Chương 722: Phản ứng của Kiền Kinh Tần gia. (2)
Hỏa Thụ
31/03/2014
Chẳng qua hiện tại gia tộc rơi vào trong nguy cấp, hắn biết mình không thể tiếp tục từ chối.
- Có đại trưởng lão ra tay vậy khẳng định sẽ không sơ hở. Lần này Tần Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghe được lão giả đáp ứng, các trưởng lão đang ngồi đều thở phào một hơi nói.
Hiện giờ Tần Thiên Hoành đã là cửu cấp võ tôn cường giả, cách võ thánh cảnh giới chỉ còn một bước mà thôi, lúc còn trẻ từng có uy danh không nhỏ trên Vũ Thiên đại lục, nhưng sau đó bị tình vây khốn, luôn buồn bực không vui quay về Kiền Kinh Tần gia, đã hơn hai mươi năm không hề đi ra ngoài.
- Thiên Hoành, ngươi ra tay thì ta yên tâm.
Kiền Kinh Tần gia gia chủ Tần Thịnh gật đầu nói, hắn biết rõ thực lực của đại trưởng lão không kém mình bao nhiêu, cho dù Tần Phàm có thêm nhiều kỹ năng cũng khó làm đối thủ.
- Có biết vị trí chuẩn xác của Tần Phàm không?
Tần Thiên Hoành mở miệng hỏi.
- Vốn nghe nói Tần Phàm xuất hiện trong Hắc Hỏa Thành của Kiền Khôn Đới, nhưng theo tình báo biểu hiện hắn giết chết Phong Thiên Hùng xong thì ngày hôm sau đã rời đi. Mặt khác căn cứ theo giám sát của chúng ta đối với Nam Phong Tần gia, ta biết thủ hạ của Tần Phàm chính là Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, từng góp nhặt rất nhiều tài liệu về sơn cốc thần bí giữa Đại Ly quốc cùng Đại Chấn quốc, cho nên ta phỏng đoán lần này Tần Phàm rời khỏi Nam Phong Thành là vì đến địa phương kia.
Tần Thịnh ngẫm nghĩ nói:
- Ta xem qua bản đồ, Tần Phàm xuất phát từ Kiền Khôn Đới, như vậy hắn sẽ đi ngang qua Đại Khôn quốc, tiếp tục đi qua Đại Cấn quốc, sau đó xuyên qua Đại Ly quốc cuối cùng mới đi tới sơn cốc thần bí kia.
- Được, ta lập tức xuất phát, ta sẽ mau chóng đuổi kịp hắn.
Tần Thiên Hoành trầm giọng nói, vung tay áo, sau đó trực tiếp rời khỏi nội đường tộc vụ Kiền Kinh Tần gia.
- Hiện giờ ta đang đập vào võ thánh cảnh giới, nếu có thể thành công đột phá, ta cũng sẽ đến sơn cốc thần bí kia một chuyến, nếu Thiên Hoành ngươi thành công giết chết Tần Phàm hoặc là trước khi hắn đi tới sơn cốc thần bí mà còn chưa đuổi kịp hắn, ngươi có thể hội họp với ta tại đó.
Tần Thịnh nhìn theo bóng lưng Tần Thiên Hoành bổ sung.
Ngay trong lúc Kiền Kinh Tần gia đang thương lượng cách đối phó Tần Phàm, Tần Phàm đang cùng Phương Tiểu Tình đi tới Đại Khôn quốc.
Đây là ngày thứ năm hắn rời khỏi Hắc Hỏa Thành, trên đường hắn cùng Phương Tiểu Tình luôn dùng tốc độ cực nhanh đi về hướng Đại Khôn quốc, cho dù đi ngang qua ít đại thành hắn cũng không lưu lại.
Nhưng lúc hắn rời đi Hắc Hỏa Thành, hắn cố ý bại lộ hành tung của mình, như vậy ít nhất làm cho Kiền Kinh Tần gia biết hắn đã rời khỏi Hắc Hỏa Thành, sẽ không đến làm phiền Cổ gia.
Tính tình Tần Phàm vốn là như vậy, tình nguyện làm cho mình gặp nguy hiểm cũng không muốn lưu nguy hiểm cho người bên cạnh mình.
Lúc sắp chia tay, Cổ Thanh Tuyết còn đưa thật nhiều linh dược cho Tần Phàm, mà Tần Phàm cũng đáp lễ không ít đan dược. Đối với Cổ Thanh Tuyết, Tần Phàm rất có hảo cảm, nhưng chỉ là tình cảm tương tự như tỷ đệ, khác hẳn tình cảm giữa hắn cùng Tần Li.
Ngay chạng vạng ngày thứ năm, trong lòng Tần Phàm chợt hiện lên cảm giác bất an, loại cảm giác này mãnh liệt tới mức làm trong lòng hắn vô cùng buồn bực.
- Đây là có chuyện gì?
Nhìn đại bình nguyên hoang vắng khắp bốn phía, Tần Phàm không khỏi cau chặt mày:
- Cho dù Kiền Kinh Tần gia đã biết hành tung của ta, nhưng cũng không thể đuổi tới nhanh như vậy!
Bình nguyên hoang vắng, dưới hoàng hôn, không có được bao nhiêu sinh khí.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi qua, tung lên chút lá khô vàng, phát ra thanh âm sàn sạt, có vài con quạ bay qua trên bầu trời, tiếng kêu chói tai càng làm lòng người âm thầm khó chịu.
Bình nguyên hoang vắng này còn được gọi là Kiền Khôn bình nguyên, diện tích thật lớn, bên trên có thật nhiều thành thị được xây dựng khắp nơi.
Hiện tại vị trí của Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình khắp ngàn dặm chung quanh đều không có thành thị, chỉ thấy ngoài mười dặm có một ngọn núi lớn mà thôi. Bởi vì Phương Tiểu Tình cảm giác đã mệt mỏi, cho nên trực tiếp nghỉ ngơi ngay tại chỗ, không tiếp tục chạy đi.
Lúc này trước mặt Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đã đốt một đống lửa, hai người đang chuẩn bị bữa tối, Tần Phàm tính toán luyện tập tài nấu nướng của mình một chút, nhưng loại cảm giác bất an từ trong lòng truyền tới làm cho hắn không cách nào bình tĩnh trở lại.
- Ta rời khỏi Hắc Hỏa Thành mới năm ngày thời gian, thời gian này phỏng chừng vừa đủ đem tin tức ta xuất hiện tại Kiền Khôn Đới tới Kiền Kinh, bọn hắn dù muốn đuổi theo ta ít nhất của phải vài ngày, cho nên không thể nào là bọn hắn…Chẳng lẽ là người của Thần Mộc Thành Mộc gia?
Tần Phàm ném cây củi vào trong đống lửa, vừa nhìn ngọn lửa thiêu đốt vừa thầm nghĩ trong lòng.
Kiền Kinh Tần gia chỉ nhắm vào Tần Phàm, mà Thần Mộc Thành Mộc gia thì chú ý tới Phương Tiểu Tình.
Tần Phàm nhớ rõ trên đường đi tới Hắc Hỏa Thành cũng từng cảm nhận được loại cảm giác bất an này, đó là bởi vì nguyên nhân Bạch Thủ Kim Quan Ưng đi theo Phương Tiểu Tình, hiện tại Bạch Thủ Kim Quan Ưng không có tại đây, vậy nỗi bất an lại phát ra từ nơi nào?
Hắn có chút mê hoặc khó hiểu.
- Chẳng lẽ là cảm giác của ta làm lỗi sao?
Tần Phàm nhíu mày, loại cảm giác này của hắn dự báo nguy hiểm, là một loại trực giác võ đạo, theo cảnh giới của hắn tăng lên cùng thông hiểu ma chủng càng ngày càng sâu, loại trực giác này càng ngày càng chuẩn xác, rất ít khi nào lầm lỗi.
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Phương Tiểu Tình đang gẩy gẩy đống lửa, thấy vẻ mặt khác thường của Tần Phàm, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Tiểu Tình, ngày đó đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng đi theo muội hiện tại nó đã bay đi đâu?
Tần Phàm nghe Phương Tiểu Tình hỏi, liền ngẩng đầu nhìn nàng hỏi ngược lại.
- Tần Phàm ca ca nói tiểu Chiêu sao? Muội dặn nó đừng đi theo, nhưng nó cũng không muốn tách rời muội, cho nên muội dặn nó bay ngược theo hướng chúng ta đi chừng mười ngày, sau đó mới bay đi Đại Khôn quốc.
Phương Tiểu Tình nghĩ nghĩ nói.
- Bay ngược phương hướng mười ngày?
Tần Phàm bắt đầu suy tư, nói tiếp:
- Bay ngược về cũng phải thêm mười ngày, chúng ta chia tay với nó gần Hắc Hỏa Thành, hiện tại vừa lúc đi qua hai mươi ngày, vậy thì lúc này Bạch Thủ Kim Quan Ưng hẳn là còn ở bên Hắc Hỏa Thành, cách chúng ta vài ngày lộ trình mới phải.
- Phải, muội có thể cảm giác được hiện tại tiểu Chiêu còn cách muội rất xa.
Phương Tiểu Tình gật đầu nói.
- Muội có thể cảm ứng được khoảng cách cùng Bạch Thủ Kim Quan Ưng sao?
Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.
- Muội từng sống chung với Bạch Thủ Kim Quan Ưng thời gian rất lâu, vì vậy đều có thể cảm ứng được khí tức lẫn nhau, cho nên sau khi muội rời khỏi Mộc gia nó vẫn có thể đuổi theo được.
Phương Tiểu Tình gật đầu nói:
- Hiện tại tiểu Chiêu còn cách chúng ta chừng ngàn dặm.
- Vậy loại cảm giác kia là chuyện gì xảy ra?
Nghe được câu trả lời của Phương Tiểu Tình, Tần Phàm nghi hoặc, lúc trước cường giả Mộc gia đuổi theo Bạch Thủ Kim Quan Ưng, không nên đuổi theo bọn họ mới phải.
- Có đại trưởng lão ra tay vậy khẳng định sẽ không sơ hở. Lần này Tần Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghe được lão giả đáp ứng, các trưởng lão đang ngồi đều thở phào một hơi nói.
Hiện giờ Tần Thiên Hoành đã là cửu cấp võ tôn cường giả, cách võ thánh cảnh giới chỉ còn một bước mà thôi, lúc còn trẻ từng có uy danh không nhỏ trên Vũ Thiên đại lục, nhưng sau đó bị tình vây khốn, luôn buồn bực không vui quay về Kiền Kinh Tần gia, đã hơn hai mươi năm không hề đi ra ngoài.
- Thiên Hoành, ngươi ra tay thì ta yên tâm.
Kiền Kinh Tần gia gia chủ Tần Thịnh gật đầu nói, hắn biết rõ thực lực của đại trưởng lão không kém mình bao nhiêu, cho dù Tần Phàm có thêm nhiều kỹ năng cũng khó làm đối thủ.
- Có biết vị trí chuẩn xác của Tần Phàm không?
Tần Thiên Hoành mở miệng hỏi.
- Vốn nghe nói Tần Phàm xuất hiện trong Hắc Hỏa Thành của Kiền Khôn Đới, nhưng theo tình báo biểu hiện hắn giết chết Phong Thiên Hùng xong thì ngày hôm sau đã rời đi. Mặt khác căn cứ theo giám sát của chúng ta đối với Nam Phong Tần gia, ta biết thủ hạ của Tần Phàm chính là Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, từng góp nhặt rất nhiều tài liệu về sơn cốc thần bí giữa Đại Ly quốc cùng Đại Chấn quốc, cho nên ta phỏng đoán lần này Tần Phàm rời khỏi Nam Phong Thành là vì đến địa phương kia.
