Đan Vũ Càn Khôn

Chương 840: Gặp lại Kỷ Huyên Nhi. (2)

Hỏa Thụ

13/04/2014

- Thế nào lại là ngươi...

Kỷ Huyên Nhi nhìn thấy bóng người màu xanh quen thuộc kia đi ra, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức kinh ngạc nói.

Thiếu niên áo xanh trước mắt này, gương mặt so với lúc trước không có quá nhiều cải biến, cho nên nàng liếc mắt liền nhận ra được, nhưng mà khí chất lại trở nên thành thục hơn rất nhiều, đứng ở nơi đó giống như là một tòa núi lớn trầm ổn, đã không có chút sảng khoái trẻ trung nào, cái này lại để cho trong nội tâm nàng có một loại cảm giác lạ lẫm.

Hai người cứ như vậy đứng ở phía trên bình nguyên này, trời chiều mỹ lệ, ánh nắng chiếu vào đại địa, rơi ở trên người của bọn hắn, làm cho tràng cảnh trở nên như là kịch bản cổ xưa, mỹ hảo để cho người hoài niệm.

Cả hai đưa mắt nhìn đối phương một hồi lâu.

- Ngươi như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Sau một khắc, rất hí kịch, hai người cơ hồ đồng thời mở miệng hướng đối phương hỏi.

Sau đó lẫn nhau hơi có chút xấu hổ, yên tĩnh một lát.

- Có khỏe không?

Lập tức Tần Phàm giống như là cười hỏi, dáng tươi cười giống như lúc trước, thanh tịnh mà nhu hòa, nhưng một câu thăm hỏi này của hắn lại bao hàm lấy rất nhiều suy nghĩ cùng cảm tình, thậm chí làm cho lẫn nhau tâm đều có chút kích động .

- Ta...

Kỷ Huyên Nhi hơi thở ra, đàn hương từ miệng bay ra, nhưng vừa mới muốn nói chuyện, sắc mặt lại vào lúc này trở nên trắng bệch, sau đó nàng liền cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, thân hình loạng choạng, tựa hồ muốn ngã nhào trên đất.

- Ồ?

Tần Phàm thấy vậy, thần sắc hơi động một chút, biết rõ đối phương có khả năng là thương thế phát tác, thân hình vội vàng lóe lên về phía trước.

- Nàng ra sao?



Đi tới trước mặt Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm duỗi ra khuỷu tay, nhẹ nhàng mà ôm đối phương ở trong ngực, sau đó trong miệng ân cần hỏi thăm.

Nhưng Kỷ Huyên Nhi căn bản không có trả lời, chỉ là mặt mày run rẩy thoáng một phát, cuối cùng nhất nhắm hai mắt, tựa hồ là cứ như vậy hôn mê đi.

- Trúng độc?

Tần Phàm liền lập tức cầm lấy cổ tay của Kỷ Huyên Nhi, có chút sờ sờ, sau một lát, quan sát đến mạch đập của đối phương không bình thường, lông mày của hắn không khỏi nhẹ nhàng nhíu một cái lẩm bẩm.

Sau đó ánh mắt của hắn bắt đầu dời xuống đến trên thân thể Kỷ Huyên Nhi, nàng ăn mặc một thân y phục dạ hành màu đen bó sát, vào lúc này y phục dạ hành bị gió lớn trên bình nguyên thổi mạnh, chăm chú dán vào trên thân thể động lòng người của nàng, tư thái mỹ hảo, linh lung bay bổng hiển lộ không bỏ sót, rất là mê người.

Bất quá ở thời điểm này hắn tự nhiên là không có tâm tư đi thưởng thức kia, ở phía trước tìm không thấy miệng vết thương, Tần Phàm liền nhẹ nhàng trở thân thể của Kỷ Huyên Nhi, quả nhiên ở lưng phần phát hiện bị máu đen nhuộm thấu rồi.

Hắn nhẹ nhàng đụng một cái, lập tức cảm thấy trong đó truyền đến độc khí đáng sợ, nếu như không phải khí lực của hắn so với thường nhân cường hãn hơn rất nhiều, nói không chừng hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

- Vậy mà lại là cái chỗ này.

Thấy vậy, Tần Phàm không khỏi hơi lộ ra cười khổ chi sắc, lúc này đây địa phương Kỷ Huyên Nhi bị độc tổn thương đúng là chỗ lần trước mà hắn hỗ trợ chữa thương kia.

- Dù sao cũng nhìn một lần rồi... nhìn lần nữa có lẽ cũng không có gì a?

Do dự trong chốc lát, thấy bốn phía không người, kế tiếp Tần Phàm cũng có chút ít xấu hổ vươn tay ra, nhấc y phục dạ hành màu đen của Kỷ Huyên Nhi lên một ít.

Lập tức, da thịt trắng noãn kia liền ánh vào trong mắt, đường cong thần bí ở phần eo trở xuống kia càng là như ẩn như hiện, để cho người không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.

Vào lúc này Tần Phàm hít sâu một hơi lần nữa, sau đó tiếp tục đem y phục dạ hành lại nhấc lên một điểm, sau đó hắn liền thấy được địa phương "quen thuộc" ở đằng kia, một miệng vết thương màu đen đỏ như chén ăn cơm, nhìn thấy mà giật mình.

Mà ở trên vết thương kia, có chút sưng đỏ, còn có chút cặn bã, nhưng hơn nữa là độc khí màu xanh đen quanh quẩn, để cho làn da cùng cơ bắp chỗ đó cơ hồ là hoại tử toàn bộ, thậm chí chảy ra máu huyết màu đen.

- Cái này tựa hồ là bị yêu thú gây thương tích, nhưng lại không phải yêu thú, ít nhất là sáu cấp thậm chí thất cấp độc thú.

Tần Phàm lần nữa hít một hơi khí lạnh:



- Bất quá xem ra hồ là chính nàng sử dụng nóng lạnh cực hạn chi đạo, dùng hai chủng năng lượng cực hạn tiến hành tạm thời phong khóa độc tính, cho nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.

Tần Phàm còn nhớ rõ Kỷ Huyên Nhi là thể chất lạnh nóng cực hạn, hơn nữa ở mật thất dược cốc còn chiếm được phương pháp tu luyện lạnh nóng cực hạn chi đạo, hiện tại hẳn là có tiểu thành rồi, hắn quan sát khí lực đối phương, vậy mà đã là Linh Vũ Sư đỉnh phong.

Tuy so sánh với Tần Phàm vẫn còn có chút không bằng, nhưng tốc độ này cũng coi như là đã thập phần biến thái rồi. Cái này để cho Tần Phàm không khỏi âm thầm kinh ngạc lạnh nóng cực hạn chi đạo này thần kỳ.

- Trúng độc quá sâu, cho dù ta có cực phẩm Giải Độc Đan cũng không cách nào triệt để thanh trừ, vẫn là phải xử lý vết thương một chút.

Lại quan sát thương thế của Kỷ Huyên Nhi thoáng một phát, vào lúc này Tần Phàm âm thầm thầm nghĩ. Hắn nhìn ra được thương thế của Kỷ Huyên Nhi, nếu không phải gặp mình, tùy thời cũng có thể bởi vậy chết đi.

Sau đó hắn lại hướng về bốn phía quan sát thoáng một phát, chứng kiến phương hướng mặt trời lặn kia có vài dãy núi cao lớn, vì vậy hắn liền ôm lấy thân thể mềm mại nhẹ nhàng của Kỷ Huyên Nhi, nhìn thoáng qua khuôn mặt để cho người thương tiếc của nàng, liền hướng về dãy núi bay vút mà đi.

Sau một lát, hắn ở một tòa Thánh Sơn tìm được một sơn động, sau đó liền đi vào. Tìm một địa phương khô mát, đem Kỷ Huyên Nhi phóng trên mặt đất.

- Kỷ Huyên Nhi...

Tần Phàm thử kêu vài tiếng, nhưng bộ dáng trên mặt đất lại như cũ là hai mắt nhắm chặt, không có bất kỳ đáp lại.

Thấy vậy, không còn cách nào, Tần Phàm liền cúi thân thể xuống, vốn là cho Kỷ Huyên Nhi ăn một khỏa Giải Độc Đan, sau đó liền vịn nàng, chuyển tới phía sau, từ nơi bả vai bắt đầu chậm chạp cởi y phục dạ hành màu đen kia ra.

Nhưng ngay lúc này, Tần Phàm lại bỗng nhiên cảm giác được thân thể dưới bàn tay có chút run rẩy thoáng một phát, cái này làm cho lòng hắn không khỏi trùng trùng điệp điệp nhảy dựng, không khỏi dừng tay cởi quần áo ra lại, bất quá sau đó lại không thấy nàng có phản ứng gì khác rồi.

- Ta nghĩ có lẽ nàng có thể lý giải, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Tần Phàm nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục chậm rãi cởi y phục dạ hành ảnh hưởng thi dược kia ra.

Quần áo tróc ra, lập tức thân thể để cho người hoa mắt, tim đập động lòng người liền cơ hồ hoàn toàn hiển lộ đi ra...

Cùng năm đó vẫn là không sai biệt nhiều, mỹ thể trước mắt vẫn là có lực hấp dẫn như thế, đường cong mỹ hảo thần bí kia của Kỷ Huyên Nhi, da thịt tuyết trắng như ngọc, hết thảy hết thảy đều có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook