Đan Vũ Càn Khôn

Chương 160: Vỗ cánh

Hỏa Thụ

07/12/2013

- Di? Tiểu tử kia làm sao vậy?

Lúc này Bành Đông ở đối diện nhìn thấy sau lưng Tần Phàm đột nhiên bốc cháy, cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn hiểu rõ ràng không phải do vũ kỹ của hắn tạo thành, tiên thiên cảnh giới chỉ có thể nắm giữ một ít thiên địa nguyên khí, hơn nữa thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình độ khiến cho không khí thiêu đốt.

- Lão nhân, ta đang xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác được phần lưng của ta rất nóng! Giống như da thịt nơi đó phải bị nướng chín!

Tần Phàm vội vàng hướng Cổ Mặc xin giúp đỡ.

- Bổn võ thánh cũng không biết rõ ràng, phỏng chừng là có quan hệ tới ma chủng hỏa nguyên mà ngươi luyện hóa, ngươi khống chế chân khí thủy nguyên ma chủng đi tiếp xúc một chút thử xem.

Cổ Mặc nhướng mày truyền âm nói, hắn cũng cảm thấy việc này thập phần quỷ dị.

- Là hỏa nguyên ma chủng lưu lại?

Tần Phàm đột nhiên nhớ lại lúc luyện hóa hỏa nguyên ma chủng, năng lượng ma chủng tăng cường khí lực của hắn xong, hư ảnh Chu Tước giống như đã tiềm ẩn ra sau lưng của hắn.

- Chẳng lẽ vừa rồi nguyên khí hỏa hệ công kích dẫn phát ra năng lượng của hỏa nguyên ma chủng hay sao?

Tần Phàm thầm phỏng đoán, sau đó thật cẩn thận khống chế chân khí thủy nguyên ma chủng trên cánh tay chậm rãi truyền tới sau lưng, cố gắng làm dịu đi cảm giác nóng cháy khủng khiếp kia.

- Hắc hắc, thật sự trời cũng giúp ta, mặc kệ hắn đang xảy ra chuyện gì, bây giờ đối với ta mà nói chính là cơ hội tốt nhất!

Bành Đông đứng đối diện lúc này hiện lên vẻ cười âm tàn, thân hình đột nhiên bộc phát ra tốc độ kinh người, thật nhanh công kích về hướng Tần Phàm.

- Không tốt!

Tần Phàm chứng kiến Bành Đông xông tới, trong lòng không khỏi trầm xuống, lúc này trong cơ thể hắn có hai cỗ khí tức tương xung, đã nhiễu loạn lộ tuyến vận hành của võ khí, võ giáp trên người đã sắp không thể duy trì.

- Oành!

Tần Phàm cắn chặt răng, nương theo thân thể ngạnh chống một kích của Bành Đông đánh trúng ngực, khí kình cường đại khiến cho hắn cơ hồ phun ra ngụm máu, mà dưới lực đánh mạnh mẽ dưới chân hắn cũng giẫm ra một hố to thật sâu. Nhưng khí lực của hắn vẫn thật lợi hại, bị công kích như vậy nhưng cũng không bị thương tổn gì quá lớn.

- Thế nhưng không có việc gì?



Nhìn thoáng qua lồng ngực của Tần Phàm, phát hiện nơi đó có chút cháy đen nhưng không có thương tổn gì khác. Tuy rằng lần này không sử dụng cấp cao vũ kỹ nhưng hắn đã dùng tới tám phần lực lượng! Bành Đông không khỏi cảm thấy âm thầm buồn bực.

Lúc này Tần Phàm căn bản không rảnh quan tâm tới đau đớn nơi lồng ngực, hắn đang dốc toàn bộ tinh thần áp chế dị biến nóng rực sau lưng. Nguyên lai khi chân khí thủy nguyên tiếp xúc tới chỗ nóng cháy kia thì cũng không cách nào áp chế xuống, ngược lại còn giống như khơi dậy hung tính của nó, khiến cho nó phản ứng càng thêm kịch liệt.

- Bách Xà Phệ Hồn!

Bành Đông nhìn thấy Tần Phàm còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, cắn răng lại xuất ra chiêu vũ kỹ địa giai cao cấp. Tuy rằng lần đầu tiên sử dụng xong chiêu này đã khiến cho hắn hao tổn gần nửa võ khí, nhưng công kích bình thường căn bản không thể tạo thành thương tổn được cho Tần Phàm.

Không thể tiếp tục kéo dài được nữa!

Bành Đông chỉ có thể buông tay bắt buộc!

Mười đạo xà ảnh to như miệng chén nháy mắt thành hình, gào thét lên, mang theo tiếng gió rít hướng Tần Phàm quấn tới!

- Ta cũng không tin ngươi không có võ giáp còn có thể đối kháng một chiêu vũ kỹ địa giai cấp cao này của ta!

Trên mặt Bành Đông hiện lên vẻ điên cuồng, lúc này lại tiếp tục tiêu hao hơn phân nửa võ khí cùng nguyên khí còn lại của hắn, cho nên khi mười đạo xà ảnh lại bay ra thì hắn đã hoàn toàn rơi vào cảm giác suếu vô cùng.

Thế nhưng đúng vào lúc này…

Dị biến hồi sinh!

