Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 14:
Vân Cát Cẩm Tú
29/09/2021
“Bang” một tiếng.
Đồng Tuyết Lục đập một phát lên bàn: “Quả thực là khinh người quá đáng!”
Hai nữ phục vụ: ???
Đầu năm nay vậy mà có người còn kiêu ngạo hơn các cô?
Nữ phục vụ tóc ngắn Trần Đại Ni đứng lên chống nạnh mắng: “Làm gì vậy? Đánh hư bàn rồi cô có bồi thường không?”
Đồng Tuyết Lục xoay người lại, vẻ mặt đầy căm phẫn: “Xin lỗi hai vị nữ đồng chí, không phải tôi muốn đập hư đồ công cộng, chỉ là tôi nghe hai người nói thực sự quá tức giận không nhịn được mới làm thế!”
“Đàn bà con gái chúng ta đã phải chịu cảnh sinh con dạy con, còn phải đi làm kiếm tiền, cho dù đang mang thai cũng phải đi làm. Trừ cái này ra, tan tầm về nhà còn phải làm việc nhà chăm sóc từ trẻ đến già, mỗi ngày mệt chết đi sống lại, kết quả không có người cảm kích thì thôi, còn bị coi như nơi trút giận, cũng là phụ nữ với nhau, nghe thấy chuyện của chị kia, thật sự làm tôi vừa tức vừa khó chịu!”
Nói xong lời cuối cùng hai tay cô nắm chặt đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh, một bộ sắp đi liều mạng.
Nữ phục vụ tóc dài tên là Hoàng Hương Lan chưa lấy chồng, đối với lời Đồng Tuyết Lục nói có khả năng không lĩnh hội được vì bản thân mình chưa bị, nhưng Trần Đại Ni có thể lĩnh hội hết từng cái một.
Chồng và mẹ chồng cô tuy không có đối với cô động bất động liền tay đấm chân đá, nhưng cũng tuyệt đối không có sắc mặt tốt.
Lúc trước cô sinh hai đứa con gái, khi đó ngày nào cũng vậy mẹ chồng cô đều nhìn cô không vừa mắt, nói lúc đầu thấy mông cô to cho rằng cô dễ nuôi dễ đẻ, ai ngờ chỉ biết đẻ ra hai đứa ăn hại.
Cô còn nhớ rõ lúc cô sinh đứa thứ hai, cô ở cữ một ngày cũng không được, dưới thời tiết mùa đông khắc nghiệt phải bò dậy giặt quần áo cho cả nhà, thân thể cô bị bệnh là do lúc đó, mỗi lần tới tháng sẽ đau đến chết đi sống lại.
Thẳng đến ngày cô sinh con trai, mẹ chồng cô mới không nhắc mãi chuyện cô không sinh con trai được, còn chồng cô, là một thằng khốn nạn chỉ biết quậy phá trong nhà, ở bên ngoài bị người ta làm cho tức giận, liền về nhà tìm cô trút giận!
Nói tóm lại là có nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết những uất ức chua xót trong lòng.
Trần Đại Ni không xụ mặt chống nạnh nữa: “Đồng chí, cô nói rất đúng, phụ nữ chúng ta quả thực rất khổ!”
Xem ra nữ phục vụ này cũng là người đáng thương.
Đồng Tuyết Lục đi đến gần cô ấy, kích động gật đầu: “Quả thực rất khổ! Phụ nữ chúng ta mỗi sáng thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, ăn không ngon bằng heo, làm còn nhiều hơn trâu bò, kết quả ngày lễ ngày tết, ngồi chung ăn măm cơm cũng không có tư cách!”
Hoàng Hương Lan vừa rồi còn không có cảm giác gì, lúc này nghe được lời này, đột nhiên nhớ tới mẹ cô mỗi năm đến tết, trời chưa sáng đã dậy sớm làm cơm tất niên, cực cực khổ khổ bận hết việc này đến việc khác lại không thể ngồi chung ăn cơm, tức khắc lòng vì mẹ đau lên.
Còn có chị họ cô, từ khi gả qua Hà gia không một ngày lành, tay đấm chân đá là chuyện thường ngày.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được gật đầu theo: Mệnh phụ nữ thật sự quá khổ!
Đồng Tuyết Lục không ngừng cố gắng nói: “Chủ tịch đồng chí có nói, phụ nữ có thể đội nửa bầu trời, đàn ông bọn họ dựa vào đâu mà đối đãi với chúng ta như vậy? Tôi quyết định, tôi sẽ giúp chị kia, chị em cùng giai cấp công nhân với chúng ta không chịu khổ nữa.”
Hoàng Hương Lan ngẩn ra: “Cô muốn giúp chị họ tôi?”
Trần Đại Ni cũng ngốc lăng.
Tuy cô rất tức giận, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện nhà người ta, giúp thế nào được?
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cha tôi là Cục Trưởng Cục dầu khí của Tổng cục Hậu cần Quân giải phóng nhân dân, mẹ tôi là giám đốc hội liên đoàn phụ nữ, hai anh và hai chị dâu của tôi cũng làm trong cơ quan nhà nước, chỉ cần tôi lên tiếng, có rất nhiều biện pháp giúp chị họ cô cho chồng và mẹ chồng chị ấy một bài học.”
Trần Đại Ni và Hoàng Hương Lan không ngờ gia cảnh Đồng Tuyết Lục lớn như vậy, lòng hai người không khỏi hoảng sợ một trận.
Hoàng Hương Lan rất muốn làm thế, nhưng loại chuyện này cô không thể tự quyết định.
Đồng Tuyết Lục nhìn một cái đã nhìn ra cô khó xử: “Nếu không như vậy đi, cô đưa địa chỉ nơi chị cô làm cho tôi, tôi tự mình đến đó hỏi, nếu chỉ đồng ý, tôi giúp chỉ xuất đầu, nếu chỉ không muốn, tôi sẽ tôn trọng quyết định của chỉ, cô cảm thấy thế nào?”
Hai mắt Hoàng Hương Lan mở to: “Vậy thật sự quá tốt, cảm ơn cô đồng chí.”
**
Sau khi lấy được địa chỉ, Đồng Tuyết Lục lập tức rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, ngồi xe chạy thẳng tới nội thành.
Ai ngờ đi vào tiệm cơm Quốc Doanh trong nội thành, được báo cho Tô Tú Anh không đi làm.
Nữ phục vụ tiệm cơm Quốc Doanh nội thành trừng một đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, trong mắt mang theo vài phần ghen ghét: “Cô là gì của chị Tú Anh? Sao tôi chưa từng nghe chỉ nhắc tới?”
Đồng Tuyết Lục móc trong túi quân nhân ra hai viên kẹo sữa nhét vào tay cô ấy cười nói: “Tôi là bạn của em họ chị Tú Anh, cô ấy nhờ tôi đến báo một tin cho chị Tú Anh, không ngờ chỉ không đi làm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vốn dĩ nữ phục vụ ghen ghét Đồng Tuyết Lục lớn lên đẹp, lúc này được nhét cho hai viên kẹo sữa, tức khắc cảm thấy nhìn cô thuận mắt hơn nhiều: “Nếu cô gấp như vậy, tôi có thể cho cô địa chỉ nhà của chỉ.”
Đồng Tuyết Lục kinh hỉ: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhiều.”
Nhà Tô Tú Anh cách tiệm cơm Quốc Doanh một đoạn, Đồng Tuyết Lục hỏi đường đến đó.
Lúc cô đang đi vào một ngõ nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ thê lương cầu cứu và tiếng đàn ông tức giận mắng, trong đó còn kèm theo tiếng đứa nhỏ khóc.
Cô rùng mình, bước chân nhanh hơn chạy tới.
Chạy qua chỗ ngoặt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tay đấm chân đá người phụ nữ.
Người phụ nữ nằm trong góc tường, tóc tai tán loạn, cái trán không biết bị vật gì đập trúng, máu tươi chảy xuống không ngừng, làm ngực cô ướt nhẹp.
Đối mặt với tên đàn ông đang đánh cô, cô không phản kháng, mà là cố gắng ôm chặt đứa bé trong ngực.
Đồng Tuyết Lục: Đồ khốn nạn!
Lúc trước cô đến đây tìm Tô Tú Anh thật sự vì tư tâm, muốn đổi công việc với cô ấy, nhưng giờ cô thấy có đổi được hay không cũng không sao cả, trước mắt phải xử đẹp thằng khốn nạn này.
Cô lui về, sau đó lại chạy tới, cứ chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa hô: “Đồng chí Công An, ở đằng trước, em nghe đằng trước có tiếng phụ nữ khóc, còn có tiếng đàn ông đánh chửi, các anh nhanh chút.”
Hà Bảo Căn nghe được lời này, động tác dưới chân dừng lại giữa không trung, duỗi cổ ra nghe ngóng.
Tuy cái gì cũng chưa thấy, nhưng gã nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, còn có tiếng gọi “Đồng chí Công an”, sắc mặt gã đại biến.
“Coi như hôm nay mày gặp may, lần sau còn dám cãi lời lão tử, lão tử đạp chết mày!”
Nói xong gã hung hăng đạp Tô Tú Anh một cái, xoay người nhanh như chớp chạy mất.
Chờ gã chạy trốn mất dạng, lúc này Đồng Tuyết Lục mới từ chỗ ngoặt chạy đến.
“Chị tên là Tú Anh phải không, chị thế nào rồi?”
Tô Tú Anh bị đánh đến cả người đau rần, đầu choáng mắt hoa.
Lúc này nghe thấy Đồng Tuyết Lục gọi tên cô, cô mới chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt xa lạ: “Em…… Em biết chị?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Em là bạn của em họ Hoàng Hương Lan nhà chị, những chuyện khác để lát nữa hãy giải thích, bây giờ em đưa chị đến bệnh viện!”
Tô Tú Anh lắc đầu: “Không cần, chị không sao.”
Đồng Tuyết Lục đoán được hẳn là trên người chị ấy không mang tiền: “Chị Tú Anh, chị không lo cho mình, nhưng phải lo cho đứa bé trong người chị kìa!”
Đứa bé trong người cô hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, không biết bị dọa ngất khi nào.
Lúc này Tô Tú Anh mới phát hiện đứa bé hôn mê, tức khắc gấp đến độ không biết phải làm sao, giãy giụa muốn ôm đứa bé đứng lên, nhưng toàn thân cô vô lực, ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi.
Đồng Tuyết Lục chạy nhanh đỡ cô lên, ôm đứa bé, sau đó đưa Tô Tú Anh đến bệnh viện.
**
Khắp người Tô Tú Anh đều là ứ thương, nhưng cô chỉ để bác sĩ xử lý miệng vết thương trên trán.
Còn con gái cô Hà Tiểu Thu trên người không có vết thương, chỉ là quá sợ hãi, sau khi tỉnh lại vẫn luôn ngồi ngây ngốc.
Lúc này hai cô đi vào hoa viên nhỏ của bệnh viện.
Đồng Tuyết Lục đỡ cô ngồi xuống hỏi: “Chị Tú Anh, chị có định làm gì không, chẳng lẽ cứ để mọi chuyện tiếp diễn vậy hoài sao?”
Tô Tú Anh mang một gương mặt sưng to mê mang nhìn cô.
Còn có thể làm gì?
Có khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu xuống.
Muốn trách chỉ có thể trách mệnh cô không tốt.
Đồng Tuyết Lục thấy biểu tình này liền đoán được ý cô: “Chị Tú Anh, chẳng lẽ chị không nghĩ tới chuyện ly hôn sao? Chị có công việc, muốn nuôi sống mình và đứa nhỏ hoàn toàn không có vấn đề, tại sao phải ủy khuất mình sống một cuộc sống như vậy?”
Tô Tú Anh nhấp nhấp đôi môi khô khốc, không hé răng.
Ly hôn?
Cô cũng có nghĩ tới, nhưng cô vừa mới mở miệng, đã bị chồng cô đánh đến nằm ba ngày ba đêm chưa ngồi dậy được.
Nhà mẹ đẻ của cô cũng không tán thành chuyện cô muốn ly hôn, nói cô ly hôn sẽ làm mất mặt bọn họ, họ nói nếu cô dám ly hôn, vậy thì đừng về cái nhà này nữa!
Còn nếu ly hôn thật, vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?
Nhất định Hà gia sẽ không cho cô mang con đi, sao cô có thể để con gái một mình ở lại Hà gia.
Cho nên cô có thể ly hôn sao? Cô không thể!
Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Chị Tú Anh, em biết lời này không nên nói, nhưng em thật sự cảm thấy ủy khuất thay chị! Nếu vẫn còn ở xã hội cũ cũng đành thôi, đằng này bây giờ là xã hội mới, chủ tịch đồng chí có nói nữ nhân đội nửa bầu trời, chị Tú Anh lại lớn lên vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với chị như vậy?”
Nguyên bản Tô Tú Anh cố kiềm nén không cho mình khóc, lúc này bị gợi lên ủy khuất đầy bụng.
Lúc cô chưa gả đến Hà gia, cô cũng là một đóa hoa ở nơi làm, nếu không phải Hà Bảo Căn luôn mồm thề sẽ tốt với cô, cô sẽ không chọn hắn.
Vừa kết hôn xong mọi thứ bỗng dưng thay đổi, lần đầu gã đánh cô là vì cô không muốn đưa quần áo mới mua cho cô em chồng mặc, lần thứ hai đánh cô là vì mẹ chồng mắng cô cô trả lời lại một câu, sau đó bị đánh quá nhiều lần, cô đã không biết lý do là gì nữa.
Kết hôn ba năm cô không mang thai, mẹ chồng mắng cô thứ gà mái ngu không biết đẻ trứng, nhưng cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thân thể cô không có vấn đề, cô hoài nghi thân thể chồng có vấn đề, vốn định mở miệng khuyên gã đi bệnh viện kiểm tra, mới mở miệng lại bị đánh.
Lần đó là lần đánh tàn nhẫn nhất, cô bị đánh gãy hai cái răng, một ngón tay.
Năm thứ hai cô có mang, nhưng sinh ra là con gái, mẹ chồng vừa thấy cô sinh con gái không nói một lời quay đầu đi về, con gái cô bây giờ đã ba tuổi, mà mẹ chồng và chồng cô chưa từng ôm nó một cái!
Đồng Tuyết Lục thấy cô cắn môi dưới, biết cô đã có vài phần dao động, không ngừng cố gắng nói: “Chị Tú Anh, cho dù chị không vì mình tính toán, chẳng lẽ chị cũng không tính cho đứa nhỏ sao?”
“Chị xem hôm nay đứa nhỏ bị dọa đến choáng váng luôn rồi, nếu cứ vậy đi xuống, chị có biết sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương cho bé không? Còn có tính tình chồng chị ác độc như vậy, chị có chắc sau này anh ta sẽ không đánh đứa nhỏ không?”
“Không, sẽ không……”
Mặt Tô Tú Anh tái nhợt phủ nhận.
Nhưng lời cô nói ra rất vô lực, đến chính cô còn không tin lời cô nói.
“Cho dù anh ta không đánh đứa nhỏ, nhưng anh ta đánh chị, chị nghĩ chị còn chịu đựng được bao lâu? Không biết chị tin không, nhưng em vẫn muốn kể cho chị nghe một câu chuyện, có một cô gái cũng giống như chị Tú Anh bây giờ, bị chồng đánh đập, cho dù có đánh cô ấy tàn nhẫn đến đâu cô ấy cũng không ly hôn, chị đoán xem sau đó cô ấy thế nào?”
Tô Tú Anh nhìn cô, ngơ ngẩn lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục đột nhiên hạ giọng nói: “Cô ấy chết! Bị chồng cô ấy đánh chết!”
Tô Tú Anh “A” một tiếng, máu trên mặt trong nháy mắt như bị người rút đi, đôi mắt hoảng sợ trừng to.
Đồng Tuyết Lục: “Sau khi chồng cô ấy đánh chết cô ấy, ngụy trang cô ấy thành bị bệnh chết, chờ sau khi cô ấy chết không đến một tháng, chồng cô ấy lại cưới, người phụ nữ mới cưới về bá chiếm công việc của cô gái kia, ngủ chồng cô ấy, còn dùng sức tra tấn con gái cô ấy, chị nói xem cô ấy có thảm không?”
Tô Tú Anh nghe được mặt sau, cả người không khống chế được rùng mình một cái.
Con gái trong lòng cô tựa hồ cảm thấy mẹ mình sợ hãi, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu, kêu một tiếng: “Mẹ……”
Chính vì một tiếng mẹ này, làm Tô Tú Anh không kiềm nén được nữa, nước mắt rơi như mưa: “Ô ô ô ông trời a, rốt cuộc con nên làm sao bây giờ?”
Cô một chút cũng không cảm thấy Đồng Tuyết Lục đang bịa chuyện.
Nếu cô không mang thai nữa, nói không chừng chồng cô sẽ đánh cô chết thật, gã sẽ không ly hôn, bởi vì ly hôn sẽ làm Hà gia mất mặt, cứ như vậy biện pháp tốt nhất chính là đánh cô chết rồi lại cưới.
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục nghiêm túc: “Chị có thể đi báo án!”
Tiếng khóc Tô Tú Anh dừng lại: “Báo án?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, tố cáo bọn họ! Vết thương trên người chị là chứng cứ tốt nhất, em cũng là nhân chứng tốt nhất, chỉ cần chị chịu đi tố cáo bọn họ, nhất định bọn họ sẽ bị trừng phạt.”
Tới đời sau, bạo lực gia đình thường không chịu hình phạt gì, nhưng ở niên đại này, chuyện này rất quan trọng.
Chỉ cần Tô Tú Anh dám đại nghĩa diệt thân, nhất định có thể làm bọn họ chịu đủ giáo huấn.
Nhưng Tô Tú Anh lại chậm chạp không hạ quyết tâm.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn Đồng Tuyết Lục: “Không được, chị không thể làm vậy……”
Nếu cô đi báo án thật, đến lúc đó người khác sẽ thấy cô thế nào?
Nhất định sẽ thấy cô quá ác độc, đến cha đứa nhỏ cũng xuống tay được.
Còn có người nhà cô cũng sẽ không hiểu cho cô.
Thật là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục hận không thể rèn sắt thành thép.
Nhưng sắc trời không còn sớm nữa, cô còn không về sẽ không có xe, cô đành phải tạm thời từ bỏ khuyên bảo.
Sau khi từ biệt Tô Tú Anh, cô trực tiếp ngồi xe về huyện Duyên Khánh.
Mới vừa đi vào đại viện, vợ bác Lâm liền đi tới: “Ai da con gái con biết không, buổi chiều bà nội con gọi điện đến nhà xưởng đó!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tuyết Lục: Ai da, cuối cùng người Bắc Hòa cũng từ ngàn dặm xa xôi đưa đầu tới!
