Đan Vũ Càn Khôn

Chương 592: Qua sông. (2)

Hỏa Thụ

26/03/2014

Đủ loại Thiên Địa quy tắc huyền ảo trùng kích tới, để cho Tần Phàm cảm thấy tựa hồ có chút khó có thể tiêu hóa.

Về phần Bỉ Ngạn của Thiên Cơ Hà kia, lại như cũ ngay cả bóng dáng cũng còn không thấy được, chung quanh vẫn là một mảnh sương mù, chỉ có thần niệm của Tần Phàm biến thành một chiếc thuyền cô đơn, nhưng tựa hồ cũng nhiều thêm một ít mê mang.

Tháng thứ hai cũng đi qua, vào lúc này Tần Phàm đã cảm thấy lâu thuyền sắt thép do thần niệm biến thành mãnh liệt lắc lư, sóng biển bốn phía quay cuồng, không ngừng trùng kích lấy thân thuyền, thậm chí Tần Phàm ẩn ẩn chứng kiến ở bốn phía xuất hiện một ít quái thú cực lớn trên biển.

Tần Phàm biết rõ những quái vật biển này, kỳ thật chỉ là ngăn trở võ đạo mà võ giả gặp được, võ đạo chi lộ chưa từng có thuận buồm xuôi gió, thậm chí không trải qua nhiều lần sinh tử hiểm cảnh thì không thể đến đỉnh phong, nếu như muốn trở thành cường giả, nhất định phải trải qua muôn vàn khó khăn.

Thuyền động, nhưng trong nội tâm Tần Phàm lại bình tĩnh, đối mặt hải quái từ bốn phương tám hướng vây tới kia, hắn không sợ không lo, sau đó lợi dụng ý chí bản thân hóa thành cự đao, vô cùng Bá Đạo, chém giết tất cả khó dễ.

Tháng thứ ba cũng đi qua, ngày hôm nay, lâu thuyền sắt thép do thần niệm của Tần Phàm biến thành tựa hồ chạy đã đến một mảnh khu vực mới, vào lúc này, trong tầm mắt vậy mà sương mù tận không, trước mắt một mảnh rõ ràng như vẽ.

Mà phóng nhãn nhìn lại, ở phương xa đằng kia, dãy núi thảo nguyên, đại địa nối thành một mảnh, cuối cùng cho đến cuối tầm mắt, một cung điện phong cách cổ xưa cao lớn làm cho người kinh hãi, đứng sững ở trong đó, nguy nga hướng lên trời, cao vút trong mây.

- Cái này là Thiên Cơ Hà Bỉ Ngạn rồi sao? Bên kia là lãnh địa thuộc về Võ Tôn sao?

Thấy vậy, trong lòng Tần Phàm không khỏi vui vẻ, ba tháng thời gian ở bên trong Thiên Cơ Hà mờ mịt, hôm nay, rốt cục nhìn thấy Bỉ Ngạn rồi.

Tần Phàm vội vàng chỉ huy lâu thuyền sắt thép do thần niệm biến thành hướng về khu vực Bỉ Ngạn kia chạy đi.

Nhưng mà, chạy được rất lâu, lại như thế nào cũng với không tới bờ sông kia, tựa hồ hắn như một mực đều dậm chân tại chỗ.

Tần Phàm mê mang rồi.

Cũng vào lúc này, cảnh sắc chung quanh biến hóa lần nữa, bốn phía trước mắt trở nên Vân Hải mịt mù, hoa tươi phiêu hương, trong mông lung mơ hồ có thể trông thấy Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, hết thảy tựa như ảo mộng, như là ở trong tiên cảnh.

Vàng bạc tài bảo vô số, Tinh Nguyệt sáng chói, núi sông cảnh đẹp, đẹp không sao tả xiết, thậm chí còn có thể chứng kiến một ít bóng hình xinh đẹp uyển chuyển vô cùng, ở các nơi trong tiên cảnh nhẹ nhàng nhảy múa.

Ở chỗ này, tất cả đều là sự tình nhân gian mỹ hảo.

Đối với tiên cảnh này, Tần Phàm cũng không khỏi được có chút lưu luyến. Thần niệm chi thuyền, chậm rãi chạy vào trong đó, đắm chìm trong đó, thưởng thức cảnh đẹp làm say lòng người kia.



Chạy ở trong tiên cảnh này, kỳ thật Tần Phàm đã biết rõ tại đây có khả năng còn không phải Bỉ Ngạn, bất quá hắn cho rằng một mực đều trên đường, tuy cũng nghĩ qua vì cái gì mình còn không có đi qua khu vực này, nhưng bản thân hắn tựa hồ cũng có chút lưu luyến.

Lại đi qua hơn một tháng, lâu thuyền sắt thép do thần niệm biến thành của Tần Phàm đã tiến vào Thiên Cơ Hà bốn tháng.

Ngày hôm nay.

- Không đúng! Đây không phải là thật!

Trong đầu Tần Phàm đột nhiên giật mình một cái.

Vào lúc này hắn chợt nhớ tới thời điểm hắn mới vừa tiến vào Chân Vũ Thánh Địa, từng gặp qua những tràng cảnh tương tự như thế này, khi đó Đại Càn quốc Chân Vũ Thánh Điện Đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh kia từng nói qua:

- Cũng thực cũng giả, ngươi cảm thấy sự, như vậy là thật, ngươi cảm thấy là giả, cái kia chính là giả.

Lần này đại địa cung điện, nhân gian tiên cảnh đều là chân thật tồn tại, nhưng mà nó cũng không ở trước mắt.

- Hết thảy đều là ảo ảnh mà thôi.

Tần Phàm nhất niệm hiểu rõ, tiên cảnh bốn phía liền lập tức tán đi, trước mắt cũng lập tức khôi phục một mảnh trắng xoá, sương mù che chắn, ngoại trừ sóng biển, không thấy bất kỳ vật gì.

Tâm tình của Tần Phàm tựa hồ cũng tĩnh đi một tí.

Nhưng mà, ở bên trong khu vực này cũng tiếp tục chạy được rất lâu, ở chỗ này Tần Phàm giống như bỗng nhiên bị mất phương hướng, hắn thậm chí hoàn toàn không biết thời gian đi qua, thời gian dần qua, hắn lộ ra càng thêm mê mang.

Trên thực tế, đây đã là tháng thứ năm từ khi Tần Phàm tiến vào Thiên Cơ Hà, tăng thêm thần niệm hóa thuyền trước một tháng, nói cách khác hắn tiến vào Thiên Cơ Đỉnh này cũng không sai biệt lắm có nửa năm thời gian rồi.

- Bỉ Ngạn đến tột cùng ở nơi nào? Có còn xa lắm không?

Bỗng nhiên Tần Phàm tự vấn lòng, một cảm giác tuyệt vọng vô tận tràn ngập bên trong thần niệm của hắn.

- Chẳng lẽ quay đầu lại mới là bờ?

- Chẳng lẽ ta không thể trở thành Võ Tôn sao?



Đủ loại cảm xúc mặt trái không ngừng đánh vào lâu thuyền sắt thép do thần niệm biến thành của Tần Phàm, lại để cho lâu thuyền sắt thép do thần niệm biến thành của hắn vào lúc này tựa hồ muốn giải hưu .

Loại trạng thái này giằng co một thời gian ngắn.

- Không, ta nhất định có thể trở thành Võ Tôn, hơn nữa ta còn muốn đạp vào võ đạo đỉnh phong!

Ở một ngày nào đó, bỗng nhiên Tần Phàm như tỉnh ngộ lại, đáy lòng phát ra một tiếng hò hét vô cùng kiên định.

Cũng vào lúc này, đủ loại Thiên Địa huyền bí cùng võ đạo quy tắc hiện ra trong đầu của hắn, thần niệm chi thuyền kia thật giống như đã nhận được thần quang gia trì, trở nên càng thêm vững chắc .

- Phá cho ta!

Sau đó tinh thần ý chí của Tần Phàm trực tiếp ngưng tụ thành một thanh thần đao, đỉnh thiên lập địa, sương trắng vô biên vô hạn ở trước mặt kia, đem hết toàn lực, một đao chém ra!

Ầm ầm…

Thiên Địa vào lúc này chấn động, mây mù bốn phía rất nhanh cuồn cuộn, sau đó rất nhanh tán loạn, ở trong nháy mắt Thiên Địa bỗng nhiên trở nên thanh minh, mà Võ Tôn Bỉ Ngạn kia bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước.

- Có người vượt qua Thiên Cơ Hà rồi.

- Là có người muốn đột phá đến Võ Tôn sao?

- Đích thật là có người vượt qua Thiên Cơ Hà rồi, sẽ là ai chứ?

- Còn sẽ là ai? Nhất định là Dịch Khuyết rồi! Dịch Khuyết kia ở thời điểm Thiên Tài Chiến phục dụng Nghĩ Tôn Đan, hiện tại đã qua nửa năm, hơn nữa hắn cũng đã trở thành Luyện Đan Sư, ở trong Thiên Cơ Đỉnh cũng không nhiều lưu luyến lắm rồi, là thời điểm trở thành Võ Tôn đi ra ngoài rồi.

- Ân, có lẽ là Dịch Khuyết, hắn đã ở trong Thiên Cơ Đỉnh hơn năm năm thời gian, dùng thiên phú của hắn, lại phục dụng Nghĩ Tôn Đan, vượt qua Thiên Cơ Hà có lẽ không có bất cứ vấn đề gì.

- Ai, chỉ là không biết ta phải lúc nào mới có thể vượt qua Thiên Cơ Hà này, ta đã mất phương hướng mấy lần...

Theo một tiếng chấn động đặc thù huyền bí kia truyền đến, bên trong Thiên Cơ Đỉnh ngoại trừ những tu luyện giả đang tu luyện khẩn yếu kia, những người khác không khỏi hướng về một phương hướng nhìn lại, mỗi lần có người vượt qua Thiên Cơ Hà, bọn hắn đều nhận thấy cảm giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook