Chương 6: Tin tức nóng hổi
Hoa Thanh Thần
10/06/2014
Mưa càng lúc càng lớn, cô đứng dựa vào chiếc cột dưới mái hiên. Một chiếc
xe ô tô đang bon bon tới, dừng ngay bên cạnh Hiểu Khiết, có cô gái chạy
từ phía sau tới, ngồi lên xe, tặng anh chàng cầm lái một nụ hôn nhẹ.
Hiểu Khiết nhìn hai người xa lạ mà ngưỡng mộ, khẽ thở dài. Cô vừa đi về phía trạm xe bus, vừa gửi tin nhắn, “Đài Bắc đang mưa to lắm, giá như có người yêu lái xe đến đưa tôi về nhà thì tốt quá.”
Thang Tuấn nhận được tin nhắn, đứng đợi đèn chuyển xanh trước vạch sang đường, do dự không biết có nên đi tìm Hiểu Khiết hay không.
Cô lại gửi tiếp một tin nhắn, “Lúc còn trẻ, thích một người thật dễ dàng. Nhưng đời rồi lại thấy bắt đầu một tình yêu khó lắm nếu không biết ngày mai sao. Bắt đầu quan tâm xem đối phương có năng lực hay không, có giúp đỡ được mình trong công việc hay không. Phụ nữ đều rất thực tế nhỉ?”
Thang Tuấn trả lời, “Nhưng mà khi tình yêu thực sự đến, liệu còn nghĩ được nhiều như thế?”
Hiểu Khiết đáp, “Không biết nữa.”
Một chiếc xe bus chạy lại, Hiểu Khiết ngẩng đầu lên nhìn.
Thang Tuấn gửi đi một tin nhắn thăm dò, “Nếu có một người con ti có thể mang đến cho cô cả tình yêu và công việc, còn sẵn sàng bất chấp mọi thứ để thổ lộ với cô, cô có nhận lời không?”
Đèn chuyển sang màu xanh, anh nhìn thấy Hiểu Khiết cởi áo khoác chùm lên đầu tránh mưa, xếp hàng chuẩn bị lên xe bus. Thang Tuấn thoáng cuống quít.
Hiểu Khiết gửi tin tới, “Nếu như có một người con ti tốt như vậy, tại sao anh ta lại chọn một người bình thường như tôi?”
Anh đọc tin nhắn, vui mừng ngẩng lên, sải bước về phía cô, gọi lớn: “Hiểu Khiết!”
“Hiểu Khiết!” Cũng một tiếng gọi lớn hơn vang lên, là Giai Nghi.
Hiểu Khiết quay đầu nhìn về hướng bạn. Xe của Tiểu Mã vượt lên xe bus rồi dừng lại, Giai Nghi thò đầu khỏi cửa sổ, vẫy tay: “Mưa to quá, để bọn tớ đưa cậu về nhà luôn.”
Hiểu Khiết vui sướng chùm áo khoác, giẫm qua các vũng nước chạy về phía ô tô.
Thang Tuấn cầm ô nhìn Hiểu Khiết biến mất trước mắt, định kêu tên cô mà không sao mở miệng được. Anh thấy cô vui vẻ ngồi vào xe của Tiểu Mã, cho đến khi xe của Tiểu Mã đã đi khuất, anh vẫn đứng ngây tại chỗ cũ.
Thang Tuấn phì cười, anh và HiểuKhiết chỉ còn cách nhau vài bước chân. Cúi đầu xuống nhìn điện thoại, anh viết, “Trong mắt mọi người, có thể cô rất bình thường, nhưng những điều bình thường nhỏ nhặt ấy lại có thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Ánh trăng đan xen ánh đèn giữa dòng xe cộ tấp nập, cảnh đêm Đài Bắc lộng lẫy như trong mộng. Tử Tề và Quý Tinh ngồi trong xe, cùng thưởng thức khung cảnh bên ngoài.
Tử Tề nhìn Quý Tinh đầy âu yếm, cô hỏi: “Anh có thích nhà hàng tối nay không?”
Tử Tề đáp: “Cũng không tồi.”
Quý Tinh kể: “Lần trước họp với nhà sản xuất, em đã ăn ở đây. Em thấy rất được nên cứ muốn tìm dịp nào đó rủ anh đến lần nữa.”
Tử Tề cười: “Không phải lấy lòng anh. Em sợ cánh nhà báo chụp được, nên không thích ăn tối bên ngoài mà.”
Quý Tinh nói: “Ăn ở nhà rồi gọi đồ ăn nhanh xung quanh, luẩn quẩn cũng chỉ có mấy quán, em sợ anh sẽ chán!”
Tử Tề cảm nhận được sự quan tâm của Quý Tinh, dịu dàng với cô: “Ngày Valentine là ngày siêu thị Bách Duyệt khai trương lại, em đến giúp anh nhé. Sau khi hoạt động đó kết thúc, chúng ta cùng đón Valentine.”
Quý Tinh chợt sựng người lại, “Hôm đó em có hoạt động rồi, mà cũng là hoạt động của Hải Duyệt.”
Tử Tề vô cùng bất ngờ: “Người đại diện dịp Valentine của Hải Duyệt là em? Sao anh không nghe nói gì hết vậy?”
Quý Tinh trả lời: “Trước khi anh gọi cho em, chính là lúc em đang bàn về kế hoạch hợp tác này.”
Tử Tề ngập ngừng một lát, “Chỉ mới bàn thôi mà, vẫn chưa ký phải không? Em có thể nói với quản lý là muốn ký với anh, có được không?”
Quý Tinh rất khó xử: “Amy có lẽ sẽ không chấp nhận đâu…”
Tử Tề chau mày lại, anh nhìn cô khó hiểu: “Tại sao?”
Quý Tinh vô cùng bối rối: “Một đằng là mặcváy dạ hội làm người đại diện cho hoạt động Valentine của trung tâm thương mại, một đằng là mặc tạp dề tham gia hoạt động khai trương của một siêu thị. Tử Tề, phía công ty…”
“Phá lệ vì anh không được à? Em biết rõ mối quan hệ giữa anh và anh ti, đây là lần xuất quân đầu tiên của anh tại Hải Duyệt, nó rất quan trọng với anh.”
“Tử Tề, đừng làm khó em, em mong anh hãy đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ.”
“Anh nghĩ cho em còn chưa đủ sao? Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ, lúc nào cũng là anh chịu nhường bước. Hẹn hò cũng phải phù hợp với thời gian em thông báo, những nơi công cộng không cần thiết thì không đến, mỗi lần gặp nhau đều mỗi người một xe, nhỡ có chạm mặt ngoài đường thì xem như người lạ, ngay cả đi dạo trên phố cũng phải người đi trước người đi sau. Anh tôn trọng công việc của em, tôn trọng sự nghiệp của em. Anh biết em phải duy trì hình tượng hoàn hảo của một nữ thần. Nhưng đã bao giờ em đứng ở vị trí của anh để nghĩ chưa?”
Quý Tinh cảm thấy Tử Tề đang vô cùng bất mãn. Cô cũng tỏ vẻ không vui, “Ngay từ lúc theo đuổi em, anh nên biết sẽ gặp phải những vấn đề như vậy chứ!”
Tử Tề dịu giọng, “Anh là con người, anh cũng có lúc mệt mỏi. Tình yêu không thể chỉ có sự nhường nhịn, mà cần phải hài hòa. Giữa hai chúng ta, việc cho đi không thể cứ mãitừ một phía được, cho và nhận phải từ cả hai phía.”
Quý Tinh nhìn người yêu, mặc dù rất hiểu nỗi ấm ức của anh, nhưng cô không muốn nhượng bộ. Cố tình vẻ không quan tâm, “Nếu anh thấy chán mối quan hệ này rồi thì chúng ta hãy kết thúc đi!”
Tử Tề ngạc nhiên, vô cùng đau lòng, “Đây chính là cách em giải quyết vấn đề ư?”
Quý Tinh bặm môi: “Anh biết là em không thể thỏa hiệp mà.”
Tử Tề định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, anh hạ quyết tâm, buồn bã lên tiếng: “Anh hiểu ý em rồi. Cứ vậy đi, chúng ta chia tay thôi.”
Quý Tinh không dám tin đây là sự thật, không ngờ anh quả quyết đến thế.
Tử Tề mở cửa ô tô, bước thẳng xuống xe, đi vào xe mình rồi lái vụt đi.
Cô thảng thốt dõi theo chiếc xe của anh, chợt thấy vô cùng hoang mang.
Bực dọc quay về văn phòng, Tử Tề đóng sầm cửa lại. Thiên Thiên đang lướt web, nghe tiếng đóng cửa bèn quay lại nhìn, cảm thấy tâm trạng boss đang không tốt.
Tử Tề ngồi trên ghế sofa, chau mày không nói lời nào.
Cậu định mở miệng nhưng thấy nét mặt anh thật khó coi, đành im lặng rồi tiếp tục lên mạng.
Tử Tề liếc thấy bức hình dựng Quý Tinh, càng thêm bực bội, nghiêm giọng lệnh Thiên Thiên: “Vứt cái này đi!”
Thiên Thiên quan tâm: “Anh vừa cãi nhau với cô chủ à?”
Tử Tề điên tiết: “Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi!”
Thiên Thiên ngoan ngoãn ôm tấm hình các-tông định bỏ đi, Tử Tề trông thấy màn hình máy tính, ngạc nhiên hỏi cậu: “Cái gì đây?”
Thiên Thiên lập tức giải thích, “Không phải tôi lướt web chơi đâu, tôi chỉ lấy tên boss làm từ khóa tìm kiếm thôi mà.”
Là blog của Hiểu Khiết, trong đó có một bài viết mang tiêu đề “Đợi hoàng tử trong lễ Valentine”. Anh kéo con chuột xuống phía dưới, công chúa Bạch Tuyết, nàng Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ… Từng bức hình chụp mặt tiền trưng bày lần lượt xuất hiện, sắc mặt anh bỗng trở nên khó coi. Thiên Thiên quyết định lánh đi một lát.
Tử Tề nhìn hình ảnh minh họa trong blog của Hiểu Khiết, thái độ dần bình tĩnh trở lại. Sau đó, anh nhìn thấy bức ảnh chụp tủ kính trong đó anh đang ôm Hiểu Khiết, phía dưới bức ảnh có viết: “Tôi không phải công chúa, nhưng bất ngờ gặp được một chàng hoàng tử, như đang nằm trong một giấc mơ cổ tích. Không biết hoàng tử thực sự của tôi bao giờ mới xuất hiện đây?”
Nhìn hình ảnh của mình và Hiểu Khiết trong blog, Tử Tề bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp cô. Khi đó cô uống rượu say, lẩm bẩm một mình:“Các bạn nhỏ không uống được bia có thể xem các chú hề biểu diễn hoặc tham gia các trò chơi. Cả siêu thị sẽ tràn ngập tiếng cười, thế mới thực sự là lễ hội chứ…”
Sau đó, sự việc gian trưng bày xảy , trợ lý của bố anh báo cáo về phản ứng thị trường:“Tính tới thời điểm hiện tại, số lượng người truy cập và sao chép các bức ảnh chụp mặt tiền trưng bày này trên facebook và blog đã vượt quá 50 triệu người, 95% là bình luận tích cực. Quan trọng nhất, lượng khách hàng đến trung tâm thương mại Hải Duyệt hôm nay đã tăng gấp đôi.”
Rồi Quý Tinh không hài lòng nói với anh:“Ngay từ lúc theo đuổi em, anh nên biết sẽ gặp phải những vấn đề như vậy chứ! Nếu anh thấy chán mối quan hệ này rồi thì chúng ta hãy kết thúc đi!”
Một loạt sự việc xảy trong mấy ngày qua lần lượt lướt qua óc, nét mặt Tử Tề trở nên trầm tư,
“Không hẳn chỉ có một lựa chọn…” Anh khẽ mỉm cười.
Trong một phòng họp của trung tâm thương mại Hải Duyệt, Hiểu Khiết đứng chính giữa diễn thuyết, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Cô bình tĩnh: “Sau Tết âm lịch sẽ là ngày Valentine, trung tâm thương mại Hải Duyệt tổ chức hoạt động ‘TÌnh yêu dưới ánh trăng’, mời ngôi sao quốc tế nổi tiếng Bạch Quý Tinh tham dự. Buổi tối ngày Valentine, quý khách chỉ cần giữ lại cuống vé đu quay là có thể tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng. Những cặp tình nhân may mắn sẽ được siêu sao Bạch Quý Tinh đích thân to tặng cặp nhẫn tình yêu tượng trưng cho sự chúc phúc của thần Cupid và thắt dây tơ hồng. Nhiệt liệt chào đón quý khách đến với trung tâm chúng tôi!’
Xong xuôi, Hiểu Khiết định rời đi, các nhà báo lại chen lên, hướng toàn bộ micro đến trước mặt cô. Hơi sửng sốt, tuy nhiên vẫn phải nở nụ cười chuyên nghiệp, “Các nhà báo còn có thắc mắc gì về hoạt động này nữa ạ?”
Người thứ nhất hỏi: “Xin cho biết cô và anh Cao Tử Tề cũng sẽ tham gia hoạt động này chứ?”
Hiểu Khiết thoáng bất ngờ, nhưng ngay lập tức đáp: “Ngày Valentine cũng là ngày khai trương của siêu thị Bách Duyệt, e không tiện tham gia.”
Người thứ hai: “Vậy các bạn dự định sẽ mừng ngày Valentine như thế nào?”
Cô cảm thấy câu hỏi của nhà báo hơi kỳ quặc, bèn trả lời theo cách hiểu của mình: “Hoạt động trong buổi lễ Valentine của siêu thị Bách Duyệt và trung tâm thương mại Hải Duyệt đều được giới thiệu rất chitiết trên catalogue và các phương tiện truyền thông!”
Joe trọc đầu nãy giờ vẫn đứng trong góc, thấy buổi họp báo có xu hướng đi lạc chủ đề, lập tức cùng với Ngải Lâm xuất hiện giải vây.
“Cảm ơn giới truyền thông, buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn.” Joe trọc đầu đứng phía trước, kết thúc chủ đề đang nói, nhưng dường như cánh nhà báo chưa chịu bỏ cuộc.
Người thứ ba cố hỏi: “Lúc bị chụp hình trong mặt tiền trưng bày, cô và Cao Tử Tề đã chính thức đặt quan hệ chưa?”
“Hả?” Hiểu Khiết sững người, nhìn nhà báo đặt câu hỏi, lúng túng khó xử.
Joe trọc đầu cũng bất ngờ, quay sang nhìn Ngải Lâm, cô nhún vai tỏ ý không biết.
Nhà báo thứ nhất lại hỏi: “Nếu anh Cao Tử Tề lấy hết can đảm để tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Hiểu Khiết vội giải thích, “Tôi nghĩ mọi người đã nhầm rồi! Quan hệ giữa tôi và anh Cao Tử Tề chỉ là hợp tác công việc chứ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác, càng không có chuyện quan hệ qua lại với nhau.”
Nhà báo thứ nhất lại nói: “Nhưng anh Cao Tử Tề vừa trả lời trên blog của cô.”
“Anh ta thấy blog của tôi? Anh ta viết gì vậy?” Hiểu Khiết cực kỳ bất ngờ, bây giờ mới hiểu nguyên nhân blog tự nhiên có số lượng người truy cập lớn vậy.
Chợt một giọng nói đầy cuốn hút vang lên, “Muốn biết anh viết gì sao không trực tiếp hỏi anh?”
Tất cả đều quay đầu lại, nhìn thấy Tử Tề xuất hiện phía sau đám đông.
Blog bị phát hiện, gương mặt Hiểu Khiết nóng bừng lên khi nhìn thấy Tử Tề, tự nhiên cô ngượng quá.
Tử Tề mỉm cười bướctới, cánh nhà báo lần lượt nhường đường cho anh. Trong ánh đèn flash, anh ung dung đầy tự tin tiến về phía cô.
Hiểu Khiết cứ đứng ngây , ngạc nhiên lúng túng.
“Có nhất thiết phải sửng sốt vậy không, Lâm Hiểu Khiết?” Tử Tề đứng trước mặt cô, ung dung hỏi.
Hiểu Khiết không đáp, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?
Joe trọc đầu và Ngải Lâm đứng bên cạnh, thấy khó hiểu nhiều hơn là kinh ngạc. Cánh nhà báo thi nhau vây quanh, đèn flash nháy không ngừng.
Tử Tề bỗng mở lời: “Thực anh cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh lại để ý đến em.”
“Anh… để ý đến tôi? Chúng ta …thân lắm sao?” Hiểu Khiết nghi ngờ.
“Chúng ta không thân?” Tử Tề cố tình dừng lại, “Đã qua đêm với nhau hai lần, cả hai lần đều xảy những chuyện mà anh không thể quên được.”
Những lời này vừa dứt, nhà báo lậptức lao xao bàn tán, còn Hiểu Khiết thì rất bối rối.
“Có lẽ em không biết, hai đêm đó đặc biệt với anh thế nào đâu. Từ trước đến nay chưa ai dám to gan xử sự với tôi như vậy, lần đầu tiên qua đêm với cô ấy, Hiểu Khiết đã khiến tôi ê ẩm khắp mình mẩy tới tận hôm sau, tay cũng không giơ lên nổi.” Tử Tề cố ý, làm như rất ám muội.
“Chỉ là xếp tháp bia thôi mà, thật đấy!” Hiểu Khiết vội vàng giải thích. Cô không hiểu, tại sao anh lại nói như vậy, “Mối quan hệ giữa chúng tôi thực sự rất trong sáng.”
“Có thể đối với em thì nó rất trong sáng, nhưng với anh, dáng vẻ say ngủ của em đêm ấy khiến anh nhớ mãi.” Tử Tề mỉm cười với Hiểu Khiết, “Lúc ngủ bên cạnh anh, em thật đáng yêu. Em sẽ ngáy, sẽ nói mơ, sẽ chau mày, khiến người ta không thể không lo lắng cho em, muốn vì em mà làm gì đó.” Vừa nói anh vừa chạm nhẹ lên gương mặt cô, dồn hết tình cảm hỏi, “Thực sự em không có chút suy nghĩ nào khác về anh à?”
Từng khoảnh khắc lần lượt hiện trong đầu Hiểu Khiết. Cô không biết phải nói sao trước dáng vẻ quá đỗi chân thành của anh, “Tôi…”
Tử Tề thổ lộ: “Ở bên em, anh cảm thấy rất tự tại, rất thoải mái. Anh muốn nói với em rằng. anh thích em, thích chính con người chân thành này của em.”
Cô nhìn anh, không dám tin những gì đang diễn .
Tử Tề cười mỉm: “Anh quan tâm đến em, anh lo em không thể hoàn thành việc xếp tháp bia trong siêu thị đúng thời gian quy định; anh quan tâm đến em, lo gian trưng bày mà em thức suốt đêm thiết kế sẽ không kịp hoàn thành. Bây giờ anh có thể hiểu được nỗi lòng của chàng hoàng tử trong câu chuyện ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ rồi. Khuôn mặt của người con gái khi ngủ có thể khiến người đàn ông phải mê mẩn, đặc biệt khi cô gái đó lại là người mình yêu.”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt hóng chuyện giữa hai người.
Hiểu Khiết xúc động đến mức nói năng rất lộn xộn, “Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, chân cũng run lắm rồi. Một người con gái bình thường được gặp hoàng tử, tỉ lệ đó có lẽ chỉ là một phần nghìn thôi; hoàng tử đem lòng yêu thương Lọ Lem,tỉ lệ đó có lẽ còn phải đến một phần nghìnvạn mất…”
“Anh đã chia tay với người bạn gái cũ rồi, bây giờ anh chỉ muốn em trả lời một câu…” Tử Tề trước con mắt chứng kiến của đám đông, thừa thắng xông lên, trìu mến hỏi, “Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Má Hiểu Khiết nóng bừng, toàn thân mềm nhũn, không biết phải đáp sao.
“Anh vẫn đang đợi lời đáp của em.” Tử Tề lại nói.
Những lời động viên của Tom ùa tới:
“Nếu có một người con ti có thể mang đến cho cô cả tình yêu và công việc, còn sẵn sàng bất chấp mọi thứ để thổ lộ với cô, cô có nhận lời không?”
“Trong mắt mọi người, có thể cô rất bình thường, nhưng những điều nhỏ nhặt ấy lại có thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.
Tử Tề mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hiểu Khiết. Cô thoáng bất ngờ, một xúc cảm mềm mại, một luồng hơi nóng ấm, cứ như đây không phải là thật. Trong lòng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào khó tả.
Cánh nhà báo có mặt chẳng dễ gì chộp được một cơ hội như thế này, tức khắc thi nhau chớp ảnh.
Mãi sau môi của hai người cũng tách , Tử Tề trìu mến nhìn Hiểu Khiết.
Nhà báo đưa micro đến trước mặt anh: “Thưa anh Cao, xin hỏi cảm giác hiện giờ của anh như thế nào?”
Anh đưa mắt sang cô, cô ý đáp thật bí hiểm: “Chiếc hôn này còn ngọt ngào hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Màn hình LCD từ đầu phố tới tầng điện máy gia dụng của trung tâm thương mại đều phát cảnh Tử Tề và Hiểu Khiết hôn nhau, thông tin nóng hổi này trong giây lát đã truyền đi khắp nơi.
Hai nhân vật chính đang song bước bên nhau trong Hải Duyệt, không khí vừa bối rối vừa ngọt ngào vẫn bủa vây xung quanh họ.
Hiểu Khiết cứ cúi gằm mặt ngó mũi chân, bước bộ nhẹ bẫng. Im lặng một lúc khá lâu, cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, bèn lên tiếng: “Em cảm thấy chúng ta đang tiến triển quá nhanh, cả hai đều chưa hiểu nhau lắm…”
Tử Tề gật gù, “Em nói có lý. Xin chào, anh tên là Cao Tử Tề, cao 1m80, thuộc cung Bọ Cạp, có tiền tiết kiệm vượt quá tám con số, hai ngôi nhà ở Đài Loan…”
Hiểu Khiết ngắt lời anh, “Ý em không phải là giới thiệu những nội dung thường được viết trong mấy tờ báo lá cải ấy. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ tình bạn trước.”
Tử Tề mỉm cười dịu dàng: “No! Anh cảm thấy chúng ta nên bắt đầu bằng cách thường xuyên hẹn hò. Dù sao thì kết quả là như nhau, làm bạn trước hay làm bạn ti trước, theo anh cũng không vấn đề gì!”
“Nhưng…” Hiểu Khiết vẫn cảm thấy bất thường.
Tử Tề nói: “Không kịp rồi, tin tức đã được phát! Nếu như bây giờ em hối hận, anh có thể tiết lộ cho em biết là mọi thứ sẽ loạn hết cả lên! Tối nay tan tầm anh đến đón em, chúng ta cùng đi ăn tối.”
Hiểu Khiết ngạc nhiên. “Í… hôm nay không được rồi. Em phải đi siêu thị mua đồ. Tháng này đến phiên em trực nhật, tủ lạnh, giấy vệ sinh và bữa tối, đều do em phụ trách xử lý.”
Tử Tề cười: “Vậy thì hẹn tối mai, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận về kế hoạch cho buổi khai trương của siêu thị, cả việc công lẫn việc tư giải quyết một thể luôn!”
Hiểu Khiết bĩu môi, “Xem anh là người công tư bất phân!”
Tử Tề lắc đầu, “Đừng quên đấy, hết giờ làm anh sẽ đón em!” Dứt lời, anh thản nhiên rời đi, khiến Hiểu Khiết chẳng kịp phản đối.
Nhìn theo bóng anh, cô chỉ biết mỉm cười.
Tử Tề bước lên thang cuốn xuống tầng dưới, điện thoại đổ chuông, là Bạch Quý Tinh. Anh liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe, “Có việc gì?”
Bạch Quý Tinh rất bực bội: “Em xem tin tức rồi, anh có ý gì?”
Tử Tề trả lời lạnh tanh: “Tin tứcthế nào thì ý anh là như thế.”
Quý Tinh phẫn nộ: “Em không tin, anh không thể yêu cô ta được, anh chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi.”
Tử Tề hạ giọng: “Anh thừa nhận, lúc này anh chỉ thích cô ấy ở bên cùng làm việc, và lợi dụng cô ấy để quên em. Nhưng em có dám đảm bảo là anh sẽ không yêu cô ấy không?”
Quý Tinh quả quyết: “Em đảm bảo, bởi vì anh vẫn còn yêu em.”
Tử Tề nói: “Bây giờ chắc là vậy, nhưng anh nhắc để em nhớ, muốn quên một mối tình, chỉ có hai cách: thời gian và người yêu mới. Sau này anh còn phải dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với cô ấy nên không phiền em phải bận tâm.”
Quý Tinh mím chặt môi, oán hận: “Anh thật nhẫn tâm!”
Tử Tề thở dài, thật lòng nói: “Anh không nhẫn tâm, người nhẫn tâm chính là em. Em đừng quên, chính em là người lựa chọn chia tay. Em cứ tiếp tục làm nữ thần của tất cả mọi người đi! Anh sẽ cho em thấy, là người phụ nữ của riêng anh sẽ hạnh phúc hơn trở thành nữ thần của tất cả mọi người.” Dứt lời, không đợi Quý Tinh đáp, Tử Tề dứt khoát cúp máy.
Tiếng tút tút trong điện thoại khiến Quý Tinh vừa mất mát vừa tức giận, cô sức đập tay vào vô lăng ô tô.
Trong quán bar, Thang Tuấn mặc áo phông quần jean, ngồi bên quầy, nhàn nhã thoải mái nghịch điện thoại chơi game. Tivi trong quán đang phát chương trình tin tức, “Trước dịp lễ Valentine, người phụ trách siêu thị Bách Duyệt-Cao Tử Tề đã công khai tình yêu!”
Thang Tuấn vừa nghe thấy ba chữ Lâm Hiểu Khiết vội ngẩng đầu lên nhìn, màn hình dừng đúng khoảnh khắc Tử Tề và Hiểu Khiết hôn nhau. Anh mở tròn mắt kinh ngạc.
Đăng nhập qua điện thoại vào blog của Hiểu Khiết, anh nhìn thấy bài viết mới nhất của cô: “SOP[1] của Lọ Lem”
[1]SOP: Standard opeting procedure-tạm dịch là ‘quy trình điều hành tiêu chuẩn’.
Bức hình này Hiểu Khiết và Tử Tề đang nhìn nhau say đắm.
Thang Tuấn nhìn chằm chằm vào hình chụp, trong lòng đắng chát, mọi thứ đều xáo trộn.
“Người ta cho rằng Lọ Lem thật may mắn vì gặp được hoàng tử. Nhưng ai cũng biết trước khi gặp hoàng tử, Lọ Lem đã phải lau nhà rất lâu, lao động vất vả một thời gian dài. So với những cô công chúa không cần phải đổ mồ hôi cũng có được hạnh phúc, ít nhất Lọ Lem đã cố gắng thì hoàng tử mới nhận . Cho nên, những cô Lọ Lem vẫn chưa gặp được hoàng tử, đừng từ bỏ mơ ước, rồi một ngày, các bạn cũng sẽ tìm thấy hoàng tử của riêng mình.”
Một loạt các bức hình được cắt ra từ video, những hình ảnh đầy ngọt ngào, kết thúc là cảnh hai người hôn nhau.
Thang Tuấn buồn bãthầm thì: “Chúc mừng em, đã tìm thấy hạnh phúc của mình…”
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô trên blog, lòng trống rỗng.
Buổi tối hôm đó, Hiểu Khiết mặc một chiếc váy ngắn thời tng, đứng bên đường đợi Tử Tề như đã hẹn. Chẳng bao lâu, anh lái xe đến, cô ngồi vào, mở miệng: “Hôm nay chỗ em có nhà tổ chức party, có lẽ không qua được.”
Tử Tề nói: “Nếu vậy thì đến nhà anh!”
Hiểu Khiết ngạc nhiên, ngần ngại hỏi: “Có tiện không ạ?”
Tử Tề trêu chọc: “Yên tâm, đừng quên kinh nghiệm qua đêm với nhau của chúng ta rất phong phú! Lần này là để thảo luận về sản phẩm mới của siêu thị. Em có thể tin anh.”
Hiểu Khiết gật đầu, “Em tin anh.”
Tử Tề cười: “Vậy mình đi mua chút đồ ăn cho bữa tối ở nhà anh nhé?”
Hiểu Khiết tự nhiên đáp: “Đằng nào cũng thảo luận về sản phẩm mới của siêu thị, chi bằng chúng ta qua siêu thị để tìm cảm hứng, tiện thể mua chút thức ăn về em nấu cho anh nhé.”
Tử Tề rất ngạc nhiên, “Em biết nấu cơm?”
Hiểu Khiết nhìn hai người xa lạ mà ngưỡng mộ, khẽ thở dài. Cô vừa đi về phía trạm xe bus, vừa gửi tin nhắn, “Đài Bắc đang mưa to lắm, giá như có người yêu lái xe đến đưa tôi về nhà thì tốt quá.”
Thang Tuấn nhận được tin nhắn, đứng đợi đèn chuyển xanh trước vạch sang đường, do dự không biết có nên đi tìm Hiểu Khiết hay không.
Cô lại gửi tiếp một tin nhắn, “Lúc còn trẻ, thích một người thật dễ dàng. Nhưng đời rồi lại thấy bắt đầu một tình yêu khó lắm nếu không biết ngày mai sao. Bắt đầu quan tâm xem đối phương có năng lực hay không, có giúp đỡ được mình trong công việc hay không. Phụ nữ đều rất thực tế nhỉ?”
Thang Tuấn trả lời, “Nhưng mà khi tình yêu thực sự đến, liệu còn nghĩ được nhiều như thế?”
Hiểu Khiết đáp, “Không biết nữa.”
Một chiếc xe bus chạy lại, Hiểu Khiết ngẩng đầu lên nhìn.
Thang Tuấn gửi đi một tin nhắn thăm dò, “Nếu có một người con ti có thể mang đến cho cô cả tình yêu và công việc, còn sẵn sàng bất chấp mọi thứ để thổ lộ với cô, cô có nhận lời không?”
Đèn chuyển sang màu xanh, anh nhìn thấy Hiểu Khiết cởi áo khoác chùm lên đầu tránh mưa, xếp hàng chuẩn bị lên xe bus. Thang Tuấn thoáng cuống quít.
Hiểu Khiết gửi tin tới, “Nếu như có một người con ti tốt như vậy, tại sao anh ta lại chọn một người bình thường như tôi?”
Anh đọc tin nhắn, vui mừng ngẩng lên, sải bước về phía cô, gọi lớn: “Hiểu Khiết!”
“Hiểu Khiết!” Cũng một tiếng gọi lớn hơn vang lên, là Giai Nghi.
Hiểu Khiết quay đầu nhìn về hướng bạn. Xe của Tiểu Mã vượt lên xe bus rồi dừng lại, Giai Nghi thò đầu khỏi cửa sổ, vẫy tay: “Mưa to quá, để bọn tớ đưa cậu về nhà luôn.”
Hiểu Khiết vui sướng chùm áo khoác, giẫm qua các vũng nước chạy về phía ô tô.
Thang Tuấn cầm ô nhìn Hiểu Khiết biến mất trước mắt, định kêu tên cô mà không sao mở miệng được. Anh thấy cô vui vẻ ngồi vào xe của Tiểu Mã, cho đến khi xe của Tiểu Mã đã đi khuất, anh vẫn đứng ngây tại chỗ cũ.
Thang Tuấn phì cười, anh và HiểuKhiết chỉ còn cách nhau vài bước chân. Cúi đầu xuống nhìn điện thoại, anh viết, “Trong mắt mọi người, có thể cô rất bình thường, nhưng những điều bình thường nhỏ nhặt ấy lại có thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Ánh trăng đan xen ánh đèn giữa dòng xe cộ tấp nập, cảnh đêm Đài Bắc lộng lẫy như trong mộng. Tử Tề và Quý Tinh ngồi trong xe, cùng thưởng thức khung cảnh bên ngoài.
Tử Tề nhìn Quý Tinh đầy âu yếm, cô hỏi: “Anh có thích nhà hàng tối nay không?”
Tử Tề đáp: “Cũng không tồi.”
Quý Tinh kể: “Lần trước họp với nhà sản xuất, em đã ăn ở đây. Em thấy rất được nên cứ muốn tìm dịp nào đó rủ anh đến lần nữa.”
Tử Tề cười: “Không phải lấy lòng anh. Em sợ cánh nhà báo chụp được, nên không thích ăn tối bên ngoài mà.”
Quý Tinh nói: “Ăn ở nhà rồi gọi đồ ăn nhanh xung quanh, luẩn quẩn cũng chỉ có mấy quán, em sợ anh sẽ chán!”
Tử Tề cảm nhận được sự quan tâm của Quý Tinh, dịu dàng với cô: “Ngày Valentine là ngày siêu thị Bách Duyệt khai trương lại, em đến giúp anh nhé. Sau khi hoạt động đó kết thúc, chúng ta cùng đón Valentine.”
Quý Tinh chợt sựng người lại, “Hôm đó em có hoạt động rồi, mà cũng là hoạt động của Hải Duyệt.”
Tử Tề vô cùng bất ngờ: “Người đại diện dịp Valentine của Hải Duyệt là em? Sao anh không nghe nói gì hết vậy?”
Quý Tinh trả lời: “Trước khi anh gọi cho em, chính là lúc em đang bàn về kế hoạch hợp tác này.”
Tử Tề ngập ngừng một lát, “Chỉ mới bàn thôi mà, vẫn chưa ký phải không? Em có thể nói với quản lý là muốn ký với anh, có được không?”
Quý Tinh rất khó xử: “Amy có lẽ sẽ không chấp nhận đâu…”
Tử Tề chau mày lại, anh nhìn cô khó hiểu: “Tại sao?”
Quý Tinh vô cùng bối rối: “Một đằng là mặcváy dạ hội làm người đại diện cho hoạt động Valentine của trung tâm thương mại, một đằng là mặc tạp dề tham gia hoạt động khai trương của một siêu thị. Tử Tề, phía công ty…”
“Phá lệ vì anh không được à? Em biết rõ mối quan hệ giữa anh và anh ti, đây là lần xuất quân đầu tiên của anh tại Hải Duyệt, nó rất quan trọng với anh.”
“Tử Tề, đừng làm khó em, em mong anh hãy đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ.”
“Anh nghĩ cho em còn chưa đủ sao? Từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ, lúc nào cũng là anh chịu nhường bước. Hẹn hò cũng phải phù hợp với thời gian em thông báo, những nơi công cộng không cần thiết thì không đến, mỗi lần gặp nhau đều mỗi người một xe, nhỡ có chạm mặt ngoài đường thì xem như người lạ, ngay cả đi dạo trên phố cũng phải người đi trước người đi sau. Anh tôn trọng công việc của em, tôn trọng sự nghiệp của em. Anh biết em phải duy trì hình tượng hoàn hảo của một nữ thần. Nhưng đã bao giờ em đứng ở vị trí của anh để nghĩ chưa?”
Quý Tinh cảm thấy Tử Tề đang vô cùng bất mãn. Cô cũng tỏ vẻ không vui, “Ngay từ lúc theo đuổi em, anh nên biết sẽ gặp phải những vấn đề như vậy chứ!”
Tử Tề dịu giọng, “Anh là con người, anh cũng có lúc mệt mỏi. Tình yêu không thể chỉ có sự nhường nhịn, mà cần phải hài hòa. Giữa hai chúng ta, việc cho đi không thể cứ mãitừ một phía được, cho và nhận phải từ cả hai phía.”
Quý Tinh nhìn người yêu, mặc dù rất hiểu nỗi ấm ức của anh, nhưng cô không muốn nhượng bộ. Cố tình vẻ không quan tâm, “Nếu anh thấy chán mối quan hệ này rồi thì chúng ta hãy kết thúc đi!”
Tử Tề ngạc nhiên, vô cùng đau lòng, “Đây chính là cách em giải quyết vấn đề ư?”
Quý Tinh bặm môi: “Anh biết là em không thể thỏa hiệp mà.”
Tử Tề định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, anh hạ quyết tâm, buồn bã lên tiếng: “Anh hiểu ý em rồi. Cứ vậy đi, chúng ta chia tay thôi.”
Quý Tinh không dám tin đây là sự thật, không ngờ anh quả quyết đến thế.
Tử Tề mở cửa ô tô, bước thẳng xuống xe, đi vào xe mình rồi lái vụt đi.
Cô thảng thốt dõi theo chiếc xe của anh, chợt thấy vô cùng hoang mang.
Bực dọc quay về văn phòng, Tử Tề đóng sầm cửa lại. Thiên Thiên đang lướt web, nghe tiếng đóng cửa bèn quay lại nhìn, cảm thấy tâm trạng boss đang không tốt.
Tử Tề ngồi trên ghế sofa, chau mày không nói lời nào.
Cậu định mở miệng nhưng thấy nét mặt anh thật khó coi, đành im lặng rồi tiếp tục lên mạng.
Tử Tề liếc thấy bức hình dựng Quý Tinh, càng thêm bực bội, nghiêm giọng lệnh Thiên Thiên: “Vứt cái này đi!”
Thiên Thiên quan tâm: “Anh vừa cãi nhau với cô chủ à?”
Tử Tề điên tiết: “Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi!”
Thiên Thiên ngoan ngoãn ôm tấm hình các-tông định bỏ đi, Tử Tề trông thấy màn hình máy tính, ngạc nhiên hỏi cậu: “Cái gì đây?”
Thiên Thiên lập tức giải thích, “Không phải tôi lướt web chơi đâu, tôi chỉ lấy tên boss làm từ khóa tìm kiếm thôi mà.”
Là blog của Hiểu Khiết, trong đó có một bài viết mang tiêu đề “Đợi hoàng tử trong lễ Valentine”. Anh kéo con chuột xuống phía dưới, công chúa Bạch Tuyết, nàng Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ… Từng bức hình chụp mặt tiền trưng bày lần lượt xuất hiện, sắc mặt anh bỗng trở nên khó coi. Thiên Thiên quyết định lánh đi một lát.
Tử Tề nhìn hình ảnh minh họa trong blog của Hiểu Khiết, thái độ dần bình tĩnh trở lại. Sau đó, anh nhìn thấy bức ảnh chụp tủ kính trong đó anh đang ôm Hiểu Khiết, phía dưới bức ảnh có viết: “Tôi không phải công chúa, nhưng bất ngờ gặp được một chàng hoàng tử, như đang nằm trong một giấc mơ cổ tích. Không biết hoàng tử thực sự của tôi bao giờ mới xuất hiện đây?”
Nhìn hình ảnh của mình và Hiểu Khiết trong blog, Tử Tề bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp cô. Khi đó cô uống rượu say, lẩm bẩm một mình:“Các bạn nhỏ không uống được bia có thể xem các chú hề biểu diễn hoặc tham gia các trò chơi. Cả siêu thị sẽ tràn ngập tiếng cười, thế mới thực sự là lễ hội chứ…”
Sau đó, sự việc gian trưng bày xảy , trợ lý của bố anh báo cáo về phản ứng thị trường:“Tính tới thời điểm hiện tại, số lượng người truy cập và sao chép các bức ảnh chụp mặt tiền trưng bày này trên facebook và blog đã vượt quá 50 triệu người, 95% là bình luận tích cực. Quan trọng nhất, lượng khách hàng đến trung tâm thương mại Hải Duyệt hôm nay đã tăng gấp đôi.”
Rồi Quý Tinh không hài lòng nói với anh:“Ngay từ lúc theo đuổi em, anh nên biết sẽ gặp phải những vấn đề như vậy chứ! Nếu anh thấy chán mối quan hệ này rồi thì chúng ta hãy kết thúc đi!”
Một loạt sự việc xảy trong mấy ngày qua lần lượt lướt qua óc, nét mặt Tử Tề trở nên trầm tư,
“Không hẳn chỉ có một lựa chọn…” Anh khẽ mỉm cười.
Trong một phòng họp của trung tâm thương mại Hải Duyệt, Hiểu Khiết đứng chính giữa diễn thuyết, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Cô bình tĩnh: “Sau Tết âm lịch sẽ là ngày Valentine, trung tâm thương mại Hải Duyệt tổ chức hoạt động ‘TÌnh yêu dưới ánh trăng’, mời ngôi sao quốc tế nổi tiếng Bạch Quý Tinh tham dự. Buổi tối ngày Valentine, quý khách chỉ cần giữ lại cuống vé đu quay là có thể tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng. Những cặp tình nhân may mắn sẽ được siêu sao Bạch Quý Tinh đích thân to tặng cặp nhẫn tình yêu tượng trưng cho sự chúc phúc của thần Cupid và thắt dây tơ hồng. Nhiệt liệt chào đón quý khách đến với trung tâm chúng tôi!’
Xong xuôi, Hiểu Khiết định rời đi, các nhà báo lại chen lên, hướng toàn bộ micro đến trước mặt cô. Hơi sửng sốt, tuy nhiên vẫn phải nở nụ cười chuyên nghiệp, “Các nhà báo còn có thắc mắc gì về hoạt động này nữa ạ?”
Người thứ nhất hỏi: “Xin cho biết cô và anh Cao Tử Tề cũng sẽ tham gia hoạt động này chứ?”
Hiểu Khiết thoáng bất ngờ, nhưng ngay lập tức đáp: “Ngày Valentine cũng là ngày khai trương của siêu thị Bách Duyệt, e không tiện tham gia.”
Người thứ hai: “Vậy các bạn dự định sẽ mừng ngày Valentine như thế nào?”
Cô cảm thấy câu hỏi của nhà báo hơi kỳ quặc, bèn trả lời theo cách hiểu của mình: “Hoạt động trong buổi lễ Valentine của siêu thị Bách Duyệt và trung tâm thương mại Hải Duyệt đều được giới thiệu rất chitiết trên catalogue và các phương tiện truyền thông!”
Joe trọc đầu nãy giờ vẫn đứng trong góc, thấy buổi họp báo có xu hướng đi lạc chủ đề, lập tức cùng với Ngải Lâm xuất hiện giải vây.
“Cảm ơn giới truyền thông, buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn.” Joe trọc đầu đứng phía trước, kết thúc chủ đề đang nói, nhưng dường như cánh nhà báo chưa chịu bỏ cuộc.
Người thứ ba cố hỏi: “Lúc bị chụp hình trong mặt tiền trưng bày, cô và Cao Tử Tề đã chính thức đặt quan hệ chưa?”
“Hả?” Hiểu Khiết sững người, nhìn nhà báo đặt câu hỏi, lúng túng khó xử.
Joe trọc đầu cũng bất ngờ, quay sang nhìn Ngải Lâm, cô nhún vai tỏ ý không biết.
Nhà báo thứ nhất lại hỏi: “Nếu anh Cao Tử Tề lấy hết can đảm để tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Hiểu Khiết vội giải thích, “Tôi nghĩ mọi người đã nhầm rồi! Quan hệ giữa tôi và anh Cao Tử Tề chỉ là hợp tác công việc chứ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác, càng không có chuyện quan hệ qua lại với nhau.”
Nhà báo thứ nhất lại nói: “Nhưng anh Cao Tử Tề vừa trả lời trên blog của cô.”
“Anh ta thấy blog của tôi? Anh ta viết gì vậy?” Hiểu Khiết cực kỳ bất ngờ, bây giờ mới hiểu nguyên nhân blog tự nhiên có số lượng người truy cập lớn vậy.
Chợt một giọng nói đầy cuốn hút vang lên, “Muốn biết anh viết gì sao không trực tiếp hỏi anh?”
Tất cả đều quay đầu lại, nhìn thấy Tử Tề xuất hiện phía sau đám đông.
Blog bị phát hiện, gương mặt Hiểu Khiết nóng bừng lên khi nhìn thấy Tử Tề, tự nhiên cô ngượng quá.
Tử Tề mỉm cười bướctới, cánh nhà báo lần lượt nhường đường cho anh. Trong ánh đèn flash, anh ung dung đầy tự tin tiến về phía cô.
Hiểu Khiết cứ đứng ngây , ngạc nhiên lúng túng.
“Có nhất thiết phải sửng sốt vậy không, Lâm Hiểu Khiết?” Tử Tề đứng trước mặt cô, ung dung hỏi.
Hiểu Khiết không đáp, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?
Joe trọc đầu và Ngải Lâm đứng bên cạnh, thấy khó hiểu nhiều hơn là kinh ngạc. Cánh nhà báo thi nhau vây quanh, đèn flash nháy không ngừng.
Tử Tề bỗng mở lời: “Thực anh cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh lại để ý đến em.”
“Anh… để ý đến tôi? Chúng ta …thân lắm sao?” Hiểu Khiết nghi ngờ.
“Chúng ta không thân?” Tử Tề cố tình dừng lại, “Đã qua đêm với nhau hai lần, cả hai lần đều xảy những chuyện mà anh không thể quên được.”
Những lời này vừa dứt, nhà báo lậptức lao xao bàn tán, còn Hiểu Khiết thì rất bối rối.
“Có lẽ em không biết, hai đêm đó đặc biệt với anh thế nào đâu. Từ trước đến nay chưa ai dám to gan xử sự với tôi như vậy, lần đầu tiên qua đêm với cô ấy, Hiểu Khiết đã khiến tôi ê ẩm khắp mình mẩy tới tận hôm sau, tay cũng không giơ lên nổi.” Tử Tề cố ý, làm như rất ám muội.
“Chỉ là xếp tháp bia thôi mà, thật đấy!” Hiểu Khiết vội vàng giải thích. Cô không hiểu, tại sao anh lại nói như vậy, “Mối quan hệ giữa chúng tôi thực sự rất trong sáng.”
“Có thể đối với em thì nó rất trong sáng, nhưng với anh, dáng vẻ say ngủ của em đêm ấy khiến anh nhớ mãi.” Tử Tề mỉm cười với Hiểu Khiết, “Lúc ngủ bên cạnh anh, em thật đáng yêu. Em sẽ ngáy, sẽ nói mơ, sẽ chau mày, khiến người ta không thể không lo lắng cho em, muốn vì em mà làm gì đó.” Vừa nói anh vừa chạm nhẹ lên gương mặt cô, dồn hết tình cảm hỏi, “Thực sự em không có chút suy nghĩ nào khác về anh à?”
Từng khoảnh khắc lần lượt hiện trong đầu Hiểu Khiết. Cô không biết phải nói sao trước dáng vẻ quá đỗi chân thành của anh, “Tôi…”
Tử Tề thổ lộ: “Ở bên em, anh cảm thấy rất tự tại, rất thoải mái. Anh muốn nói với em rằng. anh thích em, thích chính con người chân thành này của em.”
Cô nhìn anh, không dám tin những gì đang diễn .
Tử Tề cười mỉm: “Anh quan tâm đến em, anh lo em không thể hoàn thành việc xếp tháp bia trong siêu thị đúng thời gian quy định; anh quan tâm đến em, lo gian trưng bày mà em thức suốt đêm thiết kế sẽ không kịp hoàn thành. Bây giờ anh có thể hiểu được nỗi lòng của chàng hoàng tử trong câu chuyện ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ rồi. Khuôn mặt của người con gái khi ngủ có thể khiến người đàn ông phải mê mẩn, đặc biệt khi cô gái đó lại là người mình yêu.”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt hóng chuyện giữa hai người.
Hiểu Khiết xúc động đến mức nói năng rất lộn xộn, “Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, chân cũng run lắm rồi. Một người con gái bình thường được gặp hoàng tử, tỉ lệ đó có lẽ chỉ là một phần nghìn thôi; hoàng tử đem lòng yêu thương Lọ Lem,tỉ lệ đó có lẽ còn phải đến một phần nghìnvạn mất…”
“Anh đã chia tay với người bạn gái cũ rồi, bây giờ anh chỉ muốn em trả lời một câu…” Tử Tề trước con mắt chứng kiến của đám đông, thừa thắng xông lên, trìu mến hỏi, “Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Má Hiểu Khiết nóng bừng, toàn thân mềm nhũn, không biết phải đáp sao.
“Anh vẫn đang đợi lời đáp của em.” Tử Tề lại nói.
Những lời động viên của Tom ùa tới:
“Nếu có một người con ti có thể mang đến cho cô cả tình yêu và công việc, còn sẵn sàng bất chấp mọi thứ để thổ lộ với cô, cô có nhận lời không?”
“Trong mắt mọi người, có thể cô rất bình thường, nhưng những điều nhỏ nhặt ấy lại có thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.
Tử Tề mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hiểu Khiết. Cô thoáng bất ngờ, một xúc cảm mềm mại, một luồng hơi nóng ấm, cứ như đây không phải là thật. Trong lòng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào khó tả.
Cánh nhà báo có mặt chẳng dễ gì chộp được một cơ hội như thế này, tức khắc thi nhau chớp ảnh.
Mãi sau môi của hai người cũng tách , Tử Tề trìu mến nhìn Hiểu Khiết.
Nhà báo đưa micro đến trước mặt anh: “Thưa anh Cao, xin hỏi cảm giác hiện giờ của anh như thế nào?”
Anh đưa mắt sang cô, cô ý đáp thật bí hiểm: “Chiếc hôn này còn ngọt ngào hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Màn hình LCD từ đầu phố tới tầng điện máy gia dụng của trung tâm thương mại đều phát cảnh Tử Tề và Hiểu Khiết hôn nhau, thông tin nóng hổi này trong giây lát đã truyền đi khắp nơi.
Hai nhân vật chính đang song bước bên nhau trong Hải Duyệt, không khí vừa bối rối vừa ngọt ngào vẫn bủa vây xung quanh họ.
Hiểu Khiết cứ cúi gằm mặt ngó mũi chân, bước bộ nhẹ bẫng. Im lặng một lúc khá lâu, cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, bèn lên tiếng: “Em cảm thấy chúng ta đang tiến triển quá nhanh, cả hai đều chưa hiểu nhau lắm…”
Tử Tề gật gù, “Em nói có lý. Xin chào, anh tên là Cao Tử Tề, cao 1m80, thuộc cung Bọ Cạp, có tiền tiết kiệm vượt quá tám con số, hai ngôi nhà ở Đài Loan…”
Hiểu Khiết ngắt lời anh, “Ý em không phải là giới thiệu những nội dung thường được viết trong mấy tờ báo lá cải ấy. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ tình bạn trước.”
Tử Tề mỉm cười dịu dàng: “No! Anh cảm thấy chúng ta nên bắt đầu bằng cách thường xuyên hẹn hò. Dù sao thì kết quả là như nhau, làm bạn trước hay làm bạn ti trước, theo anh cũng không vấn đề gì!”
“Nhưng…” Hiểu Khiết vẫn cảm thấy bất thường.
Tử Tề nói: “Không kịp rồi, tin tức đã được phát! Nếu như bây giờ em hối hận, anh có thể tiết lộ cho em biết là mọi thứ sẽ loạn hết cả lên! Tối nay tan tầm anh đến đón em, chúng ta cùng đi ăn tối.”
Hiểu Khiết ngạc nhiên. “Í… hôm nay không được rồi. Em phải đi siêu thị mua đồ. Tháng này đến phiên em trực nhật, tủ lạnh, giấy vệ sinh và bữa tối, đều do em phụ trách xử lý.”
Tử Tề cười: “Vậy thì hẹn tối mai, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận về kế hoạch cho buổi khai trương của siêu thị, cả việc công lẫn việc tư giải quyết một thể luôn!”
Hiểu Khiết bĩu môi, “Xem anh là người công tư bất phân!”
Tử Tề lắc đầu, “Đừng quên đấy, hết giờ làm anh sẽ đón em!” Dứt lời, anh thản nhiên rời đi, khiến Hiểu Khiết chẳng kịp phản đối.
Nhìn theo bóng anh, cô chỉ biết mỉm cười.
Tử Tề bước lên thang cuốn xuống tầng dưới, điện thoại đổ chuông, là Bạch Quý Tinh. Anh liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe, “Có việc gì?”
Bạch Quý Tinh rất bực bội: “Em xem tin tức rồi, anh có ý gì?”
Tử Tề trả lời lạnh tanh: “Tin tứcthế nào thì ý anh là như thế.”
Quý Tinh phẫn nộ: “Em không tin, anh không thể yêu cô ta được, anh chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi.”
Tử Tề hạ giọng: “Anh thừa nhận, lúc này anh chỉ thích cô ấy ở bên cùng làm việc, và lợi dụng cô ấy để quên em. Nhưng em có dám đảm bảo là anh sẽ không yêu cô ấy không?”
Quý Tinh quả quyết: “Em đảm bảo, bởi vì anh vẫn còn yêu em.”
Tử Tề nói: “Bây giờ chắc là vậy, nhưng anh nhắc để em nhớ, muốn quên một mối tình, chỉ có hai cách: thời gian và người yêu mới. Sau này anh còn phải dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với cô ấy nên không phiền em phải bận tâm.”
Quý Tinh mím chặt môi, oán hận: “Anh thật nhẫn tâm!”
Tử Tề thở dài, thật lòng nói: “Anh không nhẫn tâm, người nhẫn tâm chính là em. Em đừng quên, chính em là người lựa chọn chia tay. Em cứ tiếp tục làm nữ thần của tất cả mọi người đi! Anh sẽ cho em thấy, là người phụ nữ của riêng anh sẽ hạnh phúc hơn trở thành nữ thần của tất cả mọi người.” Dứt lời, không đợi Quý Tinh đáp, Tử Tề dứt khoát cúp máy.
Tiếng tút tút trong điện thoại khiến Quý Tinh vừa mất mát vừa tức giận, cô sức đập tay vào vô lăng ô tô.
Trong quán bar, Thang Tuấn mặc áo phông quần jean, ngồi bên quầy, nhàn nhã thoải mái nghịch điện thoại chơi game. Tivi trong quán đang phát chương trình tin tức, “Trước dịp lễ Valentine, người phụ trách siêu thị Bách Duyệt-Cao Tử Tề đã công khai tình yêu!”
Thang Tuấn vừa nghe thấy ba chữ Lâm Hiểu Khiết vội ngẩng đầu lên nhìn, màn hình dừng đúng khoảnh khắc Tử Tề và Hiểu Khiết hôn nhau. Anh mở tròn mắt kinh ngạc.
Đăng nhập qua điện thoại vào blog của Hiểu Khiết, anh nhìn thấy bài viết mới nhất của cô: “SOP[1] của Lọ Lem”
[1]SOP: Standard opeting procedure-tạm dịch là ‘quy trình điều hành tiêu chuẩn’.
Bức hình này Hiểu Khiết và Tử Tề đang nhìn nhau say đắm.
Thang Tuấn nhìn chằm chằm vào hình chụp, trong lòng đắng chát, mọi thứ đều xáo trộn.
“Người ta cho rằng Lọ Lem thật may mắn vì gặp được hoàng tử. Nhưng ai cũng biết trước khi gặp hoàng tử, Lọ Lem đã phải lau nhà rất lâu, lao động vất vả một thời gian dài. So với những cô công chúa không cần phải đổ mồ hôi cũng có được hạnh phúc, ít nhất Lọ Lem đã cố gắng thì hoàng tử mới nhận . Cho nên, những cô Lọ Lem vẫn chưa gặp được hoàng tử, đừng từ bỏ mơ ước, rồi một ngày, các bạn cũng sẽ tìm thấy hoàng tử của riêng mình.”
Một loạt các bức hình được cắt ra từ video, những hình ảnh đầy ngọt ngào, kết thúc là cảnh hai người hôn nhau.
Thang Tuấn buồn bãthầm thì: “Chúc mừng em, đã tìm thấy hạnh phúc của mình…”
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô trên blog, lòng trống rỗng.
Buổi tối hôm đó, Hiểu Khiết mặc một chiếc váy ngắn thời tng, đứng bên đường đợi Tử Tề như đã hẹn. Chẳng bao lâu, anh lái xe đến, cô ngồi vào, mở miệng: “Hôm nay chỗ em có nhà tổ chức party, có lẽ không qua được.”
Tử Tề nói: “Nếu vậy thì đến nhà anh!”
Hiểu Khiết ngạc nhiên, ngần ngại hỏi: “Có tiện không ạ?”
Tử Tề trêu chọc: “Yên tâm, đừng quên kinh nghiệm qua đêm với nhau của chúng ta rất phong phú! Lần này là để thảo luận về sản phẩm mới của siêu thị. Em có thể tin anh.”
Hiểu Khiết gật đầu, “Em tin anh.”
Tử Tề cười: “Vậy mình đi mua chút đồ ăn cho bữa tối ở nhà anh nhé?”
Hiểu Khiết tự nhiên đáp: “Đằng nào cũng thảo luận về sản phẩm mới của siêu thị, chi bằng chúng ta qua siêu thị để tìm cảm hứng, tiện thể mua chút thức ăn về em nấu cho anh nhé.”
Tử Tề rất ngạc nhiên, “Em biết nấu cơm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.