Chương 32
Thanh Thanh
01/10/2022
Theo lời mời của ông Tâm, ngay khi tan làm, Hoàng chạy xe thật nhanh về nhà để tắm gội, sửa soạn cho mình một bộ đồ tươm tất để đến chơi nhà người yêu. Được phụ huynh trực tiếp đánh tiếng như này, Hoàng cảm thấy hồi hộp, phấn khích gì đâu. Đứng trước gương, vừa cạo râu Hoàng vừa ngâm nga mấy giai điệu nhạc vui nhộn, thỉnh thoảng anh còn vung tay, đánh eo và lắc hông theo mấy trend đang hot trên TikTok. Thật là, tâm trạng hôm nay sao mà vui vẻ quá!
Từ trên gác đi xuống, thấy chị gái đang tất bật nấu cơm, Hoàng đến bên và thì thầm:
— Hôm nay em không ăn cơm ở nhà đâu. Chị và ba ăn tối cùng nhau nhé!
Hoa khẽ mỉm cười, đôi tay vẫn nhanh nhẹn xào nấu, cô đã biết trước sự việc nên nhẹ nhàng đáp:
— Biết ăn cơm nhà ai rồi!
Hoàng hơi ngẩn người, nhưng rồi anh cũng hiểu ra, Quỳnh và Hoa làm cùng cơ quan, hai người họ lại là bạn bè thân thiết, chắc chắn buổi gặp mặt này Quỳnh đã tâm sự cho Hoa biết.
— Em đi luôn đây. Ba đi đâu rồi chị?
— Chị không biết, chắc ba sang nhà hàng xóm chơi cờ hoặc gì đấy. Lát nữa nấu cơm xong chị gọi điện cho ba sau. Em đi đi kẻo nhà họ chờ.
— Chả hiểu sao em thấy hồi hộp quá.
— Ngày trước yêu cái Uyên, mỗi lần đến nhà nó mày có thấy hồi hộp hay gì không?
— Lúc đấy yêu đương nhăng nhít, có đến nhà ăn cơm lần nào đâu. Hôm nay tự nhiên được phụ huynh chỉ đích danh, tâm trạng khó tả lắm chị ạ.
— Gớm. Hai chữ “vui sướng” hiện rõ trên mặt rồi mà còn giả vờ tâm trạng. Đi nhanh đi.
— Vậy em đi nhé.
Hoàng vừa dắt xe ra cổng thì điện thoại của Hoa trên bàn ăn đổ chuông, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Hoa mỉm cười nhấn nút kết nối cuộc gọi.
— Em nghe đây, sao hôm nay anh gọi em sớm thế?
Giọng Huấn dịu dàng đáp lại từ đầu dây bên kia:
— Em đang làm gì vậy? Bây giờ anh mới được nghỉ. Tối nay em rảnh không?
— Em đang nấu bữa tối. Hôm nay công ty có nhiều việc hay gì mà anh về muộn thế?
— Ừ. Anh cố gắng hoàn thiện nốt bản vẽ sơ lược cho dự án mới. Anh hỏi tối nay em có rảnh không?
— Em rảnh, nhưng mà có chuyện gì vậy anh?
— Đi cùng anh đến một nơi được không?
— Anh lại dẫn em đến gặp bạn bè đồng nghiệp công ty anh như lần trước à? Em ngại lắm. Anh cứ đi gặp gỡ với mọi người đi nhé.
— Không phải bạn đồng nghiệp. Là cuộc gặp của nhóm bạn thân thời phổ thông của anh. Mọi người đều dẫn theo vợ/chồng, người yêu đi cùng nên anh cũng muốn đưa em đi.
Hoa nghe vậy bỗng chốc đỏ mặt, cô dịu dàng từ chối:
— Em nghĩ, anh vẫn nên đến đó một mình và gặp gỡ bạn học cũ. Em không quen biết ai, nữa là không biết trò chuyện gì cả, đến đó ngồi nhìn thì ngại lắm.
— Ai nói em không quen biết ai??
— Quen anh thôi thì nói làm gì?
— Quen anh thôi là đủ rồi, em còn muốn quen thêm ai nữa?
Nghe Huấn truy vấn, Hoa bỗng bật cười, cô phụng phịu đáp:
— Anh đi sớm về sớm. Khi nào anh về thì nhắn tin cho em nhé.
— Ở nhóm bạn học cũ của anh có mấy cô xinh lắm, chưa lấy chồng. Em để anh đi một mình như vậy… có ổn không??
Quả nhiên, chiêu dương Đông kích Tây của Huấn có tác dụng, mới chỉ nghe anh nhắc đến mấy cô nàng xinh xắn chưa chồng cũng có mặt đã khiến máu ghen trong người Hoa trỗi dậy. Cô hờn dỗi đáp:
— Thì anh cứ đi với mấy cô xinh đẹp bạn anh đi. Anh quan tâm đến em làm gì nữa?
Miệng nói thế nhưng trong đầu Hoa đã nghĩ xem mình nên mặc trang phục gì để chặt đẹp những cô bạn học cũ của người yêu.
— Mặc dù mấy người đó rất xinh, nhưng có xinh thế nào cũng không quyến rũ bằng người yêu anh. Tối nay đi cùng anh nhé!
— Cái miệng anh… thật là ghét quá. Học ở đâu cách nói chuyện này thế hả?
— Anh có học ở đâu đâu. Anh nói ra những lời này là xuất phát từ tình cảm của con tim mình đấy. Hơi dỗi em một chút!
— Tự nhiên cũng dỗi??
— Dỗi là đúng rồi. Yêu em như thế nhưng em lại nghĩ là anh nói lời văn chương sách vở.
Hoa bật cười trước lý lẽ đáng yêu của Huấn. Cô khẽ đáp:
— Anh về nhà đi kẻo muộn. Mấy giờ thì mình đi ạ?
— 21h anh đón em nhé.
— Vâng. Anh về đi, chú ý an toàn anh nhé.
***
19h30 Hoàng có mặt ở nhà Quỳnh, đứng trước cổng, anh đưa tay lên bấm chuông và kiên nhẫn chờ đợi. Lát sau, bà Ly ở trong nhà lật đật chạy ra, vừa nhìn thấy Hoàng, bà Ly vui vẻ cất lời:
— Hoàng đến đấy à, vào nhà đi cháu!
— Cháu chào bác ạ, cháu đi làm về muộn nên qua hơi trễ một chút.
— Không sao, qua chơi với hai bác và các em là vui rồi. Đến chơi mà còn chuẩn bị giỏ quà to thế này nữa hả?
Hoàng bối rối xách giỏ trái cây vào nhà, vừa đi anh vừa nói:
— Cháu không biết bác trai thích ăn gì nên mua biếu bác giỏ trái cây.
— Chu đáo quá!
Ông Tâm ngồi trong nhà xem thời sự, nghe thấy giọng Hoàng thấp thoáng bên ngoài, ông đứng bật dậy và đi về phía cửa. Miệng đon đả nói:
— Vào nhà đi cháu, hôm nay thời tiết dễ chịu hơn nhiều rồi đấy nhỉ? Đi ngoài đường có lạnh lắm không?
Hoàng đặt giỏ trái cây lên bàn và nhanh miệng cất lời:
— Bác thấy trong người đã khỏe hơn chưa? Cháu là thanh niên nên chút gió mùa này cháu thấy bình thường, chỉ sợ các bác lớn tuổi, sức khỏe kém dễ đổ bệnh thôi. Bác chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.
Ông Tâm nhanh tay rót trà vào ly sứ, đoạn cất lời gọi lớn:
— Quỳnh cả Tuệ An đâu, xuống ăn tối đi các con!
Sau lời thông báo của ông Tâm, Quỳnh và Tuệ An lục đục kéo nhau đi xuống. Hôm nay biết người yêu đến nhà chơi nên Quỳnh đặc biệt make up nhìn thật xinh, cô mặc bộ đồ bằng bông mềm mịn, những lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh được kẹp gọn phía sau gáy. Nhìn dáng vẻ dịu dàng ấy thực động lòng biết bao. Hoàng bỗng chốc ngây người…
Quỳnh và Tuệ An đồng thanh cất lời:
— Em chào anh!
Hoàng ngập ngừng khẽ cười đáp:
— Ừ.
Ông Tâm vội lên tiếng:
— Hai chị em phụ mẹ dọn cơm đi, anh Hoàng đi làm về mệt chắc cũng đói bụng rồi.
— Vâng!!!
Đoạn ông Tâm quay sang nói với Hoàng:
— Chẳng mấy khi mới có thời gian cuối tuần rảnh rỗi, Hoàng ăn cùng gia đình bác bữa cơm nhé. Bác gái khéo tay lắm.
Suốt bữa ăn, ông Tâm dù không uống rượu nhưng thần trí nhất thời hưng phấn, ông liên tiếp gắp thức ăn cho Hoàng, luôn miệng kể những câu chuyện về thời trai trẻ cho anh nghe. Mẹ con bà Ly nhìn nhau khẽ lắc đầu, chẳng hiểu tính tình ông Tâm dạo bị sao nữa. Ngược lại, Hoàng dường như rất hứng thú với câu chuyện của ông Tâm. Anh vừa dùng bữa, thỉnh thoảng lại chuyên chú lắng nghe những câu chuyện về thời vàng son của “ba vợ tương lai”.
Thấy Hoàng hào hứng lắng nghe, ông Tâm thích thú kể chuyện ngày xưa gia đình ông nghèo khó thế nào, rồi ngày đầu gặp mẹ Quỳnh ra sao. Ông ấn tượng nhất là lần gặp gỡ bà Ly, khi ấy mới đánh xe hàng đến chợ Đồng Xuân, vì bốc dỡ hàng hóa nặng quá, nữa là quần áo mặc lâu ngày nên bị sứt chỉ, chiếc quần lụa ông mặc bị rách đúng chỗ hiểm, sau này yêu nhau, chính bà Ly là người đã giúp ông vá lại chiếc quần đó.
Bà Ly xấu hổ khi thấy chồng thao thao bất tuyệt những câu chuyện giời ơi đất hỡi, Tuệ An cứ cười ngặt nghẽo, còn Quỳnh thì đỏ hết mặt, thỉnh thoảng cô liếc mắt ra hiệu cho bà Ly nhắc nhở ông Tâm, nhưng ông ấy đang hứng chí, kể chuyện nhập tâm không có cách nào ngừng được.
Quỳnh mở điện thoại và nhắn tin cho Hoàng:
— Anh ăn nhiều vào nhé. Ba em dạo thay đổi tâm tính, nói nhiều quá. Anh không thấy phiền chứ?
Hoàng lén đọc tin nhắn, anh mỉm cười và soạn tin reply:
— Anh vẫn đang ăn mà. Cơm mẹ nấu ngon lắm. Em chưa gặp ba anh nên cảm thấy thế thôi, thỉnh thoảng ba anh cũng hay “tự hào” về thời vàng son của mình lắm.
— Chỉ sợ anh không tiêu hóa được những câu chuyện lạc hậu của ba em. Xấu hổ chết đi được.
— Anh thích được nghe những câu chuyện như vậy mà.
— Anh nói thật, hay chỉ muốn làm em vui lòng?
— Anh nói thật. Hôm nay nhìn người yêu của anh dịu dàng, xinh lắm!
Quỳnh đọc tin nhắn xong khẽ liếc nhìn Hoàng rồi cười tủm tỉm, ông Tâm vẫn cứ hăng say với những câu chuyện thời quá khứ của mình. Sau cùng ông cũng đi vào chủ đề chính, ông Tâm cảm thấy rất may mắn vì được Hoàng cứu giúp lúc mình khó khăn, hoạn nạn. Hoàng không biết nói gì nên cũng vâng dạ gật đầu, đến khi thấy ông Tâm nói cho phép hai đứa yêu đương, qua lại tìm hiểu nhau, Hoàng như vỡ òa trong vui sướng. Anh và Quỳnh nhìn nhau cười trong hạnh phúc, cuối cùng cũng đã chinh phục được vị phụ huynh khó tính.
Ăn xong bữa tối, ông Tâm và Hoàng ngồi phòng khách hàn huyên tâm sự. Chị em Quỳnh phụ mẹ dọn dẹp bát đũa, mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ngoài cổng có người bấm chuông. Tuệ An nhanh chân ra mở cổng, vừa nhìn thấy luật sư Thịnh, cô bé bối rối nói:
— Em chào anh!
Thịnh mỉm cười với Tuệ An rồi xách giỏ quà được bọc gói tỉ mỉ đi vào trong sân, vừa đi Thịnh vừa hỏi:
— Nay nhà có khách hả em?
— Vâng.
Thịnh vừa bước vào đến cửa đã ồn ào cất lời:
— Cháu chào 2 bác. Cháu nghe tin bác trai ốm bệnh phải nhập viện từ mấy hôm trước, nhưng công việc của cháu bận quá, nay mới có dịp đến hỏi thăm sức khỏe bác Tâm. Bác thấy trong người thế nào rồi ạ?
Khỏi nói, khi giọng của Thịnh vừa cất lên thì hết thảy nụ cười trên môi ông Tâm, bà Ly và cả Quỳnh đều vụt tắt. Vì mọi người lo lắng Hoàng sẽ ghen.
Ông Tâm chậm rãi nói:
— Thịnh đến chơi đấy à? Bác có đau ốm gì nghiêm trọng đâu mà chuẩn bị quà cáp tươm tất thế này? Ngồi xuống uống với bác ly nước nhé.
Thịnh ngồi đối diện với Hoàng, dùng ánh mắt của người đàn ông từng trải để quan sát và đánh giá thái độ của mọi người. Sau cùng, Thịnh ngầm đưa ra kết luận, chàng trai mặt trắng thư sinh bảnh bao kia… khả năng là bạn trai mới của Quỳnh. Sự ích kỷ trong Thịnh trỗi dậy, dẫu biết bây giờ anh và Quỳnh không còn quan hệ yêu đương gì với nhau, cơ mà nhìn thấy người phụ nữ một thời gắn bó với mình giờ đây có bạn trai mới… cảm giác ấy thực sự không dễ chịu chút nào.
Không khí gia đình bỗng chốc rơi vào im lặng, chính ông Tâm cũng cảm thấy khó xử vì sự xuất hiện của Thịnh. Trước đây, ông là người vẫn luôn yêu quý, ca ngợi và tung hô Thịnh với bạn bè cũng như người thân, bây giờ, trước mặt Hoàng, ông lại không biết phải bày tỏ thái độ như nào với Thịnh nên chỉ biết ậm ừ gật đầu qua loa. Quỳnh ở phòng bếp lặng lẽ quan sát biểu hiện của Hoàng cũng như của Thịnh. Sau cùng, cô chậm rãi bước về phía phòng khách và nói với Hoàng:
— Anh đưa em đi đằng này một lát được không?
Thực lòng bị mắc kẹt vào cuộc nói chuyện với người yêu cũ của Quỳnh, Hoàng không ghen nhưng anh cũng không thấy dễ chịu gì. May có Quỳnh cứu cánh, Hoàng nhanh chóng đứng dậy và xin phép ông Tâm đi ra ngoài. Thịnh thấy vậy cũng vội vàng cáo từ và bước ra ngoài. Ông Tâm bà Ly nhìn nhau mà không biết phải nói sao. Thịnh bước ra cổng, tự tin mở cửa chiếc xế hộp sang trọng nhưng không ngồi vào ngay. Thấy Quỳnh sánh bước bên Hoàng, cảnh tượng ấy thực không khác gì cái gai trong mắt. Nhịn không được, Thịnh cất lời châm biếm:
— Người phụ nữ của anh… tôi dùng chán rồi!!
