Chương 127: Một năm
Hỏa Thụ
27/11/2013
Trên mặt hắn xuất hiện vẻ cuồng nhiệt, đó là một loại khát vọng cực kỳ điên cuồng với lực lượng, thậm chí ẩn ẩn có chút vong ngã, trong mắt
hắn lúc này chỉ có khỏa ma chủng kia! Kia chính là một bảo bối có thể
giúp thực lực hắn tăng tiến rất nhanh!
Thế nhưng trong lúc này, một bóng đen hiện lên, Hỏa Linh Cầu kia đột nhiên biến mất, dĩ nhiên hỏa ma chủng cũng biến mất theo!
Tần Phàm ngẩng đầu lên, trông thấy Cổ Mặc vận một thân áo bào xanh đang phiêu phù ở cái bàn đối diện, mà Hỏa Linh Cầu lúc này đang ở trong tay hắn.
- Lão đầu, ngươi làm cái gì vậy?
Tần Phàm lớn tiếng rít gào, lập tức muốn bổ nhào tới cướp Hỏa Linh Cầu về.
- Tiểu tử, ngươi nhập ma rồi.
Cổ Mặc nhẹ nhàng né tranh, sau đó nhàn nhạt truyền âm vào tai Tần Phàm.
- Nhập ma? Ta nhập ma cái gì?
Tần Phàm khẽ giật mình.
- Nhìn bộ dáng ngươi lúc này xem.
Cổ Mặc tức giận quát.
- Xem ra ngươi nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư nhưng tu vi tâm cảnh của ngươi còn xa không đủ, dễ dàng bị tâm ma ảnh hưởng.
- Ta...
Tần Phàm đột nhiên bị tiếng gầm này đánh thức, ngẫm lại hành vi của mình, quả nhiên có chút không phải.
- Lão đầu, đây là chuyện gì? Vừa rồi ta bị làm sao?
Nghĩ đến ý chí, tinh thần chiến đấu của mình bị ảnh hưởng, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác bối rối, không ngừng hướng về Cổ Mặc hỏi.
Cổ Mặc liếc nhìn Tần Phàm, lắc đầu, thật lâu mới thở dài ra một hơi, nói:
- Thực lực của ngươi tăng lên quá nhanh, thậm chí vượt quá dự tính của ta. Không đầy một năm từ võ đồ tam cấp thoáng cái thăng tiến đến cảnh giới Võ sư bây giờ. Tốc độ tu luyện như vậy, cho dù Vân Kinh Lan, người được xưng là đệ nhất thiên tài ngàn năm có một ở đại lục Vũ Thiên chỉ sợ cũng còn kém xa ngươi!
- Tuy rằng lúc ngươi đạt được ma chủng đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng đối với ngươi mà nói thì vẫn quá mức đơn giản nên trong lòng ngươi căn bản không thăng tiến bao nhiêu. Mà ngươi cũng chỉ nghĩ đến làm cách nào để đề thăng cảnh giới càng nhanh càng tốt, thậm chí liều lĩnh chỉ để tăng cảnh giới lên.
Cổ Mặc tiếp tục nói.
- Nhưng thói quen của ngươi không giống như tốc độ thực lực tăng lên. Ngươi có nghĩ tới không? Về sau nếu ngươi tạm thời không tìm thấy ma chủng khác thì làm sao bây giờ? Ngươi có nghĩ tới khả năng sau này 8 năm 10 năm cũng không cách nào đột phá một cảnh giới?
Tần Phàm khẽ giật mình, lâm vào trầm tư. Quả thật, trong một năm này hắn đã quen với cảm giác cảnh giới tăng lên nhanh chóng, lần trước vì đợi Cổ Mặc tỉnh lại mới đột phá cảnh giới Võ sư, kỳ thật trong nội tâm hắn cảm thấy thập phần khó chịu, mấy lần đều thiếu chút nữa đã nhịn không được muốn phục dụng Tiểu Linh vận hoàn rồi. Mà nghĩ đến 8 năm 10 năm cũng không đột phá được một cảnh giới, hắn quả thực không cách nào tưởng tượng được cảm giác tra tấn kia.
- Tu vi tâm cảnh của ngươi còn chưa đủ a! Giống như ngươi vừa rồi, vừa tiếp xúc với ma chủng này thì đã bị nó ảnh hưởng, ngươi đừng quên lúc ngươi luyện hóa ma chủng thứ nhất gian nan như thế nào, lúc đó ngươi thiếu chút nữa đã mất mạng nhưng lúc này vì muốn cảnh giới tăng lên nhanh chóng mà ngươi suýt chút nữa đã quên cái này. Vừa rồi ngươi thiếu chút nữa đã chết rồi, biết không hả?
Thanh âm Cổ Mặc dần dần có chút nghiêm khắc.
Tần Phàm nhớ lại lúc nãy, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Quả thật, không nói đến khả năng ma chủng này có thú hồn thủ hộ, chỉ dựa vào một chút ý chí tinh thần của Thượng Cổ Ma Tôn lưu lại nhưng lệ khí không hề yếu chút nào thì cũng đủ khiến hắn đánh mất bản thân mình. Vậy mà hắn không hề cân nhắc đến một chút nào.
Nếu như không phải Cổ Mặc đột nhiên mang Hỏa Linh Cầu đi thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Trước một hấp dẫn lớn như thế, phải dùng tâm tĩnh lặng để đối phó, thân thể bất vi sở động. Trước đại họa sát thân, gặp nguy vẫn không loạn, phải trấn định tự nhiên. Loại tâm tình và trạng thái tinh thần này không phải luyện dược có thể rèn luyện được mà phải dựa vào bản thân tu dưỡng, chính là tu vi tâm tình.
Cổ Mặc chậm rãi nói ra.
- Ngươi bây giờ vẫn còn xa xa không đủ. Hoàn toàn không có tâm tình của một cường giả, nhất định phải hảo hảo rèn luyện thêm!
- Ta phải rèn luyện như thế nào?
Tần Phàm trầm xuống trong nội tâm, hắn cũng minh bạch được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
- Trước hết để ta đảm bảo ma chủng này, trong thời gian một năm kế tiếp, ngoại trừ những luyện dược thường dùng Hồi khí hoàn và chữa thương hoàn thì ngươi không được phục dụng bất kỳ một luyện dược giúp tăng cảnh giới nào khác, hảo hảo rèn luyện một tâm cảnh bình tĩnh cho mình!
Cổ Mặc nghiêm túc nói.
- Không được phục dụng luyện dược trong một năm?
Tần Phàm nghe xong, cơ trên mặt không khỏi co lại.
Gió tây thỏi qua, mang theo cát vàng đầy trời.
Trong sa mạc Hoàng Nguyện mênh mông rộng lớn này, thời tiết cực kỳ nóng bức, mặt trời điên cuồng chiếu xuống, từng hạt cát dưới chân đều nóng vô cùng, dù đã mang một đôi ủng nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó, cái này rất khó chịu đựng.
Đồng thời, ở chỗ này cả ngày cơ hồ đều là bão cát bay múa đầy trời, đi trong đó, trước mặt là cuồng phong xen lẫn cát mịn nện lên mặt, ẩn ẩn có chút đau nhức, phảng phất như là đi trong làn mưa bom bão đạn. Nếu là người bình thường thì có thể bị cát vàng thổi qua để lại vô số vết thương trên mặt rồi.
- Ô ô ô...
- Một năm rồi!
Một thiếu niên mặc áo bào ngắn màu xanh đang cấp tốc chạy về hướng nam trong sa mạc Hoàng Nguyệt rộng lớn này, sau lưng của hắn đeo một thanh trường đao màu đen, quần áo dơ bẩn, đầu tóc rối bời, miệng hét lên một tiếng thét dài, tựa hồ cực kỳ hưng phấn.
- Hôm nay ta rời khỏi đây!
Tần Phàm vừa chạy, vừa lớn tiếng quát với cát vàng vô tận. Nhưng bốn phía đều là bão cát gào thét, dù thanh âm của hắn lớn như thế nào và hắn gào khàn cả giọng ra sao thì thanh âm cũng truyền đi không quá xa, ngược lại còn nuốt phải mấy ngụm cát vàng.
Sa mạc Hoàng Nguyệt, tên như ý nghĩa, bốn phía sa mạc này đều là cát vàng vô tận, không có một chút màu xanh của lá nào, thậm chí muốn nghỉ đêm cũng chỉ có thể chôn mình trong cát vàng.
Tần Phàm đã trải qua một năm!
Trải qua một năm gian khổ tôi luyện, hắn đã lột xác phi tốc rồi. Khuôn mặt của hắn vốn có chút nhỏ nhắn non nớt, hôm nay đã trở nên thành thục ổn trọng, trưởng thành rồi. Mày kiếm mắt sáng, ẩn ẩn có chút gọi là anh tuấn. Nếu như dùng ngôn ngữ kiếp trước của hắn trên Địa Cầu thì chính là đẹp trai không rõ ràng!
Làn da của hắn vốn có chút trắng nõn, trải qua một năm rèn luyện lúc này đã biến thành màu đồng rắn chắc, thậm chí ẩn ẩn có chút ngăm đen. THân thể của hắn nhờ ma chủng cải tạo trong ngoài mà toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ thập phần hoàn mỹ, ngay cả một vết sẹo đều không có, thậm chí làn da màu đồng trên người hắn còn toát ra một cỗ mị lực của nam nhân.
Thế nhưng trong lúc này, một bóng đen hiện lên, Hỏa Linh Cầu kia đột nhiên biến mất, dĩ nhiên hỏa ma chủng cũng biến mất theo!
Tần Phàm ngẩng đầu lên, trông thấy Cổ Mặc vận một thân áo bào xanh đang phiêu phù ở cái bàn đối diện, mà Hỏa Linh Cầu lúc này đang ở trong tay hắn.
- Lão đầu, ngươi làm cái gì vậy?
Tần Phàm lớn tiếng rít gào, lập tức muốn bổ nhào tới cướp Hỏa Linh Cầu về.
- Tiểu tử, ngươi nhập ma rồi.
Cổ Mặc nhẹ nhàng né tranh, sau đó nhàn nhạt truyền âm vào tai Tần Phàm.
- Nhập ma? Ta nhập ma cái gì?
Tần Phàm khẽ giật mình.
- Nhìn bộ dáng ngươi lúc này xem.
Cổ Mặc tức giận quát.
- Xem ra ngươi nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư nhưng tu vi tâm cảnh của ngươi còn xa không đủ, dễ dàng bị tâm ma ảnh hưởng.
- Ta...
Tần Phàm đột nhiên bị tiếng gầm này đánh thức, ngẫm lại hành vi của mình, quả nhiên có chút không phải.
- Lão đầu, đây là chuyện gì? Vừa rồi ta bị làm sao?
Nghĩ đến ý chí, tinh thần chiến đấu của mình bị ảnh hưởng, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác bối rối, không ngừng hướng về Cổ Mặc hỏi.
Cổ Mặc liếc nhìn Tần Phàm, lắc đầu, thật lâu mới thở dài ra một hơi, nói:
- Thực lực của ngươi tăng lên quá nhanh, thậm chí vượt quá dự tính của ta. Không đầy một năm từ võ đồ tam cấp thoáng cái thăng tiến đến cảnh giới Võ sư bây giờ. Tốc độ tu luyện như vậy, cho dù Vân Kinh Lan, người được xưng là đệ nhất thiên tài ngàn năm có một ở đại lục Vũ Thiên chỉ sợ cũng còn kém xa ngươi!
- Tuy rằng lúc ngươi đạt được ma chủng đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng đối với ngươi mà nói thì vẫn quá mức đơn giản nên trong lòng ngươi căn bản không thăng tiến bao nhiêu. Mà ngươi cũng chỉ nghĩ đến làm cách nào để đề thăng cảnh giới càng nhanh càng tốt, thậm chí liều lĩnh chỉ để tăng cảnh giới lên.
Cổ Mặc tiếp tục nói.
- Nhưng thói quen của ngươi không giống như tốc độ thực lực tăng lên. Ngươi có nghĩ tới không? Về sau nếu ngươi tạm thời không tìm thấy ma chủng khác thì làm sao bây giờ? Ngươi có nghĩ tới khả năng sau này 8 năm 10 năm cũng không cách nào đột phá một cảnh giới?
Tần Phàm khẽ giật mình, lâm vào trầm tư. Quả thật, trong một năm này hắn đã quen với cảm giác cảnh giới tăng lên nhanh chóng, lần trước vì đợi Cổ Mặc tỉnh lại mới đột phá cảnh giới Võ sư, kỳ thật trong nội tâm hắn cảm thấy thập phần khó chịu, mấy lần đều thiếu chút nữa đã nhịn không được muốn phục dụng Tiểu Linh vận hoàn rồi. Mà nghĩ đến 8 năm 10 năm cũng không đột phá được một cảnh giới, hắn quả thực không cách nào tưởng tượng được cảm giác tra tấn kia.
- Tu vi tâm cảnh của ngươi còn chưa đủ a! Giống như ngươi vừa rồi, vừa tiếp xúc với ma chủng này thì đã bị nó ảnh hưởng, ngươi đừng quên lúc ngươi luyện hóa ma chủng thứ nhất gian nan như thế nào, lúc đó ngươi thiếu chút nữa đã mất mạng nhưng lúc này vì muốn cảnh giới tăng lên nhanh chóng mà ngươi suýt chút nữa đã quên cái này. Vừa rồi ngươi thiếu chút nữa đã chết rồi, biết không hả?
Thanh âm Cổ Mặc dần dần có chút nghiêm khắc.
Tần Phàm nhớ lại lúc nãy, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Quả thật, không nói đến khả năng ma chủng này có thú hồn thủ hộ, chỉ dựa vào một chút ý chí tinh thần của Thượng Cổ Ma Tôn lưu lại nhưng lệ khí không hề yếu chút nào thì cũng đủ khiến hắn đánh mất bản thân mình. Vậy mà hắn không hề cân nhắc đến một chút nào.
Nếu như không phải Cổ Mặc đột nhiên mang Hỏa Linh Cầu đi thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Trước một hấp dẫn lớn như thế, phải dùng tâm tĩnh lặng để đối phó, thân thể bất vi sở động. Trước đại họa sát thân, gặp nguy vẫn không loạn, phải trấn định tự nhiên. Loại tâm tình và trạng thái tinh thần này không phải luyện dược có thể rèn luyện được mà phải dựa vào bản thân tu dưỡng, chính là tu vi tâm tình.
Cổ Mặc chậm rãi nói ra.
- Ngươi bây giờ vẫn còn xa xa không đủ. Hoàn toàn không có tâm tình của một cường giả, nhất định phải hảo hảo rèn luyện thêm!
- Ta phải rèn luyện như thế nào?
Tần Phàm trầm xuống trong nội tâm, hắn cũng minh bạch được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
- Trước hết để ta đảm bảo ma chủng này, trong thời gian một năm kế tiếp, ngoại trừ những luyện dược thường dùng Hồi khí hoàn và chữa thương hoàn thì ngươi không được phục dụng bất kỳ một luyện dược giúp tăng cảnh giới nào khác, hảo hảo rèn luyện một tâm cảnh bình tĩnh cho mình!
Cổ Mặc nghiêm túc nói.
- Không được phục dụng luyện dược trong một năm?
Tần Phàm nghe xong, cơ trên mặt không khỏi co lại.
Gió tây thỏi qua, mang theo cát vàng đầy trời.
Trong sa mạc Hoàng Nguyện mênh mông rộng lớn này, thời tiết cực kỳ nóng bức, mặt trời điên cuồng chiếu xuống, từng hạt cát dưới chân đều nóng vô cùng, dù đã mang một đôi ủng nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó, cái này rất khó chịu đựng.
Đồng thời, ở chỗ này cả ngày cơ hồ đều là bão cát bay múa đầy trời, đi trong đó, trước mặt là cuồng phong xen lẫn cát mịn nện lên mặt, ẩn ẩn có chút đau nhức, phảng phất như là đi trong làn mưa bom bão đạn. Nếu là người bình thường thì có thể bị cát vàng thổi qua để lại vô số vết thương trên mặt rồi.
- Ô ô ô...
- Một năm rồi!
Một thiếu niên mặc áo bào ngắn màu xanh đang cấp tốc chạy về hướng nam trong sa mạc Hoàng Nguyệt rộng lớn này, sau lưng của hắn đeo một thanh trường đao màu đen, quần áo dơ bẩn, đầu tóc rối bời, miệng hét lên một tiếng thét dài, tựa hồ cực kỳ hưng phấn.
- Hôm nay ta rời khỏi đây!
Tần Phàm vừa chạy, vừa lớn tiếng quát với cát vàng vô tận. Nhưng bốn phía đều là bão cát gào thét, dù thanh âm của hắn lớn như thế nào và hắn gào khàn cả giọng ra sao thì thanh âm cũng truyền đi không quá xa, ngược lại còn nuốt phải mấy ngụm cát vàng.
Sa mạc Hoàng Nguyệt, tên như ý nghĩa, bốn phía sa mạc này đều là cát vàng vô tận, không có một chút màu xanh của lá nào, thậm chí muốn nghỉ đêm cũng chỉ có thể chôn mình trong cát vàng.
Tần Phàm đã trải qua một năm!
Trải qua một năm gian khổ tôi luyện, hắn đã lột xác phi tốc rồi. Khuôn mặt của hắn vốn có chút nhỏ nhắn non nớt, hôm nay đã trở nên thành thục ổn trọng, trưởng thành rồi. Mày kiếm mắt sáng, ẩn ẩn có chút gọi là anh tuấn. Nếu như dùng ngôn ngữ kiếp trước của hắn trên Địa Cầu thì chính là đẹp trai không rõ ràng!
Làn da của hắn vốn có chút trắng nõn, trải qua một năm rèn luyện lúc này đã biến thành màu đồng rắn chắc, thậm chí ẩn ẩn có chút ngăm đen. THân thể của hắn nhờ ma chủng cải tạo trong ngoài mà toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ thập phần hoàn mỹ, ngay cả một vết sẹo đều không có, thậm chí làn da màu đồng trên người hắn còn toát ra một cỗ mị lực của nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.