Chương 730: Một kẻ hung nhân. (1)
Hỏa Thụ
31/03/2014
Tần Phàm cười cười nói, vừa rồi sau khi luyện hóa ma chủng lần thứ hai,
thân thể hắn đương nhiên đã được năng lượng ma chủng hoàn toàn chữa trị, không chỉ biến mất hết vết thương, thậm chí khí lực đã biến thành cường đại hơn không ít.
Chỉ là chuyện vừa rồi cửu tử nhất sinh, hắn ngẫm lại cũng không cần phải nói cho Phương Tiểu Tình biết làm gì.
Lúc này Phương Tiểu Tình ngơ ngẩn nhìn thoáng qua Lôi Thần Miếu, phát hiện lôi điện chiếu sáng bốn phía lúc này chỉ còn lưu lại bạch quang thâm u, lôi điện lực đã giảm đi không ít, tựa hồ đã giảm bớt hơn phân nửa.
- Tần Phàm ca ca, huynh thật lợi hại.
Phương Tiểu Tình tán thán tận đáy lòng, tuy rằng Tần Phàm không nói nhưng nàng biết vừa rồi hắn nhận lấy nguy hiểm thật lớn, bên trong lôi điện kinh khủng giao kích, không phải hắn kịp thời đưa nàng ném ra thì hậu quả thật sự khó lường.
- Kỳ thật cũng nhờ muội đã tặng cho ta viên trân châu bảo bối.
Tần Phàm khẽ cười nói, hắn cũng nói thật lòng, nếu vừa rồi không có Thảo Mộc Linh trợ giúp, khả năng sống sót của hắn sẽ nhỏ rất nhiều.
Cũng bởi vì Thảo Mộc Linh đã từng cứu mạng hắn hai lần, hắn càng phải thực hiện cho được ý định của mình, đưa thiếu nữ này an toàn đi tới mục tiêu.
- Hiện tại sắc trời đã muộn, hay là chúng ta ở lại nơi này một đêm đã.
Tần Phàm nhìn lên bầu trời, thấy trăng đã lên, hơn nữa nơi này bị vây trong núi sâu, thật sự không thích hợp lên đường.
Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tần Phàm đột nhiên giật mình, cảm giác bất an vốn đã biến mất tiếp tục dâng lên.
- Xem ra là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi…
Tần Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ thở dài.
Đêm, dần dần chìm sâu.
Bốn phía đều im ắng, ngẫu nhiên truyền tới tiếng gầm nhẹ của vài yêu thú, bởi vì thanh âm thú rống vang lên không thường xuyên, cho nên càng làm bóng đêm thêm yên lặng.
Lúc này thậm chí cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy, làm cả một mảng lớn núi non đều có vẻ phi thường áp lực.
Dưới loại hoàn cảnh này, Tần Phàm cảm giác bản thân có loại cảm xúc buồn bực hốt hoảng, cảm giác bất an dâng lên, làm trong ngực hắn nghẹn cứng, hơi thở cũng khó chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phương hướng mà hắn cùng Phương Tiểu Tình đã đi tới, cảm giác khó chịu kia là từ nơi đó truyền tới.
- Không thể tưởng được cuối cùng chúng ta cũng bị truy tung tới đây.
Tần Phàm phát hiện bên kia truyền tới khí tức vô cùng bí mật, tựa hồ là cố ý ẩn núp, là sợ bên mình phát hiện bỏ chạy.
Kỳ thật khu núi non này cũng thật rộng lớn, hơn nữa còn trong đêm khuya, vốn khó thể bị truy tung tới nơi mới đúng. Nhưng bởi vì vừa rồi Lôi Thần Miếu dị động, phát ra quang mang tận trời, không thể nghi ngờ đã cấp cho người chỉ dẫn, chỉ sợ quá dễ dàng làm người chú ý tới.
Lần này hắn vì bất an mà bị người bức chạy vào trong núi sâu, sau đó cơ duyên xảo hợp phát hiện ra Lôi Thần Miếu, được một ít ưu đãi, nhưng cuối cùng cũng bởi vì Lôi Thần Miếu mà bị phát hiện ra tung tích.
- Quả nhiên là phúc họa theo cùng ah!
Tần Phàm bất đắc dĩ thở dài, hắn phát hiện khí tức kia đã đến trong vòng trăm trượng, đoạn khoảng cách này đối với cường giả chân chính mà nói chỉ nháy mắt liền tới, cho dù hắn còn muốn chạy trốn cũng đã không còn kịp nữa.
Hắn có thể cảm giác được lần này tới đây đích thật là một cường giả!
Hơn nữa còn là một cường giả mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không hắn cũng sẽ không có triệu chứng báo động trước, sản sinh ra cảm giác bất an nguy hiểm!
- Sẽ là ai? Người của Kiền Kinh Tần gia hay là Thần Mộc Mộc gia?
Ánh mắt Tần Phàm trực tiếp quét tới địa phương kia, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt như yêu thú đang phát ra hàn quang lạnh lẽo trong rừng, làm lòng người sản sinh tia rung động.
Cường giả, cường giả tuyệt đối!
Vừa nhìn thấy ánh mắt kia, toàn thân Tần Phàm đều căng cứng lên, càng không dám có một tia dị động, bởi vì hắn có một loại cảm giác nếu hắn có một tia dị động, đối phương sẽ lấy xu thế lôi đình phát động công kích trí mạng với hắn!
Cho nên hắn chỉ có thể âm thầm phòng ngự.
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Phương Tiểu Tình tựa hồ cũng đã phát hiện biểu hiện dị thường của Tần Phàm lúc này, không khỏi lo lắng hỏi, nhưng nàng tựa hồ cũng cảm thấy một loại cảm giác xấu, bắt đầu nhìn theo ánh mắt Tần Phàm.
- A…
Khi nàng nhìn thấy ánh mắt dị thường kia, Phương Tiểu Tình hoảng sợ hét lên một tiếng, thối lui ra sau mấy bước, suýt chút bị vấp ngã té xuống đất.
- Tiểu Tình, muội tránh qua một bên trước đi, đi thật xa, càng xa càng tốt.
Tần Phàm lúc này không thể phân ra tinh thần bảo hộ Phương Tiểu Tình, hắn cũng không dám phân tâm, vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng kia, trong miệng bình tĩnh chậm rãi nói.
- Đó là…Mộc Tu Công…
Lúc này hai mắt Phương Tiểu Tình vô thần nhìn về phương hướng kia, trong miệng thì thào nói, thậm chí hàm răng va nhau lập cập, thân thể run rẩy, không dám động đậy.
- Mộc Tu Công Mộc Thiên Hùng?
Tần Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, quan hệ tới người này hắn từng xem qua trong tư liệu của Ẩn Thế Đan Môn về cường giả Đại Kiền quốc, có chút hiểu biết về hung danh của người kia.
Nghe nói tướng mạo của Mộc Thiên Hùng cực kỳ hung ác, tính cách thập phần dữ dằn, thậm chí là chém giết thành tính, nhưng một thân võ học cơ hồ đăng phong tạo cực, nghe nói đã sớm đạt tới cảnh giới cửu cấp võ tôn. Cho nên tuy rằng rất nhiều cừu gia nhưng bởi vì uy danh của Thần Mộc Thành Mộc gia, cộng thêm thực lực của Mộc Tu Công mạnh mẽ, nên không ai làm gì được hắn.
Còn nghe nói qua người này khi còn trẻ khí thịnh nhất thời, không chỉ giết sạch một mạo hiểm đoàn đạo phỉ cường đại, thậm chí còn có lời đồn đãi có gia tộc cường giả võ tôn vì đắc tội hắn, trong vòng một đêm cả nhà máu chảy thành sông chó gà không tha, bị hắn tàn sát diệt môn.
Sau khi người này trở thành võ tôn cường giả, tính nết không sửa, nghe nói còn thường thường xâm nhập vào những nơi hỗn loạn, tru diệt một ít hung đồ ác đồ thành danh đã lâu, ở hơn phân nửa Vũ Thiên đại lục đều lưu lại thật nhiều chiến tích hung hãn.
Hiện giờ ở Kiền Khôn Đới có rất nhiều thành chủ cường giả khi nhìn thấy Mộc Tu Công đều phải lễ độ cung kính, sợ hãi nếu mình không cẩn thận chọc giận vị sát tinh kia, sẽ mang tới tai kiếp cho toàn thành.
Có thể nói vị Mộc Thiên Hùng này tuyệt đối là nhân vật hung uy chấn vang cả Đại Kiền quốc. Tuy rằng hắn còn chưa đột phá tới cảnh giới võ thánh, nhưng hung uy của người này cũng không thua kém Hắc Hỏa võ thánh Cổ Mặc bao nhiêu.
Đặc biệt ở tại Đông Châu, có rất nhiều người tập võ xem hắn là thần tượng, thậm chí còn có người đem hắn xem như môn thần mà cúng bái.
Bởi vì người này luôn lưu lại bộ râu dài xám trắng dài tới nửa xích, cho nên mọi người mới gọi hắn là Mộc Tu Công.
Ở Đông Châu, từ trước tới nay có câu đồng dao “Mộc Tu Công, chấn kinh đông”, thậm chí ở Đông Châu, nghe nói có rất nhiều trẻ con khi nghe tên hắn đều hoảng sợ tới òa khóc.
Chỉ là chuyện vừa rồi cửu tử nhất sinh, hắn ngẫm lại cũng không cần phải nói cho Phương Tiểu Tình biết làm gì.
Lúc này Phương Tiểu Tình ngơ ngẩn nhìn thoáng qua Lôi Thần Miếu, phát hiện lôi điện chiếu sáng bốn phía lúc này chỉ còn lưu lại bạch quang thâm u, lôi điện lực đã giảm đi không ít, tựa hồ đã giảm bớt hơn phân nửa.
- Tần Phàm ca ca, huynh thật lợi hại.
Phương Tiểu Tình tán thán tận đáy lòng, tuy rằng Tần Phàm không nói nhưng nàng biết vừa rồi hắn nhận lấy nguy hiểm thật lớn, bên trong lôi điện kinh khủng giao kích, không phải hắn kịp thời đưa nàng ném ra thì hậu quả thật sự khó lường.
- Kỳ thật cũng nhờ muội đã tặng cho ta viên trân châu bảo bối.
Tần Phàm khẽ cười nói, hắn cũng nói thật lòng, nếu vừa rồi không có Thảo Mộc Linh trợ giúp, khả năng sống sót của hắn sẽ nhỏ rất nhiều.
Cũng bởi vì Thảo Mộc Linh đã từng cứu mạng hắn hai lần, hắn càng phải thực hiện cho được ý định của mình, đưa thiếu nữ này an toàn đi tới mục tiêu.
- Hiện tại sắc trời đã muộn, hay là chúng ta ở lại nơi này một đêm đã.
Tần Phàm nhìn lên bầu trời, thấy trăng đã lên, hơn nữa nơi này bị vây trong núi sâu, thật sự không thích hợp lên đường.
Nhưng đúng lúc này, trong lòng Tần Phàm đột nhiên giật mình, cảm giác bất an vốn đã biến mất tiếp tục dâng lên.
- Xem ra là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi…
Tần Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ thở dài.
Đêm, dần dần chìm sâu.
Bốn phía đều im ắng, ngẫu nhiên truyền tới tiếng gầm nhẹ của vài yêu thú, bởi vì thanh âm thú rống vang lên không thường xuyên, cho nên càng làm bóng đêm thêm yên lặng.
Lúc này thậm chí cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy, làm cả một mảng lớn núi non đều có vẻ phi thường áp lực.
Dưới loại hoàn cảnh này, Tần Phàm cảm giác bản thân có loại cảm xúc buồn bực hốt hoảng, cảm giác bất an dâng lên, làm trong ngực hắn nghẹn cứng, hơi thở cũng khó chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phương hướng mà hắn cùng Phương Tiểu Tình đã đi tới, cảm giác khó chịu kia là từ nơi đó truyền tới.
- Không thể tưởng được cuối cùng chúng ta cũng bị truy tung tới đây.
Tần Phàm phát hiện bên kia truyền tới khí tức vô cùng bí mật, tựa hồ là cố ý ẩn núp, là sợ bên mình phát hiện bỏ chạy.
Kỳ thật khu núi non này cũng thật rộng lớn, hơn nữa còn trong đêm khuya, vốn khó thể bị truy tung tới nơi mới đúng. Nhưng bởi vì vừa rồi Lôi Thần Miếu dị động, phát ra quang mang tận trời, không thể nghi ngờ đã cấp cho người chỉ dẫn, chỉ sợ quá dễ dàng làm người chú ý tới.
Lần này hắn vì bất an mà bị người bức chạy vào trong núi sâu, sau đó cơ duyên xảo hợp phát hiện ra Lôi Thần Miếu, được một ít ưu đãi, nhưng cuối cùng cũng bởi vì Lôi Thần Miếu mà bị phát hiện ra tung tích.
- Quả nhiên là phúc họa theo cùng ah!
Tần Phàm bất đắc dĩ thở dài, hắn phát hiện khí tức kia đã đến trong vòng trăm trượng, đoạn khoảng cách này đối với cường giả chân chính mà nói chỉ nháy mắt liền tới, cho dù hắn còn muốn chạy trốn cũng đã không còn kịp nữa.
Hắn có thể cảm giác được lần này tới đây đích thật là một cường giả!
Hơn nữa còn là một cường giả mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không hắn cũng sẽ không có triệu chứng báo động trước, sản sinh ra cảm giác bất an nguy hiểm!
- Sẽ là ai? Người của Kiền Kinh Tần gia hay là Thần Mộc Mộc gia?
Ánh mắt Tần Phàm trực tiếp quét tới địa phương kia, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt như yêu thú đang phát ra hàn quang lạnh lẽo trong rừng, làm lòng người sản sinh tia rung động.
Cường giả, cường giả tuyệt đối!
Vừa nhìn thấy ánh mắt kia, toàn thân Tần Phàm đều căng cứng lên, càng không dám có một tia dị động, bởi vì hắn có một loại cảm giác nếu hắn có một tia dị động, đối phương sẽ lấy xu thế lôi đình phát động công kích trí mạng với hắn!
Cho nên hắn chỉ có thể âm thầm phòng ngự.
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Phương Tiểu Tình tựa hồ cũng đã phát hiện biểu hiện dị thường của Tần Phàm lúc này, không khỏi lo lắng hỏi, nhưng nàng tựa hồ cũng cảm thấy một loại cảm giác xấu, bắt đầu nhìn theo ánh mắt Tần Phàm.
- A…
Khi nàng nhìn thấy ánh mắt dị thường kia, Phương Tiểu Tình hoảng sợ hét lên một tiếng, thối lui ra sau mấy bước, suýt chút bị vấp ngã té xuống đất.
- Tiểu Tình, muội tránh qua một bên trước đi, đi thật xa, càng xa càng tốt.
Tần Phàm lúc này không thể phân ra tinh thần bảo hộ Phương Tiểu Tình, hắn cũng không dám phân tâm, vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng kia, trong miệng bình tĩnh chậm rãi nói.
- Đó là…Mộc Tu Công…
Lúc này hai mắt Phương Tiểu Tình vô thần nhìn về phương hướng kia, trong miệng thì thào nói, thậm chí hàm răng va nhau lập cập, thân thể run rẩy, không dám động đậy.
- Mộc Tu Công Mộc Thiên Hùng?
Tần Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, quan hệ tới người này hắn từng xem qua trong tư liệu của Ẩn Thế Đan Môn về cường giả Đại Kiền quốc, có chút hiểu biết về hung danh của người kia.
Nghe nói tướng mạo của Mộc Thiên Hùng cực kỳ hung ác, tính cách thập phần dữ dằn, thậm chí là chém giết thành tính, nhưng một thân võ học cơ hồ đăng phong tạo cực, nghe nói đã sớm đạt tới cảnh giới cửu cấp võ tôn. Cho nên tuy rằng rất nhiều cừu gia nhưng bởi vì uy danh của Thần Mộc Thành Mộc gia, cộng thêm thực lực của Mộc Tu Công mạnh mẽ, nên không ai làm gì được hắn.
Còn nghe nói qua người này khi còn trẻ khí thịnh nhất thời, không chỉ giết sạch một mạo hiểm đoàn đạo phỉ cường đại, thậm chí còn có lời đồn đãi có gia tộc cường giả võ tôn vì đắc tội hắn, trong vòng một đêm cả nhà máu chảy thành sông chó gà không tha, bị hắn tàn sát diệt môn.
Sau khi người này trở thành võ tôn cường giả, tính nết không sửa, nghe nói còn thường thường xâm nhập vào những nơi hỗn loạn, tru diệt một ít hung đồ ác đồ thành danh đã lâu, ở hơn phân nửa Vũ Thiên đại lục đều lưu lại thật nhiều chiến tích hung hãn.
Hiện giờ ở Kiền Khôn Đới có rất nhiều thành chủ cường giả khi nhìn thấy Mộc Tu Công đều phải lễ độ cung kính, sợ hãi nếu mình không cẩn thận chọc giận vị sát tinh kia, sẽ mang tới tai kiếp cho toàn thành.
Có thể nói vị Mộc Thiên Hùng này tuyệt đối là nhân vật hung uy chấn vang cả Đại Kiền quốc. Tuy rằng hắn còn chưa đột phá tới cảnh giới võ thánh, nhưng hung uy của người này cũng không thua kém Hắc Hỏa võ thánh Cổ Mặc bao nhiêu.
Đặc biệt ở tại Đông Châu, có rất nhiều người tập võ xem hắn là thần tượng, thậm chí còn có người đem hắn xem như môn thần mà cúng bái.
Bởi vì người này luôn lưu lại bộ râu dài xám trắng dài tới nửa xích, cho nên mọi người mới gọi hắn là Mộc Tu Công.
Ở Đông Châu, từ trước tới nay có câu đồng dao “Mộc Tu Công, chấn kinh đông”, thậm chí ở Đông Châu, nghe nói có rất nhiều trẻ con khi nghe tên hắn đều hoảng sợ tới òa khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.