Tần Thịnh ngẫm nghĩ nói:
- Ta xem qua bản đồ, Tần Phàm xuất phát từ Kiền Khôn Đới, như vậy hắn sẽ đi ngang qua Đại Khôn quốc, tiếp tục đi qua Đại Cấn quốc, sau đó xuyên qua Đại Ly quốc cuối cùng mới đi tới sơn cốc thần bí kia.
- Được, ta lập tức xuất phát, ta sẽ mau chóng đuổi kịp hắn.
Tần Thiên Hoành trầm giọng nói, vung tay áo, sau đó trực tiếp rời khỏi nội đường tộc vụ Kiền Kinh Tần gia.
- Hiện giờ ta đang đập vào võ thánh cảnh giới, nếu có thể thành công đột phá, ta cũng sẽ đến sơn cốc thần bí kia một chuyến, nếu Thiên Hoành ngươi thành công giết chết Tần Phàm hoặc là trước khi hắn đi tới sơn cốc thần bí mà còn chưa đuổi kịp hắn, ngươi có thể hội họp với ta tại đó.
Tần Thịnh nhìn theo bóng lưng Tần Thiên Hoành bổ sung.
Ngay trong lúc Kiền Kinh Tần gia đang thương lượng cách đối phó Tần Phàm, Tần Phàm đang cùng Phương Tiểu Tình đi tới Đại Khôn quốc.
Đây là ngày thứ năm hắn rời khỏi Hắc Hỏa Thành, trên đường hắn cùng Phương Tiểu Tình luôn dùng tốc độ cực nhanh đi về hướng Đại Khôn quốc, cho dù đi ngang qua ít đại thành hắn cũng không lưu lại.
Nhưng lúc hắn rời đi Hắc Hỏa Thành, hắn cố ý bại lộ hành tung của mình, như vậy ít nhất làm cho Kiền Kinh Tần gia biết hắn đã rời khỏi Hắc Hỏa Thành, sẽ không đến làm phiền Cổ gia.
Tính tình Tần Phàm vốn là như vậy, tình nguyện làm cho mình gặp nguy hiểm cũng không muốn lưu nguy hiểm cho người bên cạnh mình.
Lúc sắp chia tay, Cổ Thanh Tuyết còn đưa thật nhiều linh dược cho Tần Phàm, mà Tần Phàm cũng đáp lễ không ít đan dược. Đối với Cổ Thanh Tuyết, Tần Phàm rất có hảo cảm, nhưng chỉ là tình cảm tương tự như tỷ đệ, khác hẳn tình cảm giữa hắn cùng Tần Li.
Ngay chạng vạng ngày thứ năm, trong lòng Tần Phàm chợt hiện lên cảm giác bất an, loại cảm giác này mãnh liệt tới mức làm trong lòng hắn vô cùng buồn bực.
- Đây là có chuyện gì?
Nhìn đại bình nguyên hoang vắng khắp bốn phía, Tần Phàm không khỏi cau chặt mày:
- Cho dù Kiền Kinh Tần gia đã biết hành tung của ta, nhưng cũng không thể đuổi tới nhanh như vậy!
Bình nguyên hoang vắng, dưới hoàng hôn, không có được bao nhiêu sinh khí.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi qua, tung lên chút lá khô vàng, phát ra thanh âm sàn sạt, có vài con quạ bay qua trên bầu trời, tiếng kêu chói tai càng làm lòng người âm thầm khó chịu.
Bình nguyên hoang vắng này còn được gọi là Kiền Khôn bình nguyên, diện tích thật lớn, bên trên có thật nhiều thành thị được xây dựng khắp nơi.
Hiện tại vị trí của Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình khắp ngàn dặm chung quanh đều không có thành thị, chỉ thấy ngoài mười dặm có một ngọn núi lớn mà thôi. Bởi vì Phương Tiểu Tình cảm giác đã mệt mỏi, cho nên trực tiếp nghỉ ngơi ngay tại chỗ, không tiếp tục chạy đi.
Lúc này trước mặt Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đã đốt một đống lửa, hai người đang chuẩn bị bữa tối, Tần Phàm tính toán luyện tập tài nấu nướng của mình một chút, nhưng loại cảm giác bất an từ trong lòng truyền tới làm cho hắn không cách nào bình tĩnh trở lại.
- Ta rời khỏi Hắc Hỏa Thành mới năm ngày thời gian, thời gian này phỏng chừng vừa đủ đem tin tức ta xuất hiện tại Kiền Khôn Đới tới Kiền Kinh, bọn hắn dù muốn đuổi theo ta ít nhất của phải vài ngày, cho nên không thể nào là bọn hắn…Chẳng lẽ là người của Thần Mộc Thành Mộc gia?
Tần Phàm ném cây củi vào trong đống lửa, vừa nhìn ngọn lửa thiêu đốt vừa thầm nghĩ trong lòng.
Kiền Kinh Tần gia chỉ nhắm vào Tần Phàm, mà Thần Mộc Thành Mộc gia thì chú ý tới Phương Tiểu Tình.
Tần Phàm nhớ rõ trên đường đi tới Hắc Hỏa Thành cũng từng cảm nhận được loại cảm giác bất an này, đó là bởi vì nguyên nhân Bạch Thủ Kim Quan Ưng đi theo Phương Tiểu Tình, hiện tại Bạch Thủ Kim Quan Ưng không có tại đây, vậy nỗi bất an lại phát ra từ nơi nào?
Hắn có chút mê hoặc khó hiểu.
- Chẳng lẽ là cảm giác của ta làm lỗi sao?
Tần Phàm nhíu mày, loại cảm giác này của hắn dự báo nguy hiểm, là một loại trực giác võ đạo, theo cảnh giới của hắn tăng lên cùng thông hiểu ma chủng càng ngày càng sâu, loại trực giác này càng ngày càng chuẩn xác, rất ít khi nào lầm lỗi.
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Phương Tiểu Tình đang gẩy gẩy đống lửa, thấy vẻ mặt khác thường của Tần Phàm, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Tiểu Tình, ngày đó đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng đi theo muội hiện tại nó đã bay đi đâu?
Tần Phàm nghe Phương Tiểu Tình hỏi, liền ngẩng đầu nhìn nàng hỏi ngược lại.
- Tần Phàm ca ca nói tiểu Chiêu sao? Muội dặn nó đừng đi theo, nhưng nó cũng không muốn tách rời muội, cho nên muội dặn nó bay ngược theo hướng chúng ta đi chừng mười ngày, sau đó mới bay đi Đại Khôn quốc.
Phương Tiểu Tình nghĩ nghĩ nói.
- Bay ngược phương hướng mười ngày?
Tần Phàm bắt đầu suy tư, nói tiếp:
- Bay ngược về cũng phải thêm mười ngày, chúng ta chia tay với nó gần Hắc Hỏa Thành, hiện tại vừa lúc đi qua hai mươi ngày, vậy thì lúc này Bạch Thủ Kim Quan Ưng hẳn là còn ở bên Hắc Hỏa Thành, cách chúng ta vài ngày lộ trình mới phải.
- Phải, muội có thể cảm giác được hiện tại tiểu Chiêu còn cách muội rất xa.
Phương Tiểu Tình gật đầu nói.
- Muội có thể cảm ứng được khoảng cách cùng Bạch Thủ Kim Quan Ưng sao?
Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.
- Muội từng sống chung với Bạch Thủ Kim Quan Ưng thời gian rất lâu, vì vậy đều có thể cảm ứng được khí tức lẫn nhau, cho nên sau khi muội rời khỏi Mộc gia nó vẫn có thể đuổi theo được.
Phương Tiểu Tình gật đầu nói:
- Hiện tại tiểu Chiêu còn cách chúng ta chừng ngàn dặm.
- Vậy loại cảm giác kia là chuyện gì xảy ra?
Nghe được câu trả lời của Phương Tiểu Tình, Tần Phàm nghi hoặc, lúc trước cường giả Mộc gia đuổi theo Bạch Thủ Kim Quan Ưng, không nên đuổi theo bọn họ mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.