Chương 4
Thường Tri Nguyện
29/01/2022
"Mẹ, mẹ bên kia hình như có một bạn nhỏ đứng đó một mình kìa!" Trịnh Đan Ny bốn tuổi tay trái ôm búp bê tay phải chỉ về đằng trước cách đó không xa.
Ở vị trí ghế lái nữ nhân kéo cần gạt nước nhiều lần để dọn những hạt mưa phùn cứ lấm tấm trên tấm kính, sau đó cố gắng nhìn rõ tình huống phía trước, đúng thật là có một bé gái lẻ loi ngồi tại bên lề đường, mịt mờ mưa phùn thấm ướt bộ quần áo đơn giản của bé. Mẹ Trịnh nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút xem có người lớn nào hay không thì xác thực chung quanh chỉ có một mình nàng. Không có suy nghĩ nhiều, mẹ Trịnh liền đem nàng tiến vào xe.
Về đến nhà, mẹ Trịnh cho nàng tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ rồi nấu mì sợi cho đứa nhỏ, Trịnh Đan Ny nhỏ nhỏ đứng bên cạnh mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng say sưa ngon lành ăn mì có chút không thể tưởng tượng nổi "Bạn thích thích ăn cái này thật sao?"
Đứa nhỏ nhẹ nhàng gật gật đầu. "Mình cảm thấy thật là khó ăn a, mẹ mỗi lần nấu mình đều không thích" Trịnh nhỏ nói xong còn le lưỡi để chứng minh.
"Con cho rằng ai cũng giống như con kén ăn không nghe lời sao" Mẹ Trịnh bưng hai chén sữa bò đi vào bàn ăn, xoa xoa cái má Trịnh nhỏ "Chị đang dùng cơm mà, con đừng quậy chị ăn nữa."
Đứa nhỏ kia uống xong cuối cùng một ngụm canh rồi lau lau miệng "Cảm ơn dì ạ"
Đây là câu nói đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ mới nghe đứa nhỏ này nói, mẹ Trịnh có chút vui vẻ "Không có gì, con đừng khách sáo"
"Tên của con là gì, mẹ con ở đâu làm sao lại để con một mình ngồi đó."
Đứa nhỏ trầm mặc một lúc
"Trần Kha, bảy tuổi"
"Mẹ không cần con nữa"
"Vậy ba con đâu"
"Ba ba..." "Con không có ba" Hồi nhỏ khi còn đi học các bạn khinh Trần Kha làm nàng suy nghĩ không có ba là một chuyện rất mất mặt, bị a dì lần đầu gặp hỏi câu như vậy càng làm nàng vùi đầu đến thấp hơn.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Trịnh mang Trần Kha đi cục cảnh sát, tại cảnh sát kể thêm mới biết được ba đứa nhỏ này mất từ sớm đã cùng với mẹ của nàng ly hôn, mà mẹ của nàng tại trước đây không lâu cũng vứt xuống nàng rời đi.
Mẹ Trịnh nhìn đứa nhỏ này sống một mình một người thực sự không đành lòng liền giữ lại, vừa vặn Trịnh nhỏ cũng có thêm người bạn mà.
"Kha Kha Kha Kha chị nhìn nè, đây đều là đồ chơi của em, chị cũng có thể chơi chung" Trịnh nhỏ hưng phấn giới thiệu các bạn nhỏ của mình cho Trần Kha "Gấu nhỏ, Barbie, còn có xe hơi nhỏ..."
"Không muốn, chỉ trẻ con mới chơi"
"Chị cũng là trẻ con mà...." Trịnh Đan Ny không phục chỉ về bộ quần áo gấu nhỏ mà Trần Kha đang mặc.
Trần Kha cúi đầu xem quần áo, quần áo cũng chính là em ấy chọn cho nàng, bỗng nhiên lập tức tức giận.
"Mẹ nói với em chị em bạn bè phải cùng chua sẻ với nhau, quần áo trên người chị cũng là gấu nhỏ em thích a"
"Im lặng..."
- ‐-------
Bởi vì otp có sân khấu bất ngờ nên vui vẻ, một khi vui vẻ thì làm việc năng suất ạ =)))))
Ở vị trí ghế lái nữ nhân kéo cần gạt nước nhiều lần để dọn những hạt mưa phùn cứ lấm tấm trên tấm kính, sau đó cố gắng nhìn rõ tình huống phía trước, đúng thật là có một bé gái lẻ loi ngồi tại bên lề đường, mịt mờ mưa phùn thấm ướt bộ quần áo đơn giản của bé. Mẹ Trịnh nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút xem có người lớn nào hay không thì xác thực chung quanh chỉ có một mình nàng. Không có suy nghĩ nhiều, mẹ Trịnh liền đem nàng tiến vào xe.
Về đến nhà, mẹ Trịnh cho nàng tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ rồi nấu mì sợi cho đứa nhỏ, Trịnh Đan Ny nhỏ nhỏ đứng bên cạnh mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng say sưa ngon lành ăn mì có chút không thể tưởng tượng nổi "Bạn thích thích ăn cái này thật sao?"
Đứa nhỏ nhẹ nhàng gật gật đầu. "Mình cảm thấy thật là khó ăn a, mẹ mỗi lần nấu mình đều không thích" Trịnh nhỏ nói xong còn le lưỡi để chứng minh.
"Con cho rằng ai cũng giống như con kén ăn không nghe lời sao" Mẹ Trịnh bưng hai chén sữa bò đi vào bàn ăn, xoa xoa cái má Trịnh nhỏ "Chị đang dùng cơm mà, con đừng quậy chị ăn nữa."
Đứa nhỏ kia uống xong cuối cùng một ngụm canh rồi lau lau miệng "Cảm ơn dì ạ"
Đây là câu nói đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ mới nghe đứa nhỏ này nói, mẹ Trịnh có chút vui vẻ "Không có gì, con đừng khách sáo"
"Tên của con là gì, mẹ con ở đâu làm sao lại để con một mình ngồi đó."
Đứa nhỏ trầm mặc một lúc
"Trần Kha, bảy tuổi"
"Mẹ không cần con nữa"
"Vậy ba con đâu"
"Ba ba..." "Con không có ba" Hồi nhỏ khi còn đi học các bạn khinh Trần Kha làm nàng suy nghĩ không có ba là một chuyện rất mất mặt, bị a dì lần đầu gặp hỏi câu như vậy càng làm nàng vùi đầu đến thấp hơn.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Trịnh mang Trần Kha đi cục cảnh sát, tại cảnh sát kể thêm mới biết được ba đứa nhỏ này mất từ sớm đã cùng với mẹ của nàng ly hôn, mà mẹ của nàng tại trước đây không lâu cũng vứt xuống nàng rời đi.
Mẹ Trịnh nhìn đứa nhỏ này sống một mình một người thực sự không đành lòng liền giữ lại, vừa vặn Trịnh nhỏ cũng có thêm người bạn mà.
"Kha Kha Kha Kha chị nhìn nè, đây đều là đồ chơi của em, chị cũng có thể chơi chung" Trịnh nhỏ hưng phấn giới thiệu các bạn nhỏ của mình cho Trần Kha "Gấu nhỏ, Barbie, còn có xe hơi nhỏ..."
"Không muốn, chỉ trẻ con mới chơi"
"Chị cũng là trẻ con mà...." Trịnh Đan Ny không phục chỉ về bộ quần áo gấu nhỏ mà Trần Kha đang mặc.
Trần Kha cúi đầu xem quần áo, quần áo cũng chính là em ấy chọn cho nàng, bỗng nhiên lập tức tức giận.
"Mẹ nói với em chị em bạn bè phải cùng chua sẻ với nhau, quần áo trên người chị cũng là gấu nhỏ em thích a"
"Im lặng..."
- ‐-------
Bởi vì otp có sân khấu bất ngờ nên vui vẻ, một khi vui vẻ thì làm việc năng suất ạ =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.