Quỳnh nghe vậy liền cảm thấy khí huyết sục sôi khắp cơ thể, cô tức giận định chạy đến mắng cho Thịnh một trận vì thái độ cùng lời nói khiếm nhã ấy. Cơ mà Hoàng nhanh trí can ngăn, anh giữ chặt lấy Quỳnh vì không muốn cô lời qua tiếng lại với gã đàn ông có suy nghĩ tầm thường đó. Nhân lúc Thịnh sắp sửa đóng cửa xe, Hoàng nhanh chân bước đến gần và chậm rãi nói:
— Anh từng ngủ chung phòng với cô ấy, từng thấy mọi vẻ đẹp của cô ấy, cũng đã từng thấy dáng vẻ khi cô ấy vừa thức dậy… Nhưng đó chỉ là một thời thôi.
Người như anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được cô ấy lần thứ 2. Vì với cô ấy, tôi mới là cả cuộc đời!!
Nghe những lời lẽ ấy, gương mặt Thịnh bỗng chốc trở nên u ám, gã ta khởi động xe và nhanh chóng lao vụt đi. Quỳnh giận đến run người, cô hận không thể chạy đến và thẳng tay tặng cho gã đàn ông đó một cái bạt tai thật đau. Hai người đứng bên ngoài hồi lâu mới quay người bước vào trong, ông Tâm cả buổi vui vẻ là thế, vậy mà từ lúc Thịnh xuất hiện, gương mặt ông không nở được nụ cười. Quỳnh lấy lý do nhờ Hoàng sửa máy tính giúp mình nên nhanh chân kéo Hoàng lên phòng riêng.
Ông Tâm bà Ly chỉ thở dài nhìn nhau, trong lòng họ chỉ sợ Hoàng ghen tuông rồi suy nghĩ linh tinh, sợ Quỳnh và Hoàng sẽ cãi nhau.
Màn đêm lạnh giá bao phủ khắp ngõ ngách của Hà Thành, gió lớn vẫn rít bên ngoài khung cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ bé của Quỳnh, Hoàng ngồi kế bên cô và không ngừng quan sát dáng vẻ cáu giận của người yêu. Im lặng hồi lâu, Quỳnh nhẹ nhàng cất lời:
— Chuyện khi nãy… anh đừng để tâm nhé.
Hoàng dịu dàng bế Quỳnh đặt lên đùi mình, anh khẽ hít hà mùi hương mái tóc cô như chú mèo con. Nói không để tâm thì hơi khó, nhưng đúng là anh thấy có chút khó chịu. Khó chịu không phải vì ghen tuông, mà bởi thái độ và lời nói của gã đàn ông đó khi nói về bạn gái của anh. Người đàn ông cư xử với phụ nữ như vậy, căn bản không xứng đáng có được tình yêu chân chính. Hơi ấm từ miệng anh nhẹ nhàng lan tỏa sau gáy, Quỳnh khẽ rùng mình, đôi tay Hoàng ôm lấy cô, mơn man rồi siết chặt.
— Anh tự biết phân biệt nặng nhẹ, em đừng suy nghĩ nhiều.
Lời vừa dứt, Quỳnh cảm thấy thứ nóng rực trên người Hoàng đang kề sát ngay chân mình, thân thể bắt đầu trở nên cứng đờ. Cánh tay của Hoàng ngày càng siết chặt hơn, gương mặt anh áp sát gương mặt cô, miệng thì thầm những lời ong bướm:
— Người yêu anh thơm quá!
— Anh đừng… hôm nay không thể…
Hoàng lộ rõ vẻ tiếc nuối, anh khẽ hỏi lại:
— Tại sao lại không thể? Nếu em cảm thấy ở nhà không tiện, mình đi ra ngoài nhé?
Bàn tay của Hoàng không biết bằng cách nào đã len lỏi vào trong áo của Quỳnh, mơn man động chạm lên thềm ng,ực căng mịn ấy, từng cái chạm tay của anh đều như mang theo luồng điện khiến cơ thể cô như tê dại.
— Bà dì ghé thăm!
Quỳnh thật thà đáp.
— Vậy cho anh mượn… bàn tay của em nhé!?
Quỳnh đỏ mặt ngập ngừng nói:
— Làm thế… kỳ quá. Để hôm khác đi.
Quỳnh chưa kịp thoái thác thì Hoàng đã cầm lấy tay cô và đặt vào nơi nóng rực ấy của mình. Ban đầu tay cô để yên bất động, hơi thở anh liên tiếp phả vào vai gáy khiến cả người cô run lên từng đợt, chịu không nổi sự kích thích này của người yêu, Quỳnh thỏa hiệp. Cô khẽ nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng tháo thắt lưng trên người anh ra, chạm vào lớp vải trơn mịn bên trong, thứ đang che đậy đi vật nóng rực ở đó. Trong đầu cô thầm nghĩ, mới đó thôi mà đã lớn như này rồi? Thật là hư quá đi.
Hoàng siết chặt vòng tay hơn nữa, cả cơ thể Quỳnh giờ đây nằm gọn trong lòng anh, nụ hôn triền miên dây dưa mãi không dứt. Quỳnh kéo mở quần anh, nhanh tay luồn vào trong như cá bơi, chạm vào thứ nóng rực kia của anh. Ngay lập tức, thứ trong lòng bàn tay rục rịch lớn đến mức không tưởng. Hoàng khẽ nhắm mắt lại và thưởng thức sự động chạm mê người ấy. Quỳnh cũng nhắm mắt, chỉ có bàn tay trúc trắc động chạm ở nơi đó, ban đầu có vẻ bối rối, nhưng sau Hoàng không chịu được, anh giúp cô một tay, động tác ngày càng linh hoạt, thành thục. Càng đến cuối càng nhanh, sau cùng, một thứ chất lỏng nóng hổi bắn đầy lên ngực áo của Quỳnh, gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt Hoàng mơ màng vì mãn nguyện…
Từ trên gác đi xuống, thấy chị gái đang tất bật nấu cơm, Hoàng đến bên và thì thầm:
— Hôm nay em không ăn cơm ở nhà đâu. Chị và ba ăn tối cùng nhau nhé!
