Chương 570: Ngươi rất manh, bất quá ….
Hỏa Thụ
23/03/2014
Không chỉ hòa tan toàn bộ băng tuyết trên chiến trường mà còn cải tạo hoàn cảnh trở nên vô cùng thích hợp với bản thân.
Tần Phàm vốn lâm vào tuyệt cảnh nhưng lúc này mọi thứ đã xoay chuyển.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được khí thế Tần Phàm lúc này đã chiếm thượng phong, thậm chí còn tạm thời đè nén toàn bộ khí thế như cầu vồng của Dịch Khuyết trên chiến đài. Năng lượng hàn băng trên toàn bộ đỉnh Tử Cấm đã bị thay thế bởi năng lượng nóng bỏng.
- Tần Phàm hắn không thua, hắn vẫn có hi vọng thắng.
Trên quảng trường Thần Điện, sau phút yên lặng ngắn ngủi chính là từng đợt thanh âm hoan hô khiếp sợ bộc phát, vô luận là người ủng hộ Tần Phàm hay là người ủng hộ Dịch Khuyết lúc này đều không khỏi sợ hãi thán phục Tần Phàm. Bọn hắn không thể không thừa nhận Tần Phàm đã lại sáng tạo nên kỳ tích.
- Tần Phàm này đến tột cùng còn bao nhiêu át chủ bài? Đến tột cùng còn cất dấu thực lực gì?
Vào lúc này, thậm chí có không ít người đang ủng hộ Dịch Khuyết chuyển sang ủng hộ Tần Phàm.
Cả người đã bị đóng băng hoàn toàn nhưng hắn có thể phá băng mà ra, hơn nữa còn chuyển biến chiến trường thành cục diện mang lại ưu thế cho hắn.
Tần Phàm không hổ là người tạo nên kỳ tích.
- Nguyên lai là vừa rồi Dịch Khuyết quyết chiến với ta vẫn còn chưa sử hết toàn lực, mà Tần Phàm này lại có thể kiên trì như vậy.
Vào lúc này, Mạc Y bại bởi Dịch Khuyết trông thấy một màn này không khỏi mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn và những người quyết chiến khác còn sống đều được truyền tống đến một nơi an toàn, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa trên đỉnh Tử Cấm.
Vốn ngay từ khi bắt đầu chiến đấu với Tần Phàm thì lòng Dịch Khuyết đã bắt đầu chìm xuống, hắn biết thiếu niên áo xanh trước mặt cũng không phải khẩu xuất cuồng ngôn mà thật sự có thực lực. Mà khi nhìn thấy Tần Phàm phá băng ra, lòng hắn đã triệt để chìm xuống đáy cốc, bởi vì hắn biết rõ thiếu niên áo xanh trước mắt đã vượt qua bản thân hắn một cách tuyệt đối.
Dịch Khuyết có thể thắng được mình thì Mạc Y còn có thể tiếp hận nhưng thời gian Tần Phàm tiến vào thánh địa Chân Vũ quá ngắn, chỉ có nửa năm, thậm chí còn chưa tiến nhập đỉnh Thiên Cơ.
Cho dù cuối cùng Tần Phàm thua bởi Dịch Khuyết nhưng Mạc Y hắn vẫn không có lòng tin có thể tranh đoạt vị trí á quân với Tần Phàm.
Huống hồ Tần Phàm có thể sẽ chiến thắng.
Căn bản không thể so sánh.
- Ta đã tiến vào thánh địa Chân Vũ 10 năm, tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ 5 năm, đã sắp trở thành Võ Tôn nhưng so với Tần Phàm kia thì ta cái gì cũng không bằng hắn rồi.
Mạc Y oán hận nện một quyền lên tường đá, tường đá này vô cùng cứng rắn, ngược lại khiến mu bàn tay hắn trầy xước đổ máu tươi, bất quá lúc này hắn cũng không cảm giác được gì.
- Tần Phàm này... Vậy mà lợi hại đến trình độ như thế.
Mà lúc này, Dư Quái đang ở một khu vực an toàn như Mạc Y cũng ngẩng đầu lên nhìn một màn này, đồng dạng lộ vẻ kinh ngạc không thôi, đồng thời tâm cũng có một ít may mắn.
- May mắn, may mắn là vừa rồi ta đã không động thủ với hắn, nếu không thì hậu quả không thể lường trước được.
Dư Quái mịt mờ nuốt một hơi khí lạnh, hắn vẫn còn ở trong thành quyết chiến, cảm thụ khí tức cuồng bạo nóng rực từ đỉnh Tử Cấm kia truyền xuống, trong tích tắc hắn liền minh bạch chênh lệch giữa mình và thiếu niên áo xanh kia.
- Tần Phàm, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng thua như vậy.
Mà trên quảng trường Thần Điện, Thái Hiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, nắm đấm buông lỏng nãy giờ của hắn đã nắm chặt trở lại.
Hắn vẫn còn chờ mong.
Chờ mong Tần Phàm sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
- Tần Phàm, ngươi có thể làm được.
Thái Hiên nhìn thân ảnh màu xanh trên màn sáng chói mắt kia, càng thêm tin tưởng vững chắc Tần Phàm sẽ lại sáng tạo nên một kỳ tích vĩ đại.
Mà trên gác cao Thần Điện, ba gã trưởng lão, kể cả Khuông trưởng lão trong đó nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút động dung, bọn hắn nhìn chăm chú lên đài quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm, lực chú ý đặt lên người thiếu niên áo xanh kia.
Mặc dù bọn hắn biết Tần Phàm tinh thông võ kỹ phi hành nhưng không nghĩ khi thi triển ra lại bộc phát một cỗ năng lượng cuồng bạo như vậy.
- Cái này... Ta như thế nào càm thấy không giống như võ kỹ phi hành.
Dương trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh màu xanh kia, không nhịn được kinh ngạc nói.
- Quả thật không giống, sau lưng Tần Phàm là một đôi cánh, càng nhìn càng giống như là một thể thống nhất với Tần Phàm, giống như là một bộ phận thân thể hắn vậy. Hơn nữa năng lượng nó bộc phát ra cũng quá mạnh a.
Kim Thượng cũng nhìn chằm chằm vào Tần Phàm, đánh giá nói.
- Ta vốn cảm thấy trong cơ thể Tần Phàm này có một cỗ năng lượng vô cùng cường đại, nhưng không thể tưởng được là cái này...
So với hai người Kim Thượng và Dương trưởng lão thì Khuông trưởng lão tựa hồ biết được nhiều hơn, lúc này hắn cũng hít một hơi khí lạnh, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
So với tưởng tượng của hắn thì biểu hiện của Tần Phàm mạnh hơn không ít.
Mà trên nhã các thần bí, tám vị Thánh Tôn lúc này đang liếc nhìn nhau, thanh âm hư vô mờ mịt thần bí quanh quẩn trong phòng nhưng không lọt ra ngoài chút nào.
- Quả nhiên là cái này.
- Xem ra Tần Phàm này thật sự có đại cơ duyên.
- Có lẽ hắn thật sự là thần tuyển.
- Càn, ngươi làm rất khá.
...
Trên đỉnh Tử Cấm, chiến đài, hai đạo thân ảnh một xanh một trắng đang đứng ngạo nghễ ở đó.
- Dịch Khuyết sư huynh, đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình nhưng xin lỗi, ngôi vị quán quân Thiên Tài Chiến lần này phải thuộc về ta.
Lúc này, Tần Phàm uy phong lẫm lẫm, thậm chí tư thái có chút ở trên nhìn xuống nói với đối phương, khẩu khí có chút khí phách.
Ba năm sau Thiên Tài Chiến sẽ lại tái tổ chức, nhưng khi đó hắn cũng không biết mình có còn ở lại thánh địa Chân Vũ hay không nữa.
Thanh âm vô cùng khí phách này truyền đến quảng trường Thần Điện, lập tức khiến hào khí trên quảng trường như sôi trào lên. Những người có quan hệ với Tần Phàm đều hô "Tần Phàm" không ngớt. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Càn Minh đều hoàn toàn đè bẹp những người ủng hộ Dịch Khuyết trong khoảng thời gian ngắn.
- Tần Phàm, ngươi thật sự là khiến ta quá kinh ngạc. Ta thừa nhận ta đã nhìn lầm ngươi rồi, thật không ngờ trong tình huống như vậy mà vẫn có thể thoát khỏi Long Trói của ta!
Mà lúc này, trên chiến đài, Dịch Khuyết chỉ mở miệng, lành lạnh nói. Sau khi khiếp sợ một lát thì hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh không sợ hãi trên mặt.
- Dịch Khuyết học trưởng quá khen rồi.
Tần Phàm ngạo nghễ đứng đó, triển khai đôi cánh Chu Tước, năng lượng màu đỏ cuồng bạo lượn lờ quanh thân, vô cùng hùng hồn. Giờ khắc này hắn như một Chiến Thần bách chiến bách thắng.
Lúc này, hắn mượn uy năng ma chủng, thậm chí đè nén hoàn toàn khí thế áp bách tiếp cận Võ Tôn của Dịch Khuyết.
- Ngươi rất mạnh, bất quá...
