Chương 36
Thanh Thanh
16/10/2022
Kỳ nghỉ lễ của Hoa và Huấn kéo dài đến ngày mồng 6 Tết Âm lịch. Bởi vậy, tranh thủ thời gian lúc chưa phải đi làm, Huấn đưa Hoa đi tham quan rất nhiều nơi ở quê anh. Từ làng nghề Đồng Xâm, làng dệt chiếu Hới, đến nhà thờ có công trình kiến trúc hoành tráng mang tên “Nhà thờ Bác Trạch”, theo lời kể của Huấn, đây là một trong những nhà thờ lớn nhất Việt Nam hiện nay. Hoa thích thú vừa đi vừa vãn cảnh công trình kiến trúc đồ sộ ấy, đi qua mỗi ô cửa, cô lại tạo dáng và nhờ Huấn chụp hình. Chuyến đi chơi xa này đã khiến cho dung lượng bộ nhớ trong điện thoại của cô gần như quá tải.
Đến Thái Bình, nếu đã tham quan nhà thờ Bác Trạch, thì dịp đầu năm mới không thể bỏ qua một địa danh nổi tiếng khác là Chùa Keo. Dù đã trải qua gần 400 năm lịch sử nhưng ngôi chùa này vẫn được giữ gìn rất nguyên vẹn, thu hút đông đảo du khách thập phương đến tham quan mỗi ngày.
Trong tâm thức của người Việt Nam từ bao đời nay, Tết không chỉ mang ý nghĩa tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới mà còn mang đậm tính tâm linh, tín ngưỡng. Ngoài phong tục thờ cúng tổ tiên, người dân thường đi lễ chùa cầu may mắn, bình an cho gia đình với mong muốn những điều tốt đẹp nhất trong năm mới.
Đây cũng chính là lý do khiến cho dòng người đổ về ngôi chùa nổi tiếng vào những ngày đầu năm mới đông như trẩy hội.
Đi bên cạnh Huấn, hòa vào dòng người đi lễ, mùi khói nhang, sắc màu rực rỡ của hoa, đèn cùng không gian thanh tịnh của chốn lính thiêng khiến cho Hoa thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản. Đi qua mỗi điện, hai người đều không quên thắp hương khấn vái, cứ mỗi lần như vậy, khi bước ra ngoài, Huấn luôn tò mò hỏi người yêu đã mong cầu điều gì? Hoa thật thà nói lên những mong ước bình dị của bản thân, cô mong muốn những người thân yêu của mình luôn khỏe mạnh, bình an. Khi Hoa hỏi ngược lại Huấn, anh luôn hài hước đáp trả rằng, anh chỉ ước sớm được về chung nhà với cô. Dẫu biết, đó chỉ là câu nói bông đùa, nhưng Hoa vẫn cảm thấy rất vui.
Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng phải chuyện dễ dàng gì… Nhưng, đôi mắt của Hoa vô tình bị dồn sự chú vào một người phụ nữ. Bên cạnh là một bé gái ước chừng 9, 10 tuổi. Có lẽ bởi, hầu hết mọi người đều khom lưng quỳ gối khấn vái, duy nhất chỉ có hai mẹ con người phụ nữ ấy đứng. Cũng có lẽ, bởi con người không mấy nhạy cảm như cô đứng giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra bóng dáng khiến cô phải để tâm.
Đang trò chuyện sôi nổi, bỗng Huấn thấy Hoa im lặng đến bất thường, nữa là gương mặt và thái độ của cô cũng trở nên khác lạ. Từ nơi khóe mắt, những giọt lệ trong veo đã trực trào, chỉ chờ một nội lực hoặc dòng cảm xúc mạnh mẽ hơn thôi thúc là hết thảy những dòng nước ấm từ đôi mắt ấy sẽ tràn xuống. Huấn nhìn theo ánh mắt Hoa, không khó để nhận ra cô đang dồn sự chú ý vào hình bóng người phụ nữ tuổi trung niên ở phía trước, bên cạnh là một bé gái.
Người phụ nữ mặc bộ đồ màu nâu giản dị, bé gái đứng bên cạnh cũng mặc đồ rất giản dị. Chiếc quần Jean thêu hoa đã sứt chỉ, đôi dép lê bằng nhựa cũng đã đứt quai ở một vài vị trí. Dáng người phụ nữ đó rất mỏng manh, mái tóc màu đen buộc gọn ở sau gáy, khuôn mặt nghiêng trắng xanh xao, cùng đôi mắt đượm buồn. Chính là người phụ nữ ấy!!!