Hoa khẽ mỉm cười, đôi tay vẫn nhanh nhẹn xào nấu, cô đã biết trước sự việc nên nhẹ nhàng đáp:
— Biết ăn cơm nhà ai rồi!
Hoàng hơi ngẩn người, nhưng rồi anh cũng hiểu ra, Quỳnh và Hoa làm cùng cơ quan, hai người họ lại là bạn bè thân thiết, chắc chắn buổi gặp mặt này Quỳnh đã tâm sự cho Hoa biết.
— Em đi luôn đây. Ba đi đâu rồi chị?
— Chị không biết, chắc ba sang nhà hàng xóm chơi cờ hoặc gì đấy. Lát nữa nấu cơm xong chị gọi điện cho ba sau. Em đi đi kẻo nhà họ chờ.
— Chả hiểu sao em thấy hồi hộp quá.
— Ngày trước yêu cái Uyên, mỗi lần đến nhà nó mày có thấy hồi hộp hay gì không?
— Lúc đấy yêu đương nhăng nhít, có đến nhà ăn cơm lần nào đâu. Hôm nay tự nhiên được phụ huynh chỉ đích danh, tâm trạng khó tả lắm chị ạ.
— Gớm. Hai chữ “vui sướng” hiện rõ trên mặt rồi mà còn giả vờ tâm trạng. Đi nhanh đi.
— Vậy em đi nhé.
Hoàng vừa dắt xe ra cổng thì điện thoại của Hoa trên bàn ăn đổ chuông, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Hoa mỉm cười nhấn nút kết nối cuộc gọi.
— Em nghe đây, sao hôm nay anh gọi em sớm thế?
Giọng Huấn dịu dàng đáp lại từ đầu dây bên kia:
— Em đang làm gì vậy? Bây giờ anh mới được nghỉ. Tối nay em rảnh không?
— Em đang nấu bữa tối. Hôm nay công ty có nhiều việc hay gì mà anh về muộn thế?
— Ừ. Anh cố gắng hoàn thiện nốt bản vẽ sơ lược cho dự án mới. Anh hỏi tối nay em có rảnh không?
— Em rảnh, nhưng mà có chuyện gì vậy anh?
— Đi cùng anh đến một nơi được không?
— Anh lại dẫn em đến gặp bạn bè đồng nghiệp công ty anh như lần trước à? Em ngại lắm. Anh cứ đi gặp gỡ với mọi người đi nhé.
— Không phải bạn đồng nghiệp. Là cuộc gặp của nhóm bạn thân thời phổ thông của anh. Mọi người đều dẫn theo vợ/chồng, người yêu đi cùng nên anh cũng muốn đưa em đi.
Hoa nghe vậy bỗng chốc đỏ mặt, cô dịu dàng từ chối:
— Em nghĩ, anh vẫn nên đến đó một mình và gặp gỡ bạn học cũ. Em không quen biết ai, nữa là không biết trò chuyện gì cả, đến đó ngồi nhìn thì ngại lắm.
— Ai nói em không quen biết ai??
— Quen anh thôi thì nói làm gì?
— Quen anh thôi là đủ rồi, em còn muốn quen thêm ai nữa?
Nghe Huấn truy vấn, Hoa bỗng bật cười, cô phụng phịu đáp:
— Anh đi sớm về sớm. Khi nào anh về thì nhắn tin cho em nhé.
— Ở nhóm bạn học cũ của anh có mấy cô xinh lắm, chưa lấy chồng. Em để anh đi một mình như vậy… có ổn không??
Quả nhiên, chiêu dương Đông kích Tây của Huấn có tác dụng, mới chỉ nghe anh nhắc đến mấy cô nàng xinh xắn chưa chồng cũng có mặt đã khiến máu ghen trong người Hoa trỗi dậy. Cô hờn dỗi đáp:
— Thì anh cứ đi với mấy cô xinh đẹp bạn anh đi. Anh quan tâm đến em làm gì nữa?
Miệng nói thế nhưng trong đầu Hoa đã nghĩ xem mình nên mặc trang phục gì để chặt đẹp những cô bạn học cũ của người yêu.
— Mặc dù mấy người đó rất xinh, nhưng có xinh thế nào cũng không quyến rũ bằng người yêu anh. Tối nay đi cùng anh nhé!
— Cái miệng anh… thật là ghét quá. Học ở đâu cách nói chuyện này thế hả?
— Anh có học ở đâu đâu. Anh nói ra những lời này là xuất phát từ tình cảm của con tim mình đấy. Hơi dỗi em một chút!
— Tự nhiên cũng dỗi??
— Dỗi là đúng rồi. Yêu em như thế nhưng em lại nghĩ là anh nói lời văn chương sách vở.
Hoa bật cười trước lý lẽ đáng yêu của Huấn. Cô khẽ đáp:
— Anh về nhà đi kẻo muộn. Mấy giờ thì mình đi ạ?
— 21h anh đón em nhé.
— Vâng. Anh về đi, chú ý an toàn anh nhé.
***
19h30 Hoàng có mặt ở nhà Quỳnh, đứng trước cổng, anh đưa tay lên bấm chuông và kiên nhẫn chờ đợi. Lát sau, bà Ly ở trong nhà lật đật chạy ra, vừa nhìn thấy Hoàng, bà Ly vui vẻ cất lời:
— Hoàng đến đấy à, vào nhà đi cháu!
— Cháu chào bác ạ, cháu đi làm về muộn nên qua hơi trễ một chút.
— Không sao, qua chơi với hai bác và các em là vui rồi. Đến chơi mà còn chuẩn bị giỏ quà to thế này nữa hả?
Hoàng bối rối xách giỏ trái cây vào nhà, vừa đi anh vừa nói:
— Cháu không biết bác trai thích ăn gì nên mua biếu bác giỏ trái cây.
— Chu đáo quá!
Ông Tâm ngồi trong nhà xem thời sự, nghe thấy giọng Hoàng thấp thoáng bên ngoài, ông đứng bật dậy và đi về phía cửa. Miệng đon đả nói:
— Vào nhà đi cháu, hôm nay thời tiết dễ chịu hơn nhiều rồi đấy nhỉ? Đi ngoài đường có lạnh lắm không?
Hoàng đặt giỏ trái cây lên bàn và nhanh miệng cất lời:
— Bác thấy trong người đã khỏe hơn chưa? Cháu là thanh niên nên chút gió mùa này cháu thấy bình thường, chỉ sợ các bác lớn tuổi, sức khỏe kém dễ đổ bệnh thôi. Bác chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.
Ông Tâm nhanh tay rót trà vào ly sứ, đoạn cất lời gọi lớn:
— Quỳnh cả Tuệ An đâu, xuống ăn tối đi các con!
Sau lời thông báo của ông Tâm, Quỳnh và Tuệ An lục đục kéo nhau đi xuống. Hôm nay biết người yêu đến nhà chơi nên Quỳnh đặc biệt make up nhìn thật xinh, cô mặc bộ đồ bằng bông mềm mịn, những lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh được kẹp gọn phía sau gáy. Nhìn dáng vẻ dịu dàng ấy thực động lòng biết bao. Hoàng bỗng chốc ngây người…
Quỳnh và Tuệ An đồng thanh cất lời:
— Em chào anh!
Hoàng ngập ngừng khẽ cười đáp:
— Ừ.
Ông Tâm vội lên tiếng:
— Hai chị em phụ mẹ dọn cơm đi, anh Hoàng đi làm về mệt chắc cũng đói bụng rồi.
— Vâng!!!
Đoạn ông Tâm quay sang nói với Hoàng:
— Chẳng mấy khi mới có thời gian cuối tuần rảnh rỗi, Hoàng ăn cùng gia đình bác bữa cơm nhé. Bác gái khéo tay lắm.
Suốt bữa ăn, ông Tâm dù không uống rượu nhưng thần trí nhất thời hưng phấn, ông liên tiếp gắp thức ăn cho Hoàng, luôn miệng kể những câu chuyện về thời trai trẻ cho anh nghe. Mẹ con bà Ly nhìn nhau khẽ lắc đầu, chẳng hiểu tính tình ông Tâm dạo bị sao nữa. Ngược lại, Hoàng dường như rất hứng thú với câu chuyện của ông Tâm. Anh vừa dùng bữa, thỉnh thoảng lại chuyên chú lắng nghe những câu chuyện về thời vàng son của “ba vợ tương lai”.
Thấy Hoàng hào hứng lắng nghe, ông Tâm thích thú kể chuyện ngày xưa gia đình ông nghèo khó thế nào, rồi ngày đầu gặp mẹ Quỳnh ra sao. Ông ấn tượng nhất là lần gặp gỡ bà Ly, khi ấy mới đánh xe hàng đến chợ Đồng Xuân, vì bốc dỡ hàng hóa nặng quá, nữa là quần áo mặc lâu ngày nên bị sứt chỉ, chiếc quần lụa ông mặc bị rách đúng chỗ hiểm, sau này yêu nhau, chính bà Ly là người đã giúp ông vá lại chiếc quần đó.
Bà Ly xấu hổ khi thấy chồng thao thao bất tuyệt những câu chuyện giời ơi đất hỡi, Tuệ An cứ cười ngặt nghẽo, còn Quỳnh thì đỏ hết mặt, thỉnh thoảng cô liếc mắt ra hiệu cho bà Ly nhắc nhở ông Tâm, nhưng ông ấy đang hứng chí, kể chuyện nhập tâm không có cách nào ngừng được.
Quỳnh mở điện thoại và nhắn tin cho Hoàng:
— Anh ăn nhiều vào nhé. Ba em dạo thay đổi tâm tính, nói nhiều quá. Anh không thấy phiền chứ?
Hoàng lén đọc tin nhắn, anh mỉm cười và soạn tin reply:
— Anh vẫn đang ăn mà. Cơm mẹ nấu ngon lắm. Em chưa gặp ba anh nên cảm thấy thế thôi, thỉnh thoảng ba anh cũng hay “tự hào” về thời vàng son của mình lắm.
— Chỉ sợ anh không tiêu hóa được những câu chuyện lạc hậu của ba em. Xấu hổ chết đi được.
— Anh thích được nghe những câu chuyện như vậy mà.
— Anh nói thật, hay chỉ muốn làm em vui lòng?
— Anh nói thật. Hôm nay nhìn người yêu của anh dịu dàng, xinh lắm!
Quỳnh đọc tin nhắn xong khẽ liếc nhìn Hoàng rồi cười tủm tỉm, ông Tâm vẫn cứ hăng say với những câu chuyện thời quá khứ của mình. Sau cùng ông cũng đi vào chủ đề chính, ông Tâm cảm thấy rất may mắn vì được Hoàng cứu giúp lúc mình khó khăn, hoạn nạn. Hoàng không biết nói gì nên cũng vâng dạ gật đầu, đến khi thấy ông Tâm nói cho phép hai đứa yêu đương, qua lại tìm hiểu nhau, Hoàng như vỡ òa trong vui sướng. Anh và Quỳnh nhìn nhau cười trong hạnh phúc, cuối cùng cũng đã chinh phục được vị phụ huynh khó tính.
Ăn xong bữa tối, ông Tâm và Hoàng ngồi phòng khách hàn huyên tâm sự. Chị em Quỳnh phụ mẹ dọn dẹp bát đũa, mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì ngoài cổng có người bấm chuông. Tuệ An nhanh chân ra mở cổng, vừa nhìn thấy luật sư Thịnh, cô bé bối rối nói:
— Em chào anh!
Thịnh mỉm cười với Tuệ An rồi xách giỏ quà được bọc gói tỉ mỉ đi vào trong sân, vừa đi Thịnh vừa hỏi:
— Nay nhà có khách hả em?
— Vâng.
Thịnh vừa bước vào đến cửa đã ồn ào cất lời:
— Cháu chào 2 bác. Cháu nghe tin bác trai ốm bệnh phải nhập viện từ mấy hôm trước, nhưng công việc của cháu bận quá, nay mới có dịp đến hỏi thăm sức khỏe bác Tâm. Bác thấy trong người thế nào rồi ạ?
Khỏi nói, khi giọng của Thịnh vừa cất lên thì hết thảy nụ cười trên môi ông Tâm, bà Ly và cả Quỳnh đều vụt tắt. Vì mọi người lo lắng Hoàng sẽ ghen.
Ông Tâm chậm rãi nói:
— Thịnh đến chơi đấy à? Bác có đau ốm gì nghiêm trọng đâu mà chuẩn bị quà cáp tươm tất thế này? Ngồi xuống uống với bác ly nước nhé.
Thịnh ngồi đối diện với Hoàng, dùng ánh mắt của người đàn ông từng trải để quan sát và đánh giá thái độ của mọi người. Sau cùng, Thịnh ngầm đưa ra kết luận, chàng trai mặt trắng thư sinh bảnh bao kia… khả năng là bạn trai mới của Quỳnh. Sự ích kỷ trong Thịnh trỗi dậy, dẫu biết bây giờ anh và Quỳnh không còn quan hệ yêu đương gì với nhau, cơ mà nhìn thấy người phụ nữ một thời gắn bó với mình giờ đây có bạn trai mới… cảm giác ấy thực sự không dễ chịu chút nào.
Không khí gia đình bỗng chốc rơi vào im lặng, chính ông Tâm cũng cảm thấy khó xử vì sự xuất hiện của Thịnh. Trước đây, ông là người vẫn luôn yêu quý, ca ngợi và tung hô Thịnh với bạn bè cũng như người thân, bây giờ, trước mặt Hoàng, ông lại không biết phải bày tỏ thái độ như nào với Thịnh nên chỉ biết ậm ừ gật đầu qua loa. Quỳnh ở phòng bếp lặng lẽ quan sát biểu hiện của Hoàng cũng như của Thịnh. Sau cùng, cô chậm rãi bước về phía phòng khách và nói với Hoàng:
— Anh đưa em đi đằng này một lát được không?
Thực lòng bị mắc kẹt vào cuộc nói chuyện với người yêu cũ của Quỳnh, Hoàng không ghen nhưng anh cũng không thấy dễ chịu gì. May có Quỳnh cứu cánh, Hoàng nhanh chóng đứng dậy và xin phép ông Tâm đi ra ngoài. Thịnh thấy vậy cũng vội vàng cáo từ và bước ra ngoài. Ông Tâm bà Ly nhìn nhau mà không biết phải nói sao. Thịnh bước ra cổng, tự tin mở cửa chiếc xế hộp sang trọng nhưng không ngồi vào ngay. Thấy Quỳnh sánh bước bên Hoàng, cảnh tượng ấy thực không khác gì cái gai trong mắt. Nhịn không được, Thịnh cất lời châm biếm:
— Người phụ nữ của anh… tôi dùng chán rồi!!
Quỳnh nghe vậy liền cảm thấy khí huyết sục sôi khắp cơ thể, cô tức giận định chạy đến mắng cho Thịnh một trận vì thái độ cùng lời nói khiếm nhã ấy. Cơ mà Hoàng nhanh trí can ngăn, anh giữ chặt lấy Quỳnh vì không muốn cô lời qua tiếng lại với gã đàn ông có suy nghĩ tầm thường đó. Nhân lúc Thịnh sắp sửa đóng cửa xe, Hoàng nhanh chân bước đến gần và chậm rãi nói:
— Anh từng ngủ chung phòng với cô ấy, từng thấy mọi vẻ đẹp của cô ấy, cũng đã từng thấy dáng vẻ khi cô ấy vừa thức dậy… Nhưng đó chỉ là một thời thôi.
Người như anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được cô ấy lần thứ 2. Vì với cô ấy, tôi mới là cả cuộc đời!!
Nghe những lời lẽ ấy, gương mặt Thịnh bỗng chốc trở nên u ám, gã ta khởi động xe và nhanh chóng lao vụt đi. Quỳnh giận đến run người, cô hận không thể chạy đến và thẳng tay tặng cho gã đàn ông đó một cái bạt tai thật đau. Hai người đứng bên ngoài hồi lâu mới quay người bước vào trong, ông Tâm cả buổi vui vẻ là thế, vậy mà từ lúc Thịnh xuất hiện, gương mặt ông không nở được nụ cười. Quỳnh lấy lý do nhờ Hoàng sửa máy tính giúp mình nên nhanh chân kéo Hoàng lên phòng riêng.
Ông Tâm bà Ly chỉ thở dài nhìn nhau, trong lòng họ chỉ sợ Hoàng ghen tuông rồi suy nghĩ linh tinh, sợ Quỳnh và Hoàng sẽ cãi nhau.
Màn đêm lạnh giá bao phủ khắp ngõ ngách của Hà Thành, gió lớn vẫn rít bên ngoài khung cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ bé của Quỳnh, Hoàng ngồi kế bên cô và không ngừng quan sát dáng vẻ cáu giận của người yêu. Im lặng hồi lâu, Quỳnh nhẹ nhàng cất lời:
— Chuyện khi nãy… anh đừng để tâm nhé.
Hoàng dịu dàng bế Quỳnh đặt lên đùi mình, anh khẽ hít hà mùi hương mái tóc cô như chú mèo con. Nói không để tâm thì hơi khó, nhưng đúng là anh thấy có chút khó chịu. Khó chịu không phải vì ghen tuông, mà bởi thái độ và lời nói của gã đàn ông đó khi nói về bạn gái của anh. Người đàn ông cư xử với phụ nữ như vậy, căn bản không xứng đáng có được tình yêu chân chính. Hơi ấm từ miệng anh nhẹ nhàng lan tỏa sau gáy, Quỳnh khẽ rùng mình, đôi tay Hoàng ôm lấy cô, mơn man rồi siết chặt.
— Anh tự biết phân biệt nặng nhẹ, em đừng suy nghĩ nhiều.
Lời vừa dứt, Quỳnh cảm thấy thứ nóng rực trên người Hoàng đang kề sát ngay chân mình, thân thể bắt đầu trở nên cứng đờ. Cánh tay của Hoàng ngày càng siết chặt hơn, gương mặt anh áp sát gương mặt cô, miệng thì thầm những lời ong bướm:
— Người yêu anh thơm quá!
— Anh đừng… hôm nay không thể…
Hoàng lộ rõ vẻ tiếc nuối, anh khẽ hỏi lại:
— Tại sao lại không thể? Nếu em cảm thấy ở nhà không tiện, mình đi ra ngoài nhé?
Bàn tay của Hoàng không biết bằng cách nào đã len lỏi vào trong áo của Quỳnh, mơn man động chạm lên thềm ng,ực căng mịn ấy, từng cái chạm tay của anh đều như mang theo luồng điện khiến cơ thể cô như tê dại.
— Bà dì ghé thăm!
Quỳnh thật thà đáp.
— Vậy cho anh mượn… bàn tay của em nhé!?
Quỳnh đỏ mặt ngập ngừng nói:
— Làm thế… kỳ quá. Để hôm khác đi.
Quỳnh chưa kịp thoái thác thì Hoàng đã cầm lấy tay cô và đặt vào nơi nóng rực ấy của mình. Ban đầu tay cô để yên bất động, hơi thở anh liên tiếp phả vào vai gáy khiến cả người cô run lên từng đợt, chịu không nổi sự kích thích này của người yêu, Quỳnh thỏa hiệp. Cô khẽ nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng tháo thắt lưng trên người anh ra, chạm vào lớp vải trơn mịn bên trong, thứ đang che đậy đi vật nóng rực ở đó. Trong đầu cô thầm nghĩ, mới đó thôi mà đã lớn như này rồi? Thật là hư quá đi.
Hoàng siết chặt vòng tay hơn nữa, cả cơ thể Quỳnh giờ đây nằm gọn trong lòng anh, nụ hôn triền miên dây dưa mãi không dứt. Quỳnh kéo mở quần anh, nhanh tay luồn vào trong như cá bơi, chạm vào thứ nóng rực kia của anh. Ngay lập tức, thứ trong lòng bàn tay rục rịch lớn đến mức không tưởng. Hoàng khẽ nhắm mắt lại và thưởng thức sự động chạm mê người ấy. Quỳnh cũng nhắm mắt, chỉ có bàn tay trúc trắc động chạm ở nơi đó, ban đầu có vẻ bối rối, nhưng sau Hoàng không chịu được, anh giúp cô một tay, động tác ngày càng linh hoạt, thành thục. Càng đến cuối càng nhanh, sau cùng, một thứ chất lỏng nóng hổi bắn đầy lên ngực áo của Quỳnh, gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt Hoàng mơ màng vì mãn nguyện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.