Đan Vũ Càn Khôn

Chương 387: Võ Tôn Tần Húc. (1)

Hỏa Thụ

25/02/2014

Dọc theo con đường này, hắn đã từng gặp được một cửu cấp Linh Vũ sư, chỉ có một bước ngắn nữa là thành tựu Võ Tôn, khi đó hắn cũng lâm vào trong khổ chiến, cuối cùng hắn cũng là dựa vào thân thể cường hãn ngạnh kháng một kích, kết quả bản thân bị trọng thương mới giết chết được người nọ!

Khi đó Tần Phàm ở trên người hắn cũng cảm giác được một khí thế áp bách cường đại, nhưng khí thế khi đó so sánh với khí thế của thần bí nhân hiện tại này, lại căn bản tính toán không được cái gì!

Vào lúc này Tần Phàm cảm nhận được mình cực kỳ nhỏ yếu.

- Cút ra đây cho ta.

Tần Phàm cắn chặc hàm răng, thật vất vả ổn định tâm bình tĩnh của mình, trong tay cầm Hỏa Vân đao, một đao chém vào cuồng vũ.

Lập tức đao khí Bá Đạo cường đại kia hướng về bốn phía bão táp mà ra, đem lá cây cùng mảnh gỗ vụn bay lên bốn phía, hết thảy quấy thành nát bấy!

- Hừ, Tần Phàm tiểu tử, ở trước mặt bản Tôn giả còn dám phản kháng?

Ngay sau đó, lại một cổ khí thế càng cường đại đè xuống, như một cái lao lung, bao vây toàn bộ đao khí Bá Đạo lại, lại hướng về bản thân Tần Phàm áp bách đi.

- Ah…

Tần Phàm bị chính mảnh vỡ đao khí của mình ép tới, trên thân thể càng không ngừng cắt lấy, giống như là cầm một khối thủy tinh đánh tới địch nhân, nhưng lại bị một quyền của địch nhân đánh nát thủy tinh, kết quả mảnh vỡ thủy tinh kia đều bay trở về đâm bị thương bản thân mình.

Khí lực của Tần Phàm là cường đại, nhưng công kích của hắn cũng không yếu, cộng thêm khí thế của thần bí nhân kia áp bách bắn ngược, đao khí này còn tăng cường thêm vài phần, kết quả bên ngoài thân hắn xuất hiện miệng vết thương rậm rạp chằng chịt.

Tuy không sâu, nhưng đều đang không ngừng chảy máu ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

- Tôn giả? Quả nhiên là Võ Tôn!

Tần Phàm nghe thấy người nọ tự xưng là bản Tôn giả, lập tức phản ứng đi qua, khẳng định thân phận của người đến này.

Tại Vũ Thiên đại lục, Võ Tôn được mọi người xưng là Tôn giả, dùng bày ra tôn kính đối với cường giả. Mà người này vừa rồi vẻn vẹn là bằng vào khí thế, có thể làm được trói buộc cùng áp bách đối với chính mình, loại năng lực này rõ ràng là bước vào Quy Nguyên chi cảnh, toàn bộ võ khí toàn thân đồng hóa thành nguyên khí, có thể hoàn toàn câu thông Thiên Địa, mượn Thiên Địa chi khí biến thành thủ đoạn công kích của mình!



Cái này cũng chỉ có thực lực Võ Tôn trở lên mới có thể thi triển!

- Ah…

Tần Phàm lần nữa hô to một tiếng, nguyên võ chi khí toàn thân bạo phát ra, hết sức tranh thoát hồi lung vô hình trói buộc lấy mình kia, sau đó không cam lòng mà rống lớn nói:

- Ngươi đường đường một Võ Tôn, vậy mà tự mình ra tay đối phó một tiểu tử mười mấy tuổi như ta, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

- Hừ, tiểu tử giảo hoạt! Thực lực của ngươi bản Tôn giả sớm đã biết! Ngươi cũng không phải một tiểu tử mười sáu tuổi bình thường, ngươi là rất lợi hại! Dọc theo con đường này, không biết có bao nhiêu Linh Vũ sư chết trên tay của ngươi!

- Cho nên Linh Vũ sư căn bản đã khó có thể đối phó được ngươi, để cho bọn họ tới cũng chỉ là chịu chết mà thôi! Cho nên bản Tôn giả tự mình đối phó ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!

Thanh âm của thần bí nhân kia vào lúc này nói ra.

- Ha ha, vinh hạnh? Thật sự là chẳng biết xấu hổ! Người chẳng biết xấu hổ như ngươi vậy, không cần đoán cũng biết là đến từ Càn Kinh Tần gia rồi!

- Cái địa phương kia chuyên môn sinh ra một đám người không biết hổ thẹn! Nên ngươi cũng không cần dấu đầu lộ đuôi, đi ra để cho ta vinh hạnh biết một chút về Tôn giả không hồi hổ thẹn như ngươi a!

Lúc này trên mặt Tần Phàm cười lạnh nói.

- Tiểu tử, ngươi là đang chọc giận ta! Nếu như là chọc giận một Linh Vũ sư cùng cảnh giới như ngươi, hoàn toàn chính xác có thể sẽ để cho tâm bình tĩnh của hắn thất thủ, cho ngươi chiếm một ít tiện nghi, bất quá chọc giận một Cường giả Võ Tôn, đối với ngươi mà nói, lại không phải là một chuyện tốt, bởi vì cái kia sẽ chỉ làm ngươi chết được nhanh hơn.

Thanh âm của Cường giả Võ Tôn kia nhàn nhạt nói :

- Đã đắc tội Càn Kinh Tần gia chúng ta, hơn nữa còn để cho bản Tôn giả tự mình đến động thủ, tiểu tử ngươi là không thể nào có hi vọng sống sót rồi.

Âm thanh cứng rắn đi xuống, một lão giả một thân áo bào tím liền chậm rãi xuất hiện ở địa phương trước mặt Tần Phàm ước chừng hơn mười mét, sắc mặt Võ Tôn kia đạm mạc, lại thập phần bình tĩnh, tất cả nộ khí đều thu liễm rất khá, không có tiết lộ ra một tia.

- Quả nhiên là Càn Kinh Tần gia, không thể tưởng được vậy mà thật sự để cho Cường giả Võ Tôn đến truy sát ta.



Trong nội tâm Tần Phàm khó có thể phát giác mà có chút rung động, sau đó cười lạnh nói:

- Càn Kinh Tần gia ngươi lại để cho một Cường giả Võ Tôn đến đuổi giết một Võ Tôn tương lai sẽ tiến vào Chân Vũ thánh địa, ngươi đã biết rõ ta đã là Linh Vũ sư, địa vị trong Chân Vũ Thánh điện ngươi cũng có thể tinh tường, chẳng lẽ Càn Kinh Tần gia ngươi không sợ chọc giận Chân Vũ Thánh điện sao?

- Tiểu tử giảo hoạt, không sai, tiềm lực của ngươi cực lớn, chỉ cần đi vào Chân Vũ thánh địa, ngươi chính là một Cường giả Võ Tôn! Bất quá đáng tiếc, ngươi làm một chuyện ngu xuẩn, đó chính là ngươi đồng dạng thiếu chút nữa giết chết một Cường giả Võ Tôn tương lai, cho nên ngươi để cho Càn Kinh Tần gia chúng ta có cớ trực tiếp động thủ đối với ngươi!

Võ Tôn áo bào tím kia nhàn nhạt nói.

- Tần Hạo Dương kia quả nhiên không chết?

Trong tâm Tần Phàm hơi kinh hãi, biết rõ sự tình mình lo lắng rốt cục đã xảy ra.

- Hạo Dương hắn đồng dạng là tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, vậy mà thiếu chút nữa hủy ở trên tay của ngươi! Hơn nữa hiện tại hắn còn chưa có tỉnh lại! Chỉ là trước khi hôn mê, hắn nói ra tên của ngươi…Tần Phàm!

- Cho nên ngươi coi như là lợi hại, hôm nay toàn bộ Càn Kinh Tần gia cũng biết ngươi, hơn nữa đều muốn giết ngươi cho thống khoái! Còn có bọn người Tần Ấn, tất cả đều là do ngươi giết chết a! Ngươi đối với Càn Kinh Tần gia ta làm những chuyện này, ta nghĩ đã đầy đủ để cho Càn Kinh Tần gia chúng ta giải thích hết thảy rồi.

Con ngươi củ Võ Tôn áo bào tím kia lạnh lùng nhìn Tần Phàm, ngữ khí cũng so với vừa rồi lạnh hơn một tí.

- Nguyên lai là vẫn còn dư lại một hơi.

Tần Phàm cười lạnh nói:

- Đúng vậy, Tần Hạo Dương đích thật là bị ta đánh chỉ còn lại có một hơi, nhưng lúc trước, Càn Kinh Tần gia các ngươi làm mọi chuyện đối với Nam Phong Tần gia chúng ta, sẽ không có người biết sao?

- Những chuyện khác đều không trọng yếu, chỉ cần biết rằng ngươi cơ hồ giết chết tộc trưởng tương lai của Càn Kinh Tần gia chúng ta, lý do này như vậy là đủ rồi.

Võ Tôn áo bào tím kia đối với những lời nói kia của Tần Phàm tự động loại bỏ:

- Không hổ là Cường giả Võ Tôn, nói ra những lời vô sỉ cũng không đỏ mặt, bái phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook