Chương 1753: Tịnh Thế liên hoa, nhân gian chính đạo. (2)
Hỏa Thụ
14/07/2014
Nhìn biến hóa trong trận
kia, lại nhìn mình không còn hình người, hắn hận không thể muốn lập tức
nhào tới ăn thịt uống máu Tần Phàm.
Lập tức sẽ một mẻ hốt gọn bảy mươi hai đảo chủ kia, vậy mà ở thời điểm này đại trận bị phá hư rồi!
Không chỉ Bạch Trường Thiên, bảy Dư nghiệt Thiên Thần khác lúc này cũng vừa kinh vừa sợ, nguyên một đám nhìn xem Tần Phàm, tựa hồ là quay mắt về phía cừu nhân mấy đời, nguyên một đám đỏ mắt, giống như dã thú muốn nhắm người thôn phệ.
Bọn hắn như thế nào cũng nghĩ không ra cuối cùng làm cho chuẩn bị mấy trăm năm của bọn hắn thất bại trong gang tấc, không phải có đảo chủ lọt lưới, mà chỉ là một người dự thi vừa mới tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến mà thôi!
Một tiểu nhân vật vốn bọn hắn chỉ là dùng để lợi dụng, hôm nay đúng là tiểu nhân vật này đảo loạn đại cục.
Hôm nay trong đại trận, bọn người Nguyên Hoàng đang tìm cùng phá hư thi thể Đại Thiên Thần, lại có Tần Phàm ở bên ngoài phá hư, tình trạng của những Dư nghiệt Thiên Thần này trở nên thập phần bất lợi.
- Đã tìm được! Mau ra tay!
Trong đại trận, thanh âm của Nguyên Hoàng và mấy đảo chủ truyền đến.
- Không tốt, công kích!
Bọn người Bạch Trường Thiên kinh hãi, ngay cả Bạch Trường Thiên cũng bất chấp thương thế trên người, lần nữa đầu nhập đại trận, khống chế Đại Thiên Thần Chân Linh muốn đi ngăn cản bọn người Nguyên Hoàng.
Thất sắc liên hoa không ngừng trướng đại, vầng sáng thất sắc không ngừng lập loè, một đóa Thiên Thần Liên Hoa này thoạt nhìn còn không có đạt tới mạnh nhất, nhưng ở thời điểm này đã khó tiếp tục chuẩn bị năng lượng nữa rồi, không thể không sớm bắt đầu oanh kích.
Vù vù vù vù vù…
- Liên Hoa Tịnh Thế!
Thất sắc liên hoa, mang theo một loại tôn quý cùng uy nghiêm, mang theo thần thánh cùng hủy diệt, Ngũ Hành nghịch chuyển, Phong Lôi quấn quanh, lạnh nóng nảy ra, vầng sáng xoay tròn lấy, nhìn như là vô cùng chậm rãi, nhưng lại rất nhanh từ trên trời giáng xuống, mục tiêu là nhóm đảo chủ phía dưới.
Hoa sen, là bông hoa Luân Hồi, cũng là bông hoa Tịnh Thế.
Thất sắc liên hoa của Đại Thiên Thần, đại biểu còn là một loại Thẩm Phán.
Sự xuất hiện của nó, ý nghĩa tẩy đi tội ác thế gian.
Mà Thần nói, là không thể sai.
Tội nhân sẽ bị Thẩm Phán!
Một đóa thất sắc liên hoa này xuất hiện, đại biểu cho ý chí của Thiên Thần, mang theo một loại lực lượng Tịnh Thế, tựa hồ có thể bình phục hết thảy.
- Đến rồi! Mọi người coi chừng!
Đóa Tịnh Thế liên hoa này thoạt nhìn tuy không phải trạng thái mạnh nhất, nhưng nhóm đảo chủ đều có thể cảm giác được nó đáng sợ.
- Ta có tội sao?
Quay mắt về phía thất sắc quang thải này, một ít đảo chủ thực lực tương đối thấp, tựa hồ trong nháy mắt cảm thấy tội ác của mình, sinh ra một loại sinh không thể luyến, hoặc là ảo giác ta đang cần cứu rỗi.
- Ta có nên trầm luân hay không?
Theo thất sắc liên này hoa đáp xuống, uy lực kia ảnh hưởng càng lớn, cái công kích này không chỉ có nhằm vào thân thể, còn nhằm vào tinh thần và linh hồn, không ít đảo chủ đã bắt đầu tinh thần ngốc trệ, trong hai tròng mắt chiếu ra một vẻ cực kỳ thống khổ.
- Thân thể của ta là không sạch sẽ, linh hồn của ta là không sạch sẽ, ta cần được tinh lọc...
Có đảo chủ bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt chờ đợi tử vong hàng lâm.
- Ta nguyện ý nhận lấy cái chết, ta nguyện được cứu trợ.
Đại bộ phận đảo chủ thực lực thấp đã mất đi phản kháng.
- Ha ha, Thiên Thần đáng giận, ngươi biết cái gì là nhân gian sao?
Có đảo chủ vui cười tức giận mắng, nhưng vẫn là nhịn không được nhận lấy Tịnh Thế liên hoa ảnh hưởng.
- Đã Tịnh Thế, sao không cứu thế?
Hai mắt Yêu Thần thanh minh.
- Ta có một kiếm, duy ta bản tâm.
Kiếm Thần cầm một kiếm trong tay, bất khuất phóng lên trời.
...
- Thất sắc hoa sen này đến tột cùng là có dạng lực lượng gì?
Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Tần Phàm cảm giác được vô cùng rung động. Những đảo chủ này mỗi một cái đều là người thế nào? Cái kia đều là tồn tại hô phong hoán vũ trong Tân Thế Giới, một câu nói của bọn hắn có thể ảnh hưởng hàng tỉ người sinh tử, tuy bọn hắn không là Thần, nhưng ở trong mắt rất nhiều người lại là tồn tại như Thần.
Nhưng ở dưới Đại Thiên Thần này, ở dưới một đóa Tịnh Thế liên hoa, dĩ nhiên là bỗng nhiên trở nên hèn mọn cùng nhỏ bé như thế.
Thậm chí là bản thân Tần Phàm, thời điểm tiếp xúc đến đóa thất sắc liên hoa kia, hắn cũng có thất thần ngắn ngủi.
- Chẳng lẽ cái này là lực lượng của Viễn Cổ Thiên Thần? Rất đáng sợ...
Cắn cắn đầu lưỡi, Tần Phàm mới thật không dễ dàng hồi phục, lòng còn sợ hãi. Hắn có thể tưởng tượng, ở thời xa xưa, những Thiên Thần này là tồn tại kinh khủng bực nào, mà chút ít tổ tiên Nhân Thần của nhân loại kia, cần bao nhiêu dũng khí cùng phách lực mới dám phản kháng bọn hắn.
- Chẳng lẽ còn muốn cho thế gian này khôi phục Thiên Thần thống trị, để cho tất cả nhân loại ngu muội vô tri, mỗi ngày ca tụng, như gia súc chỉ biết kính dâng mới tiếp tục sống sót sao?
Trong lòng của hắn đang run rẩy, thần kinh của hắn kéo căng, hai con ngươi của hắn nóng lên, phát nhiệt, trong cơ thể có một loại cảm xúc cùng bản năng nói không rõ đang mãnh liệt mà ra.
- Nện cho ta a!
Thoáng qua tầm đó, hai mắt hắn đỏ lên, lần nữa khống chế được bốn cánh tay Ma Tướng, lại giơ đại ấn màu đỏ thắm lên cao cao ời, ở giữa không trung hung hăng hướng về bọn người Bạch Trường Thiên phía dưới đập tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Nện thứ nhất, nện Thiên Thần này không thân chính nghĩa lại làm bộ chính nghĩa!
Nện thứ hai, nện Thiên Thần này hư giả làm bậy lại nhúng tay nhân gian!
Nện thứ ba, nện Thiên Thần này tham lam vô tình lại dạy người kính dâng!
...
Tần Phàm bỗng nhiên như là điên cuồng, hắn muốn đẩy ra vẻ lo lắng này của thiên địa, hắn muốn phá vỡ mê mang của thế gian này! Đại ấn màu đỏ thắm, một lần một lần từ trên trời giáng xuống, đạp nát hộ thể kim quang của một đám Thiên Thần, nện đến thất điên bát đảo.
Phong Thần đại trận bắt đầu run rẩy, hư ảnh Đại Thiên Thần kia đang run rẩy, hào quang của Tịnh Thế liên hoa nhạt dần dần.
Tựa hồ hết thảy muốn chấm dứt.
Nhưng cuối cùng nhất Tần Phàm lại nhịn không được trong nội tâm hỏi mình, cái gì mới là nhân gian chính đạo?
Một đóa hoa sen này, đại biểu cho lực lượng của Thiên Thần.
Nguyên một đám đảo chủ bị hào quang liên hoa này lao lung ở trong đó đều nhận lấy ảnh hưởng, đó là một loại đồ vật phá vỡ tinh thần cùng linh hồn, để cho tâm linh cả đám bọn hắn đều bị run rẩy.
Bọn hắn đều sợ hãi uy lực đáng sợ của đóa thất sắc liên hoa này.
Mà Tần Phàm chứng kiến đóa Tịnh Thế liên hoa kia, lại bỗng nhiên đại thụ cảm xúc, sau đó đại hiển thần uy.
Đóa thất sắc liên hoa này, hắn cảm giác được mình hình như là đã gặp ở nơi nào rồi, đúng là bị đóa hoa sen này ảnh hưởng, làm cho trong nội tâm của hắn có một loại cảm xúc điên cuồng, không hề cam lòng, có oán hận, đủ loại đủ loại... nói không rõ, nhìn không rõ.
Cái kia tựa hồ cũng là về Viễn Cổ Thiên Thần đấy.
Lập tức sẽ một mẻ hốt gọn bảy mươi hai đảo chủ kia, vậy mà ở thời điểm này đại trận bị phá hư rồi!
Không chỉ Bạch Trường Thiên, bảy Dư nghiệt Thiên Thần khác lúc này cũng vừa kinh vừa sợ, nguyên một đám nhìn xem Tần Phàm, tựa hồ là quay mắt về phía cừu nhân mấy đời, nguyên một đám đỏ mắt, giống như dã thú muốn nhắm người thôn phệ.
Bọn hắn như thế nào cũng nghĩ không ra cuối cùng làm cho chuẩn bị mấy trăm năm của bọn hắn thất bại trong gang tấc, không phải có đảo chủ lọt lưới, mà chỉ là một người dự thi vừa mới tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến mà thôi!
Một tiểu nhân vật vốn bọn hắn chỉ là dùng để lợi dụng, hôm nay đúng là tiểu nhân vật này đảo loạn đại cục.
Hôm nay trong đại trận, bọn người Nguyên Hoàng đang tìm cùng phá hư thi thể Đại Thiên Thần, lại có Tần Phàm ở bên ngoài phá hư, tình trạng của những Dư nghiệt Thiên Thần này trở nên thập phần bất lợi.
- Đã tìm được! Mau ra tay!
Trong đại trận, thanh âm của Nguyên Hoàng và mấy đảo chủ truyền đến.
- Không tốt, công kích!
Bọn người Bạch Trường Thiên kinh hãi, ngay cả Bạch Trường Thiên cũng bất chấp thương thế trên người, lần nữa đầu nhập đại trận, khống chế Đại Thiên Thần Chân Linh muốn đi ngăn cản bọn người Nguyên Hoàng.
Thất sắc liên hoa không ngừng trướng đại, vầng sáng thất sắc không ngừng lập loè, một đóa Thiên Thần Liên Hoa này thoạt nhìn còn không có đạt tới mạnh nhất, nhưng ở thời điểm này đã khó tiếp tục chuẩn bị năng lượng nữa rồi, không thể không sớm bắt đầu oanh kích.
Vù vù vù vù vù…
- Liên Hoa Tịnh Thế!
Thất sắc liên hoa, mang theo một loại tôn quý cùng uy nghiêm, mang theo thần thánh cùng hủy diệt, Ngũ Hành nghịch chuyển, Phong Lôi quấn quanh, lạnh nóng nảy ra, vầng sáng xoay tròn lấy, nhìn như là vô cùng chậm rãi, nhưng lại rất nhanh từ trên trời giáng xuống, mục tiêu là nhóm đảo chủ phía dưới.
Hoa sen, là bông hoa Luân Hồi, cũng là bông hoa Tịnh Thế.
Thất sắc liên hoa của Đại Thiên Thần, đại biểu còn là một loại Thẩm Phán.
Sự xuất hiện của nó, ý nghĩa tẩy đi tội ác thế gian.
Mà Thần nói, là không thể sai.
Tội nhân sẽ bị Thẩm Phán!
Một đóa thất sắc liên hoa này xuất hiện, đại biểu cho ý chí của Thiên Thần, mang theo một loại lực lượng Tịnh Thế, tựa hồ có thể bình phục hết thảy.
- Đến rồi! Mọi người coi chừng!
Đóa Tịnh Thế liên hoa này thoạt nhìn tuy không phải trạng thái mạnh nhất, nhưng nhóm đảo chủ đều có thể cảm giác được nó đáng sợ.
- Ta có tội sao?
Quay mắt về phía thất sắc quang thải này, một ít đảo chủ thực lực tương đối thấp, tựa hồ trong nháy mắt cảm thấy tội ác của mình, sinh ra một loại sinh không thể luyến, hoặc là ảo giác ta đang cần cứu rỗi.
- Ta có nên trầm luân hay không?
Theo thất sắc liên này hoa đáp xuống, uy lực kia ảnh hưởng càng lớn, cái công kích này không chỉ có nhằm vào thân thể, còn nhằm vào tinh thần và linh hồn, không ít đảo chủ đã bắt đầu tinh thần ngốc trệ, trong hai tròng mắt chiếu ra một vẻ cực kỳ thống khổ.
- Thân thể của ta là không sạch sẽ, linh hồn của ta là không sạch sẽ, ta cần được tinh lọc...
Có đảo chủ bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt chờ đợi tử vong hàng lâm.
- Ta nguyện ý nhận lấy cái chết, ta nguyện được cứu trợ.
Đại bộ phận đảo chủ thực lực thấp đã mất đi phản kháng.
- Ha ha, Thiên Thần đáng giận, ngươi biết cái gì là nhân gian sao?
Có đảo chủ vui cười tức giận mắng, nhưng vẫn là nhịn không được nhận lấy Tịnh Thế liên hoa ảnh hưởng.
- Đã Tịnh Thế, sao không cứu thế?
Hai mắt Yêu Thần thanh minh.
- Ta có một kiếm, duy ta bản tâm.
Kiếm Thần cầm một kiếm trong tay, bất khuất phóng lên trời.
...
- Thất sắc hoa sen này đến tột cùng là có dạng lực lượng gì?
Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Tần Phàm cảm giác được vô cùng rung động. Những đảo chủ này mỗi một cái đều là người thế nào? Cái kia đều là tồn tại hô phong hoán vũ trong Tân Thế Giới, một câu nói của bọn hắn có thể ảnh hưởng hàng tỉ người sinh tử, tuy bọn hắn không là Thần, nhưng ở trong mắt rất nhiều người lại là tồn tại như Thần.
Nhưng ở dưới Đại Thiên Thần này, ở dưới một đóa Tịnh Thế liên hoa, dĩ nhiên là bỗng nhiên trở nên hèn mọn cùng nhỏ bé như thế.
Thậm chí là bản thân Tần Phàm, thời điểm tiếp xúc đến đóa thất sắc liên hoa kia, hắn cũng có thất thần ngắn ngủi.
- Chẳng lẽ cái này là lực lượng của Viễn Cổ Thiên Thần? Rất đáng sợ...
Cắn cắn đầu lưỡi, Tần Phàm mới thật không dễ dàng hồi phục, lòng còn sợ hãi. Hắn có thể tưởng tượng, ở thời xa xưa, những Thiên Thần này là tồn tại kinh khủng bực nào, mà chút ít tổ tiên Nhân Thần của nhân loại kia, cần bao nhiêu dũng khí cùng phách lực mới dám phản kháng bọn hắn.
- Chẳng lẽ còn muốn cho thế gian này khôi phục Thiên Thần thống trị, để cho tất cả nhân loại ngu muội vô tri, mỗi ngày ca tụng, như gia súc chỉ biết kính dâng mới tiếp tục sống sót sao?
Trong lòng của hắn đang run rẩy, thần kinh của hắn kéo căng, hai con ngươi của hắn nóng lên, phát nhiệt, trong cơ thể có một loại cảm xúc cùng bản năng nói không rõ đang mãnh liệt mà ra.
- Nện cho ta a!
Thoáng qua tầm đó, hai mắt hắn đỏ lên, lần nữa khống chế được bốn cánh tay Ma Tướng, lại giơ đại ấn màu đỏ thắm lên cao cao ời, ở giữa không trung hung hăng hướng về bọn người Bạch Trường Thiên phía dưới đập tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Nện thứ nhất, nện Thiên Thần này không thân chính nghĩa lại làm bộ chính nghĩa!
Nện thứ hai, nện Thiên Thần này hư giả làm bậy lại nhúng tay nhân gian!
Nện thứ ba, nện Thiên Thần này tham lam vô tình lại dạy người kính dâng!
...
Tần Phàm bỗng nhiên như là điên cuồng, hắn muốn đẩy ra vẻ lo lắng này của thiên địa, hắn muốn phá vỡ mê mang của thế gian này! Đại ấn màu đỏ thắm, một lần một lần từ trên trời giáng xuống, đạp nát hộ thể kim quang của một đám Thiên Thần, nện đến thất điên bát đảo.
Phong Thần đại trận bắt đầu run rẩy, hư ảnh Đại Thiên Thần kia đang run rẩy, hào quang của Tịnh Thế liên hoa nhạt dần dần.
Tựa hồ hết thảy muốn chấm dứt.
Nhưng cuối cùng nhất Tần Phàm lại nhịn không được trong nội tâm hỏi mình, cái gì mới là nhân gian chính đạo?
Một đóa hoa sen này, đại biểu cho lực lượng của Thiên Thần.
Nguyên một đám đảo chủ bị hào quang liên hoa này lao lung ở trong đó đều nhận lấy ảnh hưởng, đó là một loại đồ vật phá vỡ tinh thần cùng linh hồn, để cho tâm linh cả đám bọn hắn đều bị run rẩy.
Bọn hắn đều sợ hãi uy lực đáng sợ của đóa thất sắc liên hoa này.
Mà Tần Phàm chứng kiến đóa Tịnh Thế liên hoa kia, lại bỗng nhiên đại thụ cảm xúc, sau đó đại hiển thần uy.
Đóa thất sắc liên hoa này, hắn cảm giác được mình hình như là đã gặp ở nơi nào rồi, đúng là bị đóa hoa sen này ảnh hưởng, làm cho trong nội tâm của hắn có một loại cảm xúc điên cuồng, không hề cam lòng, có oán hận, đủ loại đủ loại... nói không rõ, nhìn không rõ.
Cái kia tựa hồ cũng là về Viễn Cổ Thiên Thần đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.