Chương 6
Hồng Thứ Bắc
17/11/2019
Thật ra Long Ngọ cũng không tạo ra tiếng động quá lớn. Sách của cô là mang từ lầu ba lên. Cô thấy vị trí đã mất thì ngồi xuống chỗ đối diện, cách Thi Sơn Thanh hai cái bàn.
Nhưng khoảng cách này đối với Thi Sơn Thanh thì gần như bằng không. Thậm chí cậu còn cảm thấy có thể nghe được cả tiếng hít thở của Long Ngọ. Nếu nghiêm khắc mà nói, thì bình thường Thi Sơn Thanh không phải kiểu người tính toán chi li như vậy. Cậu luôn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng không sao đối với người khác, nhưng với Long Ngọ lại khác. Cô không chỉ đơn thuần làm hại cậu mất mặt, mà từ lúc gặp nhau cô đã mang đến cho cậu áp lực cực lớn. Cảm giác rét thấu xương, lạnh như băng vẫn luôn bao quanh khắp người Long Ngọ.
Cậu không thích, vô cùng không thích.
Ánh mắt rất rõ ràng kia, Long Ngọ không thể không phát hiện ra được. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Thi Sơn Thanh đang nhìn cô, hoặc là nói đang trừng mắt với cô. Nhìn quanh bốn phía, Long Ngọ lại xác định xung quanh không có người thứ ba nào cả.
“Sao vậy?” Long Ngọ dùng giọng điệu có thể nói là dịu dàng, thấp giọng hỏi. Dù sao nơi đây cũng là thư viện, tạo ra tiếng động quá lớn thì không tốt. Hơn nữa, Thi Sơn Thanh lại xinh trai như vậy, làm cho cô vô thức thu lại sự lạnh lùng.
Đương nhiên Thi Sơn Thanh sẽ không nói toẹt ra là cậu ghét nhìn thấy cô, nhưng cứ thế mà dọn sách rời đi thì lại giống như nhận thua vậy. Cậu không muốn chút nào. Hừ một tiếng trong lòng, Thi Sơn Thanh cau mày tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Long Ngọ cũng không cảm thấy Thi Sơn Thanh không lễ phép, có lẽ cậu chỉ ngẩng đầu suy nghĩ mà thôi. Liếc mắt nhìn Thi Sơn Thanh lần nữa, Long Ngọ mới vùi đầu xem sách, nhưng trong đầu vẫn nhớ lại cảnh mà mình thấy: Ánh nắng mang theo sắc màu ấm xuyên qua cửa sổ mở phân nửa chiếu lên khuôn mặt đẹp trai, trắng nõn của Thi Sơn Thanh. Dường như hàng mi khẽ run của cậu vẫn luôn chiếm lấy nội tâm của Long Ngọ.
Thì ra trên đời này thật sự có người đẹp mắt như vậy. Long Ngọ nhớ lại bộ shoujo manga* hồi tiểu học anh họ xa giấu trong phòng cô, xem ra trong đó cũng không hoàn toàn sai hết.
(*Shoujo manga: Là một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên.)
Vốn định tới đây đọc sách, kết quả đến cuối cùng sách cũng chỉ lật được mấy trang. Đây là lần đầu tiên Long Ngọ mất kiềm chế như vậy.
Với trình độ của cô, thì việc cô quan sát Thi Sơn Thanh hoàn toàn có thể không để cậu phát hiện ra. Cho nên Long Ngọ bất giác nhìn Thi Sơn Thanh cả nửa ngày, trong đầu chẳng nghĩ gì cả, tới tới lui lui chỉ có một ý nghĩ: Dáng dấp thật xinh đẹp.
Nếu nói về nhìn đẹp mắt thì không chỉ có mỗi Thi Sơn Thanh. Chỉ bằng học viện nghệ thuật, khoảng thời gian trước, lấy bất kỳ ai nhận giải thưởng người mới thì tướng mạo đều không kém hơn Thi Sơn Thanh là bao. Nhưng khí chất mà Thi Sơn Thanh bồi dưỡng ra thì chẳng ai có thể so sánh.
Tựa như một thiên tiên vậy!
Đây là ý nghĩ trong tiềm thức của Long Ngọ.
Thi Sơn Thanh vẫn luôn cảm giác có ánh mắt quan sát cậu không chút kiêng kỵ, nhưng ở đây chỉ có cậu và Long Ngọ kia, mà Thi Sơn Thanh lại không chắc là cô. Cái cô tên Long Ngọ kia hẳn là không phải người như thế. Cậu nghi ngờ nhìn thoáng qua chỗ Long Ngọ ngồi, cô đang cúi đầu đọc sách.
Lúc này, Long Ngọ đột nhiên giương mắt, Thi Sơn Thanh vừa vặn bị cô bắt gặp.
Thi Sơn Thanh hơi bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vành tai như bạch ngọc đỏ đến mức có thể nhìn thấy rõ. Hiển nhiên Long Ngọ cũng thấy rõ rõ ràng ràng, chẳng qua cô chỉ đang nghĩ vì sao ngay cả vành tai đỏ ửng của Thi Sơn Thanh cũng dễ nhìn như vậy.
Sớm biết như thế thì không nhìn cô! Thi Sơn Thanh ảo não. Cậu không hề muốn mất mặt trước mặt Long Ngọ chút nào.
Tiếng điện thoại rung hết sức rõ ràng trong thư viện trống trải, Long Ngọ nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi quần ra: Là bố cô.
Long Ngọ không nhận mà cúp máy. Cô biết đại khái là cha mẹ bảo cô về nhà, nên sau khi Long Ngọ cúp điện thoại, liền lập tức thu dọn đồ rồi chuẩn bị xuống lầu.
Lúc xoay người rời đi, cuối cùng Long Ngọ vẫn nhịn không được mà nói: “Cậu đóng cửa sổ lại đi, lát nữa bị lạnh hỏng sẽ không tốt đâu.”
“…” Cô mới hỏng đó! Thi Sơn Thanh nhìn Long Ngọ xuống lầu, cắn quai hàm thật chặt.
Vì sao Long Ngọ kia lại làm người ta ghét thế nhỉ?
Đây vẫn là vấn đề luôn quanh quẩn trong đầu Thi Sơn Thanh.
Mặt trời từ từ lặn mất. Tuy rằng tháng mười một ở phương Nam chưa chính thức bắt đầu vào đông, nhưng ít nhiều gì cũng có không khí lạnh. Cuối cùng Thi Sơn Thanh cũng lạnh mặt đi đóng cửa sổ lại, không phải nghe lời cô nói, mà vốn là đã định đóng rồi. Cậu tự nhủ với mình như vậy.
Long Ngọ lái xe. Ở trên xe, cô gọi cho bố cô báo sẽ về. Nhà bọn họ ở phía Đông thành phố Hải, nơi đó khá vắng vẻ. Long Ngọ là người địa phương. Thật ra điểm thi đại học của cô vào năm đó cũng đủ để cô chọn trường đại học tốt nhất. Nhưng lúc Long Ngọ thấy mẹ cô rơi nước mắt, thì cô đã sửa lại nguyện vọng.
Đại học D là ngôi trường nổi tiếng đã nhiều năm, nhưng cũng không thể so với mấy trường ở thành phố A. Nếu là người bình thường, cách này của Long Ngọ nếu không bị người nhà đánh cho gần chết thì cũng bị mắng đến máu chó đầy đầu. Nhưng cha mẹ cô lại rất vui, bởi vì ý tưởng của Long Ngọ lại giống họ. Bọn họ cũng không cần Long Ngọ phải có tiền đồ rộng lớn gì, mà chỉ muốn cô có thể sống thật vui vẻ như người bình thường là được.
Long Ngọ đi quân đội ba năm, ngoài việc nhận được thư báo bệnh tình nguy kịch vào bốn tháng trước, cha mẹ chạy tới thấy cô đang hôn mê ra. Thì sau đó, bởi vì đủ các loại chuyện làm trì hoãn, nên ba người vẫn không có cách nào gặp mặt.
Hôm nay mới xem như là cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên.
Đứng trước căn nhà quen thuộc, Long Ngọ lộ ra chút cảm xúc hiếm thấy nhưng nhanh chóng biến mất. Cô không mang theo chìa khóa nhà, nên chỉ có thể đứng ấn chuông cửa.
Vẫn như nhiều năm trước, người mở cửa luôn là cha cô.
“Bố, con về rồi ạ.” Long Ngọ cười cười.
“Ừ, về thì tốt rồi, về thì tốt rồi.” Long Hoành lui lại vài bước, để cho Long Ngọ bước vào cửa, còn mình thì đỏ mắt đứng sau cô: Đều là lỗi của bọn họ!
“Mẹ đâu ạ?” Long Ngọ nhìn một vòng không thấy ai, thì xoay người hỏi.
