Chương 8
Lam Ẩn
23/12/2021
Em ấy thi vào quốc viện y học là chuyện mà mình chưa từng nghĩ tới.
Sau khi xác nhận mối quan hệ không lâu thì có kết quả thi đại học của tiểu bằng hữu.
Nhìn điểm số không thấp, mình liền chụp màn hình lại đem đi khoe khoang.
Cẩn thận nhìn một lúc lâu mới nhìn đến phía dưới cùng có dòng chữ.
Trong nháy mắt đó, mình liền ngây dại.
Sau đó liền thoát giao diện, bất chấp tất cả gọi một cú điện thoại đến em ấy.
Một giây sau điện thoại được tiếp, mình cơ hồi nói.
"Đứa nhỏ này, em có vấn đề sao! Làm sao nghĩ quẩn lại đi viện y học!!"
"Ai nha, chị trước hết đừng nóng giận có được hay không, em không phải là muốn cho chị niềm vui bất ngờ sao. Thế nào, thích không?"
"Thích cái đầu em a! Đây là kinh hãi biết không vậy!"
Trịnh Đan Ny là mình hiểu rõ nhất, ngoại trừ bình thường đi theo bên cạnh mình nhìn xem cơ sở kiến thức y học thư tịch bên ngoài, thì đối với cái này ngành học này có thể nói là nhất khiếu bất thông.
Nhất khiếu bất thông: là không hiểu gì hết . Truyện mới cập nhật
Thật không biết em ấy nghĩ gì nữa.
"Em chỉ là nghĩ cách muốn gần chị thêm một chút mà. Chị đừng tức giận, có được hay không?"
Giọng nói của em ấy mềm dịu, ngay tại lúc này mình cũng ý thức được bản thân nói chuyện có chút nổi nóng còn nặng lời, đành phải bất đắc dĩ thở dài.
"Được được, là chị có chút kích động, thật xin lỗi."
"Hiện tại có thời gian không, gặp mặt nói đi."
"Được!"
Cúp điện thoại liền cầm lên áo khoác, vội vàng hướng tại y tá xin nghỉ, liền lái xe tiến đến chỗ hẹn với em ấy.
Tận tới đêm khuya tan tầm em ấy tới tìm mình nhưng mình vẫn là một mực rầu rĩ không vui.
Em cảm nhận được mình có chút lạnh, thức thời không có nhào đến, ngược lại thận trọng nắm tay của mình.
"Chị còn đang tức giận sao?"
Theo bản năng đáp câu, "Không có."
"Chị gạt người."
Mình cuối cùng là nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt của em ấy "Biết rõ còn cố hỏi."
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận mà, em mời chị ăn cơm có được hay không."
Quay đầu lại xem một chút, mình xoay người xích lại gần mặt của em ấy.
"Chị không phải đang giận em chuyện em chọn trường, chị là đang giận vì em lấy tương lai của mình ra đùa."
"Em không có......"
"Còn mạnh miệng, em đối cái ngành này nhất khiếu bất thông, còn nhất định phải chọn nó, đây không phải lấy tương lai chính mình đùa giỡn hay sao?"
"Nói là nói như vậy, em không phải còn có chị sao! Mà em đã nói rồi, em chỉ là nghĩ cách ở gần chị thêm một chút mà thôi."
Trong lời nói của em mang theo tia chắc chắn, nhìn về phía ánh mắt của mình cũng càng thêm kiên định.
"Tụi mình bây giờ khoảng cách này còn chưa đủ gần sao hả?"
"Em nói gần cũng không phải là cái này, em nói chính là nói muốn tương lai của em gần chị thêm một chút nữa!"
Mình cũng không có lên tiếng trả lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của em.
"Phốc."
"Làm sao? Chị cười cái gì a!"
"Tính toán, tha thứ cho em đó."
Mình xoa xoa đầu của em ấy, nắm lấy cổ tay đưa em ấy lên xe.
"Hôm nay vẫn là để chị mời em đi ~"
Sau khi xác nhận mối quan hệ không lâu thì có kết quả thi đại học của tiểu bằng hữu.
Nhìn điểm số không thấp, mình liền chụp màn hình lại đem đi khoe khoang.
Cẩn thận nhìn một lúc lâu mới nhìn đến phía dưới cùng có dòng chữ.
Trong nháy mắt đó, mình liền ngây dại.
Sau đó liền thoát giao diện, bất chấp tất cả gọi một cú điện thoại đến em ấy.
Một giây sau điện thoại được tiếp, mình cơ hồi nói.
"Đứa nhỏ này, em có vấn đề sao! Làm sao nghĩ quẩn lại đi viện y học!!"
"Ai nha, chị trước hết đừng nóng giận có được hay không, em không phải là muốn cho chị niềm vui bất ngờ sao. Thế nào, thích không?"
"Thích cái đầu em a! Đây là kinh hãi biết không vậy!"
Trịnh Đan Ny là mình hiểu rõ nhất, ngoại trừ bình thường đi theo bên cạnh mình nhìn xem cơ sở kiến thức y học thư tịch bên ngoài, thì đối với cái này ngành học này có thể nói là nhất khiếu bất thông.
Nhất khiếu bất thông: là không hiểu gì hết . Truyện mới cập nhật
Thật không biết em ấy nghĩ gì nữa.
"Em chỉ là nghĩ cách muốn gần chị thêm một chút mà. Chị đừng tức giận, có được hay không?"
Giọng nói của em ấy mềm dịu, ngay tại lúc này mình cũng ý thức được bản thân nói chuyện có chút nổi nóng còn nặng lời, đành phải bất đắc dĩ thở dài.
"Được được, là chị có chút kích động, thật xin lỗi."
"Hiện tại có thời gian không, gặp mặt nói đi."
"Được!"
Cúp điện thoại liền cầm lên áo khoác, vội vàng hướng tại y tá xin nghỉ, liền lái xe tiến đến chỗ hẹn với em ấy.
Tận tới đêm khuya tan tầm em ấy tới tìm mình nhưng mình vẫn là một mực rầu rĩ không vui.
Em cảm nhận được mình có chút lạnh, thức thời không có nhào đến, ngược lại thận trọng nắm tay của mình.
"Chị còn đang tức giận sao?"
Theo bản năng đáp câu, "Không có."
"Chị gạt người."
Mình cuối cùng là nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt của em ấy "Biết rõ còn cố hỏi."
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận mà, em mời chị ăn cơm có được hay không."
Quay đầu lại xem một chút, mình xoay người xích lại gần mặt của em ấy.
"Chị không phải đang giận em chuyện em chọn trường, chị là đang giận vì em lấy tương lai của mình ra đùa."
"Em không có......"
"Còn mạnh miệng, em đối cái ngành này nhất khiếu bất thông, còn nhất định phải chọn nó, đây không phải lấy tương lai chính mình đùa giỡn hay sao?"
"Nói là nói như vậy, em không phải còn có chị sao! Mà em đã nói rồi, em chỉ là nghĩ cách ở gần chị thêm một chút mà thôi."
Trong lời nói của em mang theo tia chắc chắn, nhìn về phía ánh mắt của mình cũng càng thêm kiên định.
"Tụi mình bây giờ khoảng cách này còn chưa đủ gần sao hả?"
"Em nói gần cũng không phải là cái này, em nói chính là nói muốn tương lai của em gần chị thêm một chút nữa!"
Mình cũng không có lên tiếng trả lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của em.
"Phốc."
"Làm sao? Chị cười cái gì a!"
"Tính toán, tha thứ cho em đó."
Mình xoa xoa đầu của em ấy, nắm lấy cổ tay đưa em ấy lên xe.
"Hôm nay vẫn là để chị mời em đi ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.