Đến khoảnh khắc này, những giọt nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống, Hoa như vỡ òa trong luồng cảm xúc nghẹn ngào. Bao nhiêu năm chờ đợi, bao nhiêu năm mong mỏi, cũng là từng ấy thời gian cô nhung nhớ và cần người phụ nữ ấy ở bên đến da diết.
Hoa cứ nhìn người phụ nữ đứng đó, người dâng hương ở bên cạnh đã vãn đi vài phần, thế nhưng người phụ nữ ấy vẫn đứng nguyên ở đó. Hoa thấy bà ấy thắp một nén hương, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, tận đến lúc hương cháy hết mới như vừa tỉnh lại từ cơn mơ và cắm vào bát hương.
Sau khi cắm hương vào bát, Hoa thấy người phụ nữ cúi xuống nói điều gì đó với bé gái bên cạnh, không hiểu họ nói chuyện gì với nhau, lát sau thấy bé gái đưa hai tay lên trước mặt rồi thành tâm khấn vái. Đoạn, hai người quay người lại định rời đi, khoảnh khắc quay người lại… Chính người phụ nữ ấy cũng không thể kìm nén được sự ngạc nhiên đến sửng sốt khi va phải ánh mắt quen thuộc.
Người phụ nữ ấy, không ai khác, chính là Tạ Phương Nhung, mẹ của Hoa.
Hoa đứng như ch,ết lặng giữa biển người, Huấn đứng bên cạnh thực sự bối rối khi không hiểu vì sao bỗng nhiên người yêu mình lại có biểu hiện lạ lùng như vậy. Hết nhìn Hoa, Huấn lại dồn sự chú ý vào người phụ nữ cùng em bé đang đứng cách đó không xa. Sau khi nhìn kỹ, Huấn cảm thấy người phụ nữ ấy rất quen, dường như anh đã từng chạm mặt ở đâu đó. Nhưng vì anh đã xa quê quá lâu, có những người sống cùng địa phương anh nhất thời không nhận ra được.
Huấn khẽ đặt tay lên bờ vai Hoa, anh miết nhẹ những ngón tay và tò mò hỏi:
— Em quen họ à?
Hoa vẫn im lặng không nói, chỉ có tuyến lệ là không ngừng hoạt động.
Đứng ở phía đối diện, bà Nhung cũng giống như Hoa, sự việc xảy đến quá đỗi bất ngờ khiến bà không kịp né tránh, cũng không biết phải đối diện với cô gái trẻ trước mặt ra sao. 10 năm trôi qua, cô con gái bé nhỏ ngày nào giờ đây đã ra dáng một người phụ nữ trưởng thành, rất xinh đẹp và duyên dáng, trong ánh mắt cũng phảng phất khí chất riêng biệt không lẫn với bất kỳ ai. Nhìn ngắm Hoa hồi lâu, trái tim trong ngực bà Nhung như muốn vỡ vụn theo từng cung bậc cảm xúc, đó là nỗi nhớ, là sự dằn vặt và ân hận của một người mẹ khi năm xưa nhẫn tâm dứt áo buông bỏ hai đứa con nhỏ mà ra đi.
Rồi bà Nhung lại di chuyển ánh nhìn lên người Huấn. Đó là một chàng trai có dung mạo tuấn tú, ngũ quan hài hòa, phong thái đĩnh đạc và tự tin. Người ấy sánh bước bên Hoa, lẽ nào, chàng trai ấy là người yêu của con gái mình? Bà Nhung tự truy vấn trong suy nghĩ. Và rồi, bà bắt đầu đưa ra những giả thiết khác nhau. Hoa xuất hiện ở Thái Bình, đi lễ chùa đầu năm, có khi nào… con gái bà giờ đây đã có gia đình? Và người đàn ông kia là chồng của Hoa???
Đôi mắt long lanh của bà Nhung vẫn nhìn Huấn và Hoa không chớp mắt, tới mức, Huấn không chịu được sự im lặng này, anh đang định cất lời thì bất chợt, bé gái đứng bên cạnh bà Nhung cất lời thì thầm. Cho dù em bé nói rất khẽ nhưng cũng đủ để Huấn và Hoa nghe thấy.
— Mẹ ơi, mẹ nhìn gì mà chăm chú thế ạ? Chúng ta về nhà thôi, con mỏi chân lắm rồi!