Long Hoành lập tức cúi đầu giả vờ lấy tay dụi mắt, “Mẹ con vừa mới đi siêu thị mua đồ rồi.”
“Ngồi xuống trước đã, xem tivi rồi ăn chút gì đi.” Long Hoành bưng một dĩa hoa quả đặt lên bàn, gọi Long Ngọ qua.
“Dạ.” Long Ngọ ngồi trên sô pha. Nhìn cha cô bận trước bận sau, thì cô chợt có suy nghĩ muốn đùa giỡn. Cô nói: “Bố, giống như bố đang tiếp đãi khách vậy.”
Long Hoành đưa lưng về phía Long Ngọ. Một người đàn ông to con thường ngày hay đội trời đạp đất bỗng rơi nước mắt. Có điều Long Hoành cũng không phải không biết ngượng mà để cho con gái của mình nhìn thấy, liền tránh đi giống mẹ cô.
“Ở trường ổn cả chứ? Bố nghe giáo viên các con nói con đã theo kịp lớp, cũng đừng tự ép mình quá nhé.” Long Hoành nói, vẫn đưa lưng về phía Long Ngọ.
“Dạ, con biết rồi.”
Khoảng một tiếng sau, mẹ của Long Ngọ mới về. Ba người vẫn im lặng ngồi ăn cơm như ngày thường, chỉ là tốc độ ăn cơm của Long Ngọ đã nhanh hơn mấy lần so với ba năm trước.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn đó!” Trần Tú hơi cao giọng. Bà đau lòng nhìn con gái mình gầy đi rất nhiều. Rõ ràng ba năm trước, trên mặt cô còn có chút thịt, bây giờ thì chỉ còn da bọc xương.
“Dạ.” Long Ngọ cười cười, ăn chậm lại, nhưng rõ ràng là không quen lắm.
“Ngủ ở nhà một đêm, chiều mai hẵng về trường nhé.” Trần Tú vừa nói vừa gắp cho Long Ngọ một đũa thức ăn.
“Dạ.”
Trần Tú cũng không hề để ý chuyện Long Ngọ ít nói. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của bà là con gái mình có thể sống khỏe mạnh, những chuyện khác đều không đáng kể. Không thích nói chuyện, hướng nội cũng được, chỉ cần Long Ngọ thấy thích là được rồi.
Căn phòng vẫn giống ba năm trước, chẳng có gì thay đổi. Nhưng phòng rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Trong phòng Long Ngọ, ngoài trừ vài bộ shoujo manga trên giá sách ra, thì chẳng còn gì khác. Nếu để người ta nhìn thấy căn phòng này, đoán chừng cũng chỉ có thể kết luận một câu: Chủ căn phòng này thích xem shoujo manga.
Nhưng những bộ manga này không phải của Long Ngọ, mà là của anh họ xa của cô ở nước Mỹ xa xôi. Bình thường khi đọc sách, Long Ngọ sẽ vào phòng sách của cha mẹ cô.
Cha mẹ Long Ngọ đều là người phương Nam, nhưng dáng người cha Long lại vừa cao vừa to giống người phương Bắc. Dáng người Long Ngọ giống ông, có điều tính tình lại chẳng biết là giống ai. Tuy Trần Tú dịu dàng nhưng lại không mất đi sự hoạt bát. Ở trường, bà luôn là giáo viên nhận được nhiều tình cảm yêu mến của sinh viên nhất; Còn Long Hoành, ông cũng được coi là người thích nói chuyện. Nhưng không biết vì sao từ nhỏ Long Ngọ đã câm như hến.
Sáng sớm Long Ngọ đã thức dậy. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, lúc này cha mẹ cô hẳn là chưa rời giường. Kê hai tay dưới đầu, Long Ngọ mở to mắt thả hồn đi hoang. Cô cũng lười dậy, mà đánh thức cha mẹ thì bọn họ lại lúng ta lúng túng một hồi.
Cô biết bọn họ nghĩ gì, không ngoài việc cảm thấy có lỗi với cô, để cô chịu khổ. Nhưng Long Ngọ không thấy vậy, có thể nói cô sống thoải mái nhất chính là ba năm kia.
Không lâu sau, ngoài phòng vang lên vài ba tiếng bước chân, là cha mẹ cô!
Long Ngọ thấy không thoải mái cho lắm, trước đây bọn họ sẽ không dậy sớm như vậy.
Trở mình ngồi dậy, Long Ngọ mở cửa rồi ra phòng khách.
“Ngọ Ngọ? Dậy sớm vậy con!” Trần Tú vừa dặn Long Hoành đi chợ mua ít đồ ăn xong, lúc xoay người thì thấy Long Ngọ đi ra.
“Dạ. Mẹ ơi, mẹ không cần phải bày bừa ra đâu, con ăn đại chút gì đó là được mà.” Long Ngọ hoàn toàn không biết đã biết lời này đã cắm vào tim Trần Tú.
“Sao… Sao có thể ăn đại ăn đến chứ?” Nước mặt mà Trần Tú đã nhịn một ngày một đêm cứ thế là rơi “Bộp” xuống. Bà run run nói: “Con về, bố mẹ đều ở nhà. Sao có thể… Có phải con vẫn giận chuyện trước đây bố mẹ đưa con vào quân đội không?”
Long Ngọ thật sự không thể ứng phó với loại tình huống thế này. Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cô rơi nước mắt, thì đêm hôm đó cô đã chuồn ra ngoài để đến tiệm net, sửa lại nguyện vọng của mình. Bây giờ đã qua vài năm, nhưng cô vẫn không biết đáp lại thế nào.
“Không phải đâu ạ, con chỉ muốn để bố mẹ ngủ thêm một lúc nữa thôi.” Long Ngọ rút giấy từ trong hộp đưa cho mẹ cô, an ủi một cách nhạt nhẽo.
Trần Tú nhìn quả đầu ngan ngốc của con gái mình, thì dường như lại tìm về cảm giác năm đó, mang theo nước mắt mà cười ra tiếng.
Ở nhà ăn được uống tốt mấy bữa, buổi chiều Long Ngọ liền về trường. Về cơ bản, bây giờ cha mẹ cô không còn ở lại trường nữa, cho nên không đi cùng cô.
Lúc trở lại phòng ký túc, hai người bạn cùng phòng đều ở đó. Long Ngọ chia những thứ mà cha mẹ cô đưa cô mang theo cho hai người. Triệu Chân Kỳ không mấy hưng thú. Cô ta đến thành phố Hải đã hơn hai năm, đặc sản nên nếm thì đều đã nếm qua. Nhưng Ninh Trừng lại phấn khích nhảy tới nhảy lui, nếm một miếng lại khen một lần.
Có khoa trương đến vậy à? Triệu Chân Kỳ bĩu môi.
“Nếu em thích, thì lần sau đến nhà chị ăn.” Long Ngọ thấy Ninh Trừng có lòng ưa thích, thì bỏ thêm một câu.
Ninh Trừng nhấc đôi mắt mèo khỏi đống đồ ăn, chợt cong cong, sau đó thả những thứ trong tay xuống. Cô ấy xông đến trước mặt Long Ngọ, rồi ôm cô làm nũng: “Chị ơi, chị thật tốt!”
“Hẳn là mẹ chị sẽ thích em đấy.” Long Ngọ luôn nghĩ, mẹ cô vẫn luôn hy vọng có một cô con gái ngoan ngoãn, mềm mại, xinh xắn. Đáng tiếc, Long Ngọ lại cứng giống như tên cô vậy.
“Thật ạ? Vậy thì lần sau chị nhớ nói với em trước nhé. Em còn phải chuẩn bị quà biếu cho cô với chú nữa.” Ninh Trừng vui vẻ nói.
“Ừ.”
Long Ngọ có thói quen mang nặng chạy cự li dài. Thứ hai không có lớp, cho nên buổi sáng cô đã chạy thẳng đến sân thể dục. Không có nhiều người lắm, mấy người đó đều là bác trai, bác gái ở gần trường.
Cô làm nóng người một lúc mới bắt đầu chạy. Tố chất cơ thể của Long Ngọ tốt hơn người bình thường, lại ngây người trong quân đội ba năm. Sân thể dục nhỏ này đối với cô mà nói giống như nhà chòi vậy.
Thi Sơn Thanh mới từ ngòai trường đi vào. Cậu còn đang cầm đồ ăn sáng mà chú Chu mang đến. Cậu chưa ăn, chỉ cầm vào trường.
Bất luận là ở đâu đều có thể dễ dàng thấy được người kia ngay, Thi Sơn Thanh nghĩ thế.
Cậu đã nhìn thấy Long Ngọ từ xa. Tư thế chạy rất tiêu chuẩn, thậm chí trên đầu cô còn chẳng đổ mồ hôi.
Thi Sơn Thanh từ từ đến gần, Long Ngọ đã chạy đến đầu khác đưa lưng về phía cậu. Không biết tại sao Thi Sơn Thanh lại dừng bước. Cậu đi vào sân thể dục, rồi đứng đó nhìn Long Ngọ chạy từng bước đên gần cậu.
Nhưng khoảng cách này đối với Thi Sơn Thanh thì gần như bằng không. Thậm chí cậu còn cảm thấy có thể nghe được cả tiếng hít thở của Long Ngọ. Nếu nghiêm khắc mà nói, thì bình thường Thi Sơn Thanh không phải kiểu người tính toán chi li như vậy. Cậu luôn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng không sao đối với người khác, nhưng với Long Ngọ lại khác. Cô không chỉ đơn thuần làm hại cậu mất mặt, mà từ lúc gặp nhau cô đã mang đến cho cậu áp lực cực lớn. Cảm giác rét thấu xương, lạnh như băng vẫn luôn bao quanh khắp người Long Ngọ.
Cậu không thích, vô cùng không thích.
Ánh mắt rất rõ ràng kia, Long Ngọ không thể không phát hiện ra được. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Thi Sơn Thanh đang nhìn cô, hoặc là nói đang trừng mắt với cô. Nhìn quanh bốn phía, Long Ngọ lại xác định xung quanh không có người thứ ba nào cả.
“Sao vậy?” Long Ngọ dùng giọng điệu có thể nói là dịu dàng, thấp giọng hỏi. Dù sao nơi đây cũng là thư viện, tạo ra tiếng động quá lớn thì không tốt. Hơn nữa, Thi Sơn Thanh lại xinh trai như vậy, làm cho cô vô thức thu lại sự lạnh lùng.
Đương nhiên Thi Sơn Thanh sẽ không nói toẹt ra là cậu ghét nhìn thấy cô, nhưng cứ thế mà dọn sách rời đi thì lại giống như nhận thua vậy. Cậu không muốn chút nào. Hừ một tiếng trong lòng, Thi Sơn Thanh cau mày tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Long Ngọ cũng không cảm thấy Thi Sơn Thanh không lễ phép, có lẽ cậu chỉ ngẩng đầu suy nghĩ mà thôi. Liếc mắt nhìn Thi Sơn Thanh lần nữa, Long Ngọ mới vùi đầu xem sách, nhưng trong đầu vẫn nhớ lại cảnh mà mình thấy: Ánh nắng mang theo sắc màu ấm xuyên qua cửa sổ mở phân nửa chiếu lên khuôn mặt đẹp trai, trắng nõn của Thi Sơn Thanh. Dường như hàng mi khẽ run của cậu vẫn luôn chiếm lấy nội tâm của Long Ngọ.
Thì ra trên đời này thật sự có người đẹp mắt như vậy. Long Ngọ nhớ lại bộ shoujo manga* hồi tiểu học anh họ xa giấu trong phòng cô, xem ra trong đó cũng không hoàn toàn sai hết.
(*Shoujo manga: Là một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên.)
Vốn định tới đây đọc sách, kết quả đến cuối cùng sách cũng chỉ lật được mấy trang. Đây là lần đầu tiên Long Ngọ mất kiềm chế như vậy.
Với trình độ của cô, thì việc cô quan sát Thi Sơn Thanh hoàn toàn có thể không để cậu phát hiện ra. Cho nên Long Ngọ bất giác nhìn Thi Sơn Thanh cả nửa ngày, trong đầu chẳng nghĩ gì cả, tới tới lui lui chỉ có một ý nghĩ: Dáng dấp thật xinh đẹp.
Nếu nói về nhìn đẹp mắt thì không chỉ có mỗi Thi Sơn Thanh. Chỉ bằng học viện nghệ thuật, khoảng thời gian trước, lấy bất kỳ ai nhận giải thưởng người mới thì tướng mạo đều không kém hơn Thi Sơn Thanh là bao. Nhưng khí chất mà Thi Sơn Thanh bồi dưỡng ra thì chẳng ai có thể so sánh.
Tựa như một thiên tiên vậy!
Đây là ý nghĩ trong tiềm thức của Long Ngọ.
Thi Sơn Thanh vẫn luôn cảm giác có ánh mắt quan sát cậu không chút kiêng kỵ, nhưng ở đây chỉ có cậu và Long Ngọ kia, mà Thi Sơn Thanh lại không chắc là cô. Cái cô tên Long Ngọ kia hẳn là không phải người như thế. Cậu nghi ngờ nhìn thoáng qua chỗ Long Ngọ ngồi, cô đang cúi đầu đọc sách.
