Chương 207: Trùng kích Tiên thiên
Hỏa Thụ
24/12/2013
- Ta nghĩ Chân Vũ Thánh điện sẽ không để nhiều yêu thú lợi hại như vậy ở chỗ này cho bọn hắn đi chịu chết! Cho nên, nhất định Tiểu Phàm sẽ không có chuyện gì.
Điền Mông cũng nói, không muốn mình suy nghĩ địa phương không tốt xa hơn.
- Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, đột phá dễ dàng như vậy sao?
Tuy Tần Phàm lần lượt sáng tạo kỳ tích, nhưng kỳ thật trong nội tâm Tiết Tuấn cũng không dám tin tưởng. Bởi vì hắn biết có rất nhiều người hao phí vài năm thời gian, cũng đạp không qua cánh cửa kia, có chút càng là luân lạc tới tình trạng cần nhờ đan dược mới đột phá.
Mà nhớ tới Tần Phàm đã từng giúp mình nhiều như vậy, nhưng mình lại không thể vì hắn làm chút chuyện, Tiết Tuấn cùng Điền Mông đều cảm giác trong nội tâm xấu hổ.
- Tuấn ca...
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào khu vực này.
- Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy?
Tiết Tuấn cùng Điền Mông lập tức từ trên tàng cây nhảy xuống, trông thấy sắc mặt Tần Phàm cực kỳ khó coi, vội vàng nhìn Tần Phàm hỏi.
- Giúp ta hộ pháp.
Tần Phàm cố nói ra mấy chữ, lập tức tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống, cảm giác mãnh liệt trong cơ thể kia đã đè nén không được, hắn không có thời gian giải thích nhiều như vậy.
Oanh!
Vừa mới nhắm mắt lại tiến nhập trạng thái tu luyện, Tần Phàm liền nghe được trong người nổ vang một tiếng, sau đó hắn liền bắt đầu đầu nhập tinh thần vào, hết thảy chung quanh vào lúc này phảng phất đều biến mất.
- Tiểu Phàm, hắn đây là...
Tiết Tuấn nhìn trạng thái này của Tần Phàm, trong nội tâm ẩn ẩn có chút cảm giác, thốt ra:
- Chẳng lẽ là muốn đột phá đến Tiên Thiên?
- Tiểu Phàm hắn thật là muốn đột phá đến Tiên Thiên?
Trên mặt Điền Mông cũng vui vẻ.
- Tiểu Mông tử, đi, chúng ta đi ra bên ngoài trông coi. Vừa rồi Tiểu Phàm từ vòng trong gấp trở về, người không biết thoạt nhìn cho là hắn bị trọng thương, dọc theo con đường này rất có thể đã bị người phát hiện rồi, nói không chừng sẽ có chút ít người không sợ chết nghĩ đến kiếm tiện nghi.
- Nhưng vô luận như thế nào, chúng ta cũng nhất định không thể để cho người tới gần đây quấy rầy Tiểu Phàm đột phá.
Tiết Tuấn khẳng định gật gật đầu, bất quá hắn trời sinh tính cẩn thận, tư duy lại kín đáo, hắn còn có lo lắng khác.
- Ai dám tới gần, ta một côn đánh dẹp đập hắn!
Điền Mông thì lập tức lấy ra trường côn màu đen, mở trừng hai mắt nói.
Tần Phàm đem tất cả tinh thần đều chìm vào trong cơ thể, bắt đầu dùng ý chí tinh thần của bản thân, thông qua nguyên mạch câu thông thiên địa.
Đạo pháp tự nhiên, nhất định phải dùng một tâm tính bình thường đi cảm ngộ tự nhiên, trước mặt Thiên Đạo chỉ nên coi mình là một chúng sinh bình thường, không nên hiển lộ rõ ràng mình bất đồng, như vậy Thiên Đạo mới không bài xích ngươi, sẽ từ từ cho ngươi lợi ích, nhưng nếu như trong lòng ngươi có nghịch thiên chi tâm, như vậy nó sẽ không ngại diệt ngươi.
Cho nên muốn thoát phàm, đầu tiên phải để cho mình bình thường.
Mà bình thường như thế nào?
Tần Phàm nhớ rõ mình đã từng trải qua tâm cảnh bình thường một lần, vì vậy trong lòng của hắn chậm rãi trầm tĩnh, vào lúc đó hắn tựa hồ ẩn ẩn cảm thấy thiên địa thay đổi, cảm thấy thời gian biến hóa, hắn bắt đầu ngược dòng tìm hiểu tâm cảnh mà mình trải qua.
Từ vừa mới bắt đầu đi vào thế giới này, bị Tần Tiến khi nhục, cái loại bất khuất chi tâm này...
Vì tìm kiếm Ma chủng, dứt khoát bước vào Yêu Thú hoang nguyên, cái loại không sợ chi tâm này...
Trong Dược Cốc ở Yêu Thú sơn mạch...
Tần Phàm nhàn nhạt suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại!
Đúng, thời điểm đó, Tần Phàm thích nhìn Kỷ Huyên Nhi làm việc tay chân, đoạn thời gian kia thật bình tĩnh mỹ hảo, hắn là từng có tâm tình biến hóa vi diệu lần thứ nhất.
Khi đó hắn cảm giác mình giống như cảm ngộ đến cái gì, nhưng cuối cùng không có bắt được! Nguyên lai chính là bình thường chi tâm! Nguyên lai khi đó hắn đã từng sờ đến cánh cửa thiên địa huyền bí kia lần thứ nhất!
Tâm cảnh của Tần Phàm ở lúc này lập tức nổi lên biến hóa, đột nhiên giác quan trong nháy mắt này trở nên nhạy cảm!
Thiên địa nguyên mạch, nguyên khí chi nguyên!
Ở giữa thiên địa có vô số nguyên mạch, giăng khắp nơi, rậm rạp chằng chịt, cũng chính là nguyên khí vô cùng vô tận, chỉ cần tu luyện giả nắm giữ những nguyên khí này, từ nay về sau có thể dùng năng lượng vô cùng này.
Tinh thần ý chí của Tần Phàm bắt đầu từ trong u mê trở nên rõ ràng, có thể thấy được nguyên mạch không ngừng xoay chuyển, sau đó tiến vào bên trong Đại Thế Giới nguyên khí mênh mông, trong nháy mắt đó, Tần Phàm cảm giác mình đi tới trước một tòa bảo khố, bên trong tất cả đều là vô số tài bảo!
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm cảm giác được tinh thần ý chí của mình có một hồi hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn, hắn ở trong bảo khố cực lớn này, không ngừng phát hiện tài bảo, nhặt lên, vứt bỏ, lại nhặt lên... vô tri vô giác, lưu luyến quên về, thậm chí quên mục đích của mình tới nơi này.
Cái loại cảm giác này, Tần Phàm thật giống như biến thành cái xác không hồn.
Không biết qua bao lâu, Tần Phàm rốt cục tỉnh ngộ, hơi kinh hãi, tinh thần ý chí lập tức ở giữa thiên địa về tới thân thể.
Nhớ tới Cổ Mặc đã từng nói qua, khi đối mặt nguyên khí mênh mông, nếu như không thể bảo trì một tâm bình tĩnh, rất có thể sẽ bị lạc ở giữa thiên địa, từ nay về sau mất đi chính mình.
Tần Phàm vừa rồi, là đã mất đi chính mình.
Cho nên ở trước mắt vượt qua Tiên Thiên trọng yếu, bảo trì một tâm bình tĩnh là hết sức trọng yếu.
Gặp luôn bất động, gặp không sợ hãi, không nóng không vội, không tham không ngại, không kinh không sợ. Ý chí cao hơn hết thảy, tâm tình bình tĩnh không có gợn sóng, cái này là tâm bình tĩnh.
Nên là của mình… lấy, còn không phải là của mình… bỏ.
Tiên Thiên, chính là của ta! Là dùng một tâm bình tĩnh câu thông thiên địa mà có, không bị thiên địa hấp dẫn cùng áp bách, phải cho ý chí của mình bao trùm chư thiên, khống chế thiên địa!
Từ nay về sau mới có thể thoát ly phàm thai!
Trong nội tâm Tần Phàm lập tức hiện lên đủ loại cảm ngộ.
- Lần này nhất định có thể thành công.
Trong nội tâm Tần Phàm trở nên kiên định, tinh thần ý chí lần nữa dọc theo thiên địa nguyên mạch, thẳng lên Thanh Minh!
Ngay thời điểm Tần Phàm hết sức chăm chú đắm chìm trong đột phá, hắn không biết, bên ngoài sơn cốc hắn đã mang về một cái đuôi rất dài, cái kia đều là Triêu Thánh giả do hắn một đường chạy như điên làm kinh động.
Mà Tiết Tuấn cùng Điền Mông, vào lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì khi bọn hắn đối diện những người này, thình lình phát hiện cùng là Nam Phong thành Ngô gia Ngô Phong, còn có Hầu Vũ Bạch luôn miệng nói muốn thành lập Vân Châu công thủ liên minh, mặt khác còn có gần mười người, đều có chút quen mặt, chỉ sợ cũng là người Vân Châu.
Mười mấy người này, thế tới mãnh liệt, thực lực cũng rất mạnh, những Triêu Thánh giả khác theo tới, ngược lại là bị bọn hắn dọa chạy.
- Hầu Vũ Bạch, ngươi cái điểu nhân này, nguyên lai cái này là công thủ liên minh như lời ngươi nói sao?
Điền Mông cũng nói, không muốn mình suy nghĩ địa phương không tốt xa hơn.
- Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, đột phá dễ dàng như vậy sao?
Tuy Tần Phàm lần lượt sáng tạo kỳ tích, nhưng kỳ thật trong nội tâm Tiết Tuấn cũng không dám tin tưởng. Bởi vì hắn biết có rất nhiều người hao phí vài năm thời gian, cũng đạp không qua cánh cửa kia, có chút càng là luân lạc tới tình trạng cần nhờ đan dược mới đột phá.
Mà nhớ tới Tần Phàm đã từng giúp mình nhiều như vậy, nhưng mình lại không thể vì hắn làm chút chuyện, Tiết Tuấn cùng Điền Mông đều cảm giác trong nội tâm xấu hổ.
- Tuấn ca...
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào khu vực này.
- Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy?
Tiết Tuấn cùng Điền Mông lập tức từ trên tàng cây nhảy xuống, trông thấy sắc mặt Tần Phàm cực kỳ khó coi, vội vàng nhìn Tần Phàm hỏi.
- Giúp ta hộ pháp.
Tần Phàm cố nói ra mấy chữ, lập tức tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống, cảm giác mãnh liệt trong cơ thể kia đã đè nén không được, hắn không có thời gian giải thích nhiều như vậy.
Oanh!
Vừa mới nhắm mắt lại tiến nhập trạng thái tu luyện, Tần Phàm liền nghe được trong người nổ vang một tiếng, sau đó hắn liền bắt đầu đầu nhập tinh thần vào, hết thảy chung quanh vào lúc này phảng phất đều biến mất.
- Tiểu Phàm, hắn đây là...
Tiết Tuấn nhìn trạng thái này của Tần Phàm, trong nội tâm ẩn ẩn có chút cảm giác, thốt ra:
- Chẳng lẽ là muốn đột phá đến Tiên Thiên?
- Tiểu Phàm hắn thật là muốn đột phá đến Tiên Thiên?
Trên mặt Điền Mông cũng vui vẻ.
- Tiểu Mông tử, đi, chúng ta đi ra bên ngoài trông coi. Vừa rồi Tiểu Phàm từ vòng trong gấp trở về, người không biết thoạt nhìn cho là hắn bị trọng thương, dọc theo con đường này rất có thể đã bị người phát hiện rồi, nói không chừng sẽ có chút ít người không sợ chết nghĩ đến kiếm tiện nghi.
- Nhưng vô luận như thế nào, chúng ta cũng nhất định không thể để cho người tới gần đây quấy rầy Tiểu Phàm đột phá.
Tiết Tuấn khẳng định gật gật đầu, bất quá hắn trời sinh tính cẩn thận, tư duy lại kín đáo, hắn còn có lo lắng khác.
- Ai dám tới gần, ta một côn đánh dẹp đập hắn!
Điền Mông thì lập tức lấy ra trường côn màu đen, mở trừng hai mắt nói.
Tần Phàm đem tất cả tinh thần đều chìm vào trong cơ thể, bắt đầu dùng ý chí tinh thần của bản thân, thông qua nguyên mạch câu thông thiên địa.
Đạo pháp tự nhiên, nhất định phải dùng một tâm tính bình thường đi cảm ngộ tự nhiên, trước mặt Thiên Đạo chỉ nên coi mình là một chúng sinh bình thường, không nên hiển lộ rõ ràng mình bất đồng, như vậy Thiên Đạo mới không bài xích ngươi, sẽ từ từ cho ngươi lợi ích, nhưng nếu như trong lòng ngươi có nghịch thiên chi tâm, như vậy nó sẽ không ngại diệt ngươi.
Cho nên muốn thoát phàm, đầu tiên phải để cho mình bình thường.
Mà bình thường như thế nào?
Tần Phàm nhớ rõ mình đã từng trải qua tâm cảnh bình thường một lần, vì vậy trong lòng của hắn chậm rãi trầm tĩnh, vào lúc đó hắn tựa hồ ẩn ẩn cảm thấy thiên địa thay đổi, cảm thấy thời gian biến hóa, hắn bắt đầu ngược dòng tìm hiểu tâm cảnh mà mình trải qua.
Từ vừa mới bắt đầu đi vào thế giới này, bị Tần Tiến khi nhục, cái loại bất khuất chi tâm này...
Vì tìm kiếm Ma chủng, dứt khoát bước vào Yêu Thú hoang nguyên, cái loại không sợ chi tâm này...
Trong Dược Cốc ở Yêu Thú sơn mạch...
Tần Phàm nhàn nhạt suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại!
Đúng, thời điểm đó, Tần Phàm thích nhìn Kỷ Huyên Nhi làm việc tay chân, đoạn thời gian kia thật bình tĩnh mỹ hảo, hắn là từng có tâm tình biến hóa vi diệu lần thứ nhất.
Khi đó hắn cảm giác mình giống như cảm ngộ đến cái gì, nhưng cuối cùng không có bắt được! Nguyên lai chính là bình thường chi tâm! Nguyên lai khi đó hắn đã từng sờ đến cánh cửa thiên địa huyền bí kia lần thứ nhất!
Tâm cảnh của Tần Phàm ở lúc này lập tức nổi lên biến hóa, đột nhiên giác quan trong nháy mắt này trở nên nhạy cảm!
Thiên địa nguyên mạch, nguyên khí chi nguyên!
Ở giữa thiên địa có vô số nguyên mạch, giăng khắp nơi, rậm rạp chằng chịt, cũng chính là nguyên khí vô cùng vô tận, chỉ cần tu luyện giả nắm giữ những nguyên khí này, từ nay về sau có thể dùng năng lượng vô cùng này.
Tinh thần ý chí của Tần Phàm bắt đầu từ trong u mê trở nên rõ ràng, có thể thấy được nguyên mạch không ngừng xoay chuyển, sau đó tiến vào bên trong Đại Thế Giới nguyên khí mênh mông, trong nháy mắt đó, Tần Phàm cảm giác mình đi tới trước một tòa bảo khố, bên trong tất cả đều là vô số tài bảo!
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm cảm giác được tinh thần ý chí của mình có một hồi hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn, hắn ở trong bảo khố cực lớn này, không ngừng phát hiện tài bảo, nhặt lên, vứt bỏ, lại nhặt lên... vô tri vô giác, lưu luyến quên về, thậm chí quên mục đích của mình tới nơi này.
Cái loại cảm giác này, Tần Phàm thật giống như biến thành cái xác không hồn.
Không biết qua bao lâu, Tần Phàm rốt cục tỉnh ngộ, hơi kinh hãi, tinh thần ý chí lập tức ở giữa thiên địa về tới thân thể.
Nhớ tới Cổ Mặc đã từng nói qua, khi đối mặt nguyên khí mênh mông, nếu như không thể bảo trì một tâm bình tĩnh, rất có thể sẽ bị lạc ở giữa thiên địa, từ nay về sau mất đi chính mình.
Tần Phàm vừa rồi, là đã mất đi chính mình.
Cho nên ở trước mắt vượt qua Tiên Thiên trọng yếu, bảo trì một tâm bình tĩnh là hết sức trọng yếu.
Gặp luôn bất động, gặp không sợ hãi, không nóng không vội, không tham không ngại, không kinh không sợ. Ý chí cao hơn hết thảy, tâm tình bình tĩnh không có gợn sóng, cái này là tâm bình tĩnh.
Nên là của mình… lấy, còn không phải là của mình… bỏ.
Tiên Thiên, chính là của ta! Là dùng một tâm bình tĩnh câu thông thiên địa mà có, không bị thiên địa hấp dẫn cùng áp bách, phải cho ý chí của mình bao trùm chư thiên, khống chế thiên địa!
Từ nay về sau mới có thể thoát ly phàm thai!
Trong nội tâm Tần Phàm lập tức hiện lên đủ loại cảm ngộ.
- Lần này nhất định có thể thành công.
Trong nội tâm Tần Phàm trở nên kiên định, tinh thần ý chí lần nữa dọc theo thiên địa nguyên mạch, thẳng lên Thanh Minh!
Ngay thời điểm Tần Phàm hết sức chăm chú đắm chìm trong đột phá, hắn không biết, bên ngoài sơn cốc hắn đã mang về một cái đuôi rất dài, cái kia đều là Triêu Thánh giả do hắn một đường chạy như điên làm kinh động.
Mà Tiết Tuấn cùng Điền Mông, vào lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì khi bọn hắn đối diện những người này, thình lình phát hiện cùng là Nam Phong thành Ngô gia Ngô Phong, còn có Hầu Vũ Bạch luôn miệng nói muốn thành lập Vân Châu công thủ liên minh, mặt khác còn có gần mười người, đều có chút quen mặt, chỉ sợ cũng là người Vân Châu.
Mười mấy người này, thế tới mãnh liệt, thực lực cũng rất mạnh, những Triêu Thánh giả khác theo tới, ngược lại là bị bọn hắn dọa chạy.
- Hầu Vũ Bạch, ngươi cái điểu nhân này, nguyên lai cái này là công thủ liên minh như lời ngươi nói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.