Chương 60: Kỷ Huyên Nhi
Hỏa Thụ
29/10/2013
- Nhanh, nhanh ngăn hắn lại, không tiếc giá lớn, nhất định không thể để cho hắn đào tẩu được!
Thấy Tần Phàm vậy mà thật sự trốn ra khỏi vòng vây, bên kia tên Võ sư mũi ưng hổn hển quát lớn, mà trong tay sớm đã bắn ra ba đạo quang tiễn. Lúc này, trong lòng của hắn nhưng không khỏi nổi lên một tia khủng hoảng. Tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà đã có thể cùng Võ Giả cửu cấp chống lại, nếu đợi thêm một hai năm nữa, vậy còn chịu nổi sao? Nếu để cho hắn trốn khỏi đây, ngày sau Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, tuyệt đối sẽ đụng phải đả kích hủy diệt!
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày sau có thể gặp phải trả thù phô thiên cái địa, Võ sư mũi ưng được gọi là Phương thiếu trong lòng liền nổi lên sát ý.
Nhưng may mắn Phương thiếu này cũng chỉ vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ sư không lâu, một lần chỉ có thể phát ra ba đạo quang tiễn, hơn nữa xa xa không đạt tới cảnh giới tùy tầm phát ra, bách phát bách trúng, cho nên Tần Phàm cho tới giờ cũng chỉ trúng một mũi tên thôi.
Cung thuật sở trường yêu cầu không chế cực cao với vũ khí, Phương thiếu này vẫn xa xa còn chưa nhập môn. Đây là đánh giá Cổ Mặc giành cho hắn.
Ngay khi Tần Phàm chiến đấu với đại hán cơ bắp kia, mấy người khác đã tới gần, hiện giờ Tần Phàm cách bọn họ chỉ chưa đây năm mét! Thậm chí đã có thể ẩn ẩn cảm giác được sau lưng các loại khí kình lăng lệ ác liệt đánh tới hắn.
Nguy cơ còn chưa được giải trừ!
Càng khiến cho Tần Phàm chấn động trong lòng chính là vào lúc này, rừng rậm ở trước hắn vậy mà lần nữa xuất hiện một bóng người!
- Chẳng lẽ thật sự phải viết di chúc ở đây sao?
Trong nội tâm trầm xuống, Tần Phàm chuẩn bị liều mạng, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, bóng người trong rừng rậm cũng không đi tới, mà ném tới phía sau hắn một túi nan! Lập tức sương mù nồng đậm liền từ bố nang lan ra, chặn hết tầm mắt mọi người!
- Ồ?
Con mắt Tần Phàm sáng ngời.
- Muốn mạng sống hãy theo ta đi.
Nháy mắt sau đó, hắn đã nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía trước truyền đến.
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng được người này lại đến cứu mình!
Do dự một chút, hắn liền đi theo.
Bởi vì hắn đối với nơi này quả thật không quá quen thuộc, nếu như chạy loạn rất có thể sẽ đến tuyệt lộ, mà một khi để người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở đằng sau đuổi theo thì hắn nhất định sẽ chết, cho nên vẫn nên rời khỏi đây đã rồi tính. Huống hồ đối phương chỉ có một người, cho dù có lòng muốn hại hắn thì hắn cũng không quá lo lắng, dù sao khi cần thiết Cổ Mặc nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp.
Rất nhanh, hai người bọn họ xuyên ra bên ngoài sương mù, mà ở phía sau lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn
- Phương thiếu, là tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đã cứu tên tiểu tạp chủng đó!
Một thành viên trong mạo hiểm đoàn đi ra nói.
- Đuổi! Nhanh đuổi theo, đừng để bọn hắn rời khỏi! Kỷ Huyên Nhi tiểu tiện nhân kia, nhiều lần phá hư chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, lần này nhất định không thể để cho nàng rời đi, đợi đến khi bắt được nàng, ta nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết.
Tên võ sư mũi ưng được xưng là phương thiếu âm lãnh rống lớn nói.
Lúc này Hồng Đào cũng từ mặt đất bò lên, cảm giác nóng rực trên người vẫn còn nguyên, khiến hắn đi đường cũng không khỏi có chút run rẩy.
- Ngươi không sao chứ?
Phương Thiếu lạnh giọng hỏi.
- Nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ không sao nữa, không thể tưởng được võ kỹ của tiểu tạp chủng này lại quỷ dị như vậy, lần sau gặp mặt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn!
Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiềm lực của tiểu tạp chủng này thập phần khủng bố, giờ hắn lại cùng tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đi lại với nhau, cái này đối với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta sẽ là một đả kích rất lớn! Không tiếc một cái giá lớn, cho dù lật tung toàn bộ bên ngoài yêu thú sơn mạch cũng phải nhanh chóng tìm ra họ!
Phương thiếu kia lạnh giọng nói:
- Ngươi không có việc gì thì đi cùng đi, không nên hành động một mình, ít nhất ba người cùng một chỗ, ta sẽ tụ tập một ít huynh đệ nữa tới hỗ trợ.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Tần Phàm đi theo người phía trước xuyên qua mấy bụi cỏ rậm rạp, rẽ quanh mấy lần, thanh âm ở sau lưng lúc này mới chậm rãi biến mất, hắn cũng bắt đầu có cơ hội đánh giá nữ tử thần bí ở phía trước.
Nữ tử bị Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gọi là Kỷ Huyên Nhi này, tóc dài co lại, lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái và ẩn ẩn có vài phần cao quý. Có thể là để hành tẩu thuận tiện trong yêu thú sơn mạch nên lúc này Kỷ Huyên Nhi ăn mặc một thân y phục dạ hành màu đen bó sát người, nhưng vì mưa to vừa tạnh nên hiện giờ trong rừng khắp nơi đều là mưa, cho nên lúc này y phục dạ hành màu đen nàng mang đã hoàn toàn ướt nhẹp, chăm chú dán lên thân thể động lòng người. Từ phía sau nhìn lại, thân thể lung linh xinh đẹp lộ ra rất là mê người.
Đặc biệt là vòng eo mềm mại kia, trong lúc ra sức chạy đi lộ ra càng thêm động lòng người, ngực nàng cũng không tính là quá đầy đặn, nhưng bởi vì vòng eo rất nhỏ, cho nên thoạt nhìn ngược lại nhiều thêm vài phần phong tình, lúc này dưới y phục dạ hành ướt đẫm như ẩn như hiện, khiến người không khỏi nổi lên ý nghĩ kỳ quái.
- Kỷ Huyên Nhi này tại sao phải cứu ta?
Tần Phàm cũng không phải là loại người háo sắc, chỉ nhìn chút liền phục hồi tinh thần lại, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện từ đấu đến cuối:
- Thoạt nhìn Kỷ Huyên Nhi này đối với bên ngoài yêu thú sơn mạch tựa hồ rất là quen thuộc, vừa rồi người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tựa hồ cũng nhận ra nàng, chẳng lẽ giữa bọn họ có thù oán gì đó sao?
Một đường im lặng, hai người trong bất tri bất giác đã chạy gần nửa giờ, phương hướng cũng đã thay đổi hơn mười lần, trên đường đi còn giết mấy con yêu thú, lúc này mới đi đến một tiểu sơn cốc thập phần kín đáo. Bởi vì yêu thú sơn mạch phi thường lớn, địa hình núi non phập phồng, hình dạng mặt đất đa dạng, ngay cả hàn đàm cũng có, cho nên Tần Phàm đối với trong này lại có một tiểu sơn cốc như vậy cũng không thấy kỳ lạ.
- Ở đây bọn hắn có lẽ sẽ không phát hiện được nữa
Lúc này, Kỷ Huyên Nhi đi ở phía trước ngừng lại, xoay người lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Tần Phàm, đồng thời, Tần Phàm rốt cục cũng thấy được ngũ quan xinh xắn của Kỷ Huyên Nhi.
- Cái này. . .
Xem xét phía dưới, Tần Phàm lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút ngây dại. Vị nữ tử trước mặt hắn, vậy mà lớn lên thập phần tưng tự Tần Li! Mới nhìn qua, Tần Phàm thậm chí cho rằng là do Tần Li lo lắng nên cùng theo hắn đến yêu thú sơn mạch!
Chăm chú nhìn kĩ một hồi, lúc này hắn mới nhận ra khác biệt, Kỷ Huyên Nhi tuy rằng ngũ quan có 80% tương tự Tần Li, nhưng là niên kỷ lại lớn hơn Tần Li một chút, bộ dáng chừng 1* tuổi. Hơn nữa khí chất hai người cũng có chút khác nhau, nếu như nói khí chất Tần Li là trong thanh nhã mang theo một ít ôn nhu thì khí chất Kỷ Huyên Nhi lại là trong trong trẻo lại mang theo một tia đạm mạc.
Thấy Tần Phàm vậy mà thật sự trốn ra khỏi vòng vây, bên kia tên Võ sư mũi ưng hổn hển quát lớn, mà trong tay sớm đã bắn ra ba đạo quang tiễn. Lúc này, trong lòng của hắn nhưng không khỏi nổi lên một tia khủng hoảng. Tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà đã có thể cùng Võ Giả cửu cấp chống lại, nếu đợi thêm một hai năm nữa, vậy còn chịu nổi sao? Nếu để cho hắn trốn khỏi đây, ngày sau Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, tuyệt đối sẽ đụng phải đả kích hủy diệt!
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày sau có thể gặp phải trả thù phô thiên cái địa, Võ sư mũi ưng được gọi là Phương thiếu trong lòng liền nổi lên sát ý.
Nhưng may mắn Phương thiếu này cũng chỉ vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ sư không lâu, một lần chỉ có thể phát ra ba đạo quang tiễn, hơn nữa xa xa không đạt tới cảnh giới tùy tầm phát ra, bách phát bách trúng, cho nên Tần Phàm cho tới giờ cũng chỉ trúng một mũi tên thôi.
Cung thuật sở trường yêu cầu không chế cực cao với vũ khí, Phương thiếu này vẫn xa xa còn chưa nhập môn. Đây là đánh giá Cổ Mặc giành cho hắn.
Ngay khi Tần Phàm chiến đấu với đại hán cơ bắp kia, mấy người khác đã tới gần, hiện giờ Tần Phàm cách bọn họ chỉ chưa đây năm mét! Thậm chí đã có thể ẩn ẩn cảm giác được sau lưng các loại khí kình lăng lệ ác liệt đánh tới hắn.
Nguy cơ còn chưa được giải trừ!
Càng khiến cho Tần Phàm chấn động trong lòng chính là vào lúc này, rừng rậm ở trước hắn vậy mà lần nữa xuất hiện một bóng người!
- Chẳng lẽ thật sự phải viết di chúc ở đây sao?
Trong nội tâm trầm xuống, Tần Phàm chuẩn bị liều mạng, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, bóng người trong rừng rậm cũng không đi tới, mà ném tới phía sau hắn một túi nan! Lập tức sương mù nồng đậm liền từ bố nang lan ra, chặn hết tầm mắt mọi người!
- Ồ?
Con mắt Tần Phàm sáng ngời.
- Muốn mạng sống hãy theo ta đi.
Nháy mắt sau đó, hắn đã nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía trước truyền đến.
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng được người này lại đến cứu mình!
Do dự một chút, hắn liền đi theo.
Bởi vì hắn đối với nơi này quả thật không quá quen thuộc, nếu như chạy loạn rất có thể sẽ đến tuyệt lộ, mà một khi để người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở đằng sau đuổi theo thì hắn nhất định sẽ chết, cho nên vẫn nên rời khỏi đây đã rồi tính. Huống hồ đối phương chỉ có một người, cho dù có lòng muốn hại hắn thì hắn cũng không quá lo lắng, dù sao khi cần thiết Cổ Mặc nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp.
Rất nhanh, hai người bọn họ xuyên ra bên ngoài sương mù, mà ở phía sau lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn
- Phương thiếu, là tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đã cứu tên tiểu tạp chủng đó!
Một thành viên trong mạo hiểm đoàn đi ra nói.
- Đuổi! Nhanh đuổi theo, đừng để bọn hắn rời khỏi! Kỷ Huyên Nhi tiểu tiện nhân kia, nhiều lần phá hư chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, lần này nhất định không thể để cho nàng rời đi, đợi đến khi bắt được nàng, ta nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết.
Tên võ sư mũi ưng được xưng là phương thiếu âm lãnh rống lớn nói.
Lúc này Hồng Đào cũng từ mặt đất bò lên, cảm giác nóng rực trên người vẫn còn nguyên, khiến hắn đi đường cũng không khỏi có chút run rẩy.
- Ngươi không sao chứ?
Phương Thiếu lạnh giọng hỏi.
- Nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ không sao nữa, không thể tưởng được võ kỹ của tiểu tạp chủng này lại quỷ dị như vậy, lần sau gặp mặt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn!
Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiềm lực của tiểu tạp chủng này thập phần khủng bố, giờ hắn lại cùng tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đi lại với nhau, cái này đối với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta sẽ là một đả kích rất lớn! Không tiếc một cái giá lớn, cho dù lật tung toàn bộ bên ngoài yêu thú sơn mạch cũng phải nhanh chóng tìm ra họ!
Phương thiếu kia lạnh giọng nói:
- Ngươi không có việc gì thì đi cùng đi, không nên hành động một mình, ít nhất ba người cùng một chỗ, ta sẽ tụ tập một ít huynh đệ nữa tới hỗ trợ.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Tần Phàm đi theo người phía trước xuyên qua mấy bụi cỏ rậm rạp, rẽ quanh mấy lần, thanh âm ở sau lưng lúc này mới chậm rãi biến mất, hắn cũng bắt đầu có cơ hội đánh giá nữ tử thần bí ở phía trước.
Nữ tử bị Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gọi là Kỷ Huyên Nhi này, tóc dài co lại, lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái và ẩn ẩn có vài phần cao quý. Có thể là để hành tẩu thuận tiện trong yêu thú sơn mạch nên lúc này Kỷ Huyên Nhi ăn mặc một thân y phục dạ hành màu đen bó sát người, nhưng vì mưa to vừa tạnh nên hiện giờ trong rừng khắp nơi đều là mưa, cho nên lúc này y phục dạ hành màu đen nàng mang đã hoàn toàn ướt nhẹp, chăm chú dán lên thân thể động lòng người. Từ phía sau nhìn lại, thân thể lung linh xinh đẹp lộ ra rất là mê người.
Đặc biệt là vòng eo mềm mại kia, trong lúc ra sức chạy đi lộ ra càng thêm động lòng người, ngực nàng cũng không tính là quá đầy đặn, nhưng bởi vì vòng eo rất nhỏ, cho nên thoạt nhìn ngược lại nhiều thêm vài phần phong tình, lúc này dưới y phục dạ hành ướt đẫm như ẩn như hiện, khiến người không khỏi nổi lên ý nghĩ kỳ quái.
- Kỷ Huyên Nhi này tại sao phải cứu ta?
Tần Phàm cũng không phải là loại người háo sắc, chỉ nhìn chút liền phục hồi tinh thần lại, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện từ đấu đến cuối:
- Thoạt nhìn Kỷ Huyên Nhi này đối với bên ngoài yêu thú sơn mạch tựa hồ rất là quen thuộc, vừa rồi người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tựa hồ cũng nhận ra nàng, chẳng lẽ giữa bọn họ có thù oán gì đó sao?
Một đường im lặng, hai người trong bất tri bất giác đã chạy gần nửa giờ, phương hướng cũng đã thay đổi hơn mười lần, trên đường đi còn giết mấy con yêu thú, lúc này mới đi đến một tiểu sơn cốc thập phần kín đáo. Bởi vì yêu thú sơn mạch phi thường lớn, địa hình núi non phập phồng, hình dạng mặt đất đa dạng, ngay cả hàn đàm cũng có, cho nên Tần Phàm đối với trong này lại có một tiểu sơn cốc như vậy cũng không thấy kỳ lạ.
- Ở đây bọn hắn có lẽ sẽ không phát hiện được nữa
Lúc này, Kỷ Huyên Nhi đi ở phía trước ngừng lại, xoay người lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Tần Phàm, đồng thời, Tần Phàm rốt cục cũng thấy được ngũ quan xinh xắn của Kỷ Huyên Nhi.
- Cái này. . .
Xem xét phía dưới, Tần Phàm lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút ngây dại. Vị nữ tử trước mặt hắn, vậy mà lớn lên thập phần tưng tự Tần Li! Mới nhìn qua, Tần Phàm thậm chí cho rằng là do Tần Li lo lắng nên cùng theo hắn đến yêu thú sơn mạch!
Chăm chú nhìn kĩ một hồi, lúc này hắn mới nhận ra khác biệt, Kỷ Huyên Nhi tuy rằng ngũ quan có 80% tương tự Tần Li, nhưng là niên kỷ lại lớn hơn Tần Li một chút, bộ dáng chừng 1* tuổi. Hơn nữa khí chất hai người cũng có chút khác nhau, nếu như nói khí chất Tần Li là trong thanh nhã mang theo một ít ôn nhu thì khí chất Kỷ Huyên Nhi lại là trong trong trẻo lại mang theo một tia đạm mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.