Chương 1517: Hắn rốt cuộc đã tới. (2)
Hỏa Thụ
15/06/2014
Nhưng Kỷ Huyên Nhi y nguyên đối với La Phong như là mắt điếc tai ngơ, thờ ơ lãnh đạm.
- Trên người của ta còn có đồ vật thích hợp lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo của ngươi tu luyện, chỉ cần ngươi đáp ứng về sau đi theo ta, ta thậm chí có thể cho ngươi ở trong thời gian ngắn đề thăng một đoạn thực lực, thậm chí cho ngươi tiến vào đến Top 5 trong tuyển bạt thi đấu lúc này đây cũng có thể.
La Phong cầm chặt ngân thương, bàn tay dùng dùng sức, tiếp tục nói.
Hắn đã quyết định đây là lần cuối cùng hắn dùng tư thái thấp như vậy nói chuyện.
Xoẹt…
Phía dưới Kỷ Huyên Nhi vào lúc đó phần lưng lần nữa đã tao ngộ một đầu hung thú đánh trúng, rất nhiều máu tươi đầm đìa chảy xuống, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bạch .
Nàng vung vẩy lấy Nguyệt Nhận hình cung, hai tay cũng bắt đầu trở nên rung rẩy .
Thậm chí tầm mắt của nàng cũng dần dần xuất hiện một tia mơ hồ...
Chỉ có ánh mắt kiên định kia là không thay đổi cùng khuôn mặt hờ hững trong trẻo nhưng lạnh lùng, quật cường không cúi đầu.
- Chẳng lẽ là bởi vì Tần Phàm kia sao? Hắn một Tứ kiếp Bán Thần, luận gia thế, luận tướng mạo, luận thực lực, hắn ở đâu có thể cùng ta so sánh với? Hơn nữa dùng thực lực như hắn, chỉ sợ sớm đã chết ở bên trong thú triều đi à nha.
Ngữ khí của La Phong rốt cục không kiên nhẫn biến thành bực bội cùng âm lãnh, đối với người con gái trước mắt này không biết cất nhắc như thế, hắn thật sự tức giận rồi.
Rống…
Một hung thú Ngũ kiếp Bán Thần vào lúc đó dùng một loại tốc độ sét đánh hướng về Kỷ Huyên Nhi nhào tới, móng vuốt sắc bén vô cùng kia tàn khốc rơi vào trên bờ vai nàng.
PHỐC!
Máu tươi như suối phun ra, sau đó thẩm thấu y phục dạ hành màu đen của nữ tử quật cường này, ánh mắt đã cơ hồ nhìn không tới, tự hồ chỉ có thể theo bản năng huy động một đôi Nguyệt Nhận hình cung.
Lúc này nàng như là Bách Hợp trong đêm, ít xuất hiện mà hoa lệ nở rộ, lạnh tuyệt, thê mỹ, xúc động nội tâm mỗi người.
Mạch Hoang Nguyên, nhuộm ráng hồng, chỉ mong được gặp lại phu quân.
Tà dương vũ, mắt mông lung, nguyện cùng chàng uyên ương liền cánh.
Thân thể tựa hồ rốt cuộc không kiên trì nổi, thời điểm một cổ khí kình lạnh nóng cuối cùng trong người bạo phát đi ra, thân thể mềm mại để cho người thương tiếc kia yên lặng nhìn xem trời cao, tựa hồ sắp muốn ngã xuống...
- Ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết như vậy! Hôm nay vô luận ngươi có đáp ứng hay không, ta nhất định phải đạt được người! Chờ ta chinh phục thân thể của ngươi, ngày sau ngươi tự nhiên sẽ thật tình quy thuận ta!
Mà nhìn xem Kỷ Huyên Nhi sắp hương tiêu ngọc vẫn, lúc này La Phong kia rốt cục nhịn không được cắn răng một cái, hai mắt lộ ra có chút huyết hồng thô bạo gào thét.