Mười đạo xà ảnh sắp va chạm vào thân thể Tần Phàm, bên người Tần Phàm đột nhiên xuất hiện một vầng thổ hoàng sắc năng lượng tráo, hoàn toàn hoàn mỹ, không chút sơ hở!

- Oành! Oành! Oành…

Chỉ nháy mắt mười đạo xà ảnh thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ đánh lên trên năng lượng tráo, phát ra từng trận ầm vang, nhưng chỉ tạo nên vài gợn sóng không lớn không nhỏ mà thôi! Một chiêu “Bách Xà Phệ Hồn” căn bản không cách nào phá hư được năng lượng tráo, càng khỏi nói là có thể đánh trúng Tần Phàm.

Là Cổ Mặc xuất thủ!

Vừa ra tay lập tức đem Bành Đông trấn trụ!

- Làm sao có thể!



Bành Đông mở to hai mắt nhìn chằm chằm, lộ ra vẻ không sao tin được.

Năng lượng tráo vừa xuất hiện rõ ràng là thủ đoạn mà chỉ có tiên thiên võ sư mới đạt tới, hơn nữa nhất định là có được thông hiểu sâu sắc đối với thiên địa nguyên khí mới có thể ngưng tụ thành năng lượng tráo chắc chắn đến như thế. Cho dù là chính bản thắn bằng thực lực hiện tại cũng không thể nào ngưng tụ ra được năng lượng tráo mạnh mẽ như vậy!

- Tiểu tử kia chẳng lẽ là tiên thiên võ sư che giấu thực lực?

Trong lòng Bành Đông không ngừng xoay chuyển ý nghĩ, ngay lập tức rất nhiều chuyện trước đó không hiểu rõ lúc này tựa hồ đã rộng mở trong sáng. Chẳng thể trách tiểu tử kia có được lực công kích cùng khí lực mạnh mẽ như vậy, còn có được tốc độ nhanh như thế, nguyên lai bởi vì hắn đã sớm đạt tới tiên thiên võ sư!

Lúc này Bành Đông càng nghĩ càng loạn, từ từ trong lòng hắn hiện lên một tia khủng hoảng. Hiện tại võ khí cùng nguyên khí trong cơ thể hắn đã không còn thừa lại bao nhiêu, với thủ đoạn khống chế nguyên khí thuần thục như vậy của đối phương, hắn làm sao có thể là đối thủ!

Nghĩ tới đây, hắn chợt hiện lên ý nghĩ muốn thối lui.

- Một tiên thiên võ sư lại có tâm trí như vậy, chẳng thể trách chỉ là nhị cấp tiên thiên.

Cổ Mặc cũng không hiện thân, chỉ ở trong giới chỉ nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Bành Đông, lắc lắc đầu. Mỗi một cường giả đều có tinh thần ý chí vô cùng kiên định, mà tâm tĩnh của tiên thiên võ sư còn rèn luyện kém cỏi hơn cả Tần Phàm, đây cũng đã chú định thành tựu trong võ đạo của hắn sẽ không cao.

Lúc này Tần Phàm đang toàn tâm toàn ý ứng phó biến hóa dị thường sau lưng mình, nào biết được Bành Đông lại đang suy nghĩ nhiều đến như vậy. Đúng lúc này, trong miệng hắn phát ra tiếng hô trầm thấp, cảm giác được hai đạo kinh mạch trên lưng đột nhiên căng lớn thêm mấy lần, một cỗ lực lượng cuồng bạo lập tức phá thịt trào ra!

Giống như con bướm phá kén!

Mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống trên trán, cảm giác đau đớn khi kinh mạch bị xé rách làm sắc mặt Tần Phàm biến thành trắng bệch, trở nên tái nhợt, mà đồng thời diễn cảm cũng chầm chậm biến thành có chút khó nhìn, nắm tay siết chặt kiên trì chịu đựng.

- Một mình ta không phải là đối thủ của hắn, trong tình huống này ta nên đi về trước báo cáo cho gia tộc mới tốt nhất.

Bành Đông nhìn thấy bộ dạng quỷ dị của Tần Phàm, mà thổ hoàng sắc năng lượng tráo vẫn chưa biến mất, biết bản thân mình trong lúc nhất thời thật khó thể giết được đối phương, cho nên thân hình hắn chậm rãi thối lui, đang muốn thoát khỏi nơi này.

- Còn muốn chạy? Cuộc chiến giữa các ngươi còn chưa chấm dứt, nên lưu lại đi!

Trong miệng Cổ Mặc thản nhiên nói, tùy tiện phất tay, một Huyền Trọng Vực cao gấp ba mươi lần bao bọc toàn trường, khả năng khống chế nguyên khí của hắn vượt xa Bành Đông, cũng dễ dàng liền điều khiển nguyên khí dao động trong không gian chung quanh.

- A…

Một tiếng hô trầm thấp đột nhiên vang lên bên vách núi, Tần Phàm đỏ rực hai mắt giang rộng hai tay, chỉ trong nháy mắt liền thấy hai đạo chu hồng sắc quang hoa từ trên lưng hắn dâng lên, cuối cùng không ngờ ngưng tụ thành một đôi cánh như thực chất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook