Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 163:
Vân Cát Cẩm Tú
02/12/2021
Cô lấy một cái bánh quả hồng trong túi giấy ra đưa cho cô bé: “Không cần ngửi, cái này cho em ăn, nhưng mà không được ăn nhiều, em ăn một cái này là đủ rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của cô bé sáng lên, nhận lấy bánh quả hồng, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị.”
Nói xong, miệng nhỏ lập tức cắn một miếng bánh quả hồng, đôi mắt càng sáng hơn.
Quả nhiên vừa mềm vừa ngọt giống như lời chị gái nói.
Ăn ngon quá!
Đồng Miên Miên liếm môi, thỏa mãn cười híp cả mắt.
Đồng Tuyết Lục ăn liên tục hai cái, trong lòng suy nghĩ nên trả lại cho Ôn Như Quy thứ gì.
Đột nhiên cô nhớ tới nhà bên cạnh có hoa cúc, mấy hôm nay hoa nở không tồi, nếu lấy một ít về làm trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho cổ họng.
Cô lấy một nửa bánh quả hồng và quả óc chó ra, dùng giấy báo gói lại: “Chị qua nhà bà Thẩm đây, em có muốn qua đó với chị không?”
“Có ạ!”
Đồng Miên Miên gật đầu như giã tỏi: “Nhưng mà có phần cho chị Châu Châu ăn không ạ?”
Đồng Tuyết Lục cười: “Có, chỗ này chính là mang cho nhà Châu Châu.”
Nghe thấy chị Châu Châu cũng có phần, Đồng Miên Miên lập tức yên tâm.
**
Sau khi nhà họ Ngụy nhận được bánh quả hồng, không chỉ cho Đồng Tuyết Lục hái hoa cúc về, còn mang hai bồn hoa cúc sang cho nhà họ Đồng.
Đồng Tuyết Lục rửa sạch sẽ hoa cúc, sau đó đặt ở nơi thông gió phơi khô.
Đợi sau khi phơi khô xong, cô cho vào lồng hấp hấp chín, cuối cùng lại đem hoa cúc đã hấp chín ra phơi dưới nắng mặt trời thêm lần nữa.
Muốn phơi khô hoa cúc cần bảy tám ngày, nói cách khác trng một chốc một lát không có cách nào đưa cho Ôn Như Quy ngay được.
Sau khi làm xong việc, cô dẫn Đồng Miên Miên đến trạm đồ ăn mua đồ.
Vừa mở cửa ra, đột nhiên cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tay một cô gái nhỏ đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ mở ra, hình như người phụ nữ kia giật mình hoảng sợ, chị ta kéo tay con gái mình lui về phía sau một bước.
Đồng Tuyết Lục nhìn người phụ nữ kia một lượt, chị ta khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, da dẻ ngăm đen, khi ánh mắt cô nhìn sang người cô gái nhỏ bên cạnh chị ta, cô lập tức đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Là vợ của kẻ ngoại tình với Mã Mai, chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn kia.
Chỉ là sao chị ta lại đến tìm mình?
“Chào cô, xin hỏi cô chính là đồng chí Đồng sao?” Hoắc Hương Xảo rụt rè cười nói.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, giả vờ không quen biết chị ta, hỏi lại: “Chị là ai?”
Hoắc Hương Xảo: “Chào cô, Đoạn Văn Phủ là chồng trước của tôi, tôi đến đây vì muốn nói lời cảm ơn cô.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Chuyện chồng chị không liên quan gì đến tôi cả.”
Hoắc Hương Xảo: “Đúng đúng, đồng chí Đồng nói đúng, việc này không liên quan gì với đồng chí Đồng cả, tất cả đều là trừng phạt đúng người đúng tội!”
Chị ta, Đoạn Văn Phủ và Mã Mai, ba người là bạn học cấp hai với nhau, khi quốc gia kêu gọi thanh niên trí thức lên núi xuống làng, ba người bọn họ bị sắp xếp đến cùng một đội sản xuất.
Chị ta với Mã Mai qua lại rất khá, coi Mã Mai trở thành bạn thân, có chuyện gì cũng nói với Mã Mai, trước đây khi chị ta ở bên Đoàn Văn Phủ, cũng là do Mã Mai thuyết phục.
Mã Mai xuống nông thôn chưa đến một năm đã được người thân sắp xếp quay về thành, chị ta và Đoàn Văn Phủ cảm thấy không còn hy vọng về thành, đã kết hôn sinh con ở nông thôn. Năm con chị ta được hai tuổi, đột nhiên Mã Mai nói có thể sắp xếp cho Đoạn Văn Phủ đến làm việc ở xưởng sắt thép.
Cứ như vậy, Đoạn Văn Phủ mang theo con gái về thành phố, chỉ còn mình chị ta ở lại nông thôn.
Khi đó chị ta rất cảm kích Mã Mai, cảm thấy Mã Mai chiếu cố mình, nên mới giới thiệu công việc cho Đoạn Văn Phủ.
Ai ngờ hai người bọn họ lại ghê tởm như vậy, thế mà lại ngoại tình sau lưng chị ta!
Chẳng trách trước đây chị ta cầu xin Mã Mai nghĩ cách để mình cũng quay về thành, Mã Mai luôn ra sức tìm lý do khước từ, hóa ra từ đầu tới cuối đối phương không hề có ý định để chị ta quay về!
