Chương 247: Đông như trẩy hội. (1)
Hỏa Thụ
05/01/2014
Tần Phàm lộn một cái, vững vàng rơi vào trên bờ.
- Gặp lại.
Đi tới trên bờ, hắn liếc nhìn Mạnh Thần một cái, sau đó liền không hề dừng lại, rất nhanh chạy về phương hướng Nam Phong thành.
Hoàn thành hai ước định, hôm nay hắn quy tâm giống như mũi tên, hận không thể lập tức về đến nhà, nói cho cùng, hắn vẫn là phàm nhân, vẫn còn có các loại ràng buộc của phàm nhân.
- Sau khi trở về, lấy ngươi.
Nhớ tới ban đầu trước khi Triêu Thánh, trên bờ sông, dưới ánh trăng, mình nói với Tần Li, trong lòng Tần Phàm không cách nào đè nén nóng rực.
- Tỷ tỷ, không biết nàng phải chăng nghĩ tới ta, nhớ tới Tần Li, Lưu Tinh Bộ dưới chân Tần Phàm toàn lực triển khai, hắn phát hiện cho dù mình ở trong chiến đấu cũng không có bộc phát qua tốc độ như vậy.
Lại là thời điểm hoàng hôn, trời chiều kéo lấy thân hình trầm trọng, chậm rãi trôi về hướng tây.
Ttrên đường chân trời Tây Bắc, một thân ảnh thiếu niên chạy như điên.
Những ngày này, hắn cơ hồ đều là dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, hai sự tình kia làm hắn chậm trễ không ít thời gian a.
Mà ở lúc này có Cổ Mặc chỉ điểm, lại trải qua cùng Mạnh Thần chiến một trận, hắn đối với năng lực vận dụng Tiên Thiên cũng thuần thục hơn rất nhiều.
Bởi vì vội vã về nhà, cho nên tu luyện trên đường bị hắn tạm hoãn thoáng một phát.
- Hô, rốt cục trở về rồi.
Khi tòa thành trì quen thuộc xuất hiện trước mắt, trong nội tâm Tần Phàm dâng lên một xúc động khó hiểu. Lúc này trở về, hắn xem như áo gấm về nhà, là mang theo vinh quang trở về, trong nội tâm hắn rất tự hào.
Đến nơi này, Tần Phàm rốt cục thả chậm bước chân, trì hoãn tâm tình bức thiết trở về nhà kia của mình thoáng một phát, sau đó thả bước chậm rãi trên đường lớn.
Tòa Đại thành trước mắt này, ở dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, vẫn là giống như trước, tản ra khí tức cổ xưa, y nguyên giống như thường ngày, thành môn xuất nhập bận rộn, ngựa xe như nước, thậm chí nhìn ra tựa hồ càng thêm phồn vinh rồi.
Một mực đi đến nội thành, thời điểm Tần Phàm muốn đi vào cửa thành, hắn lại vô ý thức nhìn thoáng qua trên tường thành, vào lúc này, trong lòng của hắn không khỏi hiện lên một bóng hình xinh đẹp, thanh lệ vô song kia.
Nhớ rõ trước đó, thời điểm lần thứ nhất mình lịch lãm rèn luyện trở về thành, Tần Li là một mực chờ ở trên tường thành kia, nhìn thấy mình còn nhất thời xúc động từ trên tường thành nhảy xuống dưới.
Nhớ tới tình cảnh kia, trong lòng Tần Phàm có chút xúc động, cảm giác có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng hôm nay, tường thành lại không có thân ảnh quen thuộc kia.
- Có lẽ là tộc vụ quá bận đi à nha.
Tần Phàm hơi có chút thất vọng, nhưng mà có thể hiểu được, Tần Li đứng đầu chủ tộc vụ viện, nhất định có rất nhiều sự tình phải xử lý, chưa hẳn thật có thể mỗi đêm đều đến tường thành chờ đợi mình.
- Bất quá cũng tốt, trở về cho tỷ tỷ một kinh hỉ.
Lập tức Tần Phàm mỉm cười, tâm tình cũng hân hoan lên, sau đó trực tiếp đi vào Nam Phong thành.
- Ồ?
Nhưng vừa đi vào Nam Phong thành, Tần Phàm lại không khỏi khẽ giật mình, hắn phát hiện trong Nam Phong thành này khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, nhà nhà đều lộ ra vui mừng.
- Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?
Tần Phàm có chút nghi hoặc, nhìn lại trên đường xa hơn, tựa hồ cũng nhiều hơn rất nhiều xe ngựa quý báu, bình thường một ít tiểu buôn, quán nhỏ rời rạc, lúc này cũng trở nên có quy củ rất nhiều, cả tòa Nam Phong thành lộ ra rực rỡ hẳn lên.