Lúc này, Long Ngọ đột nhiên giương mắt, Thi Sơn Thanh vừa vặn bị cô bắt gặp.
Thi Sơn Thanh hơi bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vành tai như bạch ngọc đỏ đến mức có thể nhìn thấy rõ. Hiển nhiên Long Ngọ cũng thấy rõ rõ ràng ràng, chẳng qua cô chỉ đang nghĩ vì sao ngay cả vành tai đỏ ửng của Thi Sơn Thanh cũng dễ nhìn như vậy.
Sớm biết như thế thì không nhìn cô! Thi Sơn Thanh ảo não. Cậu không hề muốn mất mặt trước mặt Long Ngọ chút nào.
Tiếng điện thoại rung hết sức rõ ràng trong thư viện trống trải, Long Ngọ nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi quần ra: Là bố cô.
Long Ngọ không nhận mà cúp máy. Cô biết đại khái là cha mẹ bảo cô về nhà, nên sau khi Long Ngọ cúp điện thoại, liền lập tức thu dọn đồ rồi chuẩn bị xuống lầu.
Lúc xoay người rời đi, cuối cùng Long Ngọ vẫn nhịn không được mà nói: “Cậu đóng cửa sổ lại đi, lát nữa bị lạnh hỏng sẽ không tốt đâu.”
“…” Cô mới hỏng đó! Thi Sơn Thanh nhìn Long Ngọ xuống lầu, cắn quai hàm thật chặt.
Vì sao Long Ngọ kia lại làm người ta ghét thế nhỉ?
Đây vẫn là vấn đề luôn quanh quẩn trong đầu Thi Sơn Thanh.
Mặt trời từ từ lặn mất. Tuy rằng tháng mười một ở phương Nam chưa chính thức bắt đầu vào đông, nhưng ít nhiều gì cũng có không khí lạnh. Cuối cùng Thi Sơn Thanh cũng lạnh mặt đi đóng cửa sổ lại, không phải nghe lời cô nói, mà vốn là đã định đóng rồi. Cậu tự nhủ với mình như vậy.
Long Ngọ lái xe. Ở trên xe, cô gọi cho bố cô báo sẽ về. Nhà bọn họ ở phía Đông thành phố Hải, nơi đó khá vắng vẻ. Long Ngọ là người địa phương. Thật ra điểm thi đại học của cô vào năm đó cũng đủ để cô chọn trường đại học tốt nhất. Nhưng lúc Long Ngọ thấy mẹ cô rơi nước mắt, thì cô đã sửa lại nguyện vọng.
Đại học D là ngôi trường nổi tiếng đã nhiều năm, nhưng cũng không thể so với mấy trường ở thành phố A. Nếu là người bình thường, cách này của Long Ngọ nếu không bị người nhà đánh cho gần chết thì cũng bị mắng đến máu chó đầy đầu. Nhưng cha mẹ cô lại rất vui, bởi vì ý tưởng của Long Ngọ lại giống họ. Bọn họ cũng không cần Long Ngọ phải có tiền đồ rộng lớn gì, mà chỉ muốn cô có thể sống thật vui vẻ như người bình thường là được.
Long Ngọ đi quân đội ba năm, ngoài việc nhận được thư báo bệnh tình nguy kịch vào bốn tháng trước, cha mẹ chạy tới thấy cô đang hôn mê ra. Thì sau đó, bởi vì đủ các loại chuyện làm trì hoãn, nên ba người vẫn không có cách nào gặp mặt.
Hôm nay mới xem như là cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên.
Đứng trước căn nhà quen thuộc, Long Ngọ lộ ra chút cảm xúc hiếm thấy nhưng nhanh chóng biến mất. Cô không mang theo chìa khóa nhà, nên chỉ có thể đứng ấn chuông cửa.
Vẫn như nhiều năm trước, người mở cửa luôn là cha cô.
“Bố, con về rồi ạ.” Long Ngọ cười cười.
“Ừ, về thì tốt rồi, về thì tốt rồi.” Long Hoành lui lại vài bước, để cho Long Ngọ bước vào cửa, còn mình thì đỏ mắt đứng sau cô: Đều là lỗi của bọn họ!
“Mẹ đâu ạ?” Long Ngọ nhìn một vòng không thấy ai, thì xoay người hỏi.
Long Hoành lập tức cúi đầu giả vờ lấy tay dụi mắt, “Mẹ con vừa mới đi siêu thị mua đồ rồi.”
“Ngồi xuống trước đã, xem tivi rồi ăn chút gì đi.” Long Hoành bưng một dĩa hoa quả đặt lên bàn, gọi Long Ngọ qua.
“Dạ.” Long Ngọ ngồi trên sô pha. Nhìn cha cô bận trước bận sau, thì cô chợt có suy nghĩ muốn đùa giỡn. Cô nói: “Bố, giống như bố đang tiếp đãi khách vậy.”
Long Hoành đưa lưng về phía Long Ngọ. Một người đàn ông to con thường ngày hay đội trời đạp đất bỗng rơi nước mắt. Có điều Long Hoành cũng không phải không biết ngượng mà để cho con gái của mình nhìn thấy, liền tránh đi giống mẹ cô.
“Ở trường ổn cả chứ? Bố nghe giáo viên các con nói con đã theo kịp lớp, cũng đừng tự ép mình quá nhé.” Long Hoành nói, vẫn đưa lưng về phía Long Ngọ.
“Dạ, con biết rồi.”
Khoảng một tiếng sau, mẹ của Long Ngọ mới về. Ba người vẫn im lặng ngồi ăn cơm như ngày thường, chỉ là tốc độ ăn cơm của Long Ngọ đã nhanh hơn mấy lần so với ba năm trước.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn đó!” Trần Tú hơi cao giọng. Bà đau lòng nhìn con gái mình gầy đi rất nhiều. Rõ ràng ba năm trước, trên mặt cô còn có chút thịt, bây giờ thì chỉ còn da bọc xương.
“Dạ.” Long Ngọ cười cười, ăn chậm lại, nhưng rõ ràng là không quen lắm.
“Ngủ ở nhà một đêm, chiều mai hẵng về trường nhé.” Trần Tú vừa nói vừa gắp cho Long Ngọ một đũa thức ăn.
“Dạ.”
Trần Tú cũng không hề để ý chuyện Long Ngọ ít nói. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của bà là con gái mình có thể sống khỏe mạnh, những chuyện khác đều không đáng kể. Không thích nói chuyện, hướng nội cũng được, chỉ cần Long Ngọ thấy thích là được rồi.
Căn phòng vẫn giống ba năm trước, chẳng có gì thay đổi. Nhưng phòng rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Trong phòng Long Ngọ, ngoài trừ vài bộ shoujo manga trên giá sách ra, thì chẳng còn gì khác. Nếu để người ta nhìn thấy căn phòng này, đoán chừng cũng chỉ có thể kết luận một câu: Chủ căn phòng này thích xem shoujo manga.
Nhưng những bộ manga này không phải của Long Ngọ, mà là của anh họ xa của cô ở nước Mỹ xa xôi. Bình thường khi đọc sách, Long Ngọ sẽ vào phòng sách của cha mẹ cô.
Cha mẹ Long Ngọ đều là người phương Nam, nhưng dáng người cha Long lại vừa cao vừa to giống người phương Bắc. Dáng người Long Ngọ giống ông, có điều tính tình lại chẳng biết là giống ai. Tuy Trần Tú dịu dàng nhưng lại không mất đi sự hoạt bát. Ở trường, bà luôn là giáo viên nhận được nhiều tình cảm yêu mến của sinh viên nhất; Còn Long Hoành, ông cũng được coi là người thích nói chuyện. Nhưng không biết vì sao từ nhỏ Long Ngọ đã câm như hến.
Sáng sớm Long Ngọ đã thức dậy. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, lúc này cha mẹ cô hẳn là chưa rời giường. Kê hai tay dưới đầu, Long Ngọ mở to mắt thả hồn đi hoang. Cô cũng lười dậy, mà đánh thức cha mẹ thì bọn họ lại lúng ta lúng túng một hồi.
Cô biết bọn họ nghĩ gì, không ngoài việc cảm thấy có lỗi với cô, để cô chịu khổ. Nhưng Long Ngọ không thấy vậy, có thể nói cô sống thoải mái nhất chính là ba năm kia.
Không lâu sau, ngoài phòng vang lên vài ba tiếng bước chân, là cha mẹ cô!
Long Ngọ thấy không thoải mái cho lắm, trước đây bọn họ sẽ không dậy sớm như vậy.
Trở mình ngồi dậy, Long Ngọ mở cửa rồi ra phòng khách.
“Ngọ Ngọ? Dậy sớm vậy con!” Trần Tú vừa dặn Long Hoành đi chợ mua ít đồ ăn xong, lúc xoay người thì thấy Long Ngọ đi ra.
“Dạ. Mẹ ơi, mẹ không cần phải bày bừa ra đâu, con ăn đại chút gì đó là được mà.” Long Ngọ hoàn toàn không biết đã biết lời này đã cắm vào tim Trần Tú.
“Sao… Sao có thể ăn đại ăn đến chứ?” Nước mặt mà Trần Tú đã nhịn một ngày một đêm cứ thế là rơi “Bộp” xuống. Bà run run nói: “Con về, bố mẹ đều ở nhà. Sao có thể… Có phải con vẫn giận chuyện trước đây bố mẹ đưa con vào quân đội không?”
Long Ngọ thật sự không thể ứng phó với loại tình huống thế này. Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cô rơi nước mắt, thì đêm hôm đó cô đã chuồn ra ngoài để đến tiệm net, sửa lại nguyện vọng của mình. Bây giờ đã qua vài năm, nhưng cô vẫn không biết đáp lại thế nào.
“Không phải đâu ạ, con chỉ muốn để bố mẹ ngủ thêm một lúc nữa thôi.” Long Ngọ rút giấy từ trong hộp đưa cho mẹ cô, an ủi một cách nhạt nhẽo.
Trần Tú nhìn quả đầu ngan ngốc của con gái mình, thì dường như lại tìm về cảm giác năm đó, mang theo nước mắt mà cười ra tiếng.
Ở nhà ăn được uống tốt mấy bữa, buổi chiều Long Ngọ liền về trường. Về cơ bản, bây giờ cha mẹ cô không còn ở lại trường nữa, cho nên không đi cùng cô.
Lúc trở lại phòng ký túc, hai người bạn cùng phòng đều ở đó. Long Ngọ chia những thứ mà cha mẹ cô đưa cô mang theo cho hai người. Triệu Chân Kỳ không mấy hưng thú. Cô ta đến thành phố Hải đã hơn hai năm, đặc sản nên nếm thì đều đã nếm qua. Nhưng Ninh Trừng lại phấn khích nhảy tới nhảy lui, nếm một miếng lại khen một lần.
Có khoa trương đến vậy à? Triệu Chân Kỳ bĩu môi.
“Nếu em thích, thì lần sau đến nhà chị ăn.” Long Ngọ thấy Ninh Trừng có lòng ưa thích, thì bỏ thêm một câu.
Ninh Trừng nhấc đôi mắt mèo khỏi đống đồ ăn, chợt cong cong, sau đó thả những thứ trong tay xuống. Cô ấy xông đến trước mặt Long Ngọ, rồi ôm cô làm nũng: “Chị ơi, chị thật tốt!”
“Hẳn là mẹ chị sẽ thích em đấy.” Long Ngọ luôn nghĩ, mẹ cô vẫn luôn hy vọng có một cô con gái ngoan ngoãn, mềm mại, xinh xắn. Đáng tiếc, Long Ngọ lại cứng giống như tên cô vậy.
“Thật ạ? Vậy thì lần sau chị nhớ nói với em trước nhé. Em còn phải chuẩn bị quà biếu cho cô với chú nữa.” Ninh Trừng vui vẻ nói.
“Ừ.”
Long Ngọ có thói quen mang nặng chạy cự li dài. Thứ hai không có lớp, cho nên buổi sáng cô đã chạy thẳng đến sân thể dục. Không có nhiều người lắm, mấy người đó đều là bác trai, bác gái ở gần trường.
Cô làm nóng người một lúc mới bắt đầu chạy. Tố chất cơ thể của Long Ngọ tốt hơn người bình thường, lại ngây người trong quân đội ba năm. Sân thể dục nhỏ này đối với cô mà nói giống như nhà chòi vậy.
Thi Sơn Thanh mới từ ngòai trường đi vào. Cậu còn đang cầm đồ ăn sáng mà chú Chu mang đến. Cậu chưa ăn, chỉ cầm vào trường.
Bất luận là ở đâu đều có thể dễ dàng thấy được người kia ngay, Thi Sơn Thanh nghĩ thế.
Cậu đã nhìn thấy Long Ngọ từ xa. Tư thế chạy rất tiêu chuẩn, thậm chí trên đầu cô còn chẳng đổ mồ hôi.
Thi Sơn Thanh từ từ đến gần, Long Ngọ đã chạy đến đầu khác đưa lưng về phía cậu. Không biết tại sao Thi Sơn Thanh lại dừng bước. Cậu đi vào sân thể dục, rồi đứng đó nhìn Long Ngọ chạy từng bước đên gần cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.