Chương 5
Lam Ẩn
23/12/2021
Tại thời điểm Trịnh Đan Ny vào năm hai đại học, em ấy thuận lợi chuyển vào nhà mình, tụi mình bắt đầu sinh hoạt cùng nhau.
Ngày đó em ấy bởi vì bận rộn dọn nhà tới mức đầu óc choáng váng, lúc tắm rửa xong lập tức phóng tới thư phòng nơi mình viết báo cáo.
Mình đem em ấy ngồi lên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy em.
Em ấy buồn ngủ tới mức mở mắt không nổi vậy mà vẫn còn hung hăng chui rúc vào lòng mình, một bên chui còn một bên vểnh lên miệng nhỏ nói cái gì đó.
Em ấy nói cái gì, mình thiệt sự không có nghe thấy.
Vào lúc em ấy nhào về phía mình, mình liền lập tức đem bút thả xuống.
Đứa nhỏ này quá đáng yêu làm sao bây giờ?
Đương nhiên là buông công việc hiện tại xuống dỗ em ấy đi ngủ rồi.
Về phần báo cáo như thế nào làm xong, mình cũng không nhớ rõ lắm.
Dù sao cũng không có chết rất thảm là được rồi.
Ngày thứ hai đến bệnh viện, vài y tá tới chào hỏi mình nhưng trên mặt đều mang loại ý cười khó mà giải thích được.
Não bộ nghi ngờ thế giới nhân sinh, liền chạy đến sát vách văn phòng chủ nhiệm hỏi thăm một phen.
Tiếng đập cửa vang lên, người ở bên trong nhẹ giọng đáp lại một câu.
"Vào đi."
Mình đẩy cửa đi vào.
"Trần Kha? Như thế nào lại chạy đến đây."
"Tằng chủ nhiệm của chúng ta một ngày trăm công ngàn việc, tui chỉ thừa lúc có thời gian nghỉ ngơi chạy tới chào hỏi người một chút không được sao."
Tằng Ngải Giai mình biết không phải loại người tính tình vô tâm.
"Có việc liền nói."
Eiii, không có tí thú vị gì.
"Vậy tui hỏi một chút, ý tá của các người hôm nay thời điểm chào hỏi tui, vì cái gì cười lại kì quái như vậy."
Đang viết lời khuyên của bác sĩ trong tay liền ngừng lại, lấy kính gọng vàng đeo mắt nhìn xem mình.
Sau đó lấy ra điện thoại di động, từ album ảnh lấy một tấm ảnh cho mình xem.
"Tự mình xem đi, hẳn là nguyên nhân này."
Bằng hữu lúc này cũng nhìn mình ý vị thâm trường.
Hiếu kì nhìn về phía màn hình, người trong hình làm lòng mình rất là rung động.
Cái này không phải là Trịnh Đan Ny ngày đó đến cửa bệnh viện chờ mình về nhà cùng sao??
Làm sao lại bị người ta chụp lại đây.
Nếu mình nhớ không lầm, Trịnh Đan Ny ngày đó nhìn thấy mình liền nhào tới hôn lên mặt mình một cái.
Sẽ không phải bị người ta thấy được đi......
Tằng Ngải Giai nhìn mặt mình biểu lộ rối rắm, "Phốc" bật cười một tiếng.
Trong nháy mắt cũng quay lại nhìn bằng hữu của mình
"Trần Kha ơi là Trần Kha, như thế là không tốt."
"Im đi."
Lúc ấy, mình phải dùng từ chạy trối chết để hình dung khoảnh khắc đó, không hề nói lố đâu.
Ngày đó em ấy bởi vì bận rộn dọn nhà tới mức đầu óc choáng váng, lúc tắm rửa xong lập tức phóng tới thư phòng nơi mình viết báo cáo.
Mình đem em ấy ngồi lên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy em.
Em ấy buồn ngủ tới mức mở mắt không nổi vậy mà vẫn còn hung hăng chui rúc vào lòng mình, một bên chui còn một bên vểnh lên miệng nhỏ nói cái gì đó.
Em ấy nói cái gì, mình thiệt sự không có nghe thấy.
Vào lúc em ấy nhào về phía mình, mình liền lập tức đem bút thả xuống.
Đứa nhỏ này quá đáng yêu làm sao bây giờ?
Đương nhiên là buông công việc hiện tại xuống dỗ em ấy đi ngủ rồi.
Về phần báo cáo như thế nào làm xong, mình cũng không nhớ rõ lắm.
Dù sao cũng không có chết rất thảm là được rồi.
Ngày thứ hai đến bệnh viện, vài y tá tới chào hỏi mình nhưng trên mặt đều mang loại ý cười khó mà giải thích được.
Não bộ nghi ngờ thế giới nhân sinh, liền chạy đến sát vách văn phòng chủ nhiệm hỏi thăm một phen.
Tiếng đập cửa vang lên, người ở bên trong nhẹ giọng đáp lại một câu.
"Vào đi."
Mình đẩy cửa đi vào.
"Trần Kha? Như thế nào lại chạy đến đây."
"Tằng chủ nhiệm của chúng ta một ngày trăm công ngàn việc, tui chỉ thừa lúc có thời gian nghỉ ngơi chạy tới chào hỏi người một chút không được sao."
Tằng Ngải Giai mình biết không phải loại người tính tình vô tâm.
"Có việc liền nói."
Eiii, không có tí thú vị gì.
"Vậy tui hỏi một chút, ý tá của các người hôm nay thời điểm chào hỏi tui, vì cái gì cười lại kì quái như vậy."
Đang viết lời khuyên của bác sĩ trong tay liền ngừng lại, lấy kính gọng vàng đeo mắt nhìn xem mình.
Sau đó lấy ra điện thoại di động, từ album ảnh lấy một tấm ảnh cho mình xem.
"Tự mình xem đi, hẳn là nguyên nhân này."
Bằng hữu lúc này cũng nhìn mình ý vị thâm trường.
Hiếu kì nhìn về phía màn hình, người trong hình làm lòng mình rất là rung động.
Cái này không phải là Trịnh Đan Ny ngày đó đến cửa bệnh viện chờ mình về nhà cùng sao??
Làm sao lại bị người ta chụp lại đây.
Nếu mình nhớ không lầm, Trịnh Đan Ny ngày đó nhìn thấy mình liền nhào tới hôn lên mặt mình một cái.
Sẽ không phải bị người ta thấy được đi......
Tằng Ngải Giai nhìn mặt mình biểu lộ rối rắm, "Phốc" bật cười một tiếng.
Trong nháy mắt cũng quay lại nhìn bằng hữu của mình
"Trần Kha ơi là Trần Kha, như thế là không tốt."
"Im đi."
Lúc ấy, mình phải dùng từ chạy trối chết để hình dung khoảnh khắc đó, không hề nói lố đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.