Nếu không phải lần này mọi chuyện bị phơi bày, chỉ sợ cả đời chị ra đều chẳng hay biết gì!
Đôi mắt đen nhánh của cô bé sáng lên, nhận lấy bánh quả hồng, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị.”
Nói xong, miệng nhỏ lập tức cắn một miếng bánh quả hồng, đôi mắt càng sáng hơn.
Quả nhiên vừa mềm vừa ngọt giống như lời chị gái nói.
Ăn ngon quá!
Đồng Miên Miên liếm môi, thỏa mãn cười híp cả mắt.
Đồng Tuyết Lục ăn liên tục hai cái, trong lòng suy nghĩ nên trả lại cho Ôn Như Quy thứ gì.
Đột nhiên cô nhớ tới nhà bên cạnh có hoa cúc, mấy hôm nay hoa nở không tồi, nếu lấy một ít về làm trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho cổ họng.
Cô lấy một nửa bánh quả hồng và quả óc chó ra, dùng giấy báo gói lại: “Chị qua nhà bà Thẩm đây, em có muốn qua đó với chị không?”
“Có ạ!”
Đồng Miên Miên gật đầu như giã tỏi: “Nhưng mà có phần cho chị Châu Châu ăn không ạ?”
Đồng Tuyết Lục cười: “Có, chỗ này chính là mang cho nhà Châu Châu.”
Nghe thấy chị Châu Châu cũng có phần, Đồng Miên Miên lập tức yên tâm.
**
Sau khi nhà họ Ngụy nhận được bánh quả hồng, không chỉ cho Đồng Tuyết Lục hái hoa cúc về, còn mang hai bồn hoa cúc sang cho nhà họ Đồng.
Đồng Tuyết Lục rửa sạch sẽ hoa cúc, sau đó đặt ở nơi thông gió phơi khô.
Đợi sau khi phơi khô xong, cô cho vào lồng hấp hấp chín, cuối cùng lại đem hoa cúc đã hấp chín ra phơi dưới nắng mặt trời thêm lần nữa.
Muốn phơi khô hoa cúc cần bảy tám ngày, nói cách khác trng một chốc một lát không có cách nào đưa cho Ôn Như Quy ngay được.
Sau khi làm xong việc, cô dẫn Đồng Miên Miên đến trạm đồ ăn mua đồ.
Vừa mở cửa ra, đột nhiên cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tay một cô gái nhỏ đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ mở ra, hình như người phụ nữ kia giật mình hoảng sợ, chị ta kéo tay con gái mình lui về phía sau một bước.
Đồng Tuyết Lục nhìn người phụ nữ kia một lượt, chị ta khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, da dẻ ngăm đen, khi ánh mắt cô nhìn sang người cô gái nhỏ bên cạnh chị ta, cô lập tức đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Là vợ của kẻ ngoại tình với Mã Mai, chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn kia.
Chỉ là sao chị ta lại đến tìm mình?
“Chào cô, xin hỏi cô chính là đồng chí Đồng sao?” Hoắc Hương Xảo rụt rè cười nói.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, giả vờ không quen biết chị ta, hỏi lại: “Chị là ai?”
Hoắc Hương Xảo: “Chào cô, Đoạn Văn Phủ là chồng trước của tôi, tôi đến đây vì muốn nói lời cảm ơn cô.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Chuyện chồng chị không liên quan gì đến tôi cả.”
Hoắc Hương Xảo: “Đúng đúng, đồng chí Đồng nói đúng, việc này không liên quan gì với đồng chí Đồng cả, tất cả đều là trừng phạt đúng người đúng tội!”
Chị ta, Đoạn Văn Phủ và Mã Mai, ba người là bạn học cấp hai với nhau, khi quốc gia kêu gọi thanh niên trí thức lên núi xuống làng, ba người bọn họ bị sắp xếp đến cùng một đội sản xuất.
Chị ta với Mã Mai qua lại rất khá, coi Mã Mai trở thành bạn thân, có chuyện gì cũng nói với Mã Mai, trước đây khi chị ta ở bên Đoàn Văn Phủ, cũng là do Mã Mai thuyết phục.
Mã Mai xuống nông thôn chưa đến một năm đã được người thân sắp xếp quay về thành, chị ta và Đoàn Văn Phủ cảm thấy không còn hy vọng về thành, đã kết hôn sinh con ở nông thôn. Năm con chị ta được hai tuổi, đột nhiên Mã Mai nói có thể sắp xếp cho Đoạn Văn Phủ đến làm việc ở xưởng sắt thép.
Cứ như vậy, Đoạn Văn Phủ mang theo con gái về thành phố, chỉ còn mình chị ta ở lại nông thôn.
Khi đó chị ta rất cảm kích Mã Mai, cảm thấy Mã Mai chiếu cố mình, nên mới giới thiệu công việc cho Đoạn Văn Phủ.
Ai ngờ hai người bọn họ lại ghê tởm như vậy, thế mà lại ngoại tình sau lưng chị ta!
Chẳng trách trước đây chị ta cầu xin Mã Mai nghĩ cách để mình cũng quay về thành, Mã Mai luôn ra sức tìm lý do khước từ, hóa ra từ đầu tới cuối đối phương không hề có ý định để chị ta quay về!
Nếu không phải lần này mọi chuyện bị phơi bày, chỉ sợ cả đời chị ra đều chẳng hay biết gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.