Đan Vũ Càn Khôn

Chương 215: Mê cung. (2)

Hỏa Thụ

25/12/2013



Tần Phàm chợt nhớ tới ở Yêu Thú sơn mạch gặp được tràng cảnh ngũ Hổ phệ Long, trong nội tâm hết sức kiêng kỵ, đây chính là một móng vuốt cũng có thể làm cho mình vạn kiếp bất phục.

Yêu thú cấp sáu rất lợi hại, cho dù chỉ là sơ giai cũng không kém!

Nếu như đến trước, cùng yêu thú kia liều đến lưỡng bại câu thương, sẽ để cho người ta nhặt được tiện nghi, cho nên Tần Phàm vẫn là quyết định ngoan ngoãn tìm thông đạo trước, hơn nữa hắn cũng không muốn nhanh như vậy liền bạo lộ lá bài tẩy của mình.

- Xem ra lúc này đây, Chân Vũ Thánh điện khảo thi không chỉ là thực lực Triêu Thánh giả, còn khảo thí tài trí, kinh nghiệm, năng lực xử sự, năng lực ứng biến..., thậm chí còn khảo nghiệm số mệnh.

Trong nội tâm Tần Phàm minh bạch, duới tình huống như thế, trừ khi là thực lực vượt qua những người khác quá nhiều, nếu không chỉ có thể động đầu óc.

- Cũng là thời điểm gặp lại những thiên tài kia rồi.

Tần Phàm mỉm cười, liền tìm một lối đi xông vào.

...

- Ồ? Là Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc?

Vừa mới chuyển qua thông đạo thứ hai, Tần Phàm liền ở tiền phương phát hiện một đại hán khôi ngô.

Từ quần áo và trang sức có thể thấy được không phải Triêu Thánh giả Đại Càn quốc, còn nữa, tuy tuổi thọ hai quốc gia tương tự, nhưng mà người Đại Khôn quốc lại cao hơn người Đại Càn quốc rất nhiều, cơ hồ từng cái đều là thân cao 2m trở lên.

- Giết.

Sắc mặt Tần Phàm lạnh lẽo, lúc này Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc kia còn không có phát hiện mình, nhưng mà người hai quốc gia vừa thấy mặt là thế như như nước lửa, không bằng tiên hạ thủ vi cường, cho nên tốc độ của hắn không giảm, trực tiếp phóng về phía người kia.

- Hắc hắc, tiểu tử, địa ngục không cửa ngươi lại tới...

Thời điểm Tần Phàm cách hắn còn có hơn mười mét, Đại Hán khôi ngô kia rốt cục phát hiện Tần Phàm, nhìn Tần Phàm không có gì dễ làm người khác chú ý, tuổi trẻ không lớn, tốc độ cũng không phải rất nhanh, trên mặt của hắn lộ ra vui vẻ dữ tợn.

Nhưng lúc này tốc độ của Tần Phàm còn chưa đạt tới nhanh nhất.

Nháy mắt sau đó, hắn đột nhiên phát lực, tốc độ tăng thêm mãnh liệt! So với vừa rồi nhanh hơn gấp đôi!

Bành!

Tiếng va đập trầm thấp mãnh liệt vang lên, Tần Phàm trực tiếp đánh bay người này, sau đó động tác giống như hành vân lưu thủy, lập tức lấn người lên trước, một quyền oanh trên lồng ngực hắn.



Nếu như luận cường độ thân thể, Tần Phàm tự tin ở trong Triêu Thánh giả không có một người nào có thể so sánh với mình!

- Một cái.

Tần Phàm đạm mạc nhìn thoáng qua thi thể dưới mặt đất, sau đó thu trữ vật giới chỉ vào. Những Triêu Thánh giả có thể tới tham gia tranh đoạt chiến này, tất cả đều là săn bắn ở vòng trong, nhất định trên người từng cái đều có không ít điểm tích lũy.

Nghe ngóng, hắn phát hiện địa phương khác cũng đang không ngừng phát sinh chiến đấu, vừa rồi áp lực lâu như vậy, hiện tại rốt cục chính thức bạo phát ra.

Thân hình lại lóe lên, Tần Phàm tiếp tục hướng về một lối đi khác.

- Là ngươi! Ha ha, tốt! Lần này ta nhìn ngươi chạy đi đâu!

Lúc này, trước mặt của hắn đột nhiên truyền đến tiếng cười sắc lạnh, the thé.

- Hồng Quỳnh Đại Khôn quốc?

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phía trước chừng hơn ba mươi thước, một Triêu Thánh giả đầu trọc, hai tay cầm một đôi Lưu tinh đại chuỳ cực lớn, mục lộ hung quang nhìn mình.

- Nghe Thái Hiên nói thực lực của Hồng Quỳnh này ở trong Triêu Thánh giả Đại Khôn quốc có thể đứng vào Top 10, lần trước hắn muốn giết ta không có giết thành, không thể tưởng được hiện tại lại lần nữa gặp được.

Trong lòng Tần Phàm trầm ngâm:

- Cũng tốt, vậy để cho ta nhìn những thiên tài đứng vào Top 10 như ngươi, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại!

- Ngày đó ta chỉ có thể chạy trốn, nhưng hôm nay...

Tần Phàm nhìn về phía đối thủ, trong hai tròng mắt ngược lại có một tia hưng phấn, nháy mắt sau đó, hắn khinh miệt nhìn đối phương ngoắc ngón tay.

Lần kia để cho Tần Phàm từ trong tay chạy thoát, Hồng Quỳnh cảm thấy rất khó chịu, hắn ở trong Triêu Thánh giả của Đại Khôn quốc rất có danh tiếng, vậy mà lại để cho một Võ sư ở trên tay của mình chạy thoát!

Cái này đối với hắn mà nói là một sự tình không có cách nào tiếp nhận! Nếu để cho chút ít Triêu Thánh giả Top 10 của Đại Khôn quốc biết được, hắn nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người!

Cho nên, trong lòng của hắn một mực đều ghi hận Tần Phàm, nhưng không thể tưởng được ở chỗ này có thể trông thấy đối phương!

- Hảo hảo, ngươi chỉ là Võ sư cấp chín đỉnh phong cũng dám đến nơi đây, người Đại Càn quốc, ta không biết là nói ngươi to gan lớn mật, hay là ngây thơ vô tri, bất quá chết ở trên tay Hồng Quỳnh đại gia ta, so với chết ở trong tay yêu thú thì tốt hơn.

Hồng Quỳnh lạnh lùng nhìn Tần Phàm, trên mặt có chút dữ tợn.



Hồng Quỳnh này thân cao khoảng 2m3, hơn nữa một đôi Lưu tinh đại chuỳ trên tay, càng là phi thường uy mãnh, thoạt nhìn rất có khí thế.

Bất quá tâm bình tĩnh của hắn ngược lại là tôi luyện không tệ, cũng không có bởi vì Tần Phàm khiêu khích mà không khống chế được, vẫn là lộ ra thập phần tỉnh táo.

- Ai nói cho ngươi biết ta còn là Võ sư cấp chín đỉnh phong?

Trên mặt Tần Phàm cố ý lộ ra một tia trêu tức.

- Ah?

Hồng Quỳnh kia nao nao, nhưng tùy theo cười lớn một tiếng nói:

- Ha ha, nguyên lai là đột phá đến Tiên Thiên, trách không được dám hung hăng càn quấy như thế! Bất quá ngươi cho rằng đột phá Tiên Thiên là có tư cách tới nơi này sao? Thật đúng là không biết sống chết!

- Là ai không biết sống chết, còn phải đợi tí nữa mới biết được.

Tần Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, hắn tôi luyện tâm bình tĩnh tự nhiên không thể kém Hồng Quỳnh.

- Tốt, thống khoái! Người Đại Càn, một đôi Lưu Tinh Chùy này của ta, từng cái nặng 500 cân, đã từng uống qua máu tươi hơn chín trăm người, ngươi sẽ là cái kế tiếp! Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái!

Hồng Quỳnh rống to một tiếng, sau đó hai Lưu Tinh đại chuỳ trong tay bắt đầu huy động lên, khiến không khí trận trận chấn động.

Oanh!

Đùi phải của Hồng Quỳnh mạnh mẽ giẫm trên mặt đất, khiến cho mặt đất lập tức rạn nứt, sau đó thân hình bắt đầu lao tới Tần Phàm. Làm cho Tần Phàm có chút ngoài ý muốn chính là, Hồng Quỳnh này ở dưới trọng lực 30 lần lại vẫn có thể bảo trì tốc độ cực nhanh.

- Tại hạ cũng chính có ý này.

Nhưng Tần Phàm như thế nào sợ hắn, tuy thân thể của hắn ở trước mặt Hồng Quỳnh lộ ra có chút nhỏ gầy, nhưng mà khí thế bạo phát đi ra tuyệt đối không yếu!

Bất quá đáng tiếc chính là, thanh trường đao màu đen kia của Tần Phàm đã vỡ vụn, không thể dùng lại rồi, cho nên chỉ có thể tay không tấc sắt cùng hắn đối chiến. Đồng thời, điều này cũng làm cho Tần Phàm càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của một thanh vũ khí tốt.

Hồng Quỳnh cầm Lưu Tinh Chùy màu đen trong tay, chiều dài khóa sắt gần 1m, mà trên hình cầu hiện đầy gai nhọn, múa giống như quạt gió, như thiểm điện đập tới Tần Phàm.

Hô! Hô! Hô! Hô! Hô!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Trận trận tiếng xé gió truyền đến, Hồng Quỳnh lần lượt cuồng đánh vào Tần Phàm, từng chùy từng chùy như lưu tinh bay múa! Nhanh như thiểm điện! Trọng như núi áp! Nhưng mà bị Tần Phàm lần lượt tránh được, chỉ là nện thành rất nhiều hố to trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook