Đan Vũ Càn Khôn

Chương 142: Không biết lượng sức

Hỏa Thụ

02/12/2013

Trên quảng trường tất cả ánh mắt đều tập trung lên trên người Tần Phàm đang chậm rãi xuất hiện bên trong bụi mù, thân ảnh hắn dần dần rõ ràng, từng trận tiếng than sợ hãi vang lên trong đám người.

Chỉ thấy lúc này một thân võ giáp màu cam đã hoàn toàn bộc lộ trên người hắn, mặc dù có chút địa phương bởi vì công kích vừa rồi của Tần Tiến mà bị tổn hại, nhưng đang được võ khí chậm rãi chữa trị, rất nhanh lại hoàn hảo như lúc ban đầu, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tản ra từng trận quang mang chói mắt, thoạt nhìn thật giống như giáp trụ thực sự.

Võ giáp cấp cao!

Vừa rồi khi Tần Phàm cùng Tần Trữ đối chiến, võ giáp của hắn cũng từng xuất hiện, nhưng chưa hoàn toàn bại lộ ra, vì vậy mọi người không phân biệt được là mấy tầng võ giáp, nhưng hiện giờ sau khi võ giáp của hắn đã hoàn toàn bộc lộ, có tộc nhân ánh mắt thật tốt liền nhìn ra phẩm chất võ giáp ít nhất phải ngoài thất trọng võ giáp! Chẳng thể trách Tần Phàm bị một kích kình khí cuồng sư của Tần Tiến nhưng lại không có vẻ như bị chút thương tổn nào.

- Lại là cấp cao võ giáp!

Nhìn thấy cấp cao võ giáp lại xuất hiện trên đài, trong lòng một ít tộc nhân không khỏi có chút buồn bực, bản thân họ đột phá cảnh giới võ sư đã ba bốn năm, tuy rằng trong gia tộc có pháp môn ngưng hóa cấp cao võ giáp nhưng bản thân họ chỉ mới ngưng hóa ra lục trọng võ giáp! Mà Tần Phàm cùng Tần Trữ đều mới đột phá võ sư cảnh giới hơn một năm, làm sao lại có thể nhanh như vậy ngưng kết ra cấp cao võ giáp đây!

- Người so với người thật sự là tức chết người…

Có chút tộc nhân không khỏi thở dài trong lòng, sau đó một ít tộc nhân len lén đánh giá Tần Tiến đứng đối diện Tần Phàm, đều đang suy đoán rốt cục hắn đã ngưng hóa ra cấp cao võ giáp hay chưa.

- Bồng!

Rất nhanh Tần Tiến liền dùng hành động của chính mình đáp lại mọi người, một bộ cấp cao võ giáp xuất hiện trên người của hắn, ít nhất là thất trọng võ giáp.

- Tần Phàm, ngươi thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa ah!

Đôi mắt Tần Tiến thật thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Phàm, tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng trong miệng vẫn hờ hững nói:

- Ngươi đã muốn nhìn thấy thực lực chân thật của ta, ta để cho ngươi xem đi!

Trong khi nói chuyện, võ khí trong thân thể hắn cấp tốc tăng lên, áo bào trên người tựa hồ chậm rãi trướng lên, không gió mà động, khí thế trên người bỗng gia tăng một mảng lớn.

- Ngũ cấp võ sư!

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Tần Tiến, giữa sân vang lên từng trận hô nhỏ, nguyên lai vừa rồi Tần Tiến còn chưa hiển lộ toàn bộ thực lực, chỉ sử dụng thực lực của tam cấp võ sư mà thôi.

- Nhớ rõ hơn một năm trước Tần Tiến chỉ mới đột phá tới nhị cấp võ sư cảnh giới, không thể tưởng được hơn một năm thôi hắn lại tăng lên ba cấp, đột phá tới ngũ cấp võ sư cảnh giới! Ngô gia Ngô Phong cũng mới thăng hai cấp, đột phá tới tứ cấp võ sư mà thôi!

Trên đài cao Điền Phong híp mắt nhìn Tần Tiến đứng trên đài tỷ võ, cảm khái than thở, nhưng ánh mắt của hắn lập tức dời qua trên người Tần Phàm, gương mặt không khỏi co rút, trong lòng thầm nghĩ:



- Hài tử này càng thêm yêu nghiệt! Vốn chỉ ba tháng từ tam cấp võ đồ đột phá tới cảnh giới võ giả, sau đó qua hơn một năm liền đột phá tới cảnh giới võ sư, cho dù chỉ là nhất cấp võ sư cũng đã là nghịch thiên!

Hắn âm thầm phân tích thực lực hiện tại của hai người, cũng cảm thấy được lần này cơ hội Tần Tiến chiến thắng vẫn lớn hơn rất nhiều, dù sao hai người đều có được cấp cao võ giáp, mà Tần Tiến lại có được thực lực ngũ cấp võ sư. Theo một kích vừa rồi của hai người mà xem, võ giáp trên người Tần Phàm đã bị Tần Tiến đánh cơ hồ hỏng mất, hiện giờ Tần Tiến thể hiện ra thực lực ngũ cấp võ sư hẳn là có thể trực tiếp đánh Tần Phàm bị thương.

- Ha ha…

Lúc này trong sân Tần Phàm lại đột nhiên ngửa mặt lên trời bộc phát ra một tiếng cười to, sau đó khi hắn cúi đầu thì đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn Tần Tiến thản nhiên nói:

- Bất quá cũng chỉ là ngũ cấp võ sư mà thôi!

Ngay sau đó, chỉ thấy hai tay hắn siết chặt, võ khí trong cơ thể tựa như nước thủy triều bạo tăng, thanh y trên người phần phật tung bay, một cỗ khí thế mênh mông mãnh liệt từ thân thể hắn phóng lên cao!

- Cái gì?

- Tần Phàm cũng đột phá tới ngũ cấp võ sư cảnh giới!

- Làm sao có thể?

- Đây là ảo giác đi!

Giữa sân vang lên từng trận kinh hô không thể tin, lúc này mọi người còn khiếp sợ hơn cả lúc nhìn thấy Tần Tiến bộc phát ra lực lượng ngũ cấp võ sư, có chút người thậm chí còn há hốc mồm, cơ hồ cho rằng mình đã sản sinh ảo giác.

- Tần tộc trưởng, thế này…trên người lệnh công tử rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có chuyện nghịch thiên như vậy xuất hiện?

Trên đài cao, gương mặt béo phệ của Điền Phong kinh ngạc tới mức như muốn chen chúc với nhau, nhịn không được nhìn Tần Hồng hỏi.

Tần Hồng nhìn thấy con trai đứng giữa đài tỷ võ chẳng khác gì chiến thần, kích động tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nghe câu hỏi của Điền Phong hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

- Không dối gạt hai vị tộc trưởng, hơn một năm trước sở dĩ khuyển tử có thể đột phá tới cảnh giới võ giả nhanh như vậy không phải vì nó dùng Trúc Cơ Tán, mà là bởi vì có một vị cao nhân cho nó một viên Cửu Chuyển Chân Võ Đan!

- Cửu Chuyển Chân Võ Đan?

Ở một bên quạt lông trong tay Tiết Trường Phong thiếu chút nữa đánh rơi xuống đất, trên mặt cực kỳ kinh ngạc.

- Không ngờ là viên đan dược nghịch thiên kia! Chẳng thể trách…

Điền Phong hít sâu một hơi, cũng vô cùng động dung, liền nói:



- Lệnh công tử không ngờ có được vận khí như vậy, thật là khiến người hâm mộ ah…

- Nhưng nghe nói tuy dùng Cửu Chuyển Chân Võ Đan sẽ có tiến cảnh cực nhanh, nhưng đồng thời cũng phải thừa nhận thống khổ thật lớn cùng tu luyện cường độ cao, xem ra hơn một năm nay Tần Phàm thiếu gia cũng đích thật là nếm qua không ít khổ, nếu không rất khó đạt tới trình độ này.

Tiết Trường Phong nhìn thoáng qua thanh y thiếu niên trên đài tỷ võ, thưởng thức nói.

Nhớ tới Tần Phàm từng một mình xâm nhập Yêu Thú sơn mạch cùng Hoàng Nguyệt đại sa mạc lịch lãm, Tần Hồng nặng nề gật đầu, trong lòng cũng nổi lên một tia áy náy, cảm giác mình quan tâm đứa con trai này thật sự là quá ít.

Trên đài tỷ võ, hai người đứng đối diện nhau, cách xa chỉ khoảng mười trượng.

Vẻ mặt hờ hững vừa rồi của Tần Tiến nhất thời đã bị kinh ngạc thay thế, Tần Phàm đột phá tới cảnh giới võ sư đã đủ làm cho hắn không dám tin tưởng, hắn thế nào cũng không nghĩ ra chỉ hơn năm trước một phế vật bị hắn đè ép dưới đất hiện giờ đã đạt tới cảnh giới ngang hàng với hắn!

- Tần Tiến, còn nhớ rõ trong cuộc khảo nghiệm hơn năm trước ta đã nói gì sao?

Lúc này Tần Phàm thập phần bình tĩnh nhìn Tần Tiến, trong miệng chậm rãi nói chuyện như với bằng hữu bình thường:

- Ta nói ta trẻ hơn ngươi, làm sao ngươi biết được ta không thể bước vào võ sư cảnh giới trước mười bảy tuổi?

- Lúc ấy ngươi nói ta không biết lượng sức, nhưng hiện giờ ta đã làm được, hơn nữa ta còn đuổi kịp theo ngươi.

Câu nói tràn đầy tự tin thản nhiên từ trong miệng Tần Phàm thốt ra, mỗi một câu nói giống như tiếng chuông sáng sớm làm người thức tỉnh, từng tiếng chuông gõ mạnh vào trong lòng rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi!

- Phải! Chúng ta còn trẻ, tuổi trẻ có gì mà không làm được!

Một thanh âm phấn chấn vang lên trong lòng bọn họ, Tần Phàm chính là tấm gương tốt nhất!

- Tần Phàm, ta thừa nhận ta đã nhìn lầm về ngươi! Nhưng hôm nay bất kể như thế nào ngươi cũng phải thất bại!

Trên mặt Tần Tiến hiện lên tia điên cuồng, lúc này trong tim hắn tràn ngập tức giận, hận không thể lập tức tiến lên xé mở Tần Phàm thành hai nửa!

- Tần Tiến, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ngày đó ngươi tặng cho ta câu nói kia, hiện tại ta trả về cho ngươi!

Trong miệng Tần Phàm thản nhiên nói:

- Không biết lượng sức!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook