Chương 117: Gặp gỡ ngắn ngủi
Hỏa Thụ
23/11/2013
Hắn từng nghe Tần Li đề cập qua, một ngón tay này của Tần Tiến
chính là một loại võ kỹ lợi hại tên là Nhất Chỉ Nhiếp Hồn, trong công
kích ẩn chứa tinh thần áp bách lợi hại, tinh thần ý chí người sử dụng
càng mạnh, uy lực càng lớn.
- Chẳng lẽ hắn là lợi dụng Nguyên Hồn thú này để rèn luyện tinh thần ý chí của hắn sao?
Tần Phàm có thể thấy được tinh thần ý chí của Tần Tiến hiện giờ so với mình chỉ có mạnh hơn chứ không yếu! Tinh thần ý chí của hắn đã trải qua hai đơn, hơn nữa một mực vẫn tôi luyện, Tần Tiến làm sao cũng có được tinh thần ý chí cường đại thế được! Sâu trong mắt Tần Phàm lộ ra một vòng khiếp sợ.
Oanh!
Ngón trỏ Tần Tiến đột nhiên thu lại, uốn lượn thành câu, sau đó liền thấy nơi đốt ngón tay hắn xuất hiện một chỉ hoàn, bỗng nhiên duỗi ra một cây gai, sau đó hắn ra tay như điện, lãnh mang hiện lên, đâm thẳng vào trán Nguyên Hồn thú đang phủ phục trên đất kia!
Võ khí bộc phát!
Thu tay lại, Tần Tiến nhẹ nhàng một bước.
Tiếp theo một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Nguyên Hồn thú ầm ầm ngã xuống đất, mà mặt quỷ và đầu lâu của nó tróng nháy mắt cũng nổ tung lên, huyết nhục vãi đầy mặt đất.
- Hừ.
Tần Tiến hừ lạnh một tiếng, vung một ít cặn dính trên ống tay áo đi, sau đó mới xoay người nhặt lên Nguyên Hồn tinh màu xám trắng tỏa sáng trên mặt đất.
Sau một khắc, Tần Phàm liền trông thấy bóng người quen thuộc kia, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía mình ẩn thân. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ cao ngạo, vẫn như nửa năm trước không thay đổi, chỉ là trên trán cũng lộ ra thành thục hơn rất nhiều.
Bởi vì bên trong Oan Hồn Cốc này tầm nhìn vốn rất thấp, huống hồ bóng người của Tần Phàm vừa vặn dấu dưới bóng một cây đại thụ, cho nên hắn có thể trông thấy Tần Tiến, mà Tần Tiến lại không thể thấy rõ hắn.
Nắm đấm nắm thật chặc, móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền ra trận trận cảm giác co rút đau đớn, trong nội tâm Tần Phàm bỗng nhiên tuôn ra một cỗ phẫn nộ khó có thể ngăn cản, thân thể run rẩy rất nhỏ, một cỗ lệ khí không hiểu trong cơ thể tựa hồ cũng bỗng tăng vọt.
Lúc này hắn thật sự rất muốn đấu với người đối diện một trận
Hai mắt hiện hồng nhìn người đối diện, Tần Phàm cảm giác mình có chút khó có thể khống chế, nhưng sau khi hít sâu một hơi hắn liền thanh tỉnh lại.
Với thực lực vừa rồi Tần Tiến biểu hiện ra ngoài mà xem, Tần Phàm chống lại hắn cũng không chắc thắng! Hơn nữa một chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn này của Tần Tiến có tinh thần áp bách rất mạnh, Tần Phàm biết rõ thể phách hơn xa thường nhân của mình ở trước mặt hắn cũng mất đi ưu thế.
Trừ phi vận dụng võ phù trong giới chỉ, nếu không khả năng hắn bại rất cao!
Nếu là bình thường, đổi thành người khác, Tần Phàm cũng không ngại vận dụng ngoại lực! Nhưng ân oán giữa hắn và Tần Tiến lại bất đồng, lúc trước thực lực Tần Tiến tuyệt đối áp hắn, mà hắn đã ở trước mặt tộc nhân nói muốn vào trước ngày Triêu Thánh khiêu chiến Tần Tiến!
Nếu như giờ Tần Phàm lợi dụng ngoại lực chiến thắng Tần Tiến, mà không phải dựa vào thực lực chân thật của mình, như vậy, cái này có thể sẽ tạo thành bóng mờ khó có thể tiêu trừ trên con đường võ đạo sau này.
Nhất định phải nhịn xuống! Đến lúc đó dùng thực lực tuyệt đối nhất cử đánh bại hắn mới xem như thống khoái đầm đìa! Mới cảm thấy ý niệm thông suốt! Tần Phàm cắn răng, trong lòng nói.
Huống chi nếu hắn thực sự vận dụng võ phù, lấy thực lực Tần Tiến hiện giờ, bị một kích của Tiên Thiên Võ sư cũng chưa chắc sẽ chết! Hơn nữa hắn cũng không cách nào xác định Tần Tiến giờ còn át chủ bài gì, hắn một mực chỉ thấy hắn dùng mỗi một chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn!
Bình tĩnh lại, Tần Phàm cúi đầu, cắn răng, nhịn đau, sau đó dùng thay âm thay đổi nói với Tần Tiến:
- Tại hạ chỉ là muốn mượn đường Oan Hồn Cốc đến Lãnh Nguyệt thành thôi, không hề có ý mạo phạm các hạ, càng không có lòng cướp đoạt con mồi, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, không so đo với tại hạ!
- Hừ, mượn đường Oan Hồn Cốc?
Tần Tiến nhìn thoáng qua phía Tần Phàm, sau khi thấy thân thể người kia run nhè nhẹ, cho rằng hắn quá sợ hãi liền lộ ra một vòng cười lạnh, thanh âm khinh thường truyền đến:
- Không biết sống chết.
Nói xong, ống tay áo vung lên, thân ảnh rất nhanh ẩn vào trong sương khói. Đệ tử thế gia cao ngạo như hắn rất ít khi làm ra chuyện cướp đoạt, cho nên hắn cũng không có lý do ra tay.
- Thật sự rất tiêu sái.
Tần Phàm nhìn thân ảnh Tần Tiến rời đi, oán hận nói. Không thể tưởng được tốc độ tu luyện của mình nghịch thiên như thế, nhưng giờ ở trước mặt Tần Tiến vẫn phải ẩn nấp, nhượng bộ!
- Khởi điểm quá thấp! Bây giờ còn xa xa không đủ!
Tần Phàm nắm thật chặc nắm đấm, oán hận đánh một quyền lên cây đại thụ hình thù kỳ quái, phát tiết phiền muộn trong lòng.
Lúc này, nhớ tới sinh hoạt lười nhác vài ngày trước đó, trong lòng hắn vô cùng tiếc hận. Bởi vì nhất thời thực lực đại trướng, lòng tự tin của hắn cũng bành trướng thật lớn, sau khi Cổ Mặc ngủ say, hắn tuy rằng mỗi ngày vẫn kiên trì tu luyện, nhưng rõ ràng không bằng lúc trước nữa. Cũng như ba ngày kia ở khách sạn Thanh Thạch Trấn, giờ hắn nghĩ tới, cảm thấy quá mức lãng phí thời gian.
- Việc ta phải làm hiện giờ là tìm được Dẫn Hồn Thảo, phục sinh lão đầu sau đó hung hăng tu luyện! Thời gian không nhiều nữa, nhất định chỉ có thể tăng lên thực lực của mình!
Tần Phàm lần này gặp gỡ ngắn ngủi với Tần Tiến đã lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng, thậm chí ẩn ẩn còn nhiều hơn trước đây!
Trong Oan Hồn Cốc trận trận gió lạnh, sương mù bao phủ khắp nơi, khi ánh mắt trời mãnh liệt nhất cũng không thể chiếu xuống mặt đất. Ở chỗ này, tầm nhìn cực thấp, coi như có tu vị Võ sư cũng đừng mong nhìn được vật gì ngoài trăm mét.
Hành tẩu trong Oan Hồn Cốc, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị Nguyên Hồn thú đột nhiên xuất hiện trong sương mù bổ nhào vào.
Xuyên qua Oan Hồn Cốc đích thất có thể đến Lãnh Nguyệt thành nhanh hơn, nhưng nếu thật sự muốn mượn đường ở đây để đến Lãnh Nguyệt thành, cho dù là Võ sư cũng khó có thể thông qua an toàn, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ sư có thể bình yên vô sự.
Ở đây thập phần nguy hiểm, nhưng vẫn có không ít mạo hiểm giả không để ý đến tánh mạng xâm nhập vào đây! Bởi vì nghe nói Nguyên Hồn Tinh của Nguyên Hồn Thú có thể gia tăng linh hồn chi lực! Chính là khiến cho tinh thần ý chí càng cường đại hơn! Bất quá những mạo hiểm giả này săn bắt Nguyên Hồn tinh phần lớn không phải là để mình sử dụng, mà để cầm Nguyên Hồn tinh đến một Luyện dược sư nào đó đổi lấy luyện dược mình cần.
Dưới ngọn núi không thể nhìn thấy lưng lúi, thân ảnh một thiếu niên đang nhanh chóng bôn tẩu, ở phía sau hắn có một đầu Nguyên Hồn thú sáu chân vừa đuổi theo vừa phát ra tiếng kêu khó nghe .
- Phiền chết rồi!
Tần Phàm chỉ đành ngừng lại, quay người nhìn về phía quái vật khó coi kia. Nguyên Hồn thú này sau khi hắn trông thấy Tần Tiến cũng gặp qua mấy lần, nhưng mỗi một lần đều cảm thấy khó chơi cực kỳ.
- Chẳng lẽ hắn là lợi dụng Nguyên Hồn thú này để rèn luyện tinh thần ý chí của hắn sao?
Tần Phàm có thể thấy được tinh thần ý chí của Tần Tiến hiện giờ so với mình chỉ có mạnh hơn chứ không yếu! Tinh thần ý chí của hắn đã trải qua hai đơn, hơn nữa một mực vẫn tôi luyện, Tần Tiến làm sao cũng có được tinh thần ý chí cường đại thế được! Sâu trong mắt Tần Phàm lộ ra một vòng khiếp sợ.
Oanh!
Ngón trỏ Tần Tiến đột nhiên thu lại, uốn lượn thành câu, sau đó liền thấy nơi đốt ngón tay hắn xuất hiện một chỉ hoàn, bỗng nhiên duỗi ra một cây gai, sau đó hắn ra tay như điện, lãnh mang hiện lên, đâm thẳng vào trán Nguyên Hồn thú đang phủ phục trên đất kia!
Võ khí bộc phát!
Thu tay lại, Tần Tiến nhẹ nhàng một bước.
Tiếp theo một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Nguyên Hồn thú ầm ầm ngã xuống đất, mà mặt quỷ và đầu lâu của nó tróng nháy mắt cũng nổ tung lên, huyết nhục vãi đầy mặt đất.
- Hừ.
Tần Tiến hừ lạnh một tiếng, vung một ít cặn dính trên ống tay áo đi, sau đó mới xoay người nhặt lên Nguyên Hồn tinh màu xám trắng tỏa sáng trên mặt đất.
Sau một khắc, Tần Phàm liền trông thấy bóng người quen thuộc kia, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía mình ẩn thân. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ cao ngạo, vẫn như nửa năm trước không thay đổi, chỉ là trên trán cũng lộ ra thành thục hơn rất nhiều.
Bởi vì bên trong Oan Hồn Cốc này tầm nhìn vốn rất thấp, huống hồ bóng người của Tần Phàm vừa vặn dấu dưới bóng một cây đại thụ, cho nên hắn có thể trông thấy Tần Tiến, mà Tần Tiến lại không thể thấy rõ hắn.
Nắm đấm nắm thật chặc, móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền ra trận trận cảm giác co rút đau đớn, trong nội tâm Tần Phàm bỗng nhiên tuôn ra một cỗ phẫn nộ khó có thể ngăn cản, thân thể run rẩy rất nhỏ, một cỗ lệ khí không hiểu trong cơ thể tựa hồ cũng bỗng tăng vọt.
Lúc này hắn thật sự rất muốn đấu với người đối diện một trận
Hai mắt hiện hồng nhìn người đối diện, Tần Phàm cảm giác mình có chút khó có thể khống chế, nhưng sau khi hít sâu một hơi hắn liền thanh tỉnh lại.
Với thực lực vừa rồi Tần Tiến biểu hiện ra ngoài mà xem, Tần Phàm chống lại hắn cũng không chắc thắng! Hơn nữa một chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn này của Tần Tiến có tinh thần áp bách rất mạnh, Tần Phàm biết rõ thể phách hơn xa thường nhân của mình ở trước mặt hắn cũng mất đi ưu thế.
Trừ phi vận dụng võ phù trong giới chỉ, nếu không khả năng hắn bại rất cao!
Nếu là bình thường, đổi thành người khác, Tần Phàm cũng không ngại vận dụng ngoại lực! Nhưng ân oán giữa hắn và Tần Tiến lại bất đồng, lúc trước thực lực Tần Tiến tuyệt đối áp hắn, mà hắn đã ở trước mặt tộc nhân nói muốn vào trước ngày Triêu Thánh khiêu chiến Tần Tiến!
Nếu như giờ Tần Phàm lợi dụng ngoại lực chiến thắng Tần Tiến, mà không phải dựa vào thực lực chân thật của mình, như vậy, cái này có thể sẽ tạo thành bóng mờ khó có thể tiêu trừ trên con đường võ đạo sau này.
Nhất định phải nhịn xuống! Đến lúc đó dùng thực lực tuyệt đối nhất cử đánh bại hắn mới xem như thống khoái đầm đìa! Mới cảm thấy ý niệm thông suốt! Tần Phàm cắn răng, trong lòng nói.
Huống chi nếu hắn thực sự vận dụng võ phù, lấy thực lực Tần Tiến hiện giờ, bị một kích của Tiên Thiên Võ sư cũng chưa chắc sẽ chết! Hơn nữa hắn cũng không cách nào xác định Tần Tiến giờ còn át chủ bài gì, hắn một mực chỉ thấy hắn dùng mỗi một chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn!
Bình tĩnh lại, Tần Phàm cúi đầu, cắn răng, nhịn đau, sau đó dùng thay âm thay đổi nói với Tần Tiến:
- Tại hạ chỉ là muốn mượn đường Oan Hồn Cốc đến Lãnh Nguyệt thành thôi, không hề có ý mạo phạm các hạ, càng không có lòng cướp đoạt con mồi, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, không so đo với tại hạ!
- Hừ, mượn đường Oan Hồn Cốc?
Tần Tiến nhìn thoáng qua phía Tần Phàm, sau khi thấy thân thể người kia run nhè nhẹ, cho rằng hắn quá sợ hãi liền lộ ra một vòng cười lạnh, thanh âm khinh thường truyền đến:
- Không biết sống chết.
Nói xong, ống tay áo vung lên, thân ảnh rất nhanh ẩn vào trong sương khói. Đệ tử thế gia cao ngạo như hắn rất ít khi làm ra chuyện cướp đoạt, cho nên hắn cũng không có lý do ra tay.
- Thật sự rất tiêu sái.
Tần Phàm nhìn thân ảnh Tần Tiến rời đi, oán hận nói. Không thể tưởng được tốc độ tu luyện của mình nghịch thiên như thế, nhưng giờ ở trước mặt Tần Tiến vẫn phải ẩn nấp, nhượng bộ!
- Khởi điểm quá thấp! Bây giờ còn xa xa không đủ!
Tần Phàm nắm thật chặc nắm đấm, oán hận đánh một quyền lên cây đại thụ hình thù kỳ quái, phát tiết phiền muộn trong lòng.
Lúc này, nhớ tới sinh hoạt lười nhác vài ngày trước đó, trong lòng hắn vô cùng tiếc hận. Bởi vì nhất thời thực lực đại trướng, lòng tự tin của hắn cũng bành trướng thật lớn, sau khi Cổ Mặc ngủ say, hắn tuy rằng mỗi ngày vẫn kiên trì tu luyện, nhưng rõ ràng không bằng lúc trước nữa. Cũng như ba ngày kia ở khách sạn Thanh Thạch Trấn, giờ hắn nghĩ tới, cảm thấy quá mức lãng phí thời gian.
- Việc ta phải làm hiện giờ là tìm được Dẫn Hồn Thảo, phục sinh lão đầu sau đó hung hăng tu luyện! Thời gian không nhiều nữa, nhất định chỉ có thể tăng lên thực lực của mình!
Tần Phàm lần này gặp gỡ ngắn ngủi với Tần Tiến đã lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng, thậm chí ẩn ẩn còn nhiều hơn trước đây!
Trong Oan Hồn Cốc trận trận gió lạnh, sương mù bao phủ khắp nơi, khi ánh mắt trời mãnh liệt nhất cũng không thể chiếu xuống mặt đất. Ở chỗ này, tầm nhìn cực thấp, coi như có tu vị Võ sư cũng đừng mong nhìn được vật gì ngoài trăm mét.
Hành tẩu trong Oan Hồn Cốc, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị Nguyên Hồn thú đột nhiên xuất hiện trong sương mù bổ nhào vào.
Xuyên qua Oan Hồn Cốc đích thất có thể đến Lãnh Nguyệt thành nhanh hơn, nhưng nếu thật sự muốn mượn đường ở đây để đến Lãnh Nguyệt thành, cho dù là Võ sư cũng khó có thể thông qua an toàn, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ sư có thể bình yên vô sự.
Ở đây thập phần nguy hiểm, nhưng vẫn có không ít mạo hiểm giả không để ý đến tánh mạng xâm nhập vào đây! Bởi vì nghe nói Nguyên Hồn Tinh của Nguyên Hồn Thú có thể gia tăng linh hồn chi lực! Chính là khiến cho tinh thần ý chí càng cường đại hơn! Bất quá những mạo hiểm giả này săn bắt Nguyên Hồn tinh phần lớn không phải là để mình sử dụng, mà để cầm Nguyên Hồn tinh đến một Luyện dược sư nào đó đổi lấy luyện dược mình cần.
Dưới ngọn núi không thể nhìn thấy lưng lúi, thân ảnh một thiếu niên đang nhanh chóng bôn tẩu, ở phía sau hắn có một đầu Nguyên Hồn thú sáu chân vừa đuổi theo vừa phát ra tiếng kêu khó nghe .
- Phiền chết rồi!
Tần Phàm chỉ đành ngừng lại, quay người nhìn về phía quái vật khó coi kia. Nguyên Hồn thú này sau khi hắn trông thấy Tần Tiến cũng gặp qua mấy lần, nhưng mỗi một lần đều cảm thấy khó chơi cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.