Bị Kỷ Huyên Nhi dùng phương thức như vậy vô tình cự tuyệt, hắn rốt cục nhịn không được muốn ra hạ sách nầy.
Lúc này dưới chân hắn ở trong hư không đạp mạnh, cả người liền xách thương kích xạ về phía trước, trường thương trong tay một chuyến, hơn mười đầu hung thú ngăn ở trước người hắn liền bị một kích như rồng giết chết.
Dưới chân hắn tiến sát từng bước, một thương quét ra giết tất cả hung thú đánh về phía Kỷ Huyên Nhi, sau đó là một tay thò ra, muốn đem Kỷ Huyên Nhi kéo về đến bên cạnh mình.
Nhưng mà, cũng vừa lúc đó.
Đại địa bỗng nhiên như liệt chấn rung chuyển , một thân ảnh màu xanh ở chân trời nhanh vô cùng xuất hiện.
- Ai dám động đến nữ nhân của ta, ta muốn hắn chết một vạn lần!
Lập tức có một âm thanh lạnh như băng từ đỉnh Vân Tiêu kia rơi xuống, tiếp theo ở phía trên toàn bộ Hoang Nguyên như là Kinh Lôi bá đạo vang lên.
Hắn rốt cuộc đã tới!
- Ngươi rốt cuộc đã tới...
Nhìn xem bóng người màu xanh xuất hiện ở chân trời kia, thân thể Kỷ Huyên Nhi hướng phía dưới chậm rãi ngã xuống, nhưng khóe miệng lúc này lại lộ ra một vòng mang theo thê lãnh, vui vẻ đến rung động lòng người.
Hai tay của nàng vốn nắm chặt Nguyệt Nhận hình cung, vào lúc đó cũng nhẹ nhàng buông ra, Nguyệt Nhận còn tản ra hào quang trước ngã rơi xuống trên mặt đất, vốn nàng là ý định nếu như La Phong khẽ dựa gần, nàng liền dùng Nguyệt Nhận tự sát.
May mắn ở thời khắc cuối cùng này, Tần Phàm đã đến.
Nàng thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Chỉ là, nàng cũng không biết mình còn có thể mở hai mắt ra lần nữa hay không, nhìn thấy khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong nữa hay không.
- Huyên Nhi!
Tần Phàm ở chân trời, chứng kiến Kỷ Huyên Nhi sắp ngã xuống, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Lập tức Chu Tước Chi Dực ở sau lưng của hắn động một cái, tốc độ thân thể ở một cái chớp mắt này hóa thành cực hạn, ánh sáng màu xanh chớp động, lập tức rơi xuống phía trên Hoang Nguyên, thời điểm Kỷ Huyên Nhi sắp rơi xuống mặt đất liền ôm nàng vào trong lòng.
Tần Phàm ôm thân hình Kỷ Huyên Nhi vào trong ngực, nhìn xem thương thế nghiêm trọng trên người nàng, trên mặt xuất hiện một loại cực kỳ bi thống, cái kia như cùng cảnh ngộ trong nội tâm quặn đau, để cho hắn cơ hồ ngay cả nước mắt cụng rơi dưới.
Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc bi thiết mà thôi.
Ở thời khắc này, hắn mới biết được nữ tử trong ngực này ở trong lòng của mình bất tri bất giác đã có địa vị trọng yếu như vậy.
- Nàng sẽ không có việc gì đâu.
Sau đó hắn vội vàng lấy ra đan dược chữa thương tốt nhất trên người mình, nhanh chóng nhét vào trong miệng Kỷ Huyên Nhi, Thanh Long Chi Tâm trong cơ thể không ngừng vận chuyển, đem sinh khí liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể của nàng.
Tại thời khắc này, hắn hoàn toàn bất chấp tạo thành hao tổn đối với thân thể của mình, chỉ cần có thể để cho nữ tử trong ngực không có việc gì, cho dù hắn có trọng thương cũng sẽ không tiếc.
