Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 43:
Vân Cát Cẩm Tú
02/12/2021
Ôn Như Quy kéo cô thẳng đến mép giường, một tay ném cô lên trên giường, sau đó người anh đè lên người cô: “Không phải em nói muốn anh làm ấm giường sao? Cho nên anh tới đây, để em tùy ý xử trí.”
Chuyện này... Cũng quá cuồng dã nhỉ?
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, đầu óc dường như không nghĩ được bất cứ điều gì nữa, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.
“Anh, xác định để mặc tôi xử trí?”
Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn cô chăm chú: “Tất nhiên là thật rồi.”
Nói xong anh đứng dậy, bắt đầu tự tay cởi quần áo trên người mình ra.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên từng chiếc cúc áo, cởi bỏ từng cúc một, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô.
Má ơi, dụ hoặc như vậy ai đỡ nổi?
Đồng Tuyết Lục nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ: Đến đây đi, bị áp xuống giường thì áp vậy, cô chuẩn bị tốt rồi.
Khi chiếc áo sơ mi trắng tinh rơi trên mặt đất, khi bàn tay Ôn Như Quy đang hướng về phía cúc quần mình, đột nhiên một tiếng khóc ầm ỹ từ bên ngoài truyền đến...
“Mẹ, Trư Đản lại đái ra quần rồi!”
Đồng Tuyết Lục mở choàng mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trời ơi, đúng là quá mất mặt!
Sao cô có thể mơ giấc mơ kiểu này?
Đồng thời trong lòng cô dường như lại có chút tiếc nuối, thằng nhóc nghịch ngợm Trư Đản kia sao sớm không tè dầm muộn không tè dầm, lại đúng vào lúc thiếu chút nữa cô đã có thể nhìn thấy...
Đáng tiếc quá...
Bên ngoài trời đã sáng, Đồng Gia Minh đang nấu cơm.
Cô thơm Miên Miên đang ngủ ngon lành một cái, rồi xoay người ngồi dậy.
Cô vừa đánh răng xong, Hoàng Hương Lan đã tới cửa.
Nhìn thấy Hoàng Hương Lan, hai mắt Đồng Tuyết Lục lập tức sáng ngời.
Bên phía Tô Tú Anh mãi vẫn chưa có tin tức, cô còn tưởng rằng đối phương không muốn cử báo.
Nếu đối phương lựa chọn lùi bước, cô cũng không dự định tiếp tục khuyên bảo nữa, có những người thật sự là bùn nhão không thể trát nổi tường.
Hai ngày qua cô đang suy nghĩ xem nên đổi công việc nào cho mình mới tốt, không ngờ Hoàng Hương Lan đã tới rồi.
Cô giả vờ không hiểu, kỳ quái hỏi: “Hương Lan, cô tới tìm tôi sớm như vậy, có phải có chuyện gì hay không?”
Người trong khu tập thể nhìn thấy Hoàng Hương Lan đến, đều mang vẻ mặt tò mò.
Bởi vì sốt ruột đi quá nhanh, khiến hai má Hoàng Hương Lan đỏ bừng lên: “Đồng chí Đồng, tôi có vài việc muốn nói riêng với cô.”
“Có liên quan đến chị họ tôi.”
Nói xong, đột nhiên cô ấy lại hạ giọng bổ sung một câu.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ tay cô ấy, nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu, sau đó cô quay đầu lại đưa Đồng Miên Miên cho bác Thái, còn mình thì xách túi lên đi ra ngoài với Hoàng Hương Lan.
Ra khỏi khu tập thể, Hoàng Hương Lan mới nói ra mọi chuyện: “Đồng chí Đồng, chị họ tôi đã đưa ra quyết định rồi, chị ấy muốn cử báo gã súc sinh kia và mẹ chồng chị ấy.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao đột nhiên đồng chí Tô lại thay đổi ý định thế? Trước đó tôi thấy chị ấy vẫn luôn do dự.”