- Ha ha, không biết gia tộc bên kia như thế nào.
Tuy trên đường thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng Tần Phàm vội vã về gia tộc, cho nên cũng không có dừng lại thêm, chỉ là dạo mấy vòng, đi đến lãnh địa gia tộc.
Nhưng còn không có trở lại lãnh địa, cách lãnh địa gần một dặm xa, có thể trông thấy lối vào lãnh địa sắp xếp lấy xe ngựa thật dài, hơn nữa nhìn được ra trên những xe ngựa này tựa hồ bày đặt không ít quà tặng quý báu.
- Đây là làm gì rồi hả?
Tần Phàm lộ ra càng thêm nghi hoặc.
- Như vậy ngươi còn không biết? Những cái này rõ ràng là nhìn trúng thiên tài cầm quán quân Triêu Thánh, tiềm lực vô hạn, đều đến nịnh bợ!
Lúc này thanh âm lười biếng của Cổ Mặc truyền đến bên tai.
Tần Phàm khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ ra, những này đều là đạo lí đối nhân xử thế, hắn vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn lại không có nghĩ tới chuyện này.
- Không thể tưởng được quán quân Triêu Thánh, lực ảnh hưởng lớn như vậy ah.
Tần Phàm không khỏi cười khổ một cái, như thế nói đến, chút ít chúc mừng trong Nam Phong thành kia, cũng hẳn là vì mình rồi.
- Cái này có cái gì? Chờ tin tức ngươi tấn chức Chân Vũ thế gia thượng phẩm truyền ra, hơn nữa lần này Nguyên thành Hầu gia kia đã giảm phẩm, cho nên Nam Phong Tần gia của ngươi là Chân Vũ thế gia cao phẩm nhất của cả Vân Châu rồi, như vậy đoàn xe ở đây sẽ dài gấp ba!
Thanh âm Cổ Mặc truyền đến lần nữa.
- Ách, những chuyện này vẫn là lưu cho mấy người phụ thân chậm rãi xử lý.
Tần Phàm chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Trách không được tỷ tỷ không thể tới tiếp ta, nhất định là bị những chuyện này phiền hà.
Hắn biết trong gia tộc khả năng tạm thời còn không có kinh nghiệm xử lý phương diện này.
- Này, tiểu tử đừng chen đội, tới sau phải xếp phía sau chứ!
Tần Phàm lướt qua đoàn xe đi đến gia tộc, lại bị đoàn xe đằng sau quát, tựa hồ có mấy đại hán còn muốn kéo mình về.
- Ta là người Tần gia.
Tần Phàm chỉ có thể tức giận nói.
- Tiểu ca, ngươi là người Tần gia?
- Ah, tiểu ca, chúng ta là Bạch gia của Hồng thành, phiền ngươi giúp chúng ta dẫn kiến quý gia chủ thoáng một phát...
- Tiểu ca, ta là Xương thành bát phẩm Chân Vũ thế gia Hoàng gia, Thiếu tộc trưởng chúng ta muốn cùng quý gia tộc Thiếu gia Tần Phàm làm bằng hữu...
- Ta là...
Nhưng Tần Phàm vừa nói mình là người Tần gia, những người này càng là một đám dâng lên, nhiệt tình nhét đồ vật lên người Tần Phàm, muốn thông qua Tần Phàm tiến vào Tần gia.
Lần này Tần Phàm càng là đau cả đầu, ngay cả đi cũng đi không được, cuối cùng chỉ có thể sử dụng nguyên khí tráo bắn đám đông ra, lúc này mới thành công thoát thân đi đến đại môn gia tộc.
- Đây là nguyên khí tráo?
- Cái gì? Thiếu niên vừa rồi kia chẳng lẽ là Tiên thiên Võ sư?
- Trời ạ, thực lực Nam Phong Tần gia này quả nhiên kinh người, một tộc nhân còn trẻ như vậy dĩ nhiên đã là Tiên thiên Võ sư.
- Nói không chừng, vừa rồi người nọ chính là Thiếu gia Tần Phàm...
- Không phải chứ, như vậy chúng ta không phải là bỏ qua cơ hội thật tốt sao?
Lúc này rất nhiều người tặng lễ lộ ra hối hận không kịp, muốn đuổi theo tiến lên, lập tức lại bị người tặng lễ phía trước ngăn lại, loạn đã thành một đoàn.
Nhưng Tần Phàm đã về tới cửa gia tộc, tự nhiên là không rảnh để ý tới những chuyện này.
Mà ở cửa ra vào Tần gia, có hai đội gia tộc hộ vệ trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngăn mọi người nếm thử tiến vào lại.
- Gặp lại.
Đi tới trên bờ, hắn liếc nhìn Mạnh Thần một cái, sau đó liền không hề dừng lại, rất nhanh chạy về phương hướng Nam Phong thành.
Hoàn thành hai ước định, hôm nay hắn quy tâm giống như mũi tên, hận không thể lập tức về đến nhà, nói cho cùng, hắn vẫn là phàm nhân, vẫn còn có các loại ràng buộc của phàm nhân.
- Sau khi trở về, lấy ngươi.
Nhớ tới ban đầu trước khi Triêu Thánh, trên bờ sông, dưới ánh trăng, mình nói với Tần Li, trong lòng Tần Phàm không cách nào đè nén nóng rực.
- Tỷ tỷ, không biết nàng phải chăng nghĩ tới ta, nhớ tới Tần Li, Lưu Tinh Bộ dưới chân Tần Phàm toàn lực triển khai, hắn phát hiện cho dù mình ở trong chiến đấu cũng không có bộc phát qua tốc độ như vậy.
Lại là thời điểm hoàng hôn, trời chiều kéo lấy thân hình trầm trọng, chậm rãi trôi về hướng tây.
Ttrên đường chân trời Tây Bắc, một thân ảnh thiếu niên chạy như điên.
Những ngày này, hắn cơ hồ đều là dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, hai sự tình kia làm hắn chậm trễ không ít thời gian a.
Mà ở lúc này có Cổ Mặc chỉ điểm, lại trải qua cùng Mạnh Thần chiến một trận, hắn đối với năng lực vận dụng Tiên Thiên cũng thuần thục hơn rất nhiều.
Bởi vì vội vã về nhà, cho nên tu luyện trên đường bị hắn tạm hoãn thoáng một phát.
- Hô, rốt cục trở về rồi.
Khi tòa thành trì quen thuộc xuất hiện trước mắt, trong nội tâm Tần Phàm dâng lên một xúc động khó hiểu. Lúc này trở về, hắn xem như áo gấm về nhà, là mang theo vinh quang trở về, trong nội tâm hắn rất tự hào.
Đến nơi này, Tần Phàm rốt cục thả chậm bước chân, trì hoãn tâm tình bức thiết trở về nhà kia của mình thoáng một phát, sau đó thả bước chậm rãi trên đường lớn.
Tòa Đại thành trước mắt này, ở dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, vẫn là giống như trước, tản ra khí tức cổ xưa, y nguyên giống như thường ngày, thành môn xuất nhập bận rộn, ngựa xe như nước, thậm chí nhìn ra tựa hồ càng thêm phồn vinh rồi.
Một mực đi đến nội thành, thời điểm Tần Phàm muốn đi vào cửa thành, hắn lại vô ý thức nhìn thoáng qua trên tường thành, vào lúc này, trong lòng của hắn không khỏi hiện lên một bóng hình xinh đẹp, thanh lệ vô song kia.
Nhớ rõ trước đó, thời điểm lần thứ nhất mình lịch lãm rèn luyện trở về thành, Tần Li là một mực chờ ở trên tường thành kia, nhìn thấy mình còn nhất thời xúc động từ trên tường thành nhảy xuống dưới.
Nhớ tới tình cảnh kia, trong lòng Tần Phàm có chút xúc động, cảm giác có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng hôm nay, tường thành lại không có thân ảnh quen thuộc kia.
- Có lẽ là tộc vụ quá bận đi à nha.
Tần Phàm hơi có chút thất vọng, nhưng mà có thể hiểu được, Tần Li đứng đầu chủ tộc vụ viện, nhất định có rất nhiều sự tình phải xử lý, chưa hẳn thật có thể mỗi đêm đều đến tường thành chờ đợi mình.
- Bất quá cũng tốt, trở về cho tỷ tỷ một kinh hỉ.
Lập tức Tần Phàm mỉm cười, tâm tình cũng hân hoan lên, sau đó trực tiếp đi vào Nam Phong thành.
- Ồ?
Nhưng vừa đi vào Nam Phong thành, Tần Phàm lại không khỏi khẽ giật mình, hắn phát hiện trong Nam Phong thành này khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, nhà nhà đều lộ ra vui mừng.
- Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?
Tần Phàm có chút nghi hoặc, nhìn lại trên đường xa hơn, tựa hồ cũng nhiều hơn rất nhiều xe ngựa quý báu, bình thường một ít tiểu buôn, quán nhỏ rời rạc, lúc này cũng trở nên có quy củ rất nhiều, cả tòa Nam Phong thành lộ ra rực rỡ hẳn lên.