Mà ở bên kia, nhìn thấy Tần Phàm vừa rồi hiển lộ ra tốc độ khủng bố cơ hồ đạt tới thuấn di như Thất Kiếp Bán Thần cường giả, thậm chí làm cho La Phong cũng không khỏi thầm giật mình cùng xuất hiện thất thần ngắn ngủi. Bởi vì cho dù hắn thân là Lục kiếp Bán Thần cũng chưa chắc có thể phát huy ra tốc độ như vậy.
Tăng thêm bởi vì lúc này vừa vặn có vài đầu hung thú hướng hắn đánh tới, cái này mới khiến Tần Phàm thành công ôm lấy Kỷ Huyên Nhi vào trong lòng.
Lúc này nhìn xem Kỷ Huyên Nhi bị Tần Phàm ôm vào trong ngực như vậy, trên mặt La Phong xuất hiện một tia run rẩy. Một phương diện hắn bị biểu hiện cảm tình lúc này của Tần Phàm đối với Kỷ Huyên Nhi kia có chút xúc động, một phương diện khác hắn nhìn xem thương thế trên người Kỷ Huyên Nhi lộ ra càng ngày càng nặng. Vậy mà cũng xuất hiện một loại đau lòng.
La Phong hắn là Thiên La thành thành chủ chi tử, từ nhỏ địa vị cao thượng, hơn nữa tướng mạo đường đường, thiên phú tuyệt phẩm, nữ tử đối với hắn sùng bái ái mộ không biết có bao nhiêu, nhưng hắn vẫn chưa từng có thử qua cảm giác động tâm mãnh liệt đối với một nữ tử giống như hôm nay.
Theo hắn lần đầu tiên trông thấy Kỷ Huyên Nhi bắt đầu, hắn cũng cảm giác được loại cảm giác tim đập nhanh này, không chỉ là bởi vì mỹ mạo tuyệt sắc của Kỷ Huyên Nhi, cũng bởi vì trên người nàng có một loại khí chất yên tĩnh đặc thù để cho người không tự giác sinh ra yêu thương.
- Trên người của ta còn có đồ vật thích hợp lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo của ngươi tu luyện, chỉ cần ngươi đáp ứng về sau đi theo ta, ta thậm chí có thể cho ngươi ở trong thời gian ngắn đề thăng một đoạn thực lực, thậm chí cho ngươi tiến vào đến Top 5 trong tuyển bạt thi đấu lúc này đây cũng có thể.
La Phong cầm chặt ngân thương, bàn tay dùng dùng sức, tiếp tục nói.
Hắn đã quyết định đây là lần cuối cùng hắn dùng tư thái thấp như vậy nói chuyện.
Xoẹt…
Phía dưới Kỷ Huyên Nhi vào lúc đó phần lưng lần nữa đã tao ngộ một đầu hung thú đánh trúng, rất nhiều máu tươi đầm đìa chảy xuống, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bạch .
Nàng vung vẩy lấy Nguyệt Nhận hình cung, hai tay cũng bắt đầu trở nên rung rẩy .
Thậm chí tầm mắt của nàng cũng dần dần xuất hiện một tia mơ hồ...
Chỉ có ánh mắt kiên định kia là không thay đổi cùng khuôn mặt hờ hững trong trẻo nhưng lạnh lùng, quật cường không cúi đầu.
- Chẳng lẽ là bởi vì Tần Phàm kia sao? Hắn một Tứ kiếp Bán Thần, luận gia thế, luận tướng mạo, luận thực lực, hắn ở đâu có thể cùng ta so sánh với? Hơn nữa dùng thực lực như hắn, chỉ sợ sớm đã chết ở bên trong thú triều đi à nha.
Ngữ khí của La Phong rốt cục không kiên nhẫn biến thành bực bội cùng âm lãnh, đối với người con gái trước mắt này không biết cất nhắc như thế, hắn thật sự tức giận rồi.
Rống…
Một hung thú Ngũ kiếp Bán Thần vào lúc đó dùng một loại tốc độ sét đánh hướng về Kỷ Huyên Nhi nhào tới, móng vuốt sắc bén vô cùng kia tàn khốc rơi vào trên bờ vai nàng.
PHỐC!
Máu tươi như suối phun ra, sau đó thẩm thấu y phục dạ hành màu đen của nữ tử quật cường này, ánh mắt đã cơ hồ nhìn không tới, tự hồ chỉ có thể theo bản năng huy động một đôi Nguyệt Nhận hình cung.
Lúc này nàng như là Bách Hợp trong đêm, ít xuất hiện mà hoa lệ nở rộ, lạnh tuyệt, thê mỹ, xúc động nội tâm mỗi người.
Mạch Hoang Nguyên, nhuộm ráng hồng, chỉ mong được gặp lại phu quân.
Tà dương vũ, mắt mông lung, nguyện cùng chàng uyên ương liền cánh.
Thân thể tựa hồ rốt cuộc không kiên trì nổi, thời điểm một cổ khí kình lạnh nóng cuối cùng trong người bạo phát đi ra, thân thể mềm mại để cho người thương tiếc kia yên lặng nhìn xem trời cao, tựa hồ sắp muốn ngã xuống...
- Ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết như vậy! Hôm nay vô luận ngươi có đáp ứng hay không, ta nhất định phải đạt được người! Chờ ta chinh phục thân thể của ngươi, ngày sau ngươi tự nhiên sẽ thật tình quy thuận ta!
Mà nhìn xem Kỷ Huyên Nhi sắp hương tiêu ngọc vẫn, lúc này La Phong kia rốt cục nhịn không được cắn răng một cái, hai mắt lộ ra có chút huyết hồng thô bạo gào thét.
Bị Kỷ Huyên Nhi dùng phương thức như vậy vô tình cự tuyệt, hắn rốt cục nhịn không được muốn ra hạ sách nầy.
Lúc này dưới chân hắn ở trong hư không đạp mạnh, cả người liền xách thương kích xạ về phía trước, trường thương trong tay một chuyến, hơn mười đầu hung thú ngăn ở trước người hắn liền bị một kích như rồng giết chết.
Dưới chân hắn tiến sát từng bước, một thương quét ra giết tất cả hung thú đánh về phía Kỷ Huyên Nhi, sau đó là một tay thò ra, muốn đem Kỷ Huyên Nhi kéo về đến bên cạnh mình.
Nhưng mà, cũng vừa lúc đó.
Đại địa bỗng nhiên như liệt chấn rung chuyển , một thân ảnh màu xanh ở chân trời nhanh vô cùng xuất hiện.
- Ai dám động đến nữ nhân của ta, ta muốn hắn chết một vạn lần!
Lập tức có một âm thanh lạnh như băng từ đỉnh Vân Tiêu kia rơi xuống, tiếp theo ở phía trên toàn bộ Hoang Nguyên như là Kinh Lôi bá đạo vang lên.
Hắn rốt cuộc đã tới!
- Ngươi rốt cuộc đã tới...
Nhìn xem bóng người màu xanh xuất hiện ở chân trời kia, thân thể Kỷ Huyên Nhi hướng phía dưới chậm rãi ngã xuống, nhưng khóe miệng lúc này lại lộ ra một vòng mang theo thê lãnh, vui vẻ đến rung động lòng người.
Hai tay của nàng vốn nắm chặt Nguyệt Nhận hình cung, vào lúc đó cũng nhẹ nhàng buông ra, Nguyệt Nhận còn tản ra hào quang trước ngã rơi xuống trên mặt đất, vốn nàng là ý định nếu như La Phong khẽ dựa gần, nàng liền dùng Nguyệt Nhận tự sát.
May mắn ở thời khắc cuối cùng này, Tần Phàm đã đến.
Nàng thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Chỉ là, nàng cũng không biết mình còn có thể mở hai mắt ra lần nữa hay không, nhìn thấy khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong nữa hay không.
- Huyên Nhi!
Tần Phàm ở chân trời, chứng kiến Kỷ Huyên Nhi sắp ngã xuống, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Lập tức Chu Tước Chi Dực ở sau lưng của hắn động một cái, tốc độ thân thể ở một cái chớp mắt này hóa thành cực hạn, ánh sáng màu xanh chớp động, lập tức rơi xuống phía trên Hoang Nguyên, thời điểm Kỷ Huyên Nhi sắp rơi xuống mặt đất liền ôm nàng vào trong lòng.
Tần Phàm ôm thân hình Kỷ Huyên Nhi vào trong ngực, nhìn xem thương thế nghiêm trọng trên người nàng, trên mặt xuất hiện một loại cực kỳ bi thống, cái kia như cùng cảnh ngộ trong nội tâm quặn đau, để cho hắn cơ hồ ngay cả nước mắt cụng rơi dưới.
Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc bi thiết mà thôi.
Ở thời khắc này, hắn mới biết được nữ tử trong ngực này ở trong lòng của mình bất tri bất giác đã có địa vị trọng yếu như vậy.
- Nàng sẽ không có việc gì đâu.
Sau đó hắn vội vàng lấy ra đan dược chữa thương tốt nhất trên người mình, nhanh chóng nhét vào trong miệng Kỷ Huyên Nhi, Thanh Long Chi Tâm trong cơ thể không ngừng vận chuyển, đem sinh khí liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể của nàng.
Tại thời khắc này, hắn hoàn toàn bất chấp tạo thành hao tổn đối với thân thể của mình, chỉ cần có thể để cho nữ tử trong ngực không có việc gì, cho dù hắn có trọng thương cũng sẽ không tiếc.
Mà ở bên kia, nhìn thấy Tần Phàm vừa rồi hiển lộ ra tốc độ khủng bố cơ hồ đạt tới thuấn di như Thất Kiếp Bán Thần cường giả, thậm chí làm cho La Phong cũng không khỏi thầm giật mình cùng xuất hiện thất thần ngắn ngủi. Bởi vì cho dù hắn thân là Lục kiếp Bán Thần cũng chưa chắc có thể phát huy ra tốc độ như vậy.
Tăng thêm bởi vì lúc này vừa vặn có vài đầu hung thú hướng hắn đánh tới, cái này mới khiến Tần Phàm thành công ôm lấy Kỷ Huyên Nhi vào trong lòng.
Lúc này nhìn xem Kỷ Huyên Nhi bị Tần Phàm ôm vào trong ngực như vậy, trên mặt La Phong xuất hiện một tia run rẩy. Một phương diện hắn bị biểu hiện cảm tình lúc này của Tần Phàm đối với Kỷ Huyên Nhi kia có chút xúc động, một phương diện khác hắn nhìn xem thương thế trên người Kỷ Huyên Nhi lộ ra càng ngày càng nặng. Vậy mà cũng xuất hiện một loại đau lòng.
La Phong hắn là Thiên La thành thành chủ chi tử, từ nhỏ địa vị cao thượng, hơn nữa tướng mạo đường đường, thiên phú tuyệt phẩm, nữ tử đối với hắn sùng bái ái mộ không biết có bao nhiêu, nhưng hắn vẫn chưa từng có thử qua cảm giác động tâm mãnh liệt đối với một nữ tử giống như hôm nay.
Theo hắn lần đầu tiên trông thấy Kỷ Huyên Nhi bắt đầu, hắn cũng cảm giác được loại cảm giác tim đập nhanh này, không chỉ là bởi vì mỹ mạo tuyệt sắc của Kỷ Huyên Nhi, cũng bởi vì trên người nàng có một loại khí chất yên tĩnh đặc thù để cho người không tự giác sinh ra yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.