Đan Vũ Càn Khôn

Chương 53: Ngũ Hổ phệ Long (1)

Hỏa Thụ

26/10/2013

Mà lập tức khi thân thể hắn lật qua, dựa thế một cái man ngưu trùng kích bỗng nhiên đánh ra, một quyền nặng nề đánh lên bộ ngực hắn, thân hình hắc đại hán phải lớn gấp đôi Tần Phàm liền bị một quyền này đánh bay ra ngoài.

Thời khắc sinh tử, phản ứng thân thể Tần Phàm đã vượt qua cực hạn!

Thấy lão Hắc bị một quyền đánh bay, thanh niên văn sĩ thủ lĩnh trên mặt không khỏi lộ ra biểu lộ hoảng sợ, liền muốn xoay người đảo tẩu, đến lúc này, trong lòng của hắn đã tràn đầy sợ hãi! Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, thiếu niên bề ngoài thoạt nhìn chỉ là Võ Giả nhất cấp này lại có được thực lực đáng sợ như thế!

Nhưng hắn vừa mới đi ra hai bước, đột nhiên mở trừng hai mắt, tay xoa xoa ngực, tiếp theo thân thể liền bắt đầu chậm rãi xoay ngược về sau. Nhưng lại bị Tần Phàm một cước đá lên trường đao dưới mặt đất, trực tiếp xuyên qua thân thể hắn. Ở thời điểm này mất đi ý chí chiến đấu, vậy thì chẳng khác nào biến thành một người chết cả.

Giết một người, Tần Phàm lập tức lại vung đao lên, bổ một đao về phía hắc đại hán đã ngã trên mặt đất, quá trình này hành vân lưu thủy, hoàn thành trong thời gian cực ngắn, vậy mà không có một tia do dự và dừng lại!

Ngay cả Cổ Mặc thấy một màn như vậy đều âm thầm lấy làm kỳ.

Hô!

Làm xong những chuyện này, Tần Phàm mới có chút phun ra một ngụm trọc khí, một cỗ cảm giác cực kỳ uể oải mới ập đến toàn thân, vừa rồi những động tác cực hạn kia đã tiêu hao đại lượng thể lực và tâm thần của hắn.

- Lão đầu, vừa rồi ngươi sao lại không cứu ta, ta thiếu chút nữa đã chết rồi!

Tần Phàm có chút giận dỗi truyền âm cho Cổ Mặc.

- Hắc hắc, không phải tự ngươi nói muốn lịch lãm rèn luyện thời khắc sinh tử sao? Nếu như không nếm qua tư vị một phen gần với tử vong, ngươi làm sao có được đột phá siêu việt cực hạn vừa rồi được?

Cổ Mặc vừa cười vừa nói:

- Nói tiếp, vừa rồi đao kia cũng chưa chém tới trên người của ngươi, nếu quả thật chém trúng thì ta đã ra tay rồi! Dù sao trên người của ngươi có nhiều thuốc chữa thươn như vậy, có tổn thương cũng không chết được! Sợ gì chứ!

Tần Phàm có chút không nói gì, bất quá hắn vừa rồi tuy rằng trong lúc vô tình thân thể đạt đến cực hạn, giờ chưa chắc có thể làm ra lại được những động tác kia, nhưng tinh tế cảm nhận cũng có đại thu hoạch!

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, lại một tiếng sấm sét vang lên, sau đó tiếng lá cây như mưa rơi truyền đến, vậy mà đã nổi lên mưa to rồi! Phô thiên cái địa, thoáng cái Tần Phàm đã bị ướt sũng.



- Thực xui!

Tần Phàm lau đi nước mưa trên mặt, kéo lấy trường đao, vết máu trên đó ngược lại đã bị mưa tẩy trôi sạch sẽ rồi. Đi đến trước hai cổ thi kia, gỡ xuống cái túi chưa tinh hạch yêu thú ở bên hông hắc đại hán, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong trữ vật giới chỉ.

Lúc lại xem thanh niên văn sĩ kia lại phát hiện bên hông hắn không có túi chưa yêu tinh hạch, lại hướng lên nhìn lại liền kinh ngạc phát hiện hắn vậy mà còn có một cái trữ vật giới chỉ!

Cũng không vộ xem, chỉ ném vào trong trữ vật giới chỉ của mình, sau đó kéo lấy trường đao, đề thân tung lên, rất nhanh biến mất ngay tại chỗ. Vừa rồi ở đây đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự không nên ở lâu.

NGAO ――

Mà hắn lại không nghe được, ngay khi hắn rời đi, một tiếng long ngâm cực lớn từ ngay phương hướng hắn tiến lên truyền đến, nhưng lại vừa vặn bị tiếng sấm cuồng bạo trên bầu trời phủ lên.