Bà Nhung đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, trong hành động và thái độ có chút lúng túng, song nghĩ đến cô con gái nhỏ kêu mỏi chân, bà khẽ cúi người và dịu dàng đáp:
— Không, mẹ không nhìn ai cả. Chúng ta đi về thôi!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi thốt lên từ miệng người phụ nữ ấy nhưng cũng đủ khiến trái tim trong ngực Hoa như muốn trụy thêm một lần nữa. Giọng nói của mẹ, bao năm qua vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng và ngọt ngào đến thế. Nhưng mà… Bà ấy vừa nói gì vậy? Hai người họ xưng hô với nhau là “mẹ – con”?? Hoa thực sự tò mò muốn biết 10 năm qua mẹ cô đã sống như thế nào, đã trải qua những biến cố gì, và sự xuất hiện của bé gái kia là sao?? Không lẽ cô có thêm một em gái??
Hoa định bước lên phía trước, cô muốn gọi mẹ nhưng toàn thân đứng im không thể nhúc nhích, bờ môi cũng không có cách nào hé mở mà gọi tên, chỉ có thể bất lực nhìn người phụ nữ ấy quay lưng và dẫn theo đứa nhỏ rời đi. Rất lâu sau đó, khi cảm xúc đã bão hòa, Hoa quay sang vẫn thấy Huấn kiên nhẫn chờ đợi. Cô không nói, anh cũng không hỏi, dường như Huấn cũng đoán ra được điều gì đó, nhưng hiện tại, anh nghĩ, bản thân nên lựa chọn giữ im lặng.
Hoa đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, vì khóc quá nhiều nên giờ đây hai mí mắt cô sưng húp lên, cô chậm rãi nói:
— Mình về thôi anh, ngày hôm nay đi chơi như thế là đủ rồi.
Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp, rất vui vẻ, mấy ngày ở bên Huấn, được cùng anh đi tham quan rất nhiều nơi, Hoa cứ ngỡ đây là những phút giây hạnh phúc nhất của mình tính đến thời điểm hiện tại. Cơ mà, niềm vui ấy chẳng tày gang! Ngay vào khoảnh khắc va phải ánh mắt của người phụ nữ ấy, bao nhiêu niềm vui, sự hứng khởi của chuyến đi chơi xa nhà này cũng theo gió mà cuốn trôi đi mất.
Hoa thấy tâm tư mình nặng trĩu những nỗi niềm không tên. Huấn không biết người yêu đang chật vật trải qua những phút giây đấu tranh nội tâm như thế nào, nhưng vì yêu cô, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi. Đợi cho cô qua được cơn xúc động, anh hy vọng cô có thể cởi bỏ những nút thắt đang ngự trị trong tâm trí.
Khi hai người đi qua một bờ hồ rộng lớn, nhìn những sóng nước êm ả gợn lăn tăn trên mặt hồ trong xanh, những cơn gió lạnh mơn man đùa nghịch lên tóc và mặt, Hoa đề nghị Huấn dừng xe. Cô muốn được hít thở không khí trong lành, cũng là chưa muốn về nhà gặp ba mẹ Huấn với bộ dạng khó coi như thế này.
Sau khi định thần lại, Hoa cất lời gợi chuyện:
— Anh có tò mò muốn biết vì sao em lại có biểu hiện kỳ quặc như vậy không?
Huấn nhìn ra khoảng không trước mặt, đôi mắt anh long lanh như hồ nước, khẽ nhún vai, Huấn bình thản đáp:
— Nói không tò mò là sai, nhưng anh tin, nếu như em coi anh là người quan trọng, bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện kinh thiên động địa đến cỡ nào… em chắc chắn sẽ tâm sự với anh.
— Người phụ nữ và bé gái chúng ta vừa chạm mặt ở chùa, anh có ấn tượng gì không?
Hiển nhiên Huấn biết Hoa sẽ đề cập đến chuyện này. Kể từ lúc Hoa đứng thất thần trong điện thờ khi đối diện với người phụ nữ kia, Huấn đã dự cảm có chuyện gì đó không ổn. Tuy anh không hiểu được sự tình cụ thể là gì, nhưng vào khoảnh khắc thấy Hoa và người phụ nữ ấy nhìn nhau, Huấn cũng vì tò mò nên đã quan sát người phụ nữ đó thật kỹ. Trên đường về nhà, đầu óc anh không ngừng so sánh và phân tích đường nét trên khuôn mặt cũng như ánh mắt của hai người họ. Theo những gì được nghe Hoa kể về câu chuyện gia đình cô, thêm nữa là cảm xúc của Hoa tại chùa, Huấn có thể khẳng định, người phụ nữ ấy 90% là mẹ đẻ của Hoa.
Huấn đáp lời Hoa bằng một câu hỏi khác:
— Em biết người phụ nữ đó sao?
Hoa gật đầu không do dự.
— Em biết chứ.
