Chương 309: Một đao kia tao nhã. (1)
Hỏa Thụ
24/01/2014
- Ta hiểu được.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khanh!
Tinh thần ý chí của hắn lập tức ở trong thức hải huyễn hóa ra một thanh lợi kiếm, sau đó tốc độ cực nhanh chém đi một bộ phận thần niệm của mình.
- Ah…
Tần Phàm cực kỳ thống khổ, giống như là đại não bị phách thành hai nửa. Thần niệm kia giống như đứt rời khỏi thân thể của mình, tương đương với tự mình hại mình, hơn nữa loại thống khổ này nếu so với thống khổ trên nhục thể thì mạnh mẽ gấp trăm nghìn lần!
Tóm lại lúc này Tần Phàm là nhận hết thống khổ dày vò, ở dưới loại thống khổ này, hắn cảm giác thống khổ lúc luyện hóa Ma chủng so sánh với cái này liền không có ý nghĩa, loại cảm giác này thật sự là rất khó chịu đựng!
Nếu như có thể, hắn tình nguyện vào lúc này bất tỉnh đi.
Lần này không phải là vấn đề kiên trì hay không kiên trì, vấn đề là tinh thần ý chí đã bị trùng kích mãnh liệt, hắn muốn bất tỉnh cũng không có khả năng!
Toàn thân đều là mồ hôi lạnh cùng thất khiếu chảy máu, lúc này Tần Phàm đã không còn hình người rồi.
Không biết đi qua bao lâu, trên thực tế trong khoảng thời gian này, hắn căn bản không cách nào cảm ứng được thời gian không gian biến hóa.
Rốt cục, cuối cùng Tần Phàm ở trong thức hải của mình tách ra một phần mười thần niệm, sau đó đưa nó vào chỗ linh phách của Tạo Hóa Kim Liên.
Một loại cộng hưởng tánh mạng đến từ linh hồn vang lên trong người, vào lúc này Tần Phàm cảm giác kỳ dị, Tạo Hóa Kim Liên này tựa hồ đã trở thành một bộ phận thân thể của hắn, hắn cảm giác được mình đã có thể hoàn toàn khống chế Tạo Hóa Kim Liên rồi, thậm chí là nở rộ hoặc là thu nạp.
- Ồ? Những người kia lại vẫn đợi ở bên ngoài?
Khi hoàn toàn khống chế Tạo Hóa Kim Liên, xuyên thấu qua Tạo Hóa Kim Liên, hắn thấy bên ngoài, đoàn người trung niên nhân họ Dư vẫn như cũ chờ ở ven bờ hồ.
- Còn chưa từ bỏ ý định sao?
Lúc này Tần Phàm lâm vào bên trong suy yếu lần nữa, nhưng trên mặt vẫn không khỏi lộ ra một tia vui vẻ nhẹ nhõm.
Hôm nay Tạo Hóa Kim Liên này đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ, hơn nữa hắn còn đột phá đến Linh Vũ sư, khí lực vô cùng cường đại, đối phó những người bên ngoài kia, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn không thành vấn đề.
- Bất quá các ngươi đã thích đợi thì đợi thêm một chút đi! Ta hảo hảo khôi phục thần niệm xong rồi nói sau.
Lập tức Tần Phàm nghiền ngẫm thầm nghĩ, hôm nay thần niệm của hắn bởi vì bị tách ra một bộ phận, giống như bị chém một tay, là ở vào trạng thái bị thương, bất quá chém tay là khó có thể mọi lại, nhưng thần niệm trải qua tĩnh dưỡng vẫn có thể lớn mạnh lần nữa.
Lập tức Tần Phàm mở mắt.
- Xem ra ngươi đã thành công rồi.
Trông thấy Tần Phàm mở to mắt, Cổ Mặc cũng thở dài một hơi. Nếu như không thành công, thần niệm của Tần Phàm sẽ trở nên nghiền nát hoặc là hỗn loạn, biến thành một người điên, nhưng hôm nay hai mắt hắn thanh minh, hết thảy đều bình thường.
- Mặc dù thiếu chút nữa phải chết rồi, nhưng cuối cùng vẫn sống! Hôm nay Tạo Hóa Kim Liên này đã hoàn toàn do ta khống chế, ta muốn thời điểm nào đi ra ngoài cũng có thể, bất quá hiện tại thần niệm cùng tinh thần ý chí của ta đều hết sức yếu ớt, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Tần Phàm khẽ cười nói:
- Bên ngoài còn có trò hay chờ ta đây này.
Bên cạnh hồ lớn.
- Hôm nay đã là chín chín tám mươi mốt ngày rồi! Tạo Hóa Kim Liên này còn không có phản ứng!
Trên bờ, mọi người xem như một khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào Tạo Hóa Kim Liên, nhưng còn không có dấu hiệu nở rộ.
- Hiện tại chỉ là thời điểm giữa trưa, chờ một chút đi.
Lúc này Lâm Hồng cũng có chút bận tâm là tin tức mình bắt được phạm sai lầm, bất quá trên miệng vẫn động viên đồng bạn nói.
Thời gian chậm rãi đi qua, đảo mắt đã đến thời điểm hoàng hôn.
Tà dương như máu, rơi vào trên mặt hồ này, có mỹ lệ nói không nên lời.
- Con mẹ nó! Đợi uổng công rồi!
Đại Hán tên là Hoàng Phong kia, mặt mũi run rẩy, không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp này. Hắn bực bội nhặt một tảng đá trên bờ, hung hăng ném tới Tạo Hóa Kim Liên.
Bành!
Nhưng mà lúc tảng đá vừa vặn ném tới phía trên Tạo Hóa Kim Liên, đột nhiên kim quang đại thịnh, toàn bộ mặt hồ đều bị chiếu lên ánh vàng rực rỡ.
Lúc này, Tạo Hóa Kim Liên mở ra lần nữa!
Kim quang bốn sắc chiếu rọi mặt hồ, kim liên hoa lệ nở rộ.
- Ha ha, chín chín tám mươi mốt ngày rồi! Kim liên chó má kia rốt cục nở rộ lần nữa!
Hoàng Phong trông thấy Tạo Hóa Kim Liên đột nhiên nở rộ, đứng lên hưng phấn hét lớn.
- Xem ra tên điên kia ghi lại là thật sự.
Lúc này Lâm Hồng cũng lộ ra một vòng mỉm cười, lần này Tạo Hóa Kim Liên thật sự nở rộ lần nữa rồi, dựa theo trung niên nhân họ Dư nói, hắn sẽ có hai hạt sen. Mà nghĩ đến đã lấy được hai hạt sen, có thể đổi tới đồ vật rất tốt, tâm tình của hắn lộ ra tung tăng như chim sẻ.
- Lâm Hồng, lần này Tạo Hóa Kim Liên thật sự nở rộ như lời ngươi nói rồi, Dư mỗ ta nói giữ lời, ngươi có thể chiếm hai hạt sen, mặt khác ta sẽ bảo vệ ngươi ra khỏi Yêu thú hoang nguyên.
Trung niên nhân họ Dư nhìn xem kim quang chói mắt trong hồ kia, gật đầu nói ra.
- Cảm ơn Dư ca.
Lâm Hồng vốn còn lo lắng những người khác sẽ bất mãn, nhưng nghe trung niên nhân họ Dư nói sẽ bảo vệ mình ra khỏi Yêu Thú hoang nguyên, lòng của hắn xem như buông lỏng.
Những người khác hoàn toàn chính xác cũng có khởi qua lòng cướp đoạt, nhưng nghe trung niên nhân họ Dư kia nói như vậy, đều có phần thâm ý liếc nhìn Lâm Hồng, cũng không có lên tiếng, tựa hồ trong nội tâm đều hiểu rõ ra.
Ở chỗ này bây giờ, thực lực là Lâm Hồng thấp nhất, hơn nữa hắn cũng không có bối cảnh gì, hai hạt sen này, khả năng hắn có thể nắm bắt tới tay là rất thấp.
Bất quá những chuyện này, bọn hắn tự nhiên sẽ không nói cho Lâm Hồng.
- Tất cả mọi người cẩn thận đề phòng, một hồi lấy được hạt sen, do Dư mỗ đến phân phối, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Lúc này trung niên nhân họ Dư kia cẩn thận từng li từng tí xem xét bốn phía một phen, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói.
- Chúng ta đều nghe Dư ca.
Những người khác vội vàng phụ họa nói, sau đó đều bước vào trong hồ, đề phòng bốn phía, chậm rãi tới gần Tạo Hóa Kim Liên, đã có lần giáo huấn trước, lúc này bọn hắn lộ ra cẩn thận rất nhiều.
Mà bọn hắn vừa mới thảo luận xong xuôi, lúc này Tạo Hóa Kim Liên trong hồ kia cũng hoàn toàn nở rộ, kim quang chói mắt làm cho không người nào có thể nhìn thẳng cuối cùng cũng tán đi, toàn bộ Tạo Hóa Kim Liên cũng lộ ra, liên hoa kim sắc, sương trắng hơi mỏng phiêu du trên toà sen, còn có đài sen kim sắc kia...
- Tựa hồ trên đài sen có người?
- Là tiểu tử hơn hai tháng trước bị nhốt vào kia!
Mà khi tầm mắt của mọi người đều rơi vào phía trên đài sen kia, lại phát hiện phía trên đài sen ngồi một thiếu niên áo xanh, nhắm hai mắt, khuôn mặt yên tĩnh, cho dù bên ngoài động tĩnh rất lớn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khanh!
Tinh thần ý chí của hắn lập tức ở trong thức hải huyễn hóa ra một thanh lợi kiếm, sau đó tốc độ cực nhanh chém đi một bộ phận thần niệm của mình.
- Ah…
Tần Phàm cực kỳ thống khổ, giống như là đại não bị phách thành hai nửa. Thần niệm kia giống như đứt rời khỏi thân thể của mình, tương đương với tự mình hại mình, hơn nữa loại thống khổ này nếu so với thống khổ trên nhục thể thì mạnh mẽ gấp trăm nghìn lần!
Tóm lại lúc này Tần Phàm là nhận hết thống khổ dày vò, ở dưới loại thống khổ này, hắn cảm giác thống khổ lúc luyện hóa Ma chủng so sánh với cái này liền không có ý nghĩa, loại cảm giác này thật sự là rất khó chịu đựng!
Nếu như có thể, hắn tình nguyện vào lúc này bất tỉnh đi.
Lần này không phải là vấn đề kiên trì hay không kiên trì, vấn đề là tinh thần ý chí đã bị trùng kích mãnh liệt, hắn muốn bất tỉnh cũng không có khả năng!
Toàn thân đều là mồ hôi lạnh cùng thất khiếu chảy máu, lúc này Tần Phàm đã không còn hình người rồi.
Không biết đi qua bao lâu, trên thực tế trong khoảng thời gian này, hắn căn bản không cách nào cảm ứng được thời gian không gian biến hóa.
Rốt cục, cuối cùng Tần Phàm ở trong thức hải của mình tách ra một phần mười thần niệm, sau đó đưa nó vào chỗ linh phách của Tạo Hóa Kim Liên.
Một loại cộng hưởng tánh mạng đến từ linh hồn vang lên trong người, vào lúc này Tần Phàm cảm giác kỳ dị, Tạo Hóa Kim Liên này tựa hồ đã trở thành một bộ phận thân thể của hắn, hắn cảm giác được mình đã có thể hoàn toàn khống chế Tạo Hóa Kim Liên rồi, thậm chí là nở rộ hoặc là thu nạp.
- Ồ? Những người kia lại vẫn đợi ở bên ngoài?
Khi hoàn toàn khống chế Tạo Hóa Kim Liên, xuyên thấu qua Tạo Hóa Kim Liên, hắn thấy bên ngoài, đoàn người trung niên nhân họ Dư vẫn như cũ chờ ở ven bờ hồ.
- Còn chưa từ bỏ ý định sao?
Lúc này Tần Phàm lâm vào bên trong suy yếu lần nữa, nhưng trên mặt vẫn không khỏi lộ ra một tia vui vẻ nhẹ nhõm.
Hôm nay Tạo Hóa Kim Liên này đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ, hơn nữa hắn còn đột phá đến Linh Vũ sư, khí lực vô cùng cường đại, đối phó những người bên ngoài kia, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn không thành vấn đề.
- Bất quá các ngươi đã thích đợi thì đợi thêm một chút đi! Ta hảo hảo khôi phục thần niệm xong rồi nói sau.
Lập tức Tần Phàm nghiền ngẫm thầm nghĩ, hôm nay thần niệm của hắn bởi vì bị tách ra một bộ phận, giống như bị chém một tay, là ở vào trạng thái bị thương, bất quá chém tay là khó có thể mọi lại, nhưng thần niệm trải qua tĩnh dưỡng vẫn có thể lớn mạnh lần nữa.
Lập tức Tần Phàm mở mắt.
- Xem ra ngươi đã thành công rồi.
Trông thấy Tần Phàm mở to mắt, Cổ Mặc cũng thở dài một hơi. Nếu như không thành công, thần niệm của Tần Phàm sẽ trở nên nghiền nát hoặc là hỗn loạn, biến thành một người điên, nhưng hôm nay hai mắt hắn thanh minh, hết thảy đều bình thường.
- Mặc dù thiếu chút nữa phải chết rồi, nhưng cuối cùng vẫn sống! Hôm nay Tạo Hóa Kim Liên này đã hoàn toàn do ta khống chế, ta muốn thời điểm nào đi ra ngoài cũng có thể, bất quá hiện tại thần niệm cùng tinh thần ý chí của ta đều hết sức yếu ớt, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Tần Phàm khẽ cười nói:
- Bên ngoài còn có trò hay chờ ta đây này.
Bên cạnh hồ lớn.
- Hôm nay đã là chín chín tám mươi mốt ngày rồi! Tạo Hóa Kim Liên này còn không có phản ứng!
Trên bờ, mọi người xem như một khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào Tạo Hóa Kim Liên, nhưng còn không có dấu hiệu nở rộ.
- Hiện tại chỉ là thời điểm giữa trưa, chờ một chút đi.
Lúc này Lâm Hồng cũng có chút bận tâm là tin tức mình bắt được phạm sai lầm, bất quá trên miệng vẫn động viên đồng bạn nói.
Thời gian chậm rãi đi qua, đảo mắt đã đến thời điểm hoàng hôn.
Tà dương như máu, rơi vào trên mặt hồ này, có mỹ lệ nói không nên lời.
- Con mẹ nó! Đợi uổng công rồi!
Đại Hán tên là Hoàng Phong kia, mặt mũi run rẩy, không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp này. Hắn bực bội nhặt một tảng đá trên bờ, hung hăng ném tới Tạo Hóa Kim Liên.
Bành!
Nhưng mà lúc tảng đá vừa vặn ném tới phía trên Tạo Hóa Kim Liên, đột nhiên kim quang đại thịnh, toàn bộ mặt hồ đều bị chiếu lên ánh vàng rực rỡ.
Lúc này, Tạo Hóa Kim Liên mở ra lần nữa!
Kim quang bốn sắc chiếu rọi mặt hồ, kim liên hoa lệ nở rộ.
- Ha ha, chín chín tám mươi mốt ngày rồi! Kim liên chó má kia rốt cục nở rộ lần nữa!
Hoàng Phong trông thấy Tạo Hóa Kim Liên đột nhiên nở rộ, đứng lên hưng phấn hét lớn.
- Xem ra tên điên kia ghi lại là thật sự.
Lúc này Lâm Hồng cũng lộ ra một vòng mỉm cười, lần này Tạo Hóa Kim Liên thật sự nở rộ lần nữa rồi, dựa theo trung niên nhân họ Dư nói, hắn sẽ có hai hạt sen. Mà nghĩ đến đã lấy được hai hạt sen, có thể đổi tới đồ vật rất tốt, tâm tình của hắn lộ ra tung tăng như chim sẻ.
- Lâm Hồng, lần này Tạo Hóa Kim Liên thật sự nở rộ như lời ngươi nói rồi, Dư mỗ ta nói giữ lời, ngươi có thể chiếm hai hạt sen, mặt khác ta sẽ bảo vệ ngươi ra khỏi Yêu thú hoang nguyên.
Trung niên nhân họ Dư nhìn xem kim quang chói mắt trong hồ kia, gật đầu nói ra.
- Cảm ơn Dư ca.
Lâm Hồng vốn còn lo lắng những người khác sẽ bất mãn, nhưng nghe trung niên nhân họ Dư nói sẽ bảo vệ mình ra khỏi Yêu Thú hoang nguyên, lòng của hắn xem như buông lỏng.
Những người khác hoàn toàn chính xác cũng có khởi qua lòng cướp đoạt, nhưng nghe trung niên nhân họ Dư kia nói như vậy, đều có phần thâm ý liếc nhìn Lâm Hồng, cũng không có lên tiếng, tựa hồ trong nội tâm đều hiểu rõ ra.
Ở chỗ này bây giờ, thực lực là Lâm Hồng thấp nhất, hơn nữa hắn cũng không có bối cảnh gì, hai hạt sen này, khả năng hắn có thể nắm bắt tới tay là rất thấp.
Bất quá những chuyện này, bọn hắn tự nhiên sẽ không nói cho Lâm Hồng.
- Tất cả mọi người cẩn thận đề phòng, một hồi lấy được hạt sen, do Dư mỗ đến phân phối, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Lúc này trung niên nhân họ Dư kia cẩn thận từng li từng tí xem xét bốn phía một phen, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói.
- Chúng ta đều nghe Dư ca.
Những người khác vội vàng phụ họa nói, sau đó đều bước vào trong hồ, đề phòng bốn phía, chậm rãi tới gần Tạo Hóa Kim Liên, đã có lần giáo huấn trước, lúc này bọn hắn lộ ra cẩn thận rất nhiều.
Mà bọn hắn vừa mới thảo luận xong xuôi, lúc này Tạo Hóa Kim Liên trong hồ kia cũng hoàn toàn nở rộ, kim quang chói mắt làm cho không người nào có thể nhìn thẳng cuối cùng cũng tán đi, toàn bộ Tạo Hóa Kim Liên cũng lộ ra, liên hoa kim sắc, sương trắng hơi mỏng phiêu du trên toà sen, còn có đài sen kim sắc kia...
- Tựa hồ trên đài sen có người?
- Là tiểu tử hơn hai tháng trước bị nhốt vào kia!
Mà khi tầm mắt của mọi người đều rơi vào phía trên đài sen kia, lại phát hiện phía trên đài sen ngồi một thiếu niên áo xanh, nhắm hai mắt, khuôn mặt yên tĩnh, cho dù bên ngoài động tĩnh rất lớn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.