Mưa to mưa lớn, vậy mà rơi một ngày một đêm cũng chưa ngừng,

Thiếu niên chật vật xuyên qua trong rừng cây rậm rạp, quần áo toàn thân đều đã ướt đẫm, kéo theo một thanh trường đao, tùy ý chém đứt bụi cây cỏ dại cản đường, đồng thời mưa cũng theo đao vung lên mà vẩy ra bốn phía.

- Thời tiết chết tiệt này thật là muốn lấy mạng người mà!

Tần Phàm một bên đi về phía trước, một bên trong miệng chửi bới, tuy rằng hắn là tu luyện giả, cũng không sợ sẽ vì gặp mưa mà bị các tiểu bệnh như cảm mạo..., nhưng quần áo toàn thần ướt đẫm như vậy, dù sao cũng khiến người cảm thấy hết sức khó chịu.

Hơn nữa càng khiến hắn tức giận chính là trong vùng núi này, tìm một ngày một đêm, vậy mà lại không tìm ra được sơn động nào để tránh mưa! Cho nên hắn hiện giờ đã một ngày một đêm chưa được ngủ rồi, hai mắt đỏ bừng, tâm tình cũng lộ ra thập phần bực bội.

- Hắc hắc, đây là Yêu Thú Hoang Nguyên, phải tập quen ah, phải tập quen ah...

Thanh âm cười đùa tí tửng của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến, hắn cả ngày đều co đầu rút cổ trong giới chỉ, mưa gió khí trời này ngược lại không ảnh hưởng gì đến hắn cả.

- Quen cái đầu ngươi, ngươi lão gia hỏa không có nghĩa khí này, bản thân trốn ở trong giới chỉ, lại còn ở đó mà châm chọc nữa!

Tần Phàm oán hận mắng.



- Ai, ngươi tên tiểu tử này, không hề biết kính già yêu trẻ gì cả lão già khọm ta chẳng lẽ phải ra ngoài cùng gặp mưa với ngươi sao? Huống hồ, hai ngày này không có đan khí hút, lão nhân gia ta cũng thấy không được tự nhiên a!

Cổ Mặc cũng chỉ mày dạn mặt dày nói.

Tần Phàm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác lại không biết làm sao, chỉ đành rầu rĩ không vui tiếp tục vượt mọi chông gai tìm đường tiến về trước. Hiện giờ dưới mưa lớn như vậy, ngược lại không sợ âm thanh bị yêu thú nghe được, mùi cũng sẽ bị mưa cuốn đi.

- Không nên nản chí, một mực đi về phía đông đi, ta cảm giác một mực đi về phía đông rất nhanh sẽ có chỗ để nghỉ ngơi đấy.

Trông thấy Tần Phàm bộ dạng này, Cổ Mặc lúc này nhìn như rất quan tâm mà nói với Tần Phàm.

- Con mẹ ngươi, lời này của ngươi cũng đã nói đến lần thứ mười rồi!

Thật tình không biết Tần Phàm lại mở miệng mắng to.

- Lần này tuyệt không lừa ngươi, thật sự!

Cổ Mặc thề son sắt nói, nhưng lời còn chưa dứt, một cái bóng đen đã đột nhiên xuất hiện phía trước, đánh về phía Tần Phàm, răng nhọn móng sắc, tốc độ cực nhanh!

- Con mẹ ngươi!

Tần Phàm gần như sụp đổ, vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ nhanh chóng né đi, tập trung nhìn vào, mới phát hiện bóng đen kia là một đầu tam cấp yêu thú Ám Ảnh Sơn Miêu, ở trong yêu thú sơn mạch yêu thú như vậy ngược lại thập phần thông thường, sau khi hắn tiến vào đây đã giết không dưới mười con rồi.

Lập tức Ám Ảnh Sơn Miêu lớn như Mãnh Hổ, toàn thân đen kịt kia lần nữa nhào về phía trước, Tần Phàm tức giận tùy ý đánh ra một quyền, Huyền Trọng vực lập tức bao phủ Ám Ảnh Sơn Miêu vào trong, thân ảnh bay nhào giữa không trung trực tiếp bị kéo xuống, có thể nhìn ra được trong mắt Ám Ảnh Sơn Miêu này có một vòng khủng hoảng, giống như con người vậy.

PHỐC!

Trường đao rất nhanh chém ra, thẳng tắp chém vào phần bùng mềm mại của Ám Ảnh Sơn Miêu, đợi khi thân hình nó rơi xuống mặt đất, tam cấp yêu thú thực lực tương đương với võ giả này sinh cơ đã đoạn tuyệt.

Tần Phàm đi tới, trường đao thuần thục đâm lên cái đầu tam giác đen kịt của Ám Ảnh Sơn Miêu một khỏa tinh hạch yêu thú hắc ám sắc sáng lóng lánh bị moi ra, sau đó một tay tiếp được, lau lau một chút, trực tiếp bỏ vào trong trữ vật giới chỉ.

- Không được, mệt chết ta, ta không tìm nữa, nghỉ ngơi trước một hồi đã rồi nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook