Chương 152: Xung đột
Hỏa Thụ
05/12/2013
Mắt thấy sắp có người phải chết thảm dưới vó ngựa, trong đám người
cũng không nhịn được lớn tiếng kinh hô, lão phụ nhân lại hoảng sợ tới
mức sắt mặt tái nhợt, ngay cả động cũng không thể động.
Mà đúng lúc này, một đạo thanh sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngay giữa đường cái, giống như một pho tượng cự thần chắn ngang trước mặt lão phụ nhân kia.
- Oanh!
Song chưởng của Tần Phàm hướng về đầu Giác Uyển mã chụp tới, mà con ngựa kia lại chính là hắc mã của thiếu niên mày rậm kia, bị một chưởng mạnh mẽ của Tần Phàm đánh ra, con ngựa hoảng sợ ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa đem thiếu niên mày rậm hất văng xuống ngựa. Nhưng Giác Uyển mã không hổ là danh câu, tính ổn định rất tốt, bị Tần Phàm đẩy mạnh nhưng cuối cùng vẫn có thể ổn định lại thân hình, rất lợi hại!
- Cút con mẹ ngươi! Muốn chết!
Thiếu niên mày rậm kinh hồn ổn định lại Giác Uyển mã, sau đó trường tiên trong tay lập tức quất về phía Tần Phàm, trong miệng còn mắng to:
- Tiện chủng từ nơi nào đến cũng dám chắn đường bổn thiếu gia!
Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, ra tay nhanh như điện, trực tiếp bắt lấy roi ngựa vừa quất tới.
- Lão bà bà, bà đi qua một bên trước đi.
Tần Phàm cũng không hề liếc mắt nhìn thiếu niên, mà quay đầu nói với lão phụ nhân đang kinh hồn té ngã trên mặt đất.
Nhưng lúc này lão phụ nhân đã sợ tới mức hai chân như nhũn ra, làm sao có thể cử động.
- Lão bà bà, ta đỡ ngài!
Lúc này Tiết Tuấn thấy Tần Phàm đã xuất thủ, chỉ đành lắc lắc đầu, sau đó đi ra đỡ lão phụ nhân đi vào trong đám người, đem bà ta giao trong tay người quen.
Lúc này Điền Mông đã không còn nhịn được nữa, trực tiếp liền nhảy ra lớn tiếng mắng:
- Mấy tên tiểu tử các ngươi bị mù mắt hay là bị cụt tay? Tự mình cưỡi ngựa muốn giết chết người mà còn la hét!
- Hắc, lại thêm một thứ không biết sống chết, lão bà kia dám chắn đường của bổn thiếu gia, không chết là vận khí, có chết cũng đáng đời, ngươi còn dám công kích ngựa của ta, tiện chủng ngươi bồi được nổi sao?
Thiếu niên mày rậm lúc này cười lạnh nói, sau đó còn định kéo roi ngựa của mình trở về. Nhưng hắn chợt cảm giác roi ngựa bị nắm chặt, làm sao cũng không thể kéo về, dùng lực lượng, hắn làm sao bì kịp với Tần Phàm!
- Hừ!
Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên dùng sức kéo, “hoắc” một tiếng trực tiếp đem thiếu niên mày rậm té xuống dưới đất, sau đó trực tiếp tiến lên dùng một cước giẫm hắn ngay dưới chân.
Nắm tay của Tần Phàm chợt co rút trong tay áo, khi vươn ra đã bao bọc Linh Hàn quyền sáo, đôi vuốt thật dài đặt ngay cổ họng thiếu niên kia, trong miệng lạnh lùng nói:
- Ngươi lại tính là cái thứ gì?
- Tê…
Lúc này Tiết Tuấn cùng Điền Mông đều hít sâu một hơi lạnh, thật không ngờ Tần Phàm lại còn nóng tính hơn ai hết, thế nhưng ở ngay ngoài đường còn dám đem một đệ tử chân võ thế gia cấp cao giẫm dưới chân! Cho dù là người có thần kinh thô to như Điền Mông cũng không có lòng can đảm này, hơn nữa cho dù có được can đảm như vậy chỉ sợ cũng không có năng lực kia, thiếu niên mày rậm bị Tần Phàm giẫm dưới chân cũng đã có được cảnh giới võ sư lục cấp.
- Tốt!
Lúc này trong đám người cũng có thật nhiều âm thanh không tự chủ được đều kêu lên ủng hộ, bọn họ đã sớm nhìn đám người kia không vừa mắt, chỉ là giận mà không dám nói, hiện giờ đã có người ra mặt thì lá gan của những người thường kia cũng lớn hơn được một ít.
- Ai còn dám lên tiếng thì đánh chết kẻ đó!
Lúc này mấy thiếu niên còn lại trên ngựa lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng nói.
Vừa hô lên, chung quanh liền yên tĩnh trở lại. Thế giới này chính là như thế, thực lực vi tôn! Mà ở Đại Kiền quốc, chân vũ thế gia cũng đại biểu cho thực lực.
- Chúng ta đều là đệ tử chân võ thế gia đến từ Vũ Thành cùng Châu Thành, ta là lục phẩm chân võ thế gia Lư gia Lư Vũ, mà người bị các hạ giẫm dưới chân chính là thất phẩm chân võ thế gia Bành gia Bành Uy, không biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào?
Thiếu niên mặt đỏ ngồi trên hồng sắc đại mã như là người cầm đầu trong đám thiếu niên kia, hắn nhìn ra được thân thủ của Tần Phàm khẳng định cũng là triêu thánh giả lần này, lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền giơ lên roi ngựa trong tay hướng Tần Phàm hỏi.
- Ngươi dám đánh lén bổn thiếu gia, ngươi sẽ hối hận!
Mà Bành Uy bị Tần Phàm giẫm dưới chân đã bị báo tên, lại có vẻ vô cùng nổi giận, mặc dù khi so đấu khí lực là bị Tần Phàm lôi xuống ngựa, nhưng vẫn mở miệng cứng rắn nói là mình bị đánh lén, ý đồ lưu lại chút mặt mũi cho chính mình.
- Ta đến từ nơi nào không cần nói với các ngươi, ta chỉ là chướng mắt nhìn kiểu hoành hành ngang ngược của đám người các ngươi, lại muốn hại người vô tội nên mới ra tay. Nếu các hạ không phục, cứ việc hướng về phía ta mà tới!
Tần Phàm lạnh lùng đáp lời, nhưng lúc này bại lộ ra thân phận của mình rõ ràng không phải là hành vi sáng suốt, hắn tự nhiên không ngu ngốc làm chuyện như vậy.
- Còn có ta, ta cũng xem các ngươi không vừa mắt!
Lúc này Điền Mông cũng đứng ra lớn tiếng nói, nhìn vào thật sự rất có nghĩa khí, mà Tiết Tuấn chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, nhưng lại vẫn đứng bên cạnh hai người.
- Xem ra các ngươi có ý định đối lập cùng chân võ thế gia của Vũ Thành cùng Châu Thành chúng ta!
Ánh mắt thiếu niên mặt đỏ lạnh lùng, sắc mặt hiện lên vẻ hết sức khó coi, roi ngựa nắm chặt trong tay, mà những thiếu niên đồng hành đều rút đao rút kiếm, thầm vận khí kình, một cuộc đại chiến tựa hồ muốn xuất hiện.
- Các vị, chẳng biết có thể bán cho Hầu mỗ một chút mặt mũi, chuyện này từ bỏ được chứ?
Đúng lúc này một thanh âm ôn hòa từ phương xa đột nhiên truyền đến, đám người chậm rãi tách ra một con đường, sau đó liền thấy mười mấy thiếu niên vây quanh một ngọc diện thiếu gia mặc tử bào quý giá đẹp đẽ từ xa đi tới.
- Di? Ngươi là ngũ phẩm chân võ thế gia Hầu gia Hầu Vũ Bạch thiếu gia?
Thiếu niên mặt đỏ cưỡi ngựa hồng vừa thấy ngọc diện thiếu niên kia sắc mặt liền hơi đổi, hơn nữa lại cung kính chắp tay hỏi.
- Chính là tại hạ, các hạ là lục phẩm chân võ thế gia Vũ Thành Lư gia Lư thiếu?
Ngọc diện thiếu niên mỉm cười mở miệng hỏi, có vẻ khí vũ bất phàm, tiếp theo hắn lại nhìn vào những người cưỡi ngựa khác hỏi qua:
- Còn có Vũ Thành Bành gia Bành thiếu, Châu Thành Hướng gia Hướng thiếu…hoan nghênh các vị đi vào Nguyên Thành.
Sau đó hắn chuyển qua nhìn Tần Phàm mỉm cười chắp tay nói:
- Không biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào vậy? Có thể cấp cho Hầu mỗ một chút nhân tình trước tiên thả Bành thiếu ra rồi hãy nói được không?
Tần Phàm trầm ngâm, sau đó buông lỏng Linh Hàn quyền sáo đang đè ép Bành Uy, chậm rãi đứng thẳng, hắn cũng không muốn đem việc này làm lớn, hiện giờ người có thể ép được trường hợp đã đến, phỏng chừng đám người kia cũng không dám tiếp tục động thủ tại nơi này.
- Ta sẽ không bỏ qua như vậy!
Bành Uy đứng lên âm độc liếc mắt nhìn Tần Phàm nói, có vẻ vô cùng giận dữ, lần này xem như mặt mũi hắn quét rác, nhưng có Hầu Vũ Bạch tại đây hắn thật sự không dám động thủ lần nữa.
- Nếu tất cả mọi người đều là đệ tử chân võ thế gia Vân Châu, mà lần này triêu thánh quan hệ trọng đại, lẽ ra chúng ta nên đoàn kết nhất trí cùng nhau đối ngoại mới phải, đây cũng là mục đích mà Hầu mỗ mời mọi người tới nơi đây, hi vọng các vị có thể buông bỏ thành kiến, mọi người cùng nhau đến Triêu Dương Lâu uống một chén, hóa giải hiểu lầm, chẳng phải là thật tốt sao?
Hầu Vũ Bạch trấn định nói, lời nói nghe thật đẹp đẽ, nhìn vào rất có phong phạm.
- Hừ, ta cấp cho Hầu thiếu mặt mũi, trước triêu thánh sẽ không tiếp tục theo chân bọn hắn tính toán.
Bành Uy liếc mắt lạnh lùng nhìn Tần Phàm nói, cũng không dám trực tiếp quét mặt mũi của Hầu Vũ Bạch. Nhưng trong lòng hắn cũng đang tính toán trong thí luyện triêu thánh phải trực tiếp thần không biết quỷ không hay đem mối thù này báo phục.
- Vậy thì đa tạ Bành thiếu. Di? Vị này tựa hồ là đến từ Nam Phong Thành Điền huynh? Vị này chính là Tiết huynh?
Lúc này Hầu Vũ Bạch đột nhiên nhận ra Điền Phong cùng Tiết Tuấn, hắn từng thu thập tình báo của cả Vân Châu, lúc này đã nhận ra được đại bộ phận triêu thánh giả.
Mà đúng lúc này, một đạo thanh sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngay giữa đường cái, giống như một pho tượng cự thần chắn ngang trước mặt lão phụ nhân kia.
- Oanh!
Song chưởng của Tần Phàm hướng về đầu Giác Uyển mã chụp tới, mà con ngựa kia lại chính là hắc mã của thiếu niên mày rậm kia, bị một chưởng mạnh mẽ của Tần Phàm đánh ra, con ngựa hoảng sợ ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa đem thiếu niên mày rậm hất văng xuống ngựa. Nhưng Giác Uyển mã không hổ là danh câu, tính ổn định rất tốt, bị Tần Phàm đẩy mạnh nhưng cuối cùng vẫn có thể ổn định lại thân hình, rất lợi hại!
- Cút con mẹ ngươi! Muốn chết!
Thiếu niên mày rậm kinh hồn ổn định lại Giác Uyển mã, sau đó trường tiên trong tay lập tức quất về phía Tần Phàm, trong miệng còn mắng to:
- Tiện chủng từ nơi nào đến cũng dám chắn đường bổn thiếu gia!
Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, ra tay nhanh như điện, trực tiếp bắt lấy roi ngựa vừa quất tới.
- Lão bà bà, bà đi qua một bên trước đi.
Tần Phàm cũng không hề liếc mắt nhìn thiếu niên, mà quay đầu nói với lão phụ nhân đang kinh hồn té ngã trên mặt đất.
Nhưng lúc này lão phụ nhân đã sợ tới mức hai chân như nhũn ra, làm sao có thể cử động.
- Lão bà bà, ta đỡ ngài!
Lúc này Tiết Tuấn thấy Tần Phàm đã xuất thủ, chỉ đành lắc lắc đầu, sau đó đi ra đỡ lão phụ nhân đi vào trong đám người, đem bà ta giao trong tay người quen.
Lúc này Điền Mông đã không còn nhịn được nữa, trực tiếp liền nhảy ra lớn tiếng mắng:
- Mấy tên tiểu tử các ngươi bị mù mắt hay là bị cụt tay? Tự mình cưỡi ngựa muốn giết chết người mà còn la hét!
- Hắc, lại thêm một thứ không biết sống chết, lão bà kia dám chắn đường của bổn thiếu gia, không chết là vận khí, có chết cũng đáng đời, ngươi còn dám công kích ngựa của ta, tiện chủng ngươi bồi được nổi sao?
Thiếu niên mày rậm lúc này cười lạnh nói, sau đó còn định kéo roi ngựa của mình trở về. Nhưng hắn chợt cảm giác roi ngựa bị nắm chặt, làm sao cũng không thể kéo về, dùng lực lượng, hắn làm sao bì kịp với Tần Phàm!
- Hừ!
Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên dùng sức kéo, “hoắc” một tiếng trực tiếp đem thiếu niên mày rậm té xuống dưới đất, sau đó trực tiếp tiến lên dùng một cước giẫm hắn ngay dưới chân.
Nắm tay của Tần Phàm chợt co rút trong tay áo, khi vươn ra đã bao bọc Linh Hàn quyền sáo, đôi vuốt thật dài đặt ngay cổ họng thiếu niên kia, trong miệng lạnh lùng nói:
- Ngươi lại tính là cái thứ gì?
- Tê…
Lúc này Tiết Tuấn cùng Điền Mông đều hít sâu một hơi lạnh, thật không ngờ Tần Phàm lại còn nóng tính hơn ai hết, thế nhưng ở ngay ngoài đường còn dám đem một đệ tử chân võ thế gia cấp cao giẫm dưới chân! Cho dù là người có thần kinh thô to như Điền Mông cũng không có lòng can đảm này, hơn nữa cho dù có được can đảm như vậy chỉ sợ cũng không có năng lực kia, thiếu niên mày rậm bị Tần Phàm giẫm dưới chân cũng đã có được cảnh giới võ sư lục cấp.
- Tốt!
Lúc này trong đám người cũng có thật nhiều âm thanh không tự chủ được đều kêu lên ủng hộ, bọn họ đã sớm nhìn đám người kia không vừa mắt, chỉ là giận mà không dám nói, hiện giờ đã có người ra mặt thì lá gan của những người thường kia cũng lớn hơn được một ít.
- Ai còn dám lên tiếng thì đánh chết kẻ đó!
Lúc này mấy thiếu niên còn lại trên ngựa lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng nói.
Vừa hô lên, chung quanh liền yên tĩnh trở lại. Thế giới này chính là như thế, thực lực vi tôn! Mà ở Đại Kiền quốc, chân vũ thế gia cũng đại biểu cho thực lực.
- Chúng ta đều là đệ tử chân võ thế gia đến từ Vũ Thành cùng Châu Thành, ta là lục phẩm chân võ thế gia Lư gia Lư Vũ, mà người bị các hạ giẫm dưới chân chính là thất phẩm chân võ thế gia Bành gia Bành Uy, không biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào?
Thiếu niên mặt đỏ ngồi trên hồng sắc đại mã như là người cầm đầu trong đám thiếu niên kia, hắn nhìn ra được thân thủ của Tần Phàm khẳng định cũng là triêu thánh giả lần này, lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền giơ lên roi ngựa trong tay hướng Tần Phàm hỏi.
- Ngươi dám đánh lén bổn thiếu gia, ngươi sẽ hối hận!
Mà Bành Uy bị Tần Phàm giẫm dưới chân đã bị báo tên, lại có vẻ vô cùng nổi giận, mặc dù khi so đấu khí lực là bị Tần Phàm lôi xuống ngựa, nhưng vẫn mở miệng cứng rắn nói là mình bị đánh lén, ý đồ lưu lại chút mặt mũi cho chính mình.
- Ta đến từ nơi nào không cần nói với các ngươi, ta chỉ là chướng mắt nhìn kiểu hoành hành ngang ngược của đám người các ngươi, lại muốn hại người vô tội nên mới ra tay. Nếu các hạ không phục, cứ việc hướng về phía ta mà tới!
Tần Phàm lạnh lùng đáp lời, nhưng lúc này bại lộ ra thân phận của mình rõ ràng không phải là hành vi sáng suốt, hắn tự nhiên không ngu ngốc làm chuyện như vậy.
- Còn có ta, ta cũng xem các ngươi không vừa mắt!
Lúc này Điền Mông cũng đứng ra lớn tiếng nói, nhìn vào thật sự rất có nghĩa khí, mà Tiết Tuấn chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, nhưng lại vẫn đứng bên cạnh hai người.
- Xem ra các ngươi có ý định đối lập cùng chân võ thế gia của Vũ Thành cùng Châu Thành chúng ta!
Ánh mắt thiếu niên mặt đỏ lạnh lùng, sắc mặt hiện lên vẻ hết sức khó coi, roi ngựa nắm chặt trong tay, mà những thiếu niên đồng hành đều rút đao rút kiếm, thầm vận khí kình, một cuộc đại chiến tựa hồ muốn xuất hiện.
- Các vị, chẳng biết có thể bán cho Hầu mỗ một chút mặt mũi, chuyện này từ bỏ được chứ?
Đúng lúc này một thanh âm ôn hòa từ phương xa đột nhiên truyền đến, đám người chậm rãi tách ra một con đường, sau đó liền thấy mười mấy thiếu niên vây quanh một ngọc diện thiếu gia mặc tử bào quý giá đẹp đẽ từ xa đi tới.
- Di? Ngươi là ngũ phẩm chân võ thế gia Hầu gia Hầu Vũ Bạch thiếu gia?
Thiếu niên mặt đỏ cưỡi ngựa hồng vừa thấy ngọc diện thiếu niên kia sắc mặt liền hơi đổi, hơn nữa lại cung kính chắp tay hỏi.
- Chính là tại hạ, các hạ là lục phẩm chân võ thế gia Vũ Thành Lư gia Lư thiếu?
Ngọc diện thiếu niên mỉm cười mở miệng hỏi, có vẻ khí vũ bất phàm, tiếp theo hắn lại nhìn vào những người cưỡi ngựa khác hỏi qua:
- Còn có Vũ Thành Bành gia Bành thiếu, Châu Thành Hướng gia Hướng thiếu…hoan nghênh các vị đi vào Nguyên Thành.
Sau đó hắn chuyển qua nhìn Tần Phàm mỉm cười chắp tay nói:
- Không biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào vậy? Có thể cấp cho Hầu mỗ một chút nhân tình trước tiên thả Bành thiếu ra rồi hãy nói được không?
Tần Phàm trầm ngâm, sau đó buông lỏng Linh Hàn quyền sáo đang đè ép Bành Uy, chậm rãi đứng thẳng, hắn cũng không muốn đem việc này làm lớn, hiện giờ người có thể ép được trường hợp đã đến, phỏng chừng đám người kia cũng không dám tiếp tục động thủ tại nơi này.
- Ta sẽ không bỏ qua như vậy!
Bành Uy đứng lên âm độc liếc mắt nhìn Tần Phàm nói, có vẻ vô cùng giận dữ, lần này xem như mặt mũi hắn quét rác, nhưng có Hầu Vũ Bạch tại đây hắn thật sự không dám động thủ lần nữa.
- Nếu tất cả mọi người đều là đệ tử chân võ thế gia Vân Châu, mà lần này triêu thánh quan hệ trọng đại, lẽ ra chúng ta nên đoàn kết nhất trí cùng nhau đối ngoại mới phải, đây cũng là mục đích mà Hầu mỗ mời mọi người tới nơi đây, hi vọng các vị có thể buông bỏ thành kiến, mọi người cùng nhau đến Triêu Dương Lâu uống một chén, hóa giải hiểu lầm, chẳng phải là thật tốt sao?
Hầu Vũ Bạch trấn định nói, lời nói nghe thật đẹp đẽ, nhìn vào rất có phong phạm.
- Hừ, ta cấp cho Hầu thiếu mặt mũi, trước triêu thánh sẽ không tiếp tục theo chân bọn hắn tính toán.
Bành Uy liếc mắt lạnh lùng nhìn Tần Phàm nói, cũng không dám trực tiếp quét mặt mũi của Hầu Vũ Bạch. Nhưng trong lòng hắn cũng đang tính toán trong thí luyện triêu thánh phải trực tiếp thần không biết quỷ không hay đem mối thù này báo phục.
- Vậy thì đa tạ Bành thiếu. Di? Vị này tựa hồ là đến từ Nam Phong Thành Điền huynh? Vị này chính là Tiết huynh?
Lúc này Hầu Vũ Bạch đột nhiên nhận ra Điền Phong cùng Tiết Tuấn, hắn từng thu thập tình báo của cả Vân Châu, lúc này đã nhận ra được đại bộ phận triêu thánh giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.