Chương 1191: Tần Quan ra tay!
Hỏa Thụ
07/05/2014
Bọn hắn không thể nào tưởng tượng được, Tần Phàm lại có thể tiếp tục thi triển một chiêu mạnh mẽ nữa như vậy. Chiêu sau lại càng mạnh hơn chiêu
trước.
Trên thực tế, một chiêu như vậy cho dù hai người bọn họ cũng không có lòng tin có thể tiếp được. Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy rằng hai người hợp lực cũng chưa cắc đã đỡ được.
Lần này Ô Tàng chết chắc!
Cho dù vũ khí phòng ngự của hắn có mạnh như lúc ban đầu đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi một kích này.
Đây là cách nghĩ trong lòng bọn họ, có kinh ngạc cũng có kinh hỉ.
- Cái này liệu có phải đã đến cực hạn của hắn rồi hay không?
Đồng thời, trong lòng hai người đều cảm thấy hiếu kỳ và chờ mong.
Tuy nhiên hai người lại cảm thấy cái khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Tần Phàm đã có thể xuất ra một chiêu nghịch thiên như vậy, thậm chí có thể so sánh được với Võ Thánh cửu cấp. Dựa theo lẽ thường thì không thể nào cường thịnh hơn được nữa. Nhưng nghĩ đến bốn chữ "Kỳ Tích Chi Tử" bọn hắn vẫn không nhìn được mong chờ kỳ tích xuất hiện một lần nữa.
Mà trên bầu trời, vào thời điểm này, thân là Võ Thánh bát cấp, lại có được vũ khí phòng ngự mà có thêm chút tự tin. Ô Tàng nhìn ánh đao hàng lâm trước mặt mà sợ hãi há hốc mồm.
Tần Phàm thực sự còn có một chiêu cường đại hơn nữa.
Sau khi đón nhận Địa Đao của Tần Phàm, hắn tưởng rằng đó đã là chiêu mạnh nhất. Nhưng lần này Tần Phàm lại tiếp tục thi triển ra một chiêu Thiên Đao tuyệt mệnh. Chỉ nhìn khí thế thôi thì uy lực của nó so với Địa Đao, chỉ sợ phải cường đại hơn gấp mười lần.
- Không được, ta không thể trụ được!
Ô Tàng e sợ, vừa rồi Địa Đao đã suýt chút nữa chém chết hắn, may mắn vì hắn có vũ khí phòng ngự hộ thân nên mới tránh được một kiếp, giữ được một mạng. Lúc này, Thiên Đao mạnh hơn gấp mười lần, hắn làm sao chụi đựng được cơ chứ?
Hắn hối hận, hối hận vì sao lại đi tìm Tần Phàm khiêu chiến. Thậm chí hắn còn có chút hối hận khi đứng đối diện với Tần Phàm.
Cũng tại lúc này, hắn liếc nhìn Tần Quan ở đằng xa. Hắn thấy sắc mặt của Tần Quan vô cùng bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt theo dõi trận chiến, cũng không có lên tiếng nửa câu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ánh đao kia càng ngày càng gần Ô Tàng, tại thời điểm này thậm chí Ô Tàng còn cho hai tay hai chân giấu vào bên trong mai rua.
Nhiệt độ nóng nực truyền xuyên qua cả mai rùa đập vào mặt Ô Tàng, xâm nhập vào trong thân thể, cốt tủy của hắn, khiến cho tinh thần Ô Tàng rất căng thẳng.
- Ah! Lão phu liều mạng với ngươi!
Thời gian dần qua, đôi mắt hắn càng ngày càng hồng, hắn thúc dục lấy Nguyên Khí toàn thân vào trong mai rùa để phòng ngự. Mà quy tắc lực lượng cũng đều ngưng tụ trong mai rùa.
Sau chiêu này, có thể sống là thắng!
Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã lựa chọn chỉ phòng thủ, chứng tỏ trên tâm lý đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể toàn lực phòng thủ mà thôi.
Nháy mắt sau.
- Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, như vạn lôi oanh động, vang vọng chân trời, vặn dặm đều có thể nghe!
Sau đó ở đằng xa trên không trung, Thiên Đao của Tần Phàm phát ra một loại khí tức hủy diệt hết thảy mọi thứ. Rốt cuộc đao mang đã mãnh liệt đánh lên mai rùa của Ô Tàng.
Vào lúc đó, không khí xung quanh phảng phất giống như đều đã bốc hơi, cả thế giới trong nháy mắt trở nên bất động. Vào lúc này, mọi người đờ đẫn ôm lấy đầu, họ như nghe được một đạo lôi quang bạo tạc trong đầu mình. Sau đó trong thấy đạo quang mang trên bầu trời nháy mắt bắn quét cả bầu trời.
Đồng thời đồ án trên mai rùa của Ô Tàng cũng không ngừng xuất hiện hào quang, tại thời điểm bắt đầu mai rùa cũng đã cường ngạnh đón nhận mấy lần trùng kích vẫn có thể sừng sững không tổn hao gì nhiều.
Nhưng lực lượng Thiên Đao, há chỉ có như thế..
Trùng kích, không ngừng trùng kích.
Ước chừng vài hô hấp sau, đồ án trên mai rùa run lên, bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh. Mà lực lượng của ánh đao kia giống như tìm được chỗ tháo nuiwcs mạnh bạo xông bào.
Rầm rầm rầm oanh!!!
Tiếp theo là từng tiếng bạo tạc nổ tung vang lên lần nữa. Mai rùa trên thân thể Ô Tàng cũng đã vỡ thành vô số mảnh vụn, thậm chí hóa thành bột phấn rơi xuống.
Mà trong một đao này của Tần Phàm còn mang theo quy tắc tiểu thế giới, cho nên phàm là chỗ ánh đao đánh lên thì sẽ bị quy tắc tiểu thế giới thôn phệ, không ngừng phá hư cho đến khi tan vỡ.
Đánh tan hai tầng phòng ngự kiên cố, uy lực của ánh đao vẫn không giảm trực tiếp chém lên người Ô Tàng!
Phốc!
Sau khi vòng phòng ngự bằng quy tắc tiểu thế giới tiêu tán, ánh đao vẫn chưa hoàn toàn đánh lên người Ô Tàng. Sắc mặt hắn lúc này hoàn toàn tái nhợt, thống khổ vô cùng. Hắn phun về phía trước một ngụm máu tươi rồi thân thể như diều đứt dây nhanh chóng bay ngược về sau.
Nhưng đúng lúc này, không gian trước mặt Ô Tàng thoang rung động một phát, sau đó một đạo ảnh xuất hiện trước mặt hắn, vung tay áo lên, một quang thuẫn ngũ sắc cực lớn ngăn chặn lực lượng còn sót lại trên ánh đao, hoàn toàn bảo về Ô Tàng khỏi ánh đao.
Trong không gian lại truyền ra một tiếng nổ lớn, quang thuẫn ngũ sắc kia như một tấm kính vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn. Lúc này ánh đao của Tần Phàm rốt cuộc cũng đã biến mất.
Không gian chấn động, khí lưu hỗn loạn bảo vệ bóng người kia cùng Ô Tàng ở bên trong.
Qua một lúc lâu, bóng người kia cũng hiển lộ trước mắt mọi người. Bóng người này chính là Tần Quan Võ Thánh cửu cấp!
Tần QUan ra tay.
Chúng kiến được thân ảnh kia chính là Tần Quan, mọi người trong Nam Phong thành rốt cuộc cũng từ trong rung động khôi phục lại, trong lòng vô cùng chấn động. Tần Phàm đã xuất ra ba chiêu, Tần Quan nhúng tay điều đó chúng tỏ, nếu Tần Quan không ra tay thì Ô Tàng sẽ chết.
Ước hẹn ba chiêu, Tần Phàm thắng!
Phía dưới từng ánh mắt nhìn Ô Tàng toàn thân đầy máu. Mọi người giương hai mắt nhìn, trong mắt họ đều lộ ra sự sợ hãi, đồng thời hồi tưởng lại một chiêu vừa rồi của Tần Phàm. Bọn hắn không thể nào tin được nhưng không có nghi ngờ.
Đao thứ ba của Tần Phàm đã triệt để đánh bại lực phòng ngự của một cường giả Võ Thánh bát cấp, không ngững thế còn có thể đối chiến với một gã Võ Thánh cửu cấp.
Uy lực của nó cường đại vô cùng.
- Tần Phàm, ta phải thừa nhận rằng ngươi thật sự có chút vượt qua dự đoán của ta.
Thân là một Võ Thánh cửu cấp, một mực tự tin nhưng lúc này Tần Quan cũng phải lúc tùng. Hắn đẩy Ô Tàng về phía đám cường giả Ô gia, giọng nói âm trầm chậm rãi vang vọng bầy trời.
- Cứ như vậy sao?
Chu Tước Dực sau lưng Tần Phàm chậm rãi kích động, dáng người hắn ngạo nghễ đứng trên bầu trời. Tần Phàm một mực bình tĩnh nhìn Tần Quan, nghe Tần Quan nói vậy thì khóe miệng cười lạnh một tiếng nói.
- Hừ! tiểu tạp chủng ngươi không cần đắc ý. Chỉ bằng một chút năng lực ấy, cho dù ngươi có thể nào đi chăng nữa, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết. Tần gia Nam Phong cũng không tránh khỏi kết cục bị tieu diệt.
Chứng kiến bộ dáng vui vẻ của Tần Phàm, sắc mặt Tần Quan trở nên lạnh băng, hắn lạnh lùng nói.
Trên thực tế, một chiêu như vậy cho dù hai người bọn họ cũng không có lòng tin có thể tiếp được. Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy rằng hai người hợp lực cũng chưa cắc đã đỡ được.
Lần này Ô Tàng chết chắc!
Cho dù vũ khí phòng ngự của hắn có mạnh như lúc ban đầu đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi một kích này.
Đây là cách nghĩ trong lòng bọn họ, có kinh ngạc cũng có kinh hỉ.
- Cái này liệu có phải đã đến cực hạn của hắn rồi hay không?
Đồng thời, trong lòng hai người đều cảm thấy hiếu kỳ và chờ mong.
Tuy nhiên hai người lại cảm thấy cái khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Tần Phàm đã có thể xuất ra một chiêu nghịch thiên như vậy, thậm chí có thể so sánh được với Võ Thánh cửu cấp. Dựa theo lẽ thường thì không thể nào cường thịnh hơn được nữa. Nhưng nghĩ đến bốn chữ "Kỳ Tích Chi Tử" bọn hắn vẫn không nhìn được mong chờ kỳ tích xuất hiện một lần nữa.
Mà trên bầu trời, vào thời điểm này, thân là Võ Thánh bát cấp, lại có được vũ khí phòng ngự mà có thêm chút tự tin. Ô Tàng nhìn ánh đao hàng lâm trước mặt mà sợ hãi há hốc mồm.
Tần Phàm thực sự còn có một chiêu cường đại hơn nữa.
Sau khi đón nhận Địa Đao của Tần Phàm, hắn tưởng rằng đó đã là chiêu mạnh nhất. Nhưng lần này Tần Phàm lại tiếp tục thi triển ra một chiêu Thiên Đao tuyệt mệnh. Chỉ nhìn khí thế thôi thì uy lực của nó so với Địa Đao, chỉ sợ phải cường đại hơn gấp mười lần.
- Không được, ta không thể trụ được!
Ô Tàng e sợ, vừa rồi Địa Đao đã suýt chút nữa chém chết hắn, may mắn vì hắn có vũ khí phòng ngự hộ thân nên mới tránh được một kiếp, giữ được một mạng. Lúc này, Thiên Đao mạnh hơn gấp mười lần, hắn làm sao chụi đựng được cơ chứ?
Hắn hối hận, hối hận vì sao lại đi tìm Tần Phàm khiêu chiến. Thậm chí hắn còn có chút hối hận khi đứng đối diện với Tần Phàm.
Cũng tại lúc này, hắn liếc nhìn Tần Quan ở đằng xa. Hắn thấy sắc mặt của Tần Quan vô cùng bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt theo dõi trận chiến, cũng không có lên tiếng nửa câu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ánh đao kia càng ngày càng gần Ô Tàng, tại thời điểm này thậm chí Ô Tàng còn cho hai tay hai chân giấu vào bên trong mai rua.
Nhiệt độ nóng nực truyền xuyên qua cả mai rùa đập vào mặt Ô Tàng, xâm nhập vào trong thân thể, cốt tủy của hắn, khiến cho tinh thần Ô Tàng rất căng thẳng.
- Ah! Lão phu liều mạng với ngươi!
Thời gian dần qua, đôi mắt hắn càng ngày càng hồng, hắn thúc dục lấy Nguyên Khí toàn thân vào trong mai rùa để phòng ngự. Mà quy tắc lực lượng cũng đều ngưng tụ trong mai rùa.
Sau chiêu này, có thể sống là thắng!
Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã lựa chọn chỉ phòng thủ, chứng tỏ trên tâm lý đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể toàn lực phòng thủ mà thôi.
Nháy mắt sau.
- Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, như vạn lôi oanh động, vang vọng chân trời, vặn dặm đều có thể nghe!
Sau đó ở đằng xa trên không trung, Thiên Đao của Tần Phàm phát ra một loại khí tức hủy diệt hết thảy mọi thứ. Rốt cuộc đao mang đã mãnh liệt đánh lên mai rùa của Ô Tàng.
Vào lúc đó, không khí xung quanh phảng phất giống như đều đã bốc hơi, cả thế giới trong nháy mắt trở nên bất động. Vào lúc này, mọi người đờ đẫn ôm lấy đầu, họ như nghe được một đạo lôi quang bạo tạc trong đầu mình. Sau đó trong thấy đạo quang mang trên bầu trời nháy mắt bắn quét cả bầu trời.
Đồng thời đồ án trên mai rùa của Ô Tàng cũng không ngừng xuất hiện hào quang, tại thời điểm bắt đầu mai rùa cũng đã cường ngạnh đón nhận mấy lần trùng kích vẫn có thể sừng sững không tổn hao gì nhiều.
Nhưng lực lượng Thiên Đao, há chỉ có như thế..
Trùng kích, không ngừng trùng kích.
Ước chừng vài hô hấp sau, đồ án trên mai rùa run lên, bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh. Mà lực lượng của ánh đao kia giống như tìm được chỗ tháo nuiwcs mạnh bạo xông bào.
Rầm rầm rầm oanh!!!
Tiếp theo là từng tiếng bạo tạc nổ tung vang lên lần nữa. Mai rùa trên thân thể Ô Tàng cũng đã vỡ thành vô số mảnh vụn, thậm chí hóa thành bột phấn rơi xuống.
Mà trong một đao này của Tần Phàm còn mang theo quy tắc tiểu thế giới, cho nên phàm là chỗ ánh đao đánh lên thì sẽ bị quy tắc tiểu thế giới thôn phệ, không ngừng phá hư cho đến khi tan vỡ.
Đánh tan hai tầng phòng ngự kiên cố, uy lực của ánh đao vẫn không giảm trực tiếp chém lên người Ô Tàng!
Phốc!
Sau khi vòng phòng ngự bằng quy tắc tiểu thế giới tiêu tán, ánh đao vẫn chưa hoàn toàn đánh lên người Ô Tàng. Sắc mặt hắn lúc này hoàn toàn tái nhợt, thống khổ vô cùng. Hắn phun về phía trước một ngụm máu tươi rồi thân thể như diều đứt dây nhanh chóng bay ngược về sau.
Nhưng đúng lúc này, không gian trước mặt Ô Tàng thoang rung động một phát, sau đó một đạo ảnh xuất hiện trước mặt hắn, vung tay áo lên, một quang thuẫn ngũ sắc cực lớn ngăn chặn lực lượng còn sót lại trên ánh đao, hoàn toàn bảo về Ô Tàng khỏi ánh đao.
Trong không gian lại truyền ra một tiếng nổ lớn, quang thuẫn ngũ sắc kia như một tấm kính vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn. Lúc này ánh đao của Tần Phàm rốt cuộc cũng đã biến mất.
Không gian chấn động, khí lưu hỗn loạn bảo vệ bóng người kia cùng Ô Tàng ở bên trong.
Qua một lúc lâu, bóng người kia cũng hiển lộ trước mắt mọi người. Bóng người này chính là Tần Quan Võ Thánh cửu cấp!
Tần QUan ra tay.
Chúng kiến được thân ảnh kia chính là Tần Quan, mọi người trong Nam Phong thành rốt cuộc cũng từ trong rung động khôi phục lại, trong lòng vô cùng chấn động. Tần Phàm đã xuất ra ba chiêu, Tần Quan nhúng tay điều đó chúng tỏ, nếu Tần Quan không ra tay thì Ô Tàng sẽ chết.
Ước hẹn ba chiêu, Tần Phàm thắng!
Phía dưới từng ánh mắt nhìn Ô Tàng toàn thân đầy máu. Mọi người giương hai mắt nhìn, trong mắt họ đều lộ ra sự sợ hãi, đồng thời hồi tưởng lại một chiêu vừa rồi của Tần Phàm. Bọn hắn không thể nào tin được nhưng không có nghi ngờ.
Đao thứ ba của Tần Phàm đã triệt để đánh bại lực phòng ngự của một cường giả Võ Thánh bát cấp, không ngững thế còn có thể đối chiến với một gã Võ Thánh cửu cấp.
Uy lực của nó cường đại vô cùng.
- Tần Phàm, ta phải thừa nhận rằng ngươi thật sự có chút vượt qua dự đoán của ta.
Thân là một Võ Thánh cửu cấp, một mực tự tin nhưng lúc này Tần Quan cũng phải lúc tùng. Hắn đẩy Ô Tàng về phía đám cường giả Ô gia, giọng nói âm trầm chậm rãi vang vọng bầy trời.
- Cứ như vậy sao?
Chu Tước Dực sau lưng Tần Phàm chậm rãi kích động, dáng người hắn ngạo nghễ đứng trên bầu trời. Tần Phàm một mực bình tĩnh nhìn Tần Quan, nghe Tần Quan nói vậy thì khóe miệng cười lạnh một tiếng nói.
- Hừ! tiểu tạp chủng ngươi không cần đắc ý. Chỉ bằng một chút năng lực ấy, cho dù ngươi có thể nào đi chăng nữa, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết. Tần gia Nam Phong cũng không tránh khỏi kết cục bị tieu diệt.
Chứng kiến bộ dáng vui vẻ của Tần Phàm, sắc mặt Tần Quan trở nên lạnh băng, hắn lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.