Đan Vũ Càn Khôn

Chương 514: Trực tiếp phá cửa

Hỏa Thụ

18/03/2014

Bất quá, kỳ thật trận chiến giữa hắn và Nhiếp Bá một tháng trước, nếu như ngược dòng thời gian tìm hiểu toàn bộ quá trình mà nói thì tuy rằng không phải do hắn hoàn toàn nhưng cũng có thể xem như Nhiếp Bá bị hắn đả thương.

Dù sao thì Tần Phàm cũng xếp đặt thiết kê phá hỏng tâm tĩnh của Nhiếp Bá để phá hủy vũ khí của hắn, khiến Nhiếp Bá tức đến thổ huyết. Cái này kỳ thật cũng có thể xem như một bộ phận thực lực của Tần Phàm. Nếu phân tích rõ ràng thì cái này có thể xem như nhuyễn thực lực, giống với ý chí tinh thần.

Đương nhiên, ngoại trừ Bái Hiên bái kiến Tần Phàm ngày đó thì những người ở đây có lẽ không ai nghĩ tới chỉ qua một tháng mà thực lực Tần Phàm lại tăng tiến nhiều như vậy.

- Tần Phàm, thứ cho ta lắm lời hỏi một câu, hôm nay cảnh giới của ngươi là gì?

Một lát sau, Đặng Quảng nhịn không được cất tiếng hỏi.

- Linh Vũ Sư bát cấp.

Tần Phàm nhàn nhạt nói.

- 18 tuổi đạt đến Linh vũ sư bát cấp?

- Thực lực Bát cấp Linh vũ sư có thể so sánh với Linh Vũ sư đỉnh phong.

- 18 tuổi trở thành Linh vũ sư bát cấp, lại có được Linh huyệt nồng độ linh khí 2000 lần, chẳng phải là có khả năng đạt đến Linh vũ sư đỉnh phong trước 20 tuổi sao? Thậm chí là Võ Tôn.

- Bát cấp Linh vũ sư mà đã có được thực lực Linh vũ sư đỉnh phong, như vậy chẳng phải là khi hắn đạt tới cấp Linh vũ sư đỉnh phong thì có thể so sánh với Võ tôn sao?

Trận trận thanh âm kinh ngạc lại vang lên trong linh huyệt, lúc này mọi người kinh ngạc chia làm hai loại. Một loại là kinh ngạc vì Tần Phàm còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Linh Vũ Sư, loại kia thì kinh ngạc vì hắn là Linh vũ sư bát cấp mà đã có được thực lực cường đại như vậy.

Hai thành tựu này, vô luận là cái nào cũng đều khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đỏ mắt tới cực điểm.

Mà Thái Hiên và Lý Hóa lại không giống với mọi người, cảm thụ của bọn hắn so với mọi người còn sâu hơn vì bọn hắn còn biết thêm nhiều tin tức về Tần Phàm.

Lúc 15 tuổi, Tần Phàm chỉ là một gã Võ Đồ. Sau ba năm thì hắn đã trở thành một LInh vũ sư nổi bật.

Lúc Tần Phàm đến Chân Vũ thánh địa thì chỉ là Linh vũ sư tam cấp nhưng sau bốn tháng đã tăng lên 5 cấp.

Bọn hắn càng biết nhiều nên càng rung động.

May mắn là bọn hắn không biết Tần Phàm cũng đồng thời là một gã Luyện Đan sư, nếu không thì chỉ sợ kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng nổi.

- Chẳng lẽ hắn thật sự được Chân Vũ thần chiếu cố như lời đồn đại sao?

Lúc này ba người cũng không khỏi nhớ đến lời đồn đãi có phần hoang đường về Tần Phàm có mối quan hệ với phong vân Đại Kiền kia.

Hôm nay, cách nghĩ này tựa hồ là giải thích duy nhất của bọn hắn.



- Nếu chư vị đã tin tưởng thực lực của ta thì hiện giờ chúng ta lên đường.

Tần Phàm nhìn biểu lộ của mọi người, lắc đầu bất đắc dĩ, kỳ thật hắn cũng không muốn bạo lộ quá nhiều, bất quá Đặng Quảng này tựa hồ lại đa nghi cẩn thận.

- Tốt, Tần Phàm, ta tin tưởng ngươi, bây giờ chúng ta xuất phát.

Lúc này Đặng Quảng rốt cục cũng nhẹ gật đầu. Tuy hắn cũng là cảnh giới Linh vũ sư bát cấp nhưng trước mặt Tần Phàm hắn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương, thậm chí còn ẩn ẩn cảm nhận được mình nhỏ yếu hơn nhiều so với đối phương nên hắn cũng có thể tưởng tượng được chênh lệch giữa bản thân và Tần Phàm.

Mọi người liền rời khỏi Hoàng Tùng Sơn, một mực tiến về phương bắc. Ước chừng nửa canh giờ sau thì tới một tòa núi có chút cao lớn.

Thoạt nhìn, ngọn núi này cao hơn phân nửa Kính Phong. Mà khi đến chân núi thì Tần Phàm có thể cảm giác được tuy kém Kính Phong nhưng linh khí và cảnh quang đều hơn Hoàng Tùng Sơn rất nhiều.

- Cao cấp linh huyệt kia của Triệu Khang ở trên toà Thanh Dương sơn này.

Đặng Quảng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi này, sao đó mở miệng nói ra. Từ thanh âm của hắn có thể nhìn ra chút ít cảm khái khi trở lại nơi mình đã từng sống.

Mà những người khác cũng đều hơi có chút cảm thụ phức tạp.

- Lên đi, các ngươi có thể nhanh chóng thu hồi thứ thuộc về các ngươi rồi.

Tần Phàm nhạt nhạt mở miệng nói, theo thực lực hắn thăng tiến thì lời của hắn đã có một loại tự tin khiến người tin phục.

Mọi người nhẹ gật đầu, lúc này cũng bắt đầu cẩn thận đề phòng, tuy rằng hiện giờ bọn hắn không hoài nghi bao nhiêu về thực lực Tần Phàm nhưng dù sao thì thực lực tổng thể của Đại Đoái Minh kia so với Càn Minh vẫn mạnh hơn một chút nên bọn hắn cũng không dám khinh thường.

Đi tới giữa sườn núi thì liền thấy một linh huyệt môn hộ cỡ lớn, thoạt nhìn thì quy mô so với Hoàng Tùng sơn còn lớn hơn mấy phần. Mà Tần Phàm nhìn thấy cây cối bốn phía linh huyệt bừng bừng sinh cơ thì cũng có thể phỏng đoán nồng độ linh khí tại linh huyệt này cũng rất cao.

- Là cái này sao?

Tần Phàm nhìn về cửa đá trầm trọng kia, mở miệng hỏi.

- Vâng, chính là cái này, Minh chủ Đại Đoái Minh kia vì phòng ngừa chúng ta tới đoạt lại nên đoán chừng hiện giờ có rất nhiều hảo thủ thủ hộ ở bên trong.

Đặng Quảng nhẹ gật đầu, kiêng kỵ nói.

- Các ngươi không ngại tu sửa lại môn hộ linh huyệt chứ?

Tần Phàm tùy ý hỏi một câu.

- Có ý tứ gì?



Mọi người không khỏi khẽ giật mình.

Tần Phàm cũng không trở lại, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó hắn chậm rãi duỗi bàn tay phải ra.

- Ông...

Một tiếng vang do kim loại va chạm với đá mãnh liệt vang lên.

Ngay sau đó, Vương trù đao màu đỏ thẫm kia hiện ra trên lòng bàn tay hắn.

- Cái này là Viễn cổ vũ khí tại Nam hoang khai quật kia sao?

Lúc này, con mắt của mọi người ngưng tụ lại, cũng không khỏi nhìn về phía vũ khí thần bí dài không đến một xích kia trên tay Tần Phàm.

- Hoắc...

Một tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên, Vương trù đao lơ lửng trong lòng bàn tay Tần Phàm đột nhiên bay nhanh ra.

Một đạo hồng ảnh nóng rực trực tiếp vọt tới cửa linh huyệt kia.

- Oanh!

Trong nháy mắt ngay sau đó, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng tại tòa Thanh Dương sơn này, phảng phất như cả ngọn núi đều chấn động. NGay sau đó, linh huyệt chi môn chế tạo thì đá đặc thù đã nứt ra thành mấy phần.

- Là kẻ nào tới Đại Đoái Minh ta giương oai?

Rất nhanh, trong linh huyệt kia liền truyền đến tiếng gầm rú tức giận.

Trực tiếp phá cửa.

Tần Phàm dùng loại phương thức "gõ cửa" cực kỳ thô bạo kia khiến bọn người Đại Đoái Minh rất kinh ngạc.

Cái lễ gặp mặt này giống như là cách không giáng cho Đại Đoái Minh một cái bạt tai, trước tiên hạ uy phong của bọn hắn.

Ngay cả bọn người Càn Minh cũng không ngờ Tần Phàm lại tự tin đến mức liều lĩnh như thế, hiện tại bọn hắn mới hiểu được câu hỏi tùy ý vừa rồi của Tần Phàm có ý gì.

- Đặng Quảng? Càn Minh?

Một lát sau, vài đạo kình phong mang theo mấy thân ảnh không kém xuất hiện tại bãi đất trống trước linh huyệt. Cầm đầu là một người vận một thân trang phục màu tím, cơ bắp toàn thân lồi ra, thoạt nhìn giống một đại hán tục tằng như Đặng Quảng.

- Người nọ là Minh chủ Đại Đoái Minh Giang Hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook