Chương 1262: Gặp lại cừu nhân
Hỏa Thụ
09/05/2014
Một ít nhất kiếp bán thần
đối với việc này đều cảm thấy có hứng thú, nghiêm khắc mà nói bọn hắn có cảm giác hứng thú đối với Tần Phàm.
- Ha ha, chứng kiến tiểu dã trư trên vai bát cấp võ thánh hay không? Biến dị tiểu dã trư kia tuy rằng còn chưa biến hóa, nhưng có thể mở miệng nói chuyện đã đủ nói rõ thực lực của nó ở bát cấp yêu thú thậm chí cảnh giới cửu cấp yêu thú! Một người một thú phối hợp, có lẽ đó là chỗ dựa của thanh niên kia.
Mà cũng có một chút cường giả ánh mắt sắc bén lên tiếng nói.
- Nhất kiếp bán thần kia ta cũng từng nghe nói qua, hình như gọi là Nhạc Đăng, hắn còn có hai đồng bọn không tệ, đều là nhất kiếp bán thần. Người tuổi trẻ kia tựa hồ mới từ thế giới khác đi vào không lâu. Tuổi trẻ đã đạt tới bát cấp võ thánh cảnh giới cũng không dễ dàng, nhưng ta nghĩ cho dù hắn có cửu cấp yêu thú phối hợp tương trợ cũng không có năng lực đối kháng với Nhạc Đăng…Hắn dám khiêu khích cường giả như vậy, có thể không phải là chuyện gì tốt, bất quá là tự tìm đường chết mà thôi.
Nhưng có một bán thần cường giả lớn tuổi lắc đầu nói, những năm gần đây hắn chứng kiến thiên tài vì bộc lộ tài năng quá mức mà tử vong thật rất nhiều.
- Tiểu tạp chủng, hiện tại bởi vì còn ở trong Hoàng Hôn Thành nên không thể động thủ, để cho ngươi mở miệng cuồng ngôn, chờ một lát ra khỏi Hoàng Hôn Thành ta xem miệng ngươi còn làm sao cứng rắn!
Nhạc Đăng nghe được Tần Phàm còn dám khiêu chiến uy nghiêm của mình, sắc mặt không khỏi càng khó xem, nhưng kiêng kỵ bởi quy củ của Hoàng Hôn Thành nên hắn cũng không dám động thủ lúc này, chỉ có thể ngoan độc nói:
- Về sủng vật dã trư kia của ngươi, cũng rất nhanh sẽ biến thành một mâm trư nướng, để cho ta cùng các huynh đệ cùng nhau hưởng dụng, ha ha ha…
- Hống…hồng mao tặc, ta muốn giết ngươi!
Tiểu Chiến dù sao chỉ là một yêu thú, linh trí cao tới đâu cũng không thể bình tĩnh được như Tần Phàm, lúc này nghe được Nhạc Đăng khiêu khích nó nổi giận muốn biến trở về bản thể.
- Tiểu Chiến, đừng nên gấp gáp!
Tần Phàm vuốt ve an ủi tiểu gia hỏa kia, vừa thản nhiên liếc mắt nhìn Nhạc Đăng nói:
- Nếu nơi này không phải Hoàng Hôn Thành, ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ngươi, hơn nữa cũng đã trực tiếp giết ngươi. Hiện tại cút ngay, chuẩn bị sẵn hậu sự đi!
Nói xong hắn không chút để ý tới Nhạc Đăng, đi tới phía trước.
- Tiểu tạp chủng ngươi…
Tâm cảnh của Nhạc Đăng rõ ràng không bằng Tần Phàm, lúc này bị Tần Phàm kêu cút lại còn thản nhiên vô sự đi ngang qua trước mặt mình, nhất thời giận dữ muốn vươn tay bắt lấy đối phương.
Tần Phàm cũng không chút nào sợ hãi, khí thế trên người ngưng tụ lại. Tuy rằng trong Hoàng Hôn Thành không cho phép động thủ, nhưng nếu như đối phương thật sự dám ra tay trong này hắn cũng không thể ngồi chờ chết.
- Các ngươi muốn làm gì!
Đúng ngay lúc này một trung niên tướng mạo uy nghiêm rốt cục không còn nhịn được, hướng hai người quát lạnh một tiếng:
- Hai ngươi nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống này, như vậy thì ngoan ngoãn đứng yên trong đội ngũ cho ta, nếu trước khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống mà xảy ra vấn đề gì, ta là người thứ nhất không tha cho các ngươi!
- Lãnh đội trưởng…
Nhạc Đăng nghe được thanh âm kia cảm giác như có chậu nước lạnh xối xuống đầu, nhất thời giật mình thanh tỉnh lại. Nếu vừa rồi hắn thật sự dám động thủ trong này, như vậy cho dù giết được Tần Phàm bản thân hắn cũng không chạy thoát.
Khi hắn nhìn thấy trung niên uy nghiêm trước mắt, liền hiện lên vẻ sợ hãi cùng kiêng kỵ, sắc mặt thay đổi sau đó cung kính giải thích:
- Lãnh đội trưởng, lần này là do tiểu tử kia liều lĩnh khiêu khích ta, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn phá hư nhiệm vụ!
- Hừ! Ta không quan tâm giữa các ngươi có ân oán gì, dù sao hai ngươi ở trong đội ngũ hộ tống, nhất định phải tuân thủ theo quy củ của ta, có cừu hận sinh tử gì phải chờ sau khi nhiệm vụ hộ tống hoàn thành thì tiếp tục giải quyết, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Lãnh đội trưởng cũng không mua trướng Nhạc Đăng, liếc mắt nhìn hắn, mang theo uy hiếp lạnh giọng nói:
- Nhạc Đăng ngươi trước khi đến được Bạch Mông Thành tốt nhất nên khiêm tốn một chút, sau khi tới Bạch Mông Thành ta sẽ không tiếp tục xen vào chuyện giữa các ngươi!
- Dạ dạ, tại hạ đã biết, nhất định sẽ không phá hư nhiệm vụ!
Nhạc Đăng ở trước mặt Lãnh đội trưởng không hề dám có chút càn rỡ, tuy rằng bị giáo huấn nhưng chỉ có thể khom người cung kính đáp ứng.
Tần Phàm liếc mắt nhìn qua trung niên nhân, nhận ra được người này là cường giả từng thử nghiệm thực lực khi tuyển hắn, tên Lãnh Thiền, hắn suy đoán đối phương có thực lực tam kiếp bán thần, là đội trưởng đội ngũ hộ tống lần này, lần này là do hắn toàn quyền phụ trách.
Tần Phàm biết được thực lực của mình hiện tại không thể so được với tam kiếp bán thần, hơn nữa biết có mặt Lãnh Thiền tại đây Nhạc Đăng cũng sẽ không dám tiếp tục càn rỡ, vì thế đều thu lại kình khí trên người, đi tới một bên lẳng lặng không lên tiếng.
Nhiệm vụ hộ tống lần này của họ chỉ cần đem đội buôn hộ tống tới bên ngoài Bạch Mông Thành là được, đến lúc đó hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn vẫn có cơ hội giải quyết Nhạc Đăng kia. Trên thực tế, nếu không phải kiêng kỵ Nhạc Đăng còn có hai đồng bạn, chỉ là nhất kiếp bán thần hắn thật sự không hề để vào trong mắt.
- Ngươi tên là gì?
Khi Tần Phàm đi qua một bên không lâu, Lãnh Thiền chợt nhìn qua hắn hỏi.
- Lãnh đội trưởng, tại hạ Tần Phàm!
Tần Phàm hơi cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng ở trước mặt tam kiếp bán thần, hắn không dám tùy tiện, nhưng cũng chưa tới mức phải lễ độ cung kính như Nhạc Đăng, bình tĩnh trả lời.
- Tần Phàm!
Lãnh Thiền nhìn Tần Phàm, lời nói cũng không có quá nhiều cảm tình:
- Người trẻ tuổi, có đôi khi cho dù có chút thực lực nhưng đừng quá ngông cuồng. Ở thế giới này, nên điệu thấp một chút tốt hơn. Thiên tài, có đôi khi cũng rất dễ dàng bị vẫn lạc.
Lời nói của Lãnh Thiên tuy rằng băng sương, nhưng Tần Phàm có thể nghe ra được chân tâm thật ý bên trong, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không thể tưởng được ở trong Tân Thế Giới nhân tình lạnh lùng này, lại có tam kiếp bán thần bề ngoài lạnh lùng nhưng lại mở miệng nói ra lời quan tâm tới mình.
- Cảm tạ Lãnh đội trưởng cảnh tỉnh, nhưng con người của ta vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu có phiền toái tìm tới cửa ta cũng sẽ không hề sợ hãi.
Nhưng sau đó Tần Phàm lại trả lời, điệu thấp đương nhiên là phong cách từ trước tới nay của hắn, nhưng nếu người ta phạm tới cửa, vậy hắn cũng không cần tránh né.
- Chính ngươi tự suy nghĩ mà làm đi, dù sao lần này nhiệm vụ hộ tống chấm dứt, chuyện của các ngươi ta cũng không tiếp tục hỏi tới.
Nghe được Tần Phàm trả lời, Lãnh Thiền liếc mắt nhìn hắn, một lát sau mới nói ra. Nói xong cũng không tiếp tục lưu lại, lại đi kiểm tra tình huống của đội buôn.
Tần Phàm hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Lãnh Thiền đã đi, hắn ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Đăng, Nhạc Đăng lại khiêu khích làm ra động tác như cắt ngang cổ gạt bỏ hắn.
- Ha ha, chứng kiến tiểu dã trư trên vai bát cấp võ thánh hay không? Biến dị tiểu dã trư kia tuy rằng còn chưa biến hóa, nhưng có thể mở miệng nói chuyện đã đủ nói rõ thực lực của nó ở bát cấp yêu thú thậm chí cảnh giới cửu cấp yêu thú! Một người một thú phối hợp, có lẽ đó là chỗ dựa của thanh niên kia.
Mà cũng có một chút cường giả ánh mắt sắc bén lên tiếng nói.
- Nhất kiếp bán thần kia ta cũng từng nghe nói qua, hình như gọi là Nhạc Đăng, hắn còn có hai đồng bọn không tệ, đều là nhất kiếp bán thần. Người tuổi trẻ kia tựa hồ mới từ thế giới khác đi vào không lâu. Tuổi trẻ đã đạt tới bát cấp võ thánh cảnh giới cũng không dễ dàng, nhưng ta nghĩ cho dù hắn có cửu cấp yêu thú phối hợp tương trợ cũng không có năng lực đối kháng với Nhạc Đăng…Hắn dám khiêu khích cường giả như vậy, có thể không phải là chuyện gì tốt, bất quá là tự tìm đường chết mà thôi.
Nhưng có một bán thần cường giả lớn tuổi lắc đầu nói, những năm gần đây hắn chứng kiến thiên tài vì bộc lộ tài năng quá mức mà tử vong thật rất nhiều.
- Tiểu tạp chủng, hiện tại bởi vì còn ở trong Hoàng Hôn Thành nên không thể động thủ, để cho ngươi mở miệng cuồng ngôn, chờ một lát ra khỏi Hoàng Hôn Thành ta xem miệng ngươi còn làm sao cứng rắn!
Nhạc Đăng nghe được Tần Phàm còn dám khiêu chiến uy nghiêm của mình, sắc mặt không khỏi càng khó xem, nhưng kiêng kỵ bởi quy củ của Hoàng Hôn Thành nên hắn cũng không dám động thủ lúc này, chỉ có thể ngoan độc nói:
- Về sủng vật dã trư kia của ngươi, cũng rất nhanh sẽ biến thành một mâm trư nướng, để cho ta cùng các huynh đệ cùng nhau hưởng dụng, ha ha ha…
- Hống…hồng mao tặc, ta muốn giết ngươi!
Tiểu Chiến dù sao chỉ là một yêu thú, linh trí cao tới đâu cũng không thể bình tĩnh được như Tần Phàm, lúc này nghe được Nhạc Đăng khiêu khích nó nổi giận muốn biến trở về bản thể.
- Tiểu Chiến, đừng nên gấp gáp!
Tần Phàm vuốt ve an ủi tiểu gia hỏa kia, vừa thản nhiên liếc mắt nhìn Nhạc Đăng nói:
- Nếu nơi này không phải Hoàng Hôn Thành, ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ngươi, hơn nữa cũng đã trực tiếp giết ngươi. Hiện tại cút ngay, chuẩn bị sẵn hậu sự đi!
Nói xong hắn không chút để ý tới Nhạc Đăng, đi tới phía trước.
- Tiểu tạp chủng ngươi…
Tâm cảnh của Nhạc Đăng rõ ràng không bằng Tần Phàm, lúc này bị Tần Phàm kêu cút lại còn thản nhiên vô sự đi ngang qua trước mặt mình, nhất thời giận dữ muốn vươn tay bắt lấy đối phương.
Tần Phàm cũng không chút nào sợ hãi, khí thế trên người ngưng tụ lại. Tuy rằng trong Hoàng Hôn Thành không cho phép động thủ, nhưng nếu như đối phương thật sự dám ra tay trong này hắn cũng không thể ngồi chờ chết.
- Các ngươi muốn làm gì!
Đúng ngay lúc này một trung niên tướng mạo uy nghiêm rốt cục không còn nhịn được, hướng hai người quát lạnh một tiếng:
- Hai ngươi nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống này, như vậy thì ngoan ngoãn đứng yên trong đội ngũ cho ta, nếu trước khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống mà xảy ra vấn đề gì, ta là người thứ nhất không tha cho các ngươi!
- Lãnh đội trưởng…
Nhạc Đăng nghe được thanh âm kia cảm giác như có chậu nước lạnh xối xuống đầu, nhất thời giật mình thanh tỉnh lại. Nếu vừa rồi hắn thật sự dám động thủ trong này, như vậy cho dù giết được Tần Phàm bản thân hắn cũng không chạy thoát.
Khi hắn nhìn thấy trung niên uy nghiêm trước mắt, liền hiện lên vẻ sợ hãi cùng kiêng kỵ, sắc mặt thay đổi sau đó cung kính giải thích:
- Lãnh đội trưởng, lần này là do tiểu tử kia liều lĩnh khiêu khích ta, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn phá hư nhiệm vụ!
- Hừ! Ta không quan tâm giữa các ngươi có ân oán gì, dù sao hai ngươi ở trong đội ngũ hộ tống, nhất định phải tuân thủ theo quy củ của ta, có cừu hận sinh tử gì phải chờ sau khi nhiệm vụ hộ tống hoàn thành thì tiếp tục giải quyết, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Lãnh đội trưởng cũng không mua trướng Nhạc Đăng, liếc mắt nhìn hắn, mang theo uy hiếp lạnh giọng nói:
- Nhạc Đăng ngươi trước khi đến được Bạch Mông Thành tốt nhất nên khiêm tốn một chút, sau khi tới Bạch Mông Thành ta sẽ không tiếp tục xen vào chuyện giữa các ngươi!
- Dạ dạ, tại hạ đã biết, nhất định sẽ không phá hư nhiệm vụ!
Nhạc Đăng ở trước mặt Lãnh đội trưởng không hề dám có chút càn rỡ, tuy rằng bị giáo huấn nhưng chỉ có thể khom người cung kính đáp ứng.
Tần Phàm liếc mắt nhìn qua trung niên nhân, nhận ra được người này là cường giả từng thử nghiệm thực lực khi tuyển hắn, tên Lãnh Thiền, hắn suy đoán đối phương có thực lực tam kiếp bán thần, là đội trưởng đội ngũ hộ tống lần này, lần này là do hắn toàn quyền phụ trách.
Tần Phàm biết được thực lực của mình hiện tại không thể so được với tam kiếp bán thần, hơn nữa biết có mặt Lãnh Thiền tại đây Nhạc Đăng cũng sẽ không dám tiếp tục càn rỡ, vì thế đều thu lại kình khí trên người, đi tới một bên lẳng lặng không lên tiếng.
Nhiệm vụ hộ tống lần này của họ chỉ cần đem đội buôn hộ tống tới bên ngoài Bạch Mông Thành là được, đến lúc đó hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn vẫn có cơ hội giải quyết Nhạc Đăng kia. Trên thực tế, nếu không phải kiêng kỵ Nhạc Đăng còn có hai đồng bạn, chỉ là nhất kiếp bán thần hắn thật sự không hề để vào trong mắt.
- Ngươi tên là gì?
Khi Tần Phàm đi qua một bên không lâu, Lãnh Thiền chợt nhìn qua hắn hỏi.
- Lãnh đội trưởng, tại hạ Tần Phàm!
Tần Phàm hơi cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng ở trước mặt tam kiếp bán thần, hắn không dám tùy tiện, nhưng cũng chưa tới mức phải lễ độ cung kính như Nhạc Đăng, bình tĩnh trả lời.
- Tần Phàm!
Lãnh Thiền nhìn Tần Phàm, lời nói cũng không có quá nhiều cảm tình:
- Người trẻ tuổi, có đôi khi cho dù có chút thực lực nhưng đừng quá ngông cuồng. Ở thế giới này, nên điệu thấp một chút tốt hơn. Thiên tài, có đôi khi cũng rất dễ dàng bị vẫn lạc.
Lời nói của Lãnh Thiên tuy rằng băng sương, nhưng Tần Phàm có thể nghe ra được chân tâm thật ý bên trong, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không thể tưởng được ở trong Tân Thế Giới nhân tình lạnh lùng này, lại có tam kiếp bán thần bề ngoài lạnh lùng nhưng lại mở miệng nói ra lời quan tâm tới mình.
- Cảm tạ Lãnh đội trưởng cảnh tỉnh, nhưng con người của ta vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu có phiền toái tìm tới cửa ta cũng sẽ không hề sợ hãi.
Nhưng sau đó Tần Phàm lại trả lời, điệu thấp đương nhiên là phong cách từ trước tới nay của hắn, nhưng nếu người ta phạm tới cửa, vậy hắn cũng không cần tránh né.
- Chính ngươi tự suy nghĩ mà làm đi, dù sao lần này nhiệm vụ hộ tống chấm dứt, chuyện của các ngươi ta cũng không tiếp tục hỏi tới.
Nghe được Tần Phàm trả lời, Lãnh Thiền liếc mắt nhìn hắn, một lát sau mới nói ra. Nói xong cũng không tiếp tục lưu lại, lại đi kiểm tra tình huống của đội buôn.
Tần Phàm hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Lãnh Thiền đã đi, hắn ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Đăng, Nhạc Đăng lại khiêu khích làm ra động tác như cắt ngang cổ gạt bỏ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.