Dịch Khuyết thu trường kiếm lại, một đạo hàn quang từ sâu trong đôi mắt hắn bắn ra, chiếu thẳng về phía Tần Phàm đang đứng ngạo nghễ ở phía đối diện.
Tần Phàm vốn lâm vào tuyệt cảnh nhưng lúc này mọi thứ đã xoay chuyển.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được khí thế Tần Phàm lúc này đã chiếm thượng phong, thậm chí còn tạm thời đè nén toàn bộ khí thế như cầu vồng của Dịch Khuyết trên chiến đài. Năng lượng hàn băng trên toàn bộ đỉnh Tử Cấm đã bị thay thế bởi năng lượng nóng bỏng.
- Tần Phàm hắn không thua, hắn vẫn có hi vọng thắng.
Trên quảng trường Thần Điện, sau phút yên lặng ngắn ngủi chính là từng đợt thanh âm hoan hô khiếp sợ bộc phát, vô luận là người ủng hộ Tần Phàm hay là người ủng hộ Dịch Khuyết lúc này đều không khỏi sợ hãi thán phục Tần Phàm. Bọn hắn không thể không thừa nhận Tần Phàm đã lại sáng tạo nên kỳ tích.
- Tần Phàm này đến tột cùng còn bao nhiêu át chủ bài? Đến tột cùng còn cất dấu thực lực gì?
Vào lúc này, thậm chí có không ít người đang ủng hộ Dịch Khuyết chuyển sang ủng hộ Tần Phàm.
Cả người đã bị đóng băng hoàn toàn nhưng hắn có thể phá băng mà ra, hơn nữa còn chuyển biến chiến trường thành cục diện mang lại ưu thế cho hắn.
Tần Phàm không hổ là người tạo nên kỳ tích.
- Nguyên lai là vừa rồi Dịch Khuyết quyết chiến với ta vẫn còn chưa sử hết toàn lực, mà Tần Phàm này lại có thể kiên trì như vậy.
Vào lúc này, Mạc Y bại bởi Dịch Khuyết trông thấy một màn này không khỏi mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn và những người quyết chiến khác còn sống đều được truyền tống đến một nơi an toàn, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa trên đỉnh Tử Cấm.
Vốn ngay từ khi bắt đầu chiến đấu với Tần Phàm thì lòng Dịch Khuyết đã bắt đầu chìm xuống, hắn biết thiếu niên áo xanh trước mặt cũng không phải khẩu xuất cuồng ngôn mà thật sự có thực lực. Mà khi nhìn thấy Tần Phàm phá băng ra, lòng hắn đã triệt để chìm xuống đáy cốc, bởi vì hắn biết rõ thiếu niên áo xanh trước mắt đã vượt qua bản thân hắn một cách tuyệt đối.
Dịch Khuyết có thể thắng được mình thì Mạc Y còn có thể tiếp hận nhưng thời gian Tần Phàm tiến vào thánh địa Chân Vũ quá ngắn, chỉ có nửa năm, thậm chí còn chưa tiến nhập đỉnh Thiên Cơ.
Cho dù cuối cùng Tần Phàm thua bởi Dịch Khuyết nhưng Mạc Y hắn vẫn không có lòng tin có thể tranh đoạt vị trí á quân với Tần Phàm.
Huống hồ Tần Phàm có thể sẽ chiến thắng.
Căn bản không thể so sánh.
- Ta đã tiến vào thánh địa Chân Vũ 10 năm, tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ 5 năm, đã sắp trở thành Võ Tôn nhưng so với Tần Phàm kia thì ta cái gì cũng không bằng hắn rồi.
Mạc Y oán hận nện một quyền lên tường đá, tường đá này vô cùng cứng rắn, ngược lại khiến mu bàn tay hắn trầy xước đổ máu tươi, bất quá lúc này hắn cũng không cảm giác được gì.
- Tần Phàm này... Vậy mà lợi hại đến trình độ như thế.
Mà lúc này, Dư Quái đang ở một khu vực an toàn như Mạc Y cũng ngẩng đầu lên nhìn một màn này, đồng dạng lộ vẻ kinh ngạc không thôi, đồng thời tâm cũng có một ít may mắn.
- May mắn, may mắn là vừa rồi ta đã không động thủ với hắn, nếu không thì hậu quả không thể lường trước được.
Dư Quái mịt mờ nuốt một hơi khí lạnh, hắn vẫn còn ở trong thành quyết chiến, cảm thụ khí tức cuồng bạo nóng rực từ đỉnh Tử Cấm kia truyền xuống, trong tích tắc hắn liền minh bạch chênh lệch giữa mình và thiếu niên áo xanh kia.
- Tần Phàm, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng thua như vậy.
Mà trên quảng trường Thần Điện, Thái Hiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, nắm đấm buông lỏng nãy giờ của hắn đã nắm chặt trở lại.