Đồng Tuyết Lục đập một phát lên bàn: “Quả thực là khinh người quá đáng!”
Hai nữ phục vụ: ???
Đầu năm nay vậy mà có người còn kiêu ngạo hơn các cô?
Nữ phục vụ tóc ngắn Trần Đại Ni đứng lên chống nạnh mắng: “Làm gì vậy? Đánh hư bàn rồi cô có bồi thường không?”
Đồng Tuyết Lục xoay người lại, vẻ mặt đầy căm phẫn: “Xin lỗi hai vị nữ đồng chí, không phải tôi muốn đập hư đồ công cộng, chỉ là tôi nghe hai người nói thực sự quá tức giận không nhịn được mới làm thế!”
“Đàn bà con gái chúng ta đã phải chịu cảnh sinh con dạy con, còn phải đi làm kiếm tiền, cho dù đang mang thai cũng phải đi làm. Trừ cái này ra, tan tầm về nhà còn phải làm việc nhà chăm sóc từ trẻ đến già, mỗi ngày mệt chết đi sống lại, kết quả không có người cảm kích thì thôi, còn bị coi như nơi trút giận, cũng là phụ nữ với nhau, nghe thấy chuyện của chị kia, thật sự làm tôi vừa tức vừa khó chịu!”
Nói xong lời cuối cùng hai tay cô nắm chặt đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh, một bộ sắp đi liều mạng.
Nữ phục vụ tóc dài tên là Hoàng Hương Lan chưa lấy chồng, đối với lời Đồng Tuyết Lục nói có khả năng không lĩnh hội được vì bản thân mình chưa bị, nhưng Trần Đại Ni có thể lĩnh hội hết từng cái một.
Chồng và mẹ chồng cô tuy không có đối với cô động bất động liền tay đấm chân đá, nhưng cũng tuyệt đối không có sắc mặt tốt.
Lúc trước cô sinh hai đứa con gái, khi đó ngày nào cũng vậy mẹ chồng cô đều nhìn cô không vừa mắt, nói lúc đầu thấy mông cô to cho rằng cô dễ nuôi dễ đẻ, ai ngờ chỉ biết đẻ ra hai đứa ăn hại.
Cô còn nhớ rõ lúc cô sinh đứa thứ hai, cô ở cữ một ngày cũng không được, dưới thời tiết mùa đông khắc nghiệt phải bò dậy giặt quần áo cho cả nhà, thân thể cô bị bệnh là do lúc đó, mỗi lần tới tháng sẽ đau đến chết đi sống lại.
Thẳng đến ngày cô sinh con trai, mẹ chồng cô mới không nhắc mãi chuyện cô không sinh con trai được, còn chồng cô, là một thằng khốn nạn chỉ biết quậy phá trong nhà, ở bên ngoài bị người ta làm cho tức giận, liền về nhà tìm cô trút giận!
Nói tóm lại là có nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết những uất ức chua xót trong lòng.
Trần Đại Ni không xụ mặt chống nạnh nữa: “Đồng chí, cô nói rất đúng, phụ nữ chúng ta quả thực rất khổ!”
Xem ra nữ phục vụ này cũng là người đáng thương.
Đồng Tuyết Lục đi đến gần cô ấy, kích động gật đầu: “Quả thực rất khổ! Phụ nữ chúng ta mỗi sáng thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, ăn không ngon bằng heo, làm còn nhiều hơn trâu bò, kết quả ngày lễ ngày tết, ngồi chung ăn măm cơm cũng không có tư cách!”
Hoàng Hương Lan vừa rồi còn không có cảm giác gì, lúc này nghe được lời này, đột nhiên nhớ tới mẹ cô mỗi năm đến tết, trời chưa sáng đã dậy sớm làm cơm tất niên, cực cực khổ khổ bận hết việc này đến việc khác lại không thể ngồi chung ăn cơm, tức khắc lòng vì mẹ đau lên.
Còn có chị họ cô, từ khi gả qua Hà gia không một ngày lành, tay đấm chân đá là chuyện thường ngày.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được gật đầu theo: Mệnh phụ nữ thật sự quá khổ!
Đồng Tuyết Lục không ngừng cố gắng nói: “Chủ tịch đồng chí có nói, phụ nữ có thể đội nửa bầu trời, đàn ông bọn họ dựa vào đâu mà đối đãi với chúng ta như vậy? Tôi quyết định, tôi sẽ giúp chị kia, chị em cùng giai cấp công nhân với chúng ta không chịu khổ nữa.”
Hoàng Hương Lan ngẩn ra: “Cô muốn giúp chị họ tôi?”
Trần Đại Ni cũng ngốc lăng.
Tuy cô rất tức giận, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện nhà người ta, giúp thế nào được?