Vừa nói Hoa vừa sụt sùi rơi nước mắt, cô cứ ngỡ sau từng ấy thời gian, cô trưởng thành hơn, có đủ mạnh mẽ, cũng đã không ít lần Hoa vẫn tự nhủ, nếu như có ngày gặp lại người phụ nữ ấy, cô có thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không phải như vậy. Đó chỉ là do cô nghĩ mà thôi. Thực tế là, vừa chạm phải ánh mắt của mẹ, có bao nhiêu vết thương lòng, có bao nhiêu sự yếu đuối… Hoa đều không che giấu được mà bộc lộ hết thảy qua những giọt nước mắt.
Có thể bình thản được với m,áu m,ủ tình thâm của mình được ư? Người khác có thể hay không thì cô không biết, nhưng với cô, cô không làm được. Vì, bà ấy là mẹ cô. Là người đã sinh ra cô. Hơn chục năm trời dưỡng dục cô nên người. Thứ tình cảm ấy, dù có đi cùng trời cuối đất, dù xã hội này có biến chuyển đến mức nào, thì tình yêu và nỗi nhớ cô dành cho mẹ vẫn không hề vơi bớt đi.
Bờ vai gầy của Hoa không ngừng run lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Huấn thấy lòng dạ mình đau nhói, anh không biết làm gì để an ủi người yêu, chỉ biết dang tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve cưng chiều. Như tìm được điểm tựa cảm xúc, Hoa òa khóc nức nở, cô không kìm nén bản thân mình nữa, cứ thế gào khóc thật lớn, mặc kệ dòng người ngược xuôi không ngừng tò mò và chỉ trỏ.
Trong cơn xúc động, Hoa hờn dỗi đáp:
— Người phụ nữ ấy là mẹ em. Bà ấy là mẹ ruột của em đó anh à. Thời gian 10 năm trôi qua, dù giờ đây mẹ em đã già đi nhiều… nhưng em vẫn nhận ra bà ấy. Ngay cả em cũng nhận ra được mẹ, không lẽ bà ấy không có chút ấn tượng gì với em sao?? Mẹ không nhận ra em… Bà ấy quên em thật rồi.
— Hoa, em bình tĩnh đi. Có thể mẹ có điều khó xử, mẹ còn vướng bận điều gì đó thì sao?
— Anh biết không? Ngay khi nhìn thấy mẹ, em đã rất muốn… rất muốn chạy đến ôm mẹ và gọi mẹ. Em rất muốn hỏi những năm qua mẹ sống thế nào, có tốt không, có nhớ em và Hoàng không? … Nhưng em lại không thể nói được, em cũng không hiểu vì sao mình lại yếu đuối đến vậy nữa.
— Anh biết vết thương trong lòng của em rất lớn, anh không biết phải làm thế nào để chữa lành giúp em… Nếu như nước mắt có thể khiến cho em thấy nhẹ lòng hơn, em hãy cứ khóc đi.
— Trước đây em cứ nghĩ, thế giới này rộng lớn bao la như vậy, biết đi đâu để tìm được mẹ. Nhưng mà, vào khoảnh khắc em không ngờ tới nhất… thì mẹ lại xuất hiện trước mặt em. Mọi thứ xảy đến quá vội vàng, tới mức em không kiểm soát được cảm xúc của mình. Bây giờ mẹ đi mất rồi, phải làm sao để gặp lại mẹ hả anh??
Trên đường đi, Huấn không chỉ so sánh, đưa ra giả thiết về mối quan hệ giữa Hoa và người phụ nữ lạ mặt ấy, đồng thời anh còn lục lọi ký ức, cố gắng tìm kiếm những dữ kiện trong trí nhớ để xác minh xem, rốt cuộc, người phụ nữ ấy anh đã từng gặp ở đâu. Huấn suy nghĩ mãi, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng anh cũng nhớ ra, người mà Hoa gọi là mẹ chính là bà Nhung, người phụ nữ bán bún canh gần sân vận động ở trung tâm huyện, nơi đó học sinh và đám thanh niên rất hay tụ tập ăm uống. Nhớ lại dạo trước, thời sinh viên, mỗi khi nghỉ hè, Huấn hay theo đám bạn đến sân vận động đá bóng giao lưu, mỗi lần như vậy, cả đám lại ghé cửa hàng của bà Nhung ăn bún canh và uống trà đá. Bảo sao, thoạt nhìn anh cảm thấy người phụ nữ đó trông rất quen mà không nhận ra. Cũng có thể là thời gian đã trôi qua lâu, bà Nhung giờ nhìn già hơn trước rất nhiều, hôm nay bà ấy mặc bộ âu phục màu nâu đi lễ chùa nên khó nhận ra.
Huấn xác định được rõ ràng địa chỉ của bà Nhung, trước đây vốn không có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ là khách qua đường nên anh không quan tâm đến gia cảnh của người phụ nữ ấy ra sao. Tuy nhiên, bây giờ nếu muốn tìm hiểu một chút thì không có gì khó cả. Nhưng vào lúc này, thấy Hoa còn đang nặng lòng với những tổn thương, Huấn chỉ nhẹ nhàng nói:
— Dẫu có đi cùng trời cuối đất, nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại!
Đến Thái Bình, nếu đã tham quan nhà thờ Bác Trạch, thì dịp đầu năm mới không thể bỏ qua một địa danh nổi tiếng khác là Chùa Keo. Dù đã trải qua gần 400 năm lịch sử nhưng ngôi chùa này vẫn được giữ gìn rất nguyên vẹn, thu hút đông đảo du khách thập phương đến tham quan mỗi ngày.
Trong tâm thức của người Việt Nam từ bao đời nay, Tết không chỉ mang ý nghĩa tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới mà còn mang đậm tính tâm linh, tín ngưỡng. Ngoài phong tục thờ cúng tổ tiên, người dân thường đi lễ chùa cầu may mắn, bình an cho gia đình với mong muốn những điều tốt đẹp nhất trong năm mới.
Đây cũng chính là lý do khiến cho dòng người đổ về ngôi chùa nổi tiếng vào những ngày đầu năm mới đông như trẩy hội.
Đi bên cạnh Huấn, hòa vào dòng người đi lễ, mùi khói nhang, sắc màu rực rỡ của hoa, đèn cùng không gian thanh tịnh của chốn lính thiêng khiến cho Hoa thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản. Đi qua mỗi điện, hai người đều không quên thắp hương khấn vái, cứ mỗi lần như vậy, khi bước ra ngoài, Huấn luôn tò mò hỏi người yêu đã mong cầu điều gì? Hoa thật thà nói lên những mong ước bình dị của bản thân, cô mong muốn những người thân yêu của mình luôn khỏe mạnh, bình an. Khi Hoa hỏi ngược lại Huấn, anh luôn hài hước đáp trả rằng, anh chỉ ước sớm được về chung nhà với cô. Dẫu biết, đó chỉ là câu nói bông đùa, nhưng Hoa vẫn cảm thấy rất vui.
Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng phải chuyện dễ dàng gì… Nhưng, đôi mắt của Hoa vô tình bị dồn sự chú vào một người phụ nữ. Bên cạnh là một bé gái ước chừng 9, 10 tuổi. Có lẽ bởi, hầu hết mọi người đều khom lưng quỳ gối khấn vái, duy nhất chỉ có hai mẹ con người phụ nữ ấy đứng. Cũng có lẽ, bởi con người không mấy nhạy cảm như cô đứng giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra bóng dáng khiến cô phải để tâm.
Đang trò chuyện sôi nổi, bỗng Huấn thấy Hoa im lặng đến bất thường, nữa là gương mặt và thái độ của cô cũng trở nên khác lạ. Từ nơi khóe mắt, những giọt lệ trong veo đã trực trào, chỉ chờ một nội lực hoặc dòng cảm xúc mạnh mẽ hơn thôi thúc là hết thảy những dòng nước ấm từ đôi mắt ấy sẽ tràn xuống. Huấn nhìn theo ánh mắt Hoa, không khó để nhận ra cô đang dồn sự chú ý vào hình bóng người phụ nữ tuổi trung niên ở phía trước, bên cạnh là một bé gái.
Người phụ nữ mặc bộ đồ màu nâu giản dị, bé gái đứng bên cạnh cũng mặc đồ rất giản dị. Chiếc quần Jean thêu hoa đã sứt chỉ, đôi dép lê bằng nhựa cũng đã đứt quai ở một vài vị trí. Dáng người phụ nữ đó rất mỏng manh, mái tóc màu đen buộc gọn ở sau gáy, khuôn mặt nghiêng trắng xanh xao, cùng đôi mắt đượm buồn. Chính là người phụ nữ ấy!!!
Đến khoảnh khắc này, những giọt nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống, Hoa như vỡ òa trong luồng cảm xúc nghẹn ngào. Bao nhiêu năm chờ đợi, bao nhiêu năm mong mỏi, cũng là từng ấy thời gian cô nhung nhớ và cần người phụ nữ ấy ở bên đến da diết.
Hoa cứ nhìn người phụ nữ đứng đó, người dâng hương ở bên cạnh đã vãn đi vài phần, thế nhưng người phụ nữ ấy vẫn đứng nguyên ở đó. Hoa thấy bà ấy thắp một nén hương, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, tận đến lúc hương cháy hết mới như vừa tỉnh lại từ cơn mơ và cắm vào bát hương.
Sau khi cắm hương vào bát, Hoa thấy người phụ nữ cúi xuống nói điều gì đó với bé gái bên cạnh, không hiểu họ nói chuyện gì với nhau, lát sau thấy bé gái đưa hai tay lên trước mặt rồi thành tâm khấn vái. Đoạn, hai người quay người lại định rời đi, khoảnh khắc quay người lại… Chính người phụ nữ ấy cũng không thể kìm nén được sự ngạc nhiên đến sửng sốt khi va phải ánh mắt quen thuộc.
Người phụ nữ ấy, không ai khác, chính là Tạ Phương Nhung, mẹ của Hoa.
Hoa đứng như ch,ết lặng giữa biển người, Huấn đứng bên cạnh thực sự bối rối khi không hiểu vì sao bỗng nhiên người yêu mình lại có biểu hiện lạ lùng như vậy. Hết nhìn Hoa, Huấn lại dồn sự chú ý vào người phụ nữ cùng em bé đang đứng cách đó không xa. Sau khi nhìn kỹ, Huấn cảm thấy người phụ nữ ấy rất quen, dường như anh đã từng chạm mặt ở đâu đó. Nhưng vì anh đã xa quê quá lâu, có những người sống cùng địa phương anh nhất thời không nhận ra được.
Huấn khẽ đặt tay lên bờ vai Hoa, anh miết nhẹ những ngón tay và tò mò hỏi:
— Em quen họ à?
Hoa vẫn im lặng không nói, chỉ có tuyến lệ là không ngừng hoạt động.
Đứng ở phía đối diện, bà Nhung cũng giống như Hoa, sự việc xảy đến quá đỗi bất ngờ khiến bà không kịp né tránh, cũng không biết phải đối diện với cô gái trẻ trước mặt ra sao. 10 năm trôi qua, cô con gái bé nhỏ ngày nào giờ đây đã ra dáng một người phụ nữ trưởng thành, rất xinh đẹp và duyên dáng, trong ánh mắt cũng phảng phất khí chất riêng biệt không lẫn với bất kỳ ai. Nhìn ngắm Hoa hồi lâu, trái tim trong ngực bà Nhung như muốn vỡ vụn theo từng cung bậc cảm xúc, đó là nỗi nhớ, là sự dằn vặt và ân hận của một người mẹ khi năm xưa nhẫn tâm dứt áo buông bỏ hai đứa con nhỏ mà ra đi.
Rồi bà Nhung lại di chuyển ánh nhìn lên người Huấn. Đó là một chàng trai có dung mạo tuấn tú, ngũ quan hài hòa, phong thái đĩnh đạc và tự tin. Người ấy sánh bước bên Hoa, lẽ nào, chàng trai ấy là người yêu của con gái mình? Bà Nhung tự truy vấn trong suy nghĩ. Và rồi, bà bắt đầu đưa ra những giả thiết khác nhau. Hoa xuất hiện ở Thái Bình, đi lễ chùa đầu năm, có khi nào… con gái bà giờ đây đã có gia đình? Và người đàn ông kia là chồng của Hoa???
Đôi mắt long lanh của bà Nhung vẫn nhìn Huấn và Hoa không chớp mắt, tới mức, Huấn không chịu được sự im lặng này, anh đang định cất lời thì bất chợt, bé gái đứng bên cạnh bà Nhung cất lời thì thầm. Cho dù em bé nói rất khẽ nhưng cũng đủ để Huấn và Hoa nghe thấy.
— Mẹ ơi, mẹ nhìn gì mà chăm chú thế ạ? Chúng ta về nhà thôi, con mỏi chân lắm rồi!
Bà Nhung đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, trong hành động và thái độ có chút lúng túng, song nghĩ đến cô con gái nhỏ kêu mỏi chân, bà khẽ cúi người và dịu dàng đáp:
— Không, mẹ không nhìn ai cả. Chúng ta đi về thôi!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi thốt lên từ miệng người phụ nữ ấy nhưng cũng đủ khiến trái tim trong ngực Hoa như muốn trụy thêm một lần nữa. Giọng nói của mẹ, bao năm qua vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng và ngọt ngào đến thế. Nhưng mà… Bà ấy vừa nói gì vậy? Hai người họ xưng hô với nhau là “mẹ – con”?? Hoa thực sự tò mò muốn biết 10 năm qua mẹ cô đã sống như thế nào, đã trải qua những biến cố gì, và sự xuất hiện của bé gái kia là sao?? Không lẽ cô có thêm một em gái??
Hoa định bước lên phía trước, cô muốn gọi mẹ nhưng toàn thân đứng im không thể nhúc nhích, bờ môi cũng không có cách nào hé mở mà gọi tên, chỉ có thể bất lực nhìn người phụ nữ ấy quay lưng và dẫn theo đứa nhỏ rời đi. Rất lâu sau đó, khi cảm xúc đã bão hòa, Hoa quay sang vẫn thấy Huấn kiên nhẫn chờ đợi. Cô không nói, anh cũng không hỏi, dường như Huấn cũng đoán ra được điều gì đó, nhưng hiện tại, anh nghĩ, bản thân nên lựa chọn giữ im lặng.
Hoa đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, vì khóc quá nhiều nên giờ đây hai mí mắt cô sưng húp lên, cô chậm rãi nói:
— Mình về thôi anh, ngày hôm nay đi chơi như thế là đủ rồi.
Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt đẹp, rất vui vẻ, mấy ngày ở bên Huấn, được cùng anh đi tham quan rất nhiều nơi, Hoa cứ ngỡ đây là những phút giây hạnh phúc nhất của mình tính đến thời điểm hiện tại. Cơ mà, niềm vui ấy chẳng tày gang! Ngay vào khoảnh khắc va phải ánh mắt của người phụ nữ ấy, bao nhiêu niềm vui, sự hứng khởi của chuyến đi chơi xa nhà này cũng theo gió mà cuốn trôi đi mất.
Hoa thấy tâm tư mình nặng trĩu những nỗi niềm không tên. Huấn không biết người yêu đang chật vật trải qua những phút giây đấu tranh nội tâm như thế nào, nhưng vì yêu cô, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi. Đợi cho cô qua được cơn xúc động, anh hy vọng cô có thể cởi bỏ những nút thắt đang ngự trị trong tâm trí.
Khi hai người đi qua một bờ hồ rộng lớn, nhìn những sóng nước êm ả gợn lăn tăn trên mặt hồ trong xanh, những cơn gió lạnh mơn man đùa nghịch lên tóc và mặt, Hoa đề nghị Huấn dừng xe. Cô muốn được hít thở không khí trong lành, cũng là chưa muốn về nhà gặp ba mẹ Huấn với bộ dạng khó coi như thế này.
Sau khi định thần lại, Hoa cất lời gợi chuyện:
— Anh có tò mò muốn biết vì sao em lại có biểu hiện kỳ quặc như vậy không?
Huấn nhìn ra khoảng không trước mặt, đôi mắt anh long lanh như hồ nước, khẽ nhún vai, Huấn bình thản đáp:
— Nói không tò mò là sai, nhưng anh tin, nếu như em coi anh là người quan trọng, bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện kinh thiên động địa đến cỡ nào… em chắc chắn sẽ tâm sự với anh.
— Người phụ nữ và bé gái chúng ta vừa chạm mặt ở chùa, anh có ấn tượng gì không?
Hiển nhiên Huấn biết Hoa sẽ đề cập đến chuyện này. Kể từ lúc Hoa đứng thất thần trong điện thờ khi đối diện với người phụ nữ kia, Huấn đã dự cảm có chuyện gì đó không ổn. Tuy anh không hiểu được sự tình cụ thể là gì, nhưng vào khoảnh khắc thấy Hoa và người phụ nữ ấy nhìn nhau, Huấn cũng vì tò mò nên đã quan sát người phụ nữ đó thật kỹ. Trên đường về nhà, đầu óc anh không ngừng so sánh và phân tích đường nét trên khuôn mặt cũng như ánh mắt của hai người họ. Theo những gì được nghe Hoa kể về câu chuyện gia đình cô, thêm nữa là cảm xúc của Hoa tại chùa, Huấn có thể khẳng định, người phụ nữ ấy 90% là mẹ đẻ của Hoa.
Huấn đáp lời Hoa bằng một câu hỏi khác:
— Em biết người phụ nữ đó sao?
Hoa gật đầu không do dự.
— Em biết chứ.
Vừa nói Hoa vừa sụt sùi rơi nước mắt, cô cứ ngỡ sau từng ấy thời gian, cô trưởng thành hơn, có đủ mạnh mẽ, cũng đã không ít lần Hoa vẫn tự nhủ, nếu như có ngày gặp lại người phụ nữ ấy, cô có thể bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không phải như vậy. Đó chỉ là do cô nghĩ mà thôi. Thực tế là, vừa chạm phải ánh mắt của mẹ, có bao nhiêu vết thương lòng, có bao nhiêu sự yếu đuối… Hoa đều không che giấu được mà bộc lộ hết thảy qua những giọt nước mắt.
Có thể bình thản được với m,áu m,ủ tình thâm của mình được ư? Người khác có thể hay không thì cô không biết, nhưng với cô, cô không làm được. Vì, bà ấy là mẹ cô. Là người đã sinh ra cô. Hơn chục năm trời dưỡng dục cô nên người. Thứ tình cảm ấy, dù có đi cùng trời cuối đất, dù xã hội này có biến chuyển đến mức nào, thì tình yêu và nỗi nhớ cô dành cho mẹ vẫn không hề vơi bớt đi.
Bờ vai gầy của Hoa không ngừng run lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Huấn thấy lòng dạ mình đau nhói, anh không biết làm gì để an ủi người yêu, chỉ biết dang tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve cưng chiều. Như tìm được điểm tựa cảm xúc, Hoa òa khóc nức nở, cô không kìm nén bản thân mình nữa, cứ thế gào khóc thật lớn, mặc kệ dòng người ngược xuôi không ngừng tò mò và chỉ trỏ.
Trong cơn xúc động, Hoa hờn dỗi đáp:
— Người phụ nữ ấy là mẹ em. Bà ấy là mẹ ruột của em đó anh à. Thời gian 10 năm trôi qua, dù giờ đây mẹ em đã già đi nhiều… nhưng em vẫn nhận ra bà ấy. Ngay cả em cũng nhận ra được mẹ, không lẽ bà ấy không có chút ấn tượng gì với em sao?? Mẹ không nhận ra em… Bà ấy quên em thật rồi.
— Hoa, em bình tĩnh đi. Có thể mẹ có điều khó xử, mẹ còn vướng bận điều gì đó thì sao?
— Anh biết không? Ngay khi nhìn thấy mẹ, em đã rất muốn… rất muốn chạy đến ôm mẹ và gọi mẹ. Em rất muốn hỏi những năm qua mẹ sống thế nào, có tốt không, có nhớ em và Hoàng không? … Nhưng em lại không thể nói được, em cũng không hiểu vì sao mình lại yếu đuối đến vậy nữa.
— Anh biết vết thương trong lòng của em rất lớn, anh không biết phải làm thế nào để chữa lành giúp em… Nếu như nước mắt có thể khiến cho em thấy nhẹ lòng hơn, em hãy cứ khóc đi.
— Trước đây em cứ nghĩ, thế giới này rộng lớn bao la như vậy, biết đi đâu để tìm được mẹ. Nhưng mà, vào khoảnh khắc em không ngờ tới nhất… thì mẹ lại xuất hiện trước mặt em. Mọi thứ xảy đến quá vội vàng, tới mức em không kiểm soát được cảm xúc của mình. Bây giờ mẹ đi mất rồi, phải làm sao để gặp lại mẹ hả anh??
Trên đường đi, Huấn không chỉ so sánh, đưa ra giả thiết về mối quan hệ giữa Hoa và người phụ nữ lạ mặt ấy, đồng thời anh còn lục lọi ký ức, cố gắng tìm kiếm những dữ kiện trong trí nhớ để xác minh xem, rốt cuộc, người phụ nữ ấy anh đã từng gặp ở đâu. Huấn suy nghĩ mãi, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng anh cũng nhớ ra, người mà Hoa gọi là mẹ chính là bà Nhung, người phụ nữ bán bún canh gần sân vận động ở trung tâm huyện, nơi đó học sinh và đám thanh niên rất hay tụ tập ăm uống. Nhớ lại dạo trước, thời sinh viên, mỗi khi nghỉ hè, Huấn hay theo đám bạn đến sân vận động đá bóng giao lưu, mỗi lần như vậy, cả đám lại ghé cửa hàng của bà Nhung ăn bún canh và uống trà đá. Bảo sao, thoạt nhìn anh cảm thấy người phụ nữ đó trông rất quen mà không nhận ra. Cũng có thể là thời gian đã trôi qua lâu, bà Nhung giờ nhìn già hơn trước rất nhiều, hôm nay bà ấy mặc bộ âu phục màu nâu đi lễ chùa nên khó nhận ra.
Huấn xác định được rõ ràng địa chỉ của bà Nhung, trước đây vốn không có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ là khách qua đường nên anh không quan tâm đến gia cảnh của người phụ nữ ấy ra sao. Tuy nhiên, bây giờ nếu muốn tìm hiểu một chút thì không có gì khó cả. Nhưng vào lúc này, thấy Hoa còn đang nặng lòng với những tổn thương, Huấn chỉ nhẹ nhàng nói:
— Dẫu có đi cùng trời cuối đất, nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.