Hắn vẫn còn chờ mong.
Chờ mong Tần Phàm sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
- Tần Phàm, ngươi có thể làm được.
Thái Hiên nhìn thân ảnh màu xanh trên màn sáng chói mắt kia, càng thêm tin tưởng vững chắc Tần Phàm sẽ lại sáng tạo nên một kỳ tích vĩ đại.
Mà trên gác cao Thần Điện, ba gã trưởng lão, kể cả Khuông trưởng lão trong đó nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút động dung, bọn hắn nhìn chăm chú lên đài quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm, lực chú ý đặt lên người thiếu niên áo xanh kia.
Mặc dù bọn hắn biết Tần Phàm tinh thông võ kỹ phi hành nhưng không nghĩ khi thi triển ra lại bộc phát một cỗ năng lượng cuồng bạo như vậy.
- Cái này... Ta như thế nào càm thấy không giống như võ kỹ phi hành.
Dương trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh màu xanh kia, không nhịn được kinh ngạc nói.
- Quả thật không giống, sau lưng Tần Phàm là một đôi cánh, càng nhìn càng giống như là một thể thống nhất với Tần Phàm, giống như là một bộ phận thân thể hắn vậy. Hơn nữa năng lượng nó bộc phát ra cũng quá mạnh a.
Kim Thượng cũng nhìn chằm chằm vào Tần Phàm, đánh giá nói.
- Ta vốn cảm thấy trong cơ thể Tần Phàm này có một cỗ năng lượng vô cùng cường đại, nhưng không thể tưởng được là cái này...
So với hai người Kim Thượng và Dương trưởng lão thì Khuông trưởng lão tựa hồ biết được nhiều hơn, lúc này hắn cũng hít một hơi khí lạnh, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
So với tưởng tượng của hắn thì biểu hiện của Tần Phàm mạnh hơn không ít.
Mà trên nhã các thần bí, tám vị Thánh Tôn lúc này đang liếc nhìn nhau, thanh âm hư vô mờ mịt thần bí quanh quẩn trong phòng nhưng không lọt ra ngoài chút nào.
- Quả nhiên là cái này.
- Xem ra Tần Phàm này thật sự có đại cơ duyên.
- Có lẽ hắn thật sự là thần tuyển.
- Càn, ngươi làm rất khá.
...
Trên đỉnh Tử Cấm, chiến đài, hai đạo thân ảnh một xanh một trắng đang đứng ngạo nghễ ở đó.
- Dịch Khuyết sư huynh, đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình nhưng xin lỗi, ngôi vị quán quân Thiên Tài Chiến lần này phải thuộc về ta.
Lúc này, Tần Phàm uy phong lẫm lẫm, thậm chí tư thái có chút ở trên nhìn xuống nói với đối phương, khẩu khí có chút khí phách.
Ba năm sau Thiên Tài Chiến sẽ lại tái tổ chức, nhưng khi đó hắn cũng không biết mình có còn ở lại thánh địa Chân Vũ hay không nữa.
Thanh âm vô cùng khí phách này truyền đến quảng trường Thần Điện, lập tức khiến hào khí trên quảng trường như sôi trào lên. Những người có quan hệ với Tần Phàm đều hô "Tần Phàm" không ngớt. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Càn Minh đều hoàn toàn đè bẹp những người ủng hộ Dịch Khuyết trong khoảng thời gian ngắn.
- Tần Phàm, ngươi thật sự là khiến ta quá kinh ngạc. Ta thừa nhận ta đã nhìn lầm ngươi rồi, thật không ngờ trong tình huống như vậy mà vẫn có thể thoát khỏi Long Trói của ta!
Mà lúc này, trên chiến đài, Dịch Khuyết chỉ mở miệng, lành lạnh nói. Sau khi khiếp sợ một lát thì hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh không sợ hãi trên mặt.
- Dịch Khuyết học trưởng quá khen rồi.
Tần Phàm ngạo nghễ đứng đó, triển khai đôi cánh Chu Tước, năng lượng màu đỏ cuồng bạo lượn lờ quanh thân, vô cùng hùng hồn. Giờ khắc này hắn như một Chiến Thần bách chiến bách thắng.
Lúc này, hắn mượn uy năng ma chủng, thậm chí đè nén hoàn toàn khí thế áp bách tiếp cận Võ Tôn của Dịch Khuyết.
- Ngươi rất mạnh, bất quá...
Dịch Khuyết thu trường kiếm lại, một đạo hàn quang từ sâu trong đôi mắt hắn bắn ra, chiếu thẳng về phía Tần Phàm đang đứng ngạo nghễ ở phía đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.