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cha tôi là Cục Trưởng Cục dầu khí của Tổng cục Hậu cần Quân giải phóng nhân dân, mẹ tôi là giám đốc hội liên đoàn phụ nữ, hai anh và hai chị dâu của tôi cũng làm trong cơ quan nhà nước, chỉ cần tôi lên tiếng, có rất nhiều biện pháp giúp chị họ cô cho chồng và mẹ chồng chị ấy một bài học.”
Trần Đại Ni và Hoàng Hương Lan không ngờ gia cảnh Đồng Tuyết Lục lớn như vậy, lòng hai người không khỏi hoảng sợ một trận.
Hoàng Hương Lan rất muốn làm thế, nhưng loại chuyện này cô không thể tự quyết định.
Đồng Tuyết Lục nhìn một cái đã nhìn ra cô khó xử: “Nếu không như vậy đi, cô đưa địa chỉ nơi chị cô làm cho tôi, tôi tự mình đến đó hỏi, nếu chỉ đồng ý, tôi giúp chỉ xuất đầu, nếu chỉ không muốn, tôi sẽ tôn trọng quyết định của chỉ, cô cảm thấy thế nào?”
Hai mắt Hoàng Hương Lan mở to: “Vậy thật sự quá tốt, cảm ơn cô đồng chí.”
**
Sau khi lấy được địa chỉ, Đồng Tuyết Lục lập tức rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, ngồi xe chạy thẳng tới nội thành.
Ai ngờ đi vào tiệm cơm Quốc Doanh trong nội thành, được báo cho Tô Tú Anh không đi làm.
Nữ phục vụ tiệm cơm Quốc Doanh nội thành trừng một đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, trong mắt mang theo vài phần ghen ghét: “Cô là gì của chị Tú Anh? Sao tôi chưa từng nghe chỉ nhắc tới?”
Đồng Tuyết Lục móc trong túi quân nhân ra hai viên kẹo sữa nhét vào tay cô ấy cười nói: “Tôi là bạn của em họ chị Tú Anh, cô ấy nhờ tôi đến báo một tin cho chị Tú Anh, không ngờ chỉ không đi làm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vốn dĩ nữ phục vụ ghen ghét Đồng Tuyết Lục lớn lên đẹp, lúc này được nhét cho hai viên kẹo sữa, tức khắc cảm thấy nhìn cô thuận mắt hơn nhiều: “Nếu cô gấp như vậy, tôi có thể cho cô địa chỉ nhà của chỉ.”
Đồng Tuyết Lục kinh hỉ: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhiều.”
Nhà Tô Tú Anh cách tiệm cơm Quốc Doanh một đoạn, Đồng Tuyết Lục hỏi đường đến đó.
Lúc cô đang đi vào một ngõ nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ thê lương cầu cứu và tiếng đàn ông tức giận mắng, trong đó còn kèm theo tiếng đứa nhỏ khóc.
Cô rùng mình, bước chân nhanh hơn chạy tới.
Chạy qua chỗ ngoặt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tay đấm chân đá người phụ nữ.
Người phụ nữ nằm trong góc tường, tóc tai tán loạn, cái trán không biết bị vật gì đập trúng, máu tươi chảy xuống không ngừng, làm ngực cô ướt nhẹp.
Đối mặt với tên đàn ông đang đánh cô, cô không phản kháng, mà là cố gắng ôm chặt đứa bé trong ngực.
Đồng Tuyết Lục: Đồ khốn nạn!
Lúc trước cô đến đây tìm Tô Tú Anh thật sự vì tư tâm, muốn đổi công việc với cô ấy, nhưng giờ cô thấy có đổi được hay không cũng không sao cả, trước mắt phải xử đẹp thằng khốn nạn này.
Cô lui về, sau đó lại chạy tới, cứ chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa hô: “Đồng chí Công An, ở đằng trước, em nghe đằng trước có tiếng phụ nữ khóc, còn có tiếng đàn ông đánh chửi, các anh nhanh chút.”
Hà Bảo Căn nghe được lời này, động tác dưới chân dừng lại giữa không trung, duỗi cổ ra nghe ngóng.
Tuy cái gì cũng chưa thấy, nhưng gã nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, còn có tiếng gọi “Đồng chí Công an”, sắc mặt gã đại biến.
“Coi như hôm nay mày gặp may, lần sau còn dám cãi lời lão tử, lão tử đạp chết mày!”
Nói xong gã hung hăng đạp Tô Tú Anh một cái, xoay người nhanh như chớp chạy mất.
Chờ gã chạy trốn mất dạng, lúc này Đồng Tuyết Lục mới từ chỗ ngoặt chạy đến.
“Chị tên là Tú Anh phải không, chị thế nào rồi?”
Tô Tú Anh bị đánh đến cả người đau rần, đầu choáng mắt hoa.
Lúc này nghe thấy Đồng Tuyết Lục gọi tên cô, cô mới chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt xa lạ: “Em…… Em biết chị?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Em là bạn của em họ Hoàng Hương Lan nhà chị, những chuyện khác để lát nữa hãy giải thích, bây giờ em đưa chị đến bệnh viện!”
Tô Tú Anh lắc đầu: “Không cần, chị không sao.”
Đồng Tuyết Lục đoán được hẳn là trên người chị ấy không mang tiền: “Chị Tú Anh, chị không lo cho mình, nhưng phải lo cho đứa bé trong người chị kìa!”
Đứa bé trong người cô hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, không biết bị dọa ngất khi nào.
Lúc này Tô Tú Anh mới phát hiện đứa bé hôn mê, tức khắc gấp đến độ không biết phải làm sao, giãy giụa muốn ôm đứa bé đứng lên, nhưng toàn thân cô vô lực, ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi.
Đồng Tuyết Lục chạy nhanh đỡ cô lên, ôm đứa bé, sau đó đưa Tô Tú Anh đến bệnh viện.
**
Khắp người Tô Tú Anh đều là ứ thương, nhưng cô chỉ để bác sĩ xử lý miệng vết thương trên trán.
Còn con gái cô Hà Tiểu Thu trên người không có vết thương, chỉ là quá sợ hãi, sau khi tỉnh lại vẫn luôn ngồi ngây ngốc.
Lúc này hai cô đi vào hoa viên nhỏ của bệnh viện.
Đồng Tuyết Lục đỡ cô ngồi xuống hỏi: “Chị Tú Anh, chị có định làm gì không, chẳng lẽ cứ để mọi chuyện tiếp diễn vậy hoài sao?”
Tô Tú Anh mang một gương mặt sưng to mê mang nhìn cô.
Còn có thể làm gì?
Có khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu xuống.
Muốn trách chỉ có thể trách mệnh cô không tốt.
Đồng Tuyết Lục thấy biểu tình này liền đoán được ý cô: “Chị Tú Anh, chẳng lẽ chị không nghĩ tới chuyện ly hôn sao? Chị có công việc, muốn nuôi sống mình và đứa nhỏ hoàn toàn không có vấn đề, tại sao phải ủy khuất mình sống một cuộc sống như vậy?”
Tô Tú Anh nhấp nhấp đôi môi khô khốc, không hé răng.
Ly hôn?
Cô cũng có nghĩ tới, nhưng cô vừa mới mở miệng, đã bị chồng cô đánh đến nằm ba ngày ba đêm chưa ngồi dậy được.
Nhà mẹ đẻ của cô cũng không tán thành chuyện cô muốn ly hôn, nói cô ly hôn sẽ làm mất mặt bọn họ, họ nói nếu cô dám ly hôn, vậy thì đừng về cái nhà này nữa!
Còn nếu ly hôn thật, vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?
Nhất định Hà gia sẽ không cho cô mang con đi, sao cô có thể để con gái một mình ở lại Hà gia.
Cho nên cô có thể ly hôn sao? Cô không thể!
Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Chị Tú Anh, em biết lời này không nên nói, nhưng em thật sự cảm thấy ủy khuất thay chị! Nếu vẫn còn ở xã hội cũ cũng đành thôi, đằng này bây giờ là xã hội mới, chủ tịch đồng chí có nói nữ nhân đội nửa bầu trời, chị Tú Anh lại lớn lên vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với chị như vậy?”
Nguyên bản Tô Tú Anh cố kiềm nén không cho mình khóc, lúc này bị gợi lên ủy khuất đầy bụng.
Lúc cô chưa gả đến Hà gia, cô cũng là một đóa hoa ở nơi làm, nếu không phải Hà Bảo Căn luôn mồm thề sẽ tốt với cô, cô sẽ không chọn hắn.
Vừa kết hôn xong mọi thứ bỗng dưng thay đổi, lần đầu gã đánh cô là vì cô không muốn đưa quần áo mới mua cho cô em chồng mặc, lần thứ hai đánh cô là vì mẹ chồng mắng cô cô trả lời lại một câu, sau đó bị đánh quá nhiều lần, cô đã không biết lý do là gì nữa.
Kết hôn ba năm cô không mang thai, mẹ chồng mắng cô thứ gà mái ngu không biết đẻ trứng, nhưng cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thân thể cô không có vấn đề, cô hoài nghi thân thể chồng có vấn đề, vốn định mở miệng khuyên gã đi bệnh viện kiểm tra, mới mở miệng lại bị đánh.
Lần đó là lần đánh tàn nhẫn nhất, cô bị đánh gãy hai cái răng, một ngón tay.
Năm thứ hai cô có mang, nhưng sinh ra là con gái, mẹ chồng vừa thấy cô sinh con gái không nói một lời quay đầu đi về, con gái cô bây giờ đã ba tuổi, mà mẹ chồng và chồng cô chưa từng ôm nó một cái!
Đồng Tuyết Lục thấy cô cắn môi dưới, biết cô đã có vài phần dao động, không ngừng cố gắng nói: “Chị Tú Anh, cho dù chị không vì mình tính toán, chẳng lẽ chị cũng không tính cho đứa nhỏ sao?”
“Chị xem hôm nay đứa nhỏ bị dọa đến choáng váng luôn rồi, nếu cứ vậy đi xuống, chị có biết sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương cho bé không? Còn có tính tình chồng chị ác độc như vậy, chị có chắc sau này anh ta sẽ không đánh đứa nhỏ không?”
“Không, sẽ không……”
Mặt Tô Tú Anh tái nhợt phủ nhận.
Nhưng lời cô nói ra rất vô lực, đến chính cô còn không tin lời cô nói.
“Cho dù anh ta không đánh đứa nhỏ, nhưng anh ta đánh chị, chị nghĩ chị còn chịu đựng được bao lâu? Không biết chị tin không, nhưng em vẫn muốn kể cho chị nghe một câu chuyện, có một cô gái cũng giống như chị Tú Anh bây giờ, bị chồng đánh đập, cho dù có đánh cô ấy tàn nhẫn đến đâu cô ấy cũng không ly hôn, chị đoán xem sau đó cô ấy thế nào?”
Tô Tú Anh nhìn cô, ngơ ngẩn lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục đột nhiên hạ giọng nói: “Cô ấy chết! Bị chồng cô ấy đánh chết!”
Tô Tú Anh “A” một tiếng, máu trên mặt trong nháy mắt như bị người rút đi, đôi mắt hoảng sợ trừng to.
Đồng Tuyết Lục: “Sau khi chồng cô ấy đánh chết cô ấy, ngụy trang cô ấy thành bị bệnh chết, chờ sau khi cô ấy chết không đến một tháng, chồng cô ấy lại cưới, người phụ nữ mới cưới về bá chiếm công việc của cô gái kia, ngủ chồng cô ấy, còn dùng sức tra tấn con gái cô ấy, chị nói xem cô ấy có thảm không?”
Tô Tú Anh nghe được mặt sau, cả người không khống chế được rùng mình một cái.
Con gái trong lòng cô tựa hồ cảm thấy mẹ mình sợ hãi, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu, kêu một tiếng: “Mẹ……”
Chính vì một tiếng mẹ này, làm Tô Tú Anh không kiềm nén được nữa, nước mắt rơi như mưa: “Ô ô ô ông trời a, rốt cuộc con nên làm sao bây giờ?”
Cô một chút cũng không cảm thấy Đồng Tuyết Lục đang bịa chuyện.
Nếu cô không mang thai nữa, nói không chừng chồng cô sẽ đánh cô chết thật, gã sẽ không ly hôn, bởi vì ly hôn sẽ làm Hà gia mất mặt, cứ như vậy biện pháp tốt nhất chính là đánh cô chết rồi lại cưới.
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục nghiêm túc: “Chị có thể đi báo án!”
Tiếng khóc Tô Tú Anh dừng lại: “Báo án?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, tố cáo bọn họ! Vết thương trên người chị là chứng cứ tốt nhất, em cũng là nhân chứng tốt nhất, chỉ cần chị chịu đi tố cáo bọn họ, nhất định bọn họ sẽ bị trừng phạt.”
Tới đời sau, bạo lực gia đình thường không chịu hình phạt gì, nhưng ở niên đại này, chuyện này rất quan trọng.
Chỉ cần Tô Tú Anh dám đại nghĩa diệt thân, nhất định có thể làm bọn họ chịu đủ giáo huấn.
Nhưng Tô Tú Anh lại chậm chạp không hạ quyết tâm.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn Đồng Tuyết Lục: “Không được, chị không thể làm vậy……”
Nếu cô đi báo án thật, đến lúc đó người khác sẽ thấy cô thế nào?
Nhất định sẽ thấy cô quá ác độc, đến cha đứa nhỏ cũng xuống tay được.
Còn có người nhà cô cũng sẽ không hiểu cho cô.
Thật là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục hận không thể rèn sắt thành thép.
Nhưng sắc trời không còn sớm nữa, cô còn không về sẽ không có xe, cô đành phải tạm thời từ bỏ khuyên bảo.
Sau khi từ biệt Tô Tú Anh, cô trực tiếp ngồi xe về huyện Duyên Khánh.
Mới vừa đi vào đại viện, vợ bác Lâm liền đi tới: “Ai da con gái con biết không, buổi chiều bà nội con gọi điện đến nhà xưởng đó!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tuyết Lục: Ai da, cuối cùng người Bắc Hòa cũng từ ngàn dặm xa xôi đưa đầu tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.