- Ha ha, không biết gia tộc bên kia như thế nào.
Tuy trên đường thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng Tần Phàm vội vã về gia tộc, cho nên cũng không có dừng lại thêm, chỉ là dạo mấy vòng, đi đến lãnh địa gia tộc.
Nhưng còn không có trở lại lãnh địa, cách lãnh địa gần một dặm xa, có thể trông thấy lối vào lãnh địa sắp xếp lấy xe ngựa thật dài, hơn nữa nhìn được ra trên những xe ngựa này tựa hồ bày đặt không ít quà tặng quý báu.
- Đây là làm gì rồi hả?
Tần Phàm lộ ra càng thêm nghi hoặc.
- Như vậy ngươi còn không biết? Những cái này rõ ràng là nhìn trúng thiên tài cầm quán quân Triêu Thánh, tiềm lực vô hạn, đều đến nịnh bợ!
Lúc này thanh âm lười biếng của Cổ Mặc truyền đến bên tai.
Tần Phàm khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ ra, những này đều là đạo lí đối nhân xử thế, hắn vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn lại không có nghĩ tới chuyện này.
- Không thể tưởng được quán quân Triêu Thánh, lực ảnh hưởng lớn như vậy ah.
Tần Phàm không khỏi cười khổ một cái, như thế nói đến, chút ít chúc mừng trong Nam Phong thành kia, cũng hẳn là vì mình rồi.
- Cái này có cái gì? Chờ tin tức ngươi tấn chức Chân Vũ thế gia thượng phẩm truyền ra, hơn nữa lần này Nguyên thành Hầu gia kia đã giảm phẩm, cho nên Nam Phong Tần gia của ngươi là Chân Vũ thế gia cao phẩm nhất của cả Vân Châu rồi, như vậy đoàn xe ở đây sẽ dài gấp ba!
Thanh âm Cổ Mặc truyền đến lần nữa.
- Ách, những chuyện này vẫn là lưu cho mấy người phụ thân chậm rãi xử lý.
Tần Phàm chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Trách không được tỷ tỷ không thể tới tiếp ta, nhất định là bị những chuyện này phiền hà.
Hắn biết trong gia tộc khả năng tạm thời còn không có kinh nghiệm xử lý phương diện này.
- Này, tiểu tử đừng chen đội, tới sau phải xếp phía sau chứ!
Tần Phàm lướt qua đoàn xe đi đến gia tộc, lại bị đoàn xe đằng sau quát, tựa hồ có mấy đại hán còn muốn kéo mình về.
- Ta là người Tần gia.
Tần Phàm chỉ có thể tức giận nói.
- Tiểu ca, ngươi là người Tần gia?
- Ah, tiểu ca, chúng ta là Bạch gia của Hồng thành, phiền ngươi giúp chúng ta dẫn kiến quý gia chủ thoáng một phát...
- Tiểu ca, ta là Xương thành bát phẩm Chân Vũ thế gia Hoàng gia, Thiếu tộc trưởng chúng ta muốn cùng quý gia tộc Thiếu gia Tần Phàm làm bằng hữu...
- Ta là...
Nhưng Tần Phàm vừa nói mình là người Tần gia, những người này càng là một đám dâng lên, nhiệt tình nhét đồ vật lên người Tần Phàm, muốn thông qua Tần Phàm tiến vào Tần gia.
Lần này Tần Phàm càng là đau cả đầu, ngay cả đi cũng đi không được, cuối cùng chỉ có thể sử dụng nguyên khí tráo bắn đám đông ra, lúc này mới thành công thoát thân đi đến đại môn gia tộc.
- Đây là nguyên khí tráo?
- Cái gì? Thiếu niên vừa rồi kia chẳng lẽ là Tiên thiên Võ sư?
- Trời ạ, thực lực Nam Phong Tần gia này quả nhiên kinh người, một tộc nhân còn trẻ như vậy dĩ nhiên đã là Tiên thiên Võ sư.
- Nói không chừng, vừa rồi người nọ chính là Thiếu gia Tần Phàm...
- Không phải chứ, như vậy chúng ta không phải là bỏ qua cơ hội thật tốt sao?
Lúc này rất nhiều người tặng lễ lộ ra hối hận không kịp, muốn đuổi theo tiến lên, lập tức lại bị người tặng lễ phía trước ngăn lại, loạn đã thành một đoàn.
Nhưng Tần Phàm đã về tới cửa gia tộc, tự nhiên là không rảnh để ý tới những chuyện này.
Mà ở cửa ra vào Tần gia, có hai đội gia tộc hộ vệ trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngăn mọi người nếm thử tiến vào lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.