Đan Vũ Càn Khôn

Chương 47: Lưu Tinh Bộ

Hỏa Thụ

23/10/2013

Tần Phàm không khỏi trợn trắng mắt, ở kiếp trước, trên Địa Cầu linh khí bần cùng ngay cả nhân loại tu luyện cũng phi thường khó khăn, nào có yêu thú gì tồn tại, dù là động vật thưa thớt một chút cũng bị trở thành động vật quý hiếm rồi. Mà trong trí nhớ Tần Phàm trước kia, thiếu niên nhu nhược này, đừng nói là Nam Phong thành, ngay cả Tần gia cũng rất hiếm khi rời khỏi, ấn tượng đối với yêu thú cơ không bằng không.

- Đúng rồi, hiện giờ ta đã đạt đến cảnh giới võ giả, lúc trước ngươi đáp ứng dạy ta thân pháp võ kỹ kia là có giai gì? Hiện giờ cũng đến lúc giao cho ta rồi chứ? Ngươi biết đó, đi Yêu Thú Hoang Nguyên nguy hiểm như vậy, vẫn nên học một chút thứ chạy trốn thì vẫn tốt hơn.

Tần Phàm sau khi có nhận thức nhất định với yêu thú liền bắt đầu lộ ra chút cười gượng hỏi Cổ Mặc.

- Yên tâm, đáp ứng ngươi sẽ không quịt đâu.

Cổ Mặc nhàn nhạt nói:

- Bất quá ta phải nói trước, tiến vào Yêu Thú Hoang Nguyên phải dựa vào chính ngươi thôi, trừ phi ngươi thật sự sắp tiêu đời, còn không thì lão nhân gia ta sẽ không ra tay đâu, ngươi cũng đừng nên tùy tiện mượn lực lượng của ta... Chính thức trải qua sinh tử hiểm địa, tiềm lực mới có thể khai mở một cách hoàn hảo, tự ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Nghe thấy Cổ Mặc nói... khóe miệng Tần Phàm không khỏi co lại, sau đó liền cảm nhận được một cỗ ý niệm truyền vào óc hắn, đúng là thân pháp võ kỹ mà Cổ Mặc nói.

Buổi tối này, nhất định khó ngủ.

Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng cây gãy cùng với tiếng côn trùng ngâm vang. Bên cạnh đống lửa, thiếu niên chăm chú nhắm chặt hai mắt, hỏa diễm nhảy lên chiếu rọi lên trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn.

Qua hồi lâu, Tần Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, tin tức về thân pháp võ kỹ vừa rồi Cổ Mặc truyền tới về cơ bản đã tiêu hóa xong.

- Lão đầu, Lưu Tinh Bộ này là thân pháp võ kỹ thuộc về phẩm giai gì?

Tần Phàm cảm ngộ đến chỗ tinh diệu, liên tục sợ hãi thán phục, không khỏi hỏi Cổ Mặc.

- Rất khó nói.

Cổ Mặc ra vẻ thâm trầm nói



- A..., đối với những người khác mà nói, cái này chỉ là Nhân giai võ kỹ, nhưng đối với một ít người có thể nói là Thiên giai võ kỹ, cái này đều là dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người. Đương nhiên, đối với bản Võ Thánh mà nói, tự nhiên là Thiên giai vũ kỹ!

- Dừng.

Tần Phàm vốn khinh thường nói, nhưng lần nữa suy nghĩ một chút, lại phát hiện Cổ Mặc nói cũng không sai!

Lưu Tinh Bộ này chủ yếu cũng không phải dùng để chạy đi và đào mệnh, mà để dùng khi chính diện giao phong với người khác, đặc biệt là lúc không thể buông tha, Lưu Tinh Bộ này có thể phát huy ra hiệu quả càng lớn hơn nữa! Lưu Tinh Bộ quả thật có thể gia tăng tốc độ của người tu tập rất lớn, nhưng lúc giao phong thật sự, tốc độ tuy trọng yếu, nhưng cá nhân đối với dung hợp hoàn cảnh, tốc độ phản ứng, nắm giữ đối với thời cơ né tránh đều hết sức trọng yếu! Nói cách khác cái này cũng có quan hệ với thiên phú lĩnh ngộ của mỗi người.

Trong giới thiệu thân pháp Lưu Tinh Bộ này, chia làm ba giai đoạn: phổ thông cấp, nhập vi cấp, hoàn mỹ cấp!

Lấy lý giải của Tần Phàm, ba giai đoàn này kỳ thật cũng có thể phân biệt đại biểu cho phẩm giai của Lưu Tinh Bộ. Phổ thông cấp cũng chỉ tương đương với Nhân giai võ kỹ, nhưng nhập vi cấp thì lại tương đương với Địa giai vũ kỹ. Đời khi tu luyện tới hoàn mỹ cấp thì đã cùng Thiên địa phù hợp, truy phong đuổi nguyệt, coi như là lưu tinh chính diện đập tới có thể tránh đi! Xem là Thiên giai võ kỹ một chút cũng không quá phận!

Nghĩ đến chỗ đặc sắc, Tần Phàm không khỏi lộ ra một bộ dáng hưng phấn, nói:

- Đúng vậy, lão đầu cuối cùng cũng cho ta đồ tốt rồi.

Cổ Mặc trợn trắng mắt, bất mãn nói:

- Nói bậy bạ gì đó, đồ mà bản Võ Thánh lấy ra có lúc nào kém chứ! Đợi đến khi ngươi tu luyện Huyền Trọng quyền và Lưu Tinh Bộ này cảnh giới cao nhất, lúc đó nói là siêu Thiên giai võ kỹ cũng không quá đáng! Bất quá hiện giờ xem ra, truyền hai loại võ kỹ lợi hại như vậy cho ngươi thật sự có chút lãng phí. . .

- Đó là do ngươi dạy bảo quá kém.

Tần Phàm khinh thường nhếch miệng mắng trả lại, sau đó liền không để ý đến Cổ Mặc nữa, chỉ dựa theo cảm ngộ của mình bắt đầu tập luyện Lưu Tinh Bộ trên đất trống.

Lưu Tinh Bộ, tên như ý nghĩa, nhanh như lưu tinh!

Tần Phàm chỉ vừa nắm giữ một chút, liền phát hiện tốc độ của mình so với trước kia đã được đề thăng gần gấp đôi! Một khi thi triển ra, bóng người chớp động trong rừng, ánh trăng pha tạp chiếu vào trên người hắn, ngược lại ẩn ẩn lộ ra vài phần cảm giác thần bí .



- Hắc hắc, nói bị ngươi lãng phí ngươi còn chưa tin! Ngươi truy cầu hoa lệ như vậy, kỳ thật căn bản chính là đi ngược lại với chân lý của Lưu Tinh Bộ! Lưu Tinh Bộ chú ý chính là dung hợp với hoàn cảnh, bằng vào di động nhỏ bé đạt được hiệu quả né tránh lớn nhất, mà không phải là chạy tán loạn khắp nơi như một con thỏ như ngươi!

Lúc này Cổ Mặc nhìn Tần Phàm luyện tập một hồi liền mở miệng mỉa mai nói.

Tần Phàm nghe xong, không khỏi ngừng lại, thoáng trầm tư, rất nhanh liền nghĩ thông suố, nhưng trong miệng lại cười gượng nói:

- Ngươi cho rằng ta không biết sao? Vừa rồi ta chỉ là tập thể dục thôi!

Bởi vì giờ đã là trời thu mát mẻ nên cây rừng lúc này cũng đã nhao nhao rụng lá, vì vậy sau khi Tần Phàm luyện tập liền nhảy đến dưới một cây đại thụ, lợi dụng Lưu Tinh Bộ trong phạm vi một bước cố gắng né tránh những lá cây rơi xuống, bắt đầu vốn là mười phiến chỉ có thể tránh tránh được vài lá, nhưng sau khi dần dần quen thuộc thì đã có thể tránh được nhiều hơn phân nửa rồi.

- Hắc hắc, tốc độ phản ứng cũng không tệ lắm, ta giúp ngươi thêm chút này!

Lúc này Cổ Mặc bỗng nhiên cười khan một tiếng nói, sau đó Tần Phàm liền cảm giác được một trọng lực trường siêu cấp bao phủ xuống, lập tức đi lại liền trở nên gian nan.

Hôm nay, Cổ Mặc đã đột phá đến cảnh giới Võ sư, Huyền Trọng quyền đã có thể đánh ra trọng lực dị thường gấp 10 lần!

Tần Phàm ngược lại hít một hơi hơi lạnh, nhưng cắn răng một cái, vẫn vận khởi Lưu Tinh Bộ, cố hết sức né tránh lá rụng, nhưng di động so với vừa rồi đã khó khăn hơn gấp chục lần, cho nên một mảnh cũng không né tránh thành công.

- Hắc hắc, đợi đến khi ngươi có thể dưới Huyền Trọng quyền gấp 10 lần của ta trăm phần trăm né tránh hết những lá cây này, ta nghĩ là ngươi đã có thể miễn cưỡng đạt tới nhập vi cấp rồi, bất quá lấy suy đoán của ta, không có một năm nửa năm thì ngươi đừng mơ.

Cổ Mặc cười nói.

Tần Phàm nhếch miệng, ngược lại cũng không phản bác, chỉ tiếp tục cố gắng tu luyện.

Chỉ là qua nửa giờ, Tần Phàm đã đổ mồ hôi như mưa, lộ ra mỏi mệt không chịu nổi, Lưu Tinh Bộ cần phải tiêu hao võ khí nhất định, mà trong Huyền Trong Vực của Cổ Mặc lại còn phải tiêu hao thể lực cực lớn nữa!

Nhưng vào lúc này, Huyền Trọng Vực của Cổ Mặc lại đột nhiên thu lại, sau đó bóng người nhanh như chớp chui về giới chỉ trong tay Tần Phàm, hiện giờ Tần Phàm đã đặt Dược đỉnh mà Cổ Mặc gửi thân vào trong trữ vật giới chỉ kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook