Đan Vũ Càn Khôn

Chương 209: Tiên Thiên chi uy. (1)

Hỏa Thụ

24/12/2013



Lúc này Tần Phàm vẫn là không nghe thấy sự tình bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đột phá của mình, hơn nữa đã đến giai đoạn khẩn yếu nhất.

Tinh thần ý chí của hắn lần nữa Thanh Minh, theo nguyên mạch thiên địa, chậm rãi cảm ngộ nguyên khí bổn nguyên.

Ở giữa thiên địa có vô số nguyên mạch, nhưng không phải tất cả nguyên mạch đều thích hợp cho mình, hiện tại Tần Phàm cần phải làm là nếm thử khai thác ra một nguyên mạch thích hợp với mình, sau đó thông qua nguyên mạch này dẫn nguyên khí vào trong cơ thể mình.

Lúc này hắn bảo vệ chặt lấy bản tâm, tuy thân ở bảo kho thiên địa, nhưng mà hoàn toàn bất vi sở động, dọc theo ngọn nguồn nguyên khí kia, tìm kiếm lấy nguyên mạch phù hợp nhất với tinh thần ý chí của mình.

Thời gian chậm rãi đi qua, phúc chí tâm linh.

Trong nội tâm Tần Phàm đột nhiên khẽ động, một đạo nguyên mạch kéo dài kéo dài rốt cục ở trong cảm ứng của hắn khai thác đi ra.

Cửu chuyển nguyên khí, hoảng sợ Thiên Uy, thân thể làm dẫn, lâm!

Bên trong đỉnh đầu, một cỗ tinh thần tối tăm, bên trên tiếp Thanh Minh, hạ thấu đại địa, tinh thần hứng lấy thiên địa chi khí.

Lực lượng thần bí bàng bạc bành trướng, thông qua một đầu nguyên mạch này từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tiến nhập vào trong thân thể của Tần Phàm.

Lập tức thân thể của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, một cỗ lực lượng cuộn trào theo hô hấp mà sinh, cùng với mạch đập mà nhảy lên, chân thật tồn tại, sóng cả mãnh liệt, sáng tắt diễn sinh.

Nháy mắt sau đó, hắn cảm giác được trong thân thể, tựa hồ nhiều hơn một đầu nguyên khí Chân Long cuồng mãng!

Đầu nguyên khí Chân Long này, lực lượng vô biên vô hạn, lực lượng so với thân thể cùng võ khí của hắn cộng lại còn cường đại hơn!

Một khí lưu cuồng bạo không ngừng quay cuồng, không ngừng trùng kích lấy thân thể của hắn, muốn đem huyết nhục phàm thai của hắn biến thành Tiên Thiên thể phách.

Tần Phàm biết rõ đây là đang tẩy kinh phạt tủy, cũng là quá trình thân thể thoát phàm.

Thời gian chậm rãi đi qua, cuối cùng ở dưới nguyên khí Chân Long không ngừng trùng kích xuống, Tần Phàm cảm thấy bốn phía Vũ Điền của mình, có chín khiếu huyệt bị khai mở ra rồi, giống như Cửu tinh liên châu, chậm rãi xuất hiện, dần dần trở nên rõ ràng.

Chín khiếu huyệt này toàn bộ trải qua nguyên khí súc tích, cuối cùng biến thành chỗ thích hợp tồn trữ nguyên khí, từng cái khiếu huyệt có thể dung nạp một phần nguyên khí.

Mỗi khi đề thăng một cấp, có thể tràn đầy một cái, khi chín khiếu huyệt toàn bộ tràn đầy, sẽ chìm vào khí trong Vũ Điền, cùng võ khí bên trong Vũ Điền thông hiểu đạo lí, diễn biến âm dương Càn Khôn, bước vào Dung Linh chi cảnh Linh Vũ sư.

Mà lúc này Vũ Điền khí hải của Tần Phàm, cũng được nguyên khí rửa sạch qua một lần, nguyên lai võ khí màu vàng tất cả đều biến thành trong suốt, Tần Phàm có thể cảm nhận được phẩm chất của nó đề cao hơn rất nhiều.



Thời gian dần qua, hết thảy trong cơ thể quy về bình tĩnh.

Rốt cục, Tần Phàm chậm rãi mở mắt.

Lúc này Tần Phàm cảm giác được cả người mình đã thoát thai hoán cốt, khí lực càng trở nên cường đại hơn, đồng thời tinh thần ý chí trải qua cảm ngộ trong thiên địa ngao du, cũng lột xác lần thứ nhất, càng thêm cô đọng và cứng cỏi.

Mặt khác trong cơ thể còn nhiều thêm một cỗ lực lượng cường đại mới… nguyên khí!

Giờ khắc này, cảm giác của hắn vô cùng tốt, toàn thân trở nên khoan khoái dễ chịu, một cỗ đại lực tối tăm, tùy tâm ý mà động, sáng tắt diễn sinh.

Cái này là cảnh giới Tiên Thiên!

Từ nay về sau thoát ly phàm thai, một bước lên trời!

Nháy mắt sau đó.

- Hừ.

Cảm giác chuyện đã xảy ra bên ngoài, ánh mắt Tần Phàm lạnh dần, sau đó cả người từ trên mặt đất nhảy dựng lên, thân hình lóe lên, rất nhanh phóng ra bên ngoài.

Bên ngoài tiểu sơn cốc.

Nhìn thấy Hầu Vũ Bạch xông đến, sắc mặt Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều âm trầm. Hầu Vũ Bạch kia biết trên tay một phương mình có võ phù còn dám xông lại, nhất định là có chỗ dựa hoặc là đối với thực lực của mình rất tự tin.

Nhưng đến lúc này, bọn hắn cũng chỉ có thể kiên trì đỡ đòn, bọn hắn chỉ biết là, lúc này vô luận như thế nào cũng không thể cho người đi vào quấy rầy Tần Phàm đột phá, cái này rất trọng yếu.

Oanh!

Một cái võ phù bị kích phát lần nữa, bất quá lúc này là Tiết Tuấn ra tay.

Dù sao Điền Mông đã sử dụng võ phù một lần, nếu như lần nữa sử dụng mà nói, một hồi nếu quả thật bị Hầu Vũ Bạch kia lao đến, hắn sẽ không có lực đánh một trận, cho nên trên tay hắn chỉ là nắm thật chặc trường côn màu đen, tùy thời đề phòng.

Ô ô...

Trong Võ phù đột nhiên bạo phát ra lực lượng vô hình, kéo khí lưu xoay tròn, trong không khí phát ra âm thanh chói tai, sau đó cổ khí kình vô hình kia, ở trên không trung ngưng tụ thành một khí chưởng đại thủ ấn, sau đó hung hăng chụp xuống dưới mặt đất.



Ầm ầm!

Mặt đất bị lực lượng khổng lồ này trùng kích, liền lõm xuống nửa xích, bụi mù cuồn cuộn, thanh thế thập phần to lớn, mà Hầu Vũ Bạch vốn đang xông lại cũng bị cổ lực lượng khổng lồ kia đập xuống đất, thân hình lập tức tràn ngập bùn đất.

- Hắc hắc.

Lúc này trong rừng rậm phát ra trận trận tiếng cười nhìn có chút hả hê.

Mà bọn người Ngô Phong ở sau lưng thấy một màn này, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, đồng thời bắt đầu chờ đợi lo lắng, nếu như Hầu Vũ Bạch thật sự cứ như vậy xảy ra chuyện, như vậy một phương bọn hắn sẽ lâm vào hiểm địa.

Mà Điền Mông cùng Tiết Tuấn nhìn nhau, cũng không có buông lỏng cảnh giác. Hầu Vũ Bạch kia đối với uy lực võ phù nhất định là thập phần tinh tường, nhưng hắn còn dám chính diện xông lại, tất nhiên không phải đi chịu chết.

Ken két!

Quả nhiên vào lúc này, một thanh âm dùng chân đạp mặt đất vang lên, một thân ảnh màu trắng ở trong bụi mù đột nhiên phóng lên trời!

Toàn thân Hầu Vũ Bạch tản ra quang mang hoàng sắc, thoạt nhìn ngoại trừ tóc có chút mất trật tự, trên người tựa hồ không có bị thương tích gì.

PHỐC!

Thân hình Hầu Vũ Bạch nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, xoay người lại, lạnh lùng nhìn Điền Mông cùng Tiết Tuấn.

- Híz-khà-zzz…

Lúc này trong rừng rậm lập tức vang thanh âm hít một hơi lãnh khí, tuy trong nội tâm những Triêu Thánh giả này cũng hiểu được Hầu Vũ Bạch không dễ dàng chết như vậy, nhưng thật không ngờ Hầu Vũ Bạch này tiếp một kích chính diện của Tiên Thiên võ phù, lại vẫn có thể nhìn như bình yên vô sự.

- Quá mạnh mẽ.

Có hai Triêu Thánh giả cùng là Võ sư cấp chín, đáy lòng hiện lên một tia may mắn, may mắn vừa rồi bọn hắn không có thừa cơ đi ra ngoài kiếm tiện nghi, nếu không nói không chừng đã mất mạng.

Mà Ngô Phong và người một phương Hầu Vũ Bạch, trông thấy Hầu Vũ Bạch không có việc gì, lúc này cũng đều thở dài một hơi.

Biết rõ mấy tiểu tử đối diện kia khẳng định rất nhanh sẽ bị thu thập hết, sau đó bọn hắn chỉ cần âm thầm đề phòng những Triêu Thánh giả sau lưng kia là được rồi.

Tiết Tuấn cùng Điền Mông nhìn nhau lần nữa, sau đó đều kiên định gật đầu, lúc này cũng chỉ có thể khí lực va chạm rồi.

- Chỉ cần kiên trì thoáng một phát là tốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook