Chương 1800: Từng bước kinh hồn
Hỏa Thụ
21/07/2014
- Nện cho ta.
Mà quay mắt nhìn qua quái thụ công kích bản thân mình, Tần Phàm lập tức tế ra Phiên Thiên Ấn, sau đó dùng đầu cánh tay thao túng hung hăng nện xuống.
Xúc tu trường đằng vô cùng lợi hịa, một khi toàn bộ dây dưa thì chính hắn cũng không chịu đựng nổi, cũng bởi như thế hắn mới có thể hao phí đại lực khí lực nhấc nó lên khỏi mặt đất, nếu không căn bản không cách nào đối phó.
Một phương điên cuồng công kích thì rốt cuộc cũng phát hiện ma mộc cũng đánh thành gỗ vụn, nhưng mà những trường đằng màu đen kia không có chết, còn nghĩ muốn công kích hắn.
- Địa phương quỷ quái này thật sự là đủ khủng bố, đoán chừng còn che dấu không ít cây cổ quái.
Tần Phàm lúc này mới cảm thấy sợ hãi trong nội tâm.
Những đảo chủ khác muốn đối phó những cây cối này hao phí không ít khí lực, nếu như đồng thời xuất hiện mấy cây hắn cũng không chịu nổi.
Kinh hồn chưa định trong nội tâm lại cẩn thận vài phần.
- Cái này... Vậy là cái gì?
Thời điểm hắn muốn rời khỏi thì bỗng nhiên cả kinh, nhìn thấy từ trong khe hở không biết lúc nào xuất hiện những con kiến khủng bố.
Những con kiến này mỗi con to như quả trứng gà, khoảng chừng trăm con, chúng bên ngoài thân là màu đen, nhưng mà có lông tơ như nhện, hơn nữa trong người có chất dịch màu đỏ đang lưu động, những con kiến này nhìn vô cùng khủng bố.
Nhưng mà những côn kiến này bò ra ngược lại không có trực tiếp đến công kích Tần Phàm, mà là bò tới gốc cây bị Tần Phàm đánh nát.
Răng rắc cờ-rắc...
Tiếp theo đó là từng âm thanh cắn xé truyền tới, sau đó trong khoảng thời gian ngắn Tần Phàm trông thấy những con kiến này đối phó là gốc cây, những trường đằng kia nhanh chóng bị kiến cắn nát phân nửa.
Nhưng mà thoạt nhìn những con kiến này không phải là thứ dễ đối phó, Tần Phàm lúc này ẩn nấp khí tức, căn bản không dám kinh động chúng, nếu không đoán không chừng sẽ có một tràng ác đấu.
Tử Vong Hổ Hạp quả nhiên là một bước một hiểm, hắn mới tiến vào không lâu đã bị bức tới tình cảnh này.
Thời điểm này hắn đối với người đang tu luyện nơi này trong lòng là lộ ra bội phục. Nếu đổi là hắn ở nơi này an tâm tu luyện là không dễ dàng.
- Rống --
Cũng vào lúc này. Bỗng nhiên có một tiếng trầm thấp gào thét từ chân trời vang lên, sau đó nhìn thấy một con cợp từ xa chạy tới, sau lưng mọc lên hai cánh, hai cánh vung lên nhanh chóng xé nát những con kiến kia.
- Tử Vong Hắc Hổ!
Tử Vong Hổ Hạp chính là dùng tên của nó!
Nhìn thấy nó thì Tần Phàm chấn động toàn thân, lập tức thần kinh không khống chế được chấn động. Những hắc hổ này thế nhưng mà có thể nói là bá chủ của Tử Vong Hổ Hạp này. Từ nơi này xuất hiện uy thế và khí tức làm cho người ta kiêng kị.
Rống --
Con hắc hổ này hạ xuống chân trời, sau đó trong miệng của nó phun ra hỏa diễm màu đen, hoàn toàn bao trùm bầy kiến kia, ngọn lửa nhiệt độ cực cao, cho dù là Tần Phàm ở rất xa cũng cảm thấy nóng, hơn nữa Tần Phàm phỏng đoán trong đó còn mang theo khí tức hủy diệt rất mạnh, không lâu sau những con kiến kia bị nướng chết
Có mấy con muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh bị hắc hổ đuổi tới, một móng vuốt chụp xuống ăn tươi.
Đây chính là bá chủ Tử Vong Hổ Hạp, lực lượng cùng tốc độ có thể nói là vô cùng khủng bố
- NGAO --
Sau khi ăn no những con kiến kia, rốt cuộc Tử Vong Hắc Hổ cũng ngẩng đầu nhìn qua Tần Phàm, con ngươi đỏ tươi của nó hiện ra thần sắc khinh miệt và khiêu khích.
Thời điểm Tử Vong Hắc Hổ tiêu diệt những con kiến này thì Tần Phàm một mực cũng không có nhúc nhích tay chân, cũng không có chạy trốn, hắn quan sát Tử Vong Hắc Hổ công kích, bởi vì hắn biết rõ trong Tử Vong Hổ Hạp khẳng định không chỉ có một Tử Vong Hắc Hổ, kế tiếp hắn phải ngắt lấy Tử Vong Hắc Liên nói không chừng còn gặp không ít.
- Kế tiếp ngươi muốn ăn tươi ta sao?
Đưa mắt nhìn qua hắc hổ khiêu khích. Thời điểm này Tần Phàm cũng liếm liếm bờ môi, hắc hổ này tuy lợi hại. Chỉ làm hắn kiêng kỵ mà thôi, nhưng hiện giờ trong tân thế giới không thua bất cứ kẻ nào, huống chi một đầu hung thú mà thôi.
Rống --
Trong nháy mắt tiếp theo đầu Tử Vong Hắc Hổ đột nhiên khởi xướng tiến công, hai cánh cửa nó đập mạnh, vượt qua không gian trăm mét tới trước mặt Tần Phàm, mong vuốt sắc bén có thể so với thần khí, trực tiếp chụp vào đầu lâu của Tần Phàm, dường như muốn một kích đánh chết Tần Phàm.
Nếu như từ tốc độ và công kích thì hắc hổ này tuyệt đối đáng sợ hơn cả Đế cấp đảo chủ nhiều.
Nhưng mà Tần Phàm vừa quan sát đã sớm biết rõ hắc hổ tốc độ khủng bố, cho nên sớm có chuẩn bị, thời điểm nó khẽ động thì hắn đã chuẩn bị né tránh, hắn hoàn toàn né qua một trảo này hai tay liên tục đánh xuống.
Oanh!
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn hắc hổ nhiều, một đập này nện Tử Vong Hắc Hổ nằm trên mặt đất, mà vừa mới muốn bò lên Tần Phàm một lần nữa nện xuống, trực tiếp nện nó vào trong đất.
Hắn nhìn ra được con hắc hổ này ỷ vào tốc độ và công kích mà xưng bá, mà phương diện này hắn cũng không kém, một chọi một thì hắn có thể hành hạ hắc hổ đến chết.
Nện! Nện! Nện!
Thoáng chút Tần Phàm không có cho hắc hổ cơ hội xoay người, bảy đầu cánh tay cùng nện xuống liên tục, cộng thêm khí tức ăn mòn không ngừng ma diệt phòng ngự của hắc hổ, chỉ chốc lát đã nện dẹp hắc hổ.
Sát Lục Chi Nhãn, khai mở!
Tần Phàm cho Tử Vong Hắc Hổ một kích cuối cùng.
Rống --
Mà thời điểm Tử Vong Hắc Hổ trước khi chết phát ra tiếng rống động trời xanh.
- Không tốt, nó muốn thông tri cho Tử Vong Hắc Hổ vương.
Tần Phàm không thể ngờ hắc hổ dưới tình huống bị hắn bổ như thế mà còn rống lên được, hơi kinh hãi, rất nhanh thu hồi thi thể hắc hổ, bất chấp vết nứt không gian nguy hiểm trực tiếp vượt qua không gian đi vào bên cạnh Tử Vong Hắc Liên.
Hắn thậm chí biết đám hắc hổ lợi hại, nếu như một con xông tới còn dễ nói, nếu như đến một đoàn hắn cũng không chịu nổi.
Tử Vong Hắc Liên!
Sau khi mạo hiểm xuyên việt không gian, rốt cuộc Tần Phàm cũng tới chỗ Tử Vong Hắc Liên, đóa hoa màu đen hiện ra, trong lòng của hắn có chút buông lỏng.
Nhưng vào lúc này...
- Là ai quấy rầy bổn tọa tu luyện!
Thời điểm này âm thanh uy nghiem và lạnh lùng vang lên bên cạnh, một thân ảnh xuất hiện cách Tần Phàm không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, nsau khi nhìn rõ Tần Phàm thì âm thanh kia còn lạnh hơn vài phần:
- Là ngươi?
Tần Phàm vừa mới nhìn thấy Tử Vong Hắc Liên đột nhiên nghe được âm thanh truyền tới.
Âm thanh này làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, nội tâm ngưng trọng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Nhưng thời điểm nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai mắt nhìn đối phương, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Hư Thần, thật lâu không thấy.
Đúng, dám ở trong Tử Vong Hổ Hạp nguy hiểm tu luyện chính là Hư Thần.
Tại thần đảo Thiên Tài Chiến bắt đầu, hắn và người này không lạ lẫm gì, thời điểm hắn đánh bại Bạch Trường Thiên lấy được đệ nhất của thần đảo Thiên Tài Chiến, chính Hư Thần ba lần bốn lượt đưa hắn vào diện nghi vấn thiên thần dư nghiệt, hơn nữa còn kém chút cường hoành tìm tòi trí nhớ của hắn.
Mà quay mắt nhìn qua quái thụ công kích bản thân mình, Tần Phàm lập tức tế ra Phiên Thiên Ấn, sau đó dùng đầu cánh tay thao túng hung hăng nện xuống.
Xúc tu trường đằng vô cùng lợi hịa, một khi toàn bộ dây dưa thì chính hắn cũng không chịu đựng nổi, cũng bởi như thế hắn mới có thể hao phí đại lực khí lực nhấc nó lên khỏi mặt đất, nếu không căn bản không cách nào đối phó.
Một phương điên cuồng công kích thì rốt cuộc cũng phát hiện ma mộc cũng đánh thành gỗ vụn, nhưng mà những trường đằng màu đen kia không có chết, còn nghĩ muốn công kích hắn.
- Địa phương quỷ quái này thật sự là đủ khủng bố, đoán chừng còn che dấu không ít cây cổ quái.
Tần Phàm lúc này mới cảm thấy sợ hãi trong nội tâm.
Những đảo chủ khác muốn đối phó những cây cối này hao phí không ít khí lực, nếu như đồng thời xuất hiện mấy cây hắn cũng không chịu nổi.
Kinh hồn chưa định trong nội tâm lại cẩn thận vài phần.
- Cái này... Vậy là cái gì?
Thời điểm hắn muốn rời khỏi thì bỗng nhiên cả kinh, nhìn thấy từ trong khe hở không biết lúc nào xuất hiện những con kiến khủng bố.
Những con kiến này mỗi con to như quả trứng gà, khoảng chừng trăm con, chúng bên ngoài thân là màu đen, nhưng mà có lông tơ như nhện, hơn nữa trong người có chất dịch màu đỏ đang lưu động, những con kiến này nhìn vô cùng khủng bố.
Nhưng mà những côn kiến này bò ra ngược lại không có trực tiếp đến công kích Tần Phàm, mà là bò tới gốc cây bị Tần Phàm đánh nát.
Răng rắc cờ-rắc...
Tiếp theo đó là từng âm thanh cắn xé truyền tới, sau đó trong khoảng thời gian ngắn Tần Phàm trông thấy những con kiến này đối phó là gốc cây, những trường đằng kia nhanh chóng bị kiến cắn nát phân nửa.
Nhưng mà thoạt nhìn những con kiến này không phải là thứ dễ đối phó, Tần Phàm lúc này ẩn nấp khí tức, căn bản không dám kinh động chúng, nếu không đoán không chừng sẽ có một tràng ác đấu.
Tử Vong Hổ Hạp quả nhiên là một bước một hiểm, hắn mới tiến vào không lâu đã bị bức tới tình cảnh này.
Thời điểm này hắn đối với người đang tu luyện nơi này trong lòng là lộ ra bội phục. Nếu đổi là hắn ở nơi này an tâm tu luyện là không dễ dàng.
- Rống --
Cũng vào lúc này. Bỗng nhiên có một tiếng trầm thấp gào thét từ chân trời vang lên, sau đó nhìn thấy một con cợp từ xa chạy tới, sau lưng mọc lên hai cánh, hai cánh vung lên nhanh chóng xé nát những con kiến kia.
- Tử Vong Hắc Hổ!
Tử Vong Hổ Hạp chính là dùng tên của nó!
Nhìn thấy nó thì Tần Phàm chấn động toàn thân, lập tức thần kinh không khống chế được chấn động. Những hắc hổ này thế nhưng mà có thể nói là bá chủ của Tử Vong Hổ Hạp này. Từ nơi này xuất hiện uy thế và khí tức làm cho người ta kiêng kị.
Rống --
Con hắc hổ này hạ xuống chân trời, sau đó trong miệng của nó phun ra hỏa diễm màu đen, hoàn toàn bao trùm bầy kiến kia, ngọn lửa nhiệt độ cực cao, cho dù là Tần Phàm ở rất xa cũng cảm thấy nóng, hơn nữa Tần Phàm phỏng đoán trong đó còn mang theo khí tức hủy diệt rất mạnh, không lâu sau những con kiến kia bị nướng chết
Có mấy con muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh bị hắc hổ đuổi tới, một móng vuốt chụp xuống ăn tươi.
Đây chính là bá chủ Tử Vong Hổ Hạp, lực lượng cùng tốc độ có thể nói là vô cùng khủng bố
- NGAO --
Sau khi ăn no những con kiến kia, rốt cuộc Tử Vong Hắc Hổ cũng ngẩng đầu nhìn qua Tần Phàm, con ngươi đỏ tươi của nó hiện ra thần sắc khinh miệt và khiêu khích.
Thời điểm Tử Vong Hắc Hổ tiêu diệt những con kiến này thì Tần Phàm một mực cũng không có nhúc nhích tay chân, cũng không có chạy trốn, hắn quan sát Tử Vong Hắc Hổ công kích, bởi vì hắn biết rõ trong Tử Vong Hổ Hạp khẳng định không chỉ có một Tử Vong Hắc Hổ, kế tiếp hắn phải ngắt lấy Tử Vong Hắc Liên nói không chừng còn gặp không ít.
- Kế tiếp ngươi muốn ăn tươi ta sao?
Đưa mắt nhìn qua hắc hổ khiêu khích. Thời điểm này Tần Phàm cũng liếm liếm bờ môi, hắc hổ này tuy lợi hại. Chỉ làm hắn kiêng kỵ mà thôi, nhưng hiện giờ trong tân thế giới không thua bất cứ kẻ nào, huống chi một đầu hung thú mà thôi.
Rống --
Trong nháy mắt tiếp theo đầu Tử Vong Hắc Hổ đột nhiên khởi xướng tiến công, hai cánh cửa nó đập mạnh, vượt qua không gian trăm mét tới trước mặt Tần Phàm, mong vuốt sắc bén có thể so với thần khí, trực tiếp chụp vào đầu lâu của Tần Phàm, dường như muốn một kích đánh chết Tần Phàm.
Nếu như từ tốc độ và công kích thì hắc hổ này tuyệt đối đáng sợ hơn cả Đế cấp đảo chủ nhiều.
Nhưng mà Tần Phàm vừa quan sát đã sớm biết rõ hắc hổ tốc độ khủng bố, cho nên sớm có chuẩn bị, thời điểm nó khẽ động thì hắn đã chuẩn bị né tránh, hắn hoàn toàn né qua một trảo này hai tay liên tục đánh xuống.
Oanh!
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn hắc hổ nhiều, một đập này nện Tử Vong Hắc Hổ nằm trên mặt đất, mà vừa mới muốn bò lên Tần Phàm một lần nữa nện xuống, trực tiếp nện nó vào trong đất.
Hắn nhìn ra được con hắc hổ này ỷ vào tốc độ và công kích mà xưng bá, mà phương diện này hắn cũng không kém, một chọi một thì hắn có thể hành hạ hắc hổ đến chết.
Nện! Nện! Nện!
Thoáng chút Tần Phàm không có cho hắc hổ cơ hội xoay người, bảy đầu cánh tay cùng nện xuống liên tục, cộng thêm khí tức ăn mòn không ngừng ma diệt phòng ngự của hắc hổ, chỉ chốc lát đã nện dẹp hắc hổ.
Sát Lục Chi Nhãn, khai mở!
Tần Phàm cho Tử Vong Hắc Hổ một kích cuối cùng.
Rống --
Mà thời điểm Tử Vong Hắc Hổ trước khi chết phát ra tiếng rống động trời xanh.
- Không tốt, nó muốn thông tri cho Tử Vong Hắc Hổ vương.
Tần Phàm không thể ngờ hắc hổ dưới tình huống bị hắn bổ như thế mà còn rống lên được, hơi kinh hãi, rất nhanh thu hồi thi thể hắc hổ, bất chấp vết nứt không gian nguy hiểm trực tiếp vượt qua không gian đi vào bên cạnh Tử Vong Hắc Liên.
Hắn thậm chí biết đám hắc hổ lợi hại, nếu như một con xông tới còn dễ nói, nếu như đến một đoàn hắn cũng không chịu nổi.
Tử Vong Hắc Liên!
Sau khi mạo hiểm xuyên việt không gian, rốt cuộc Tần Phàm cũng tới chỗ Tử Vong Hắc Liên, đóa hoa màu đen hiện ra, trong lòng của hắn có chút buông lỏng.
Nhưng vào lúc này...
- Là ai quấy rầy bổn tọa tu luyện!
Thời điểm này âm thanh uy nghiem và lạnh lùng vang lên bên cạnh, một thân ảnh xuất hiện cách Tần Phàm không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, nsau khi nhìn rõ Tần Phàm thì âm thanh kia còn lạnh hơn vài phần:
- Là ngươi?
Tần Phàm vừa mới nhìn thấy Tử Vong Hắc Liên đột nhiên nghe được âm thanh truyền tới.
Âm thanh này làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, nội tâm ngưng trọng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Nhưng thời điểm nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai mắt nhìn đối phương, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Hư Thần, thật lâu không thấy.
Đúng, dám ở trong Tử Vong Hổ Hạp nguy hiểm tu luyện chính là Hư Thần.
Tại thần đảo Thiên Tài Chiến bắt đầu, hắn và người này không lạ lẫm gì, thời điểm hắn đánh bại Bạch Trường Thiên lấy được đệ nhất của thần đảo Thiên Tài Chiến, chính Hư Thần ba lần bốn lượt đưa hắn vào diện nghi vấn thiên thần dư nghiệt, hơn nữa còn kém chút cường hoành tìm tòi trí nhớ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.