạnh mẽ.
- Kỳ tích chi kiếm, lúc trước một trận chiến, ta đã đánh bại ngươi, hôm nay ngươi biến mất đi!
Chậm rãi hít một hơi, lúc này Tần Phàm thúc giục khí kình toàn thân, chiếc thuyền đột nhiên trướng lớn, trực tiếp đánh thẳng tới hư ảnh Tần Thiên Hoành phía trước.
Ầm ầm tan vỡ.
Cửa ải kia đã vượt qua.
Chiếc thuyền lúc này càng thêm lớn mạnh, càng thêm ổn định chạy về phía trước, dưới đáy thuyền vẫn còn hải quái thỉnh thoảng xâm nhập quấy nhiễu, nhưng chỉ do chút chấp niệm khó khăn nho nhỏ ngày thường Tần Phàm thường gặp biến thành, nhưng không gây ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn.
- Tần Phàm, Tần Phàm…
- Ha ha, ngươi đừng mong đột phá tới cảnh giới võ thánh, ngươi sẽ không có cơ hội!
- Ta sẽ hủy võ đạo của ngươi…ha ha…
Chiếc thuyền chạy qua một đoạn hải vực, giữa thiên địa đột nhiên truyền tới tiếng cười càn rỡ, thanh âm giống như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng, chẳng khác gì mưa rền gió dữ, không ngừng tập kích Tần Phàm.
Ngay khi thanh âm kia đập vào, thậm chí chiếc thuyền luôn vững vàng chợt dao động thật lớn, phảng phất như sắp lật ngã.
- Càn kinh Tần gia võ thánh Tần Quan!
Nghe được thanh âm này, Tần Phàm cắn chặt răng, miệng cắn ra máu, tâm thần nảy sinh ba động thật lớn.
Hắn nhớ rõ thanh âm này là ai, chính là lúc trước khi hắn đi ngang qua Càn kinh, bỗng nhiên bị một cỗ tinh thần ý chí cường đại xâm lấn, đó là Càn kinh Tần gia võ thánh Tần Quan, muốn hủy võ đạo của hắn!
- Ngươi không có khả năng trở thành võ tôn, vĩnh viễn không thể!
- Ngươi không thể trở thành võ tôn…
- Ngươi vĩnh viễn không khả năng trở thành võ tôn…
Tần Phàm chưa từng gặp qua Tần Quan, nhưng vẫn nhớ rõ thanh âm này!
Năm đó hắn thành công lưu lại tinh thần ấn ký trong não vực của Tần Phàm, tuy hiện tại Tần Phàm đã bước qua cảnh giới võ tôn, nhưng trí nhớ vẫn lưu lại âm ảnh cùng chấp niệm, đến bây giờ còn chưa thể bỏ qua.
- Không được, ta không thể tiếp tục bị hắn ảnh hưởng!
Cảm giác tinh thần mình dao động, lúc này Tần Phàm siết chặt nắm tay, cố gắng ổn định lại tâm tình của chính mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tần Phàm đã bình tĩnh trở lại, đem thanh âm kia ngăn cách bên ngoài hai tai.
Một ngày nào đó.
- Tần Quan, ngươi không muốn ta đột phá tới võ tôn, nhưng hiện tại ta đã sớm đột phá! Không chỉ đột phá võ tôn, hơn nữa hiện tại ta sắp bước lên võ thánh cảnh giới, ngày sau ta tự mình đến Càn kinh giết ngươi! Hiện tại cút ngay cho ta!
Thanh âm Tần Phàm to rõ mạnh mẽ, hóa thành thanh đao sắc bén hướng bốn phương tám hướng chém tới.
Hư ảnh tiêu thất.
Chiếc thuyền lại tiếp tục chạy tới phía trước.
- Tiểu Phàm, chừng nào đệ trở về, tỷ đang đợi đệ, mau về đây…
Một thân ảnh tao nhã uyển chuyển xuất hiện trên biển, y phục xanh nhạt nở rộ như hoa thơm mê người.
- Tỷ tỷ…
Thần sắc Tần Phàm chợt động, trong lòng nhất thời nóng lên.
- Tiểu Phàm, mau trở lại đi, tỷ tỷ đang đợi đệ, nơi này…lại đây, ha ha, đến đi…đến truy tỷ đi…
Thanh âm của Tần Li phiêu phiêu miểu miểu, chẳng khác gì chuông gió lanh canh, thân ảnh kia dần dần đi xa.
- Tỷ tỷ chờ ta!
Tần Phàm thất thanh kêu lên, lúc này trong đầu hắn xuất hiện lo lắng, khu động chiếc thuyền dưới chân tiến lên thật nhanh nhưng không sao truy kịp Tần Li.
- Không đúng!
Không biết trải qua bao lâu, Tần Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, tâm tình chậm rãi khôi phục, trong miệng thì thào nói:
- Được rồi, tỷ tỷ chờ ta…chờ ta trở thành võ thánh trở về…cưới tỷ…lần này nhất định sẽ cưới được tỷ!
Thân ảnh uyển chuyển của Tần Li rốt cục biến mất không thấy.
Hắn không thể lưu luyến sa vào nơi này, hắn cần tiếp tục đi tới! Hắn cần chân chính bảo hộ được người mình yêu, không thể làm cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng! Như vậy hắn nhất định phải cường đại, nhất định phải đột phá tới võ thánh cảnh giới! Đây mới là tình yêu chân chính thực sự!
- Ngươi…ngươi là người xấu, ngươi đừng hòng cưới tỷ tỷ của ta!
Đúng lúc này Võ Hải quay cuồng lên mãnh liệt, chiếc thuyền dưới chân Tần Phàm chao đảo muốn lật ngã!
Ở trước mặt hắn, xuất hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Đó là chính bản thân hắn!
Võ Hải chính là bể khổ, khôn cùng vô nhai. Con thuyền này cũng bao hàm rất nhiều điều, đều do thực lực bản thân Tần Phàm biến thành, tinh thần điều khiển, ý chỉ chỉ hướng. Thiên phú, nghị lực, thậm chí còn có cả dược lực Thánh Đan thêm vào.
- Đan đạo võ đạo kết hợp đạo của ta, đạo của mình, hướng tới!
Đi trên biển rộng được một lát, Tần Phàm bỗng nhiên lớn tiếng gào thét.
Vô luận hắn tu luyện là đan đạo hay võ đạo, cuối cùng kỳ thật là vì tìm kiếm đạo của riêng mình.
Đạo của hắn, cần đặt chân lên đỉnh phong, cần nắm hết thảy trong tay chính mình!
Ngay một bước này của hắn, chiếc thuyền của hắn chợt trướng lớn, ban đầu chỉ nhỏ như lá liễu, dần dần trưởng thành như con thuyền sắt thép lớn như núi cao!
Tần Phàm đã nghĩ thông suốt!
Vô luận ban đầu ngươi nhỏ yếu ra sao, vô luận thế gian này có bao nhiêu khó khăn cản trở, việc đầu tiên ngươi cần làm là lớn mạnh chính mình! Chỉ cần bản thân mình trở nên cường đại, cho dù phải đối mặt với thế giới đáng sợ thế nào cũng không cần tiếp tục sợ hãi!
Võ thánh cường giả chính là thiên ở trên, địa bên dưới, bản thân chính là đỉnh thiên lập địa tại nhân gian!
Tần Phàm ngẩng đầu đứng trên chiếc thuyền lớn, chậm rãi tiến thẳng vào tận sâu trong Võ Hải, trong tim hắn không hề sợ hãi, tùy ý cho sóng biển dâng cao ngập trời tâm cảnh của hắn vẫn không chút gợn sóng!
Không có ý chí kiên định, căn bản không khả năng tiến tới thánh vực!
Phá! Phá! Phá!
Đón gió mà lên, phá tan mê vụ, dũng cảm tiến tới!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tần Phàm vẫn duy trì một tâm cảnh thật bình tĩnh, không nóng không vội, luôn luôn kiên định theo phương hướng của mình.
Ngày này hắn cảm giác mình đã tiến nhập vào tận sâu trong Võ Hải, cũng là lý giải của hắn về võ thánh cảnh giới, càng hiểu càng sâu, cũng càng tới gần thánh vực võ đạo.
Nhưng đúng lúc này, hai mắt Tần Phàm bỗng nhiên ngưng tụ, hắn chợt nhìn thấy một thân ảnh tản ra khí tức vô cùng cường đại.
- Tần Thiên Hoành!
Tần Phàm chợt động, tâm tình thoáng chút bị ảnh hưởng, hư ảnh Tần Thiên Hoành này chính là chấp niệm cùng ám ảnh hai lần bị đánh bại vẫn lưu trong lòng Tần Phàm.
Hiện tại hắn muốn đột phá đến thánh vực, như vậy nhất định phải đem chấp niệm cùng âm ảnh kia toàn bộ chém giết!
Áo lam trường kiếm, phong tư trác tuyệt.
Kỳ tích chi kiếm trước mắt thân cao trăm trượng, có vẻ vô cùng sống động, ngân sắc trường kiếm huy động, nước biển Võ Hải đều sôi trào, tựa hồ muốn phá tung chiếc thuyền dưới chân Tần Phàm.
Lúc này Tần Phàm đứng ngay mũi thuyền, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn nhớ lại Tần Thiên Hoành đã bị mình nhốt trong Cửu Long Tháp, hắn chưa từng đi xem kỳ tích chi kiếm kia còn sống sót hay không, nhưng lúc này hắn đã đánh bại được người kia.
Nói cách khác, chấp niệm kia đã không còn mạnh mẽ.
- Kỳ tích chi kiếm, lúc trước một trận chiến, ta đã đánh bại ngươi, hôm nay ngươi biến mất đi!
Chậm rãi hít một hơi, lúc này Tần Phàm thúc giục khí kình toàn thân, chiếc thuyền đột nhiên trướng lớn, trực tiếp đánh thẳng tới hư ảnh Tần Thiên Hoành phía trước.
Ầm ầm tan vỡ.
Cửa ải kia đã vượt qua.
Chiếc thuyền lúc này càng thêm lớn mạnh, càng thêm ổn định chạy về phía trước, dưới đáy thuyền vẫn còn hải quái thỉnh thoảng xâm nhập quấy nhiễu, nhưng chỉ do chút chấp niệm khó khăn nho nhỏ ngày thường Tần Phàm thường gặp biến thành, nhưng không gây ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn.
- Tần Phàm, Tần Phàm…
- Ha ha, ngươi đừng mong đột phá tới cảnh giới võ thánh, ngươi sẽ không có cơ hội!
- Ta sẽ hủy võ đạo của ngươi…ha ha…
Chiếc thuyền chạy qua một đoạn hải vực, giữa thiên địa đột nhiên truyền tới tiếng cười càn rỡ, thanh âm giống như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng, chẳng khác gì mưa rền gió dữ, không ngừng tập kích Tần Phàm.
Ngay khi thanh âm kia đập vào, thậm chí chiếc thuyền luôn vững vàng chợt dao động thật lớn, phảng phất như sắp lật ngã.
- Càn kinh Tần gia võ thánh Tần Quan!
Nghe được thanh âm này, Tần Phàm cắn chặt răng, miệng cắn ra máu, tâm thần nảy sinh ba động thật lớn.
Hắn nhớ rõ thanh âm này là ai, chính là lúc trước khi hắn đi ngang qua Càn kinh, bỗng nhiên bị một cỗ tinh thần ý chí cường đại xâm lấn, đó là Càn kinh Tần gia võ thánh Tần Quan, muốn hủy võ đạo của hắn!
- Ngươi không có khả năng trở thành võ tôn, vĩnh viễn không thể!
- Ngươi không thể trở thành võ tôn…
- Ngươi vĩnh viễn không khả năng trở thành võ tôn…
Tần Phàm chưa từng gặp qua Tần Quan, nhưng vẫn nhớ rõ thanh âm này!
Năm đó hắn thành công lưu lại tinh thần ấn ký trong não vực của Tần Phàm, tuy hiện tại Tần Phàm đã bước qua cảnh giới võ tôn, nhưng trí nhớ vẫn lưu lại âm ảnh cùng chấp niệm, đến bây giờ còn chưa thể bỏ qua.
- Không được, ta không thể tiếp tục bị hắn ảnh hưởng!
Cảm giác tinh thần mình dao động, lúc này Tần Phàm siết chặt nắm tay, cố gắng ổn định lại tâm tình của chính mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tần Phàm đã bình tĩnh trở lại, đem thanh âm kia ngăn cách bên ngoài hai tai.
Một ngày nào đó.
- Tần Quan, ngươi không muốn ta đột phá tới võ tôn, nhưng hiện tại ta đã sớm đột phá! Không chỉ đột phá võ tôn, hơn nữa hiện tại ta sắp bước lên võ thánh cảnh giới, ngày sau ta tự mình đến Càn kinh giết ngươi! Hiện tại cút ngay cho ta!
Thanh âm Tần Phàm to rõ mạnh mẽ, hóa thành thanh đao sắc bén hướng bốn phương tám hướng chém tới.
Hư ảnh tiêu thất.
Chiếc thuyền lại tiếp tục chạy tới phía trước.
- Tiểu Phàm, chừng nào đệ trở về, tỷ đang đợi đệ, mau về đây…
Một thân ảnh tao nhã uyển chuyển xuất hiện trên biển, y phục xanh nhạt nở rộ như hoa thơm mê người.
- Tỷ tỷ…
Thần sắc Tần Phàm chợt động, trong lòng nhất thời nóng lên.
- Tiểu Phàm, mau trở lại đi, tỷ tỷ đang đợi đệ, nơi này…lại đây, ha ha, đến đi…đến truy tỷ đi…
Thanh âm của Tần Li phiêu phiêu miểu miểu, chẳng khác gì chuông gió lanh canh, thân ảnh kia dần dần đi xa.
- Tỷ tỷ chờ ta!
Tần Phàm thất thanh kêu lên, lúc này trong đầu hắn xuất hiện lo lắng, khu động chiếc thuyền dưới chân tiến lên thật nhanh nhưng không sao truy kịp Tần Li.
- Không đúng!
Không biết trải qua bao lâu, Tần Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, tâm tình chậm rãi khôi phục, trong miệng thì thào nói:
- Được rồi, tỷ tỷ chờ ta…chờ ta trở thành võ thánh trở về…cưới tỷ…lần này nhất định sẽ cưới được tỷ!
Thân ảnh uyển chuyển của Tần Li rốt cục biến mất không thấy.
Hắn không thể lưu luyến sa vào nơi này, hắn cần tiếp tục đi tới! Hắn cần chân chính bảo hộ được người mình yêu, không thể làm cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng! Như vậy hắn nhất định phải cường đại, nhất định phải đột phá tới võ thánh cảnh giới! Đây mới là tình yêu chân chính thực sự!
- Ngươi…ngươi là người xấu, ngươi đừng hòng cưới tỷ tỷ của ta!
Đúng lúc này Võ Hải quay cuồng lên mãnh liệt, chiếc thuyền dưới chân Tần Phàm chao đảo muốn lật ngã!
Ở trước mặt hắn, xuất hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Đó là chính bản thân hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.