Hoàng Hương Lan thở dài nói: “Ngày hôm đó sau khi cô tới tiệm cơm nói chuyện với tôi, tôi vội vàng bớt chút thời gian đi gặp chị họ mình, muốn nói đề nghị của cô cho chị ấy biết, ai ngờ đến nơi lại trông thấy chị ấy mặt mũi bầm dập đang nằm trên giường, không dậy nổi.”
Đồng Tuyết Lục nhăn mày lại: “Gã súc sinh kia lại đánh chị ấy?”
Hoàng Hương Lan gật đầu, hốc mắt hơi đỏ: “Chị họ tôi nói sau khi chia tay cô về nhà, ban đêm lại bị anh ta đánh cho một trận, eo bị đá trúng, vừa cử động là đau đớn, nhưng mà lần này chị ấy hạ quyết tâm không phải vì chuyện ấy, mà vì tên súc sinh kia đánh Tiểu Thu.”
Vốn dĩ Tô Tú Anh có thể nhẫn nhịn như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là không muốn phải xa con gái mình, tuy rằng Hà Bảo Căn không thích đứa con gái Tiểu Thu này, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ ra tay đánh con bé.
Chuyện này... Cũng quá cuồng dã nhỉ?
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, đầu óc dường như không nghĩ được bất cứ điều gì nữa, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.
“Anh, xác định để mặc tôi xử trí?”
Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn cô chăm chú: “Tất nhiên là thật rồi.”
Nói xong anh đứng dậy, bắt đầu tự tay cởi quần áo trên người mình ra.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên từng chiếc cúc áo, cởi bỏ từng cúc một, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô.
Má ơi, dụ hoặc như vậy ai đỡ nổi?
Đồng Tuyết Lục nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ: Đến đây đi, bị áp xuống giường thì áp vậy, cô chuẩn bị tốt rồi.
Khi chiếc áo sơ mi trắng tinh rơi trên mặt đất, khi bàn tay Ôn Như Quy đang hướng về phía cúc quần mình, đột nhiên một tiếng khóc ầm ỹ từ bên ngoài truyền đến...
“Mẹ, Trư Đản lại đái ra quần rồi!”
Đồng Tuyết Lục mở choàng mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trời ơi, đúng là quá mất mặt!
Sao cô có thể mơ giấc mơ kiểu này?
Đồng thời trong lòng cô dường như lại có chút tiếc nuối, thằng nhóc nghịch ngợm Trư Đản kia sao sớm không tè dầm muộn không tè dầm, lại đúng vào lúc thiếu chút nữa cô đã có thể nhìn thấy...
Đáng tiếc quá...
Bên ngoài trời đã sáng, Đồng Gia Minh đang nấu cơm.
Cô thơm Miên Miên đang ngủ ngon lành một cái, rồi xoay người ngồi dậy.
Cô vừa đánh răng xong, Hoàng Hương Lan đã tới cửa.
Nhìn thấy Hoàng Hương Lan, hai mắt Đồng Tuyết Lục lập tức sáng ngời.
Bên phía Tô Tú Anh mãi vẫn chưa có tin tức, cô còn tưởng rằng đối phương không muốn cử báo.
Nếu đối phương lựa chọn lùi bước, cô cũng không dự định tiếp tục khuyên bảo nữa, có những người thật sự là bùn nhão không thể trát nổi tường.
Hai ngày qua cô đang suy nghĩ xem nên đổi công việc nào cho mình mới tốt, không ngờ Hoàng Hương Lan đã tới rồi.
Cô giả vờ không hiểu, kỳ quái hỏi: “Hương Lan, cô tới tìm tôi sớm như vậy, có phải có chuyện gì hay không?”
Người trong khu tập thể nhìn thấy Hoàng Hương Lan đến, đều mang vẻ mặt tò mò.
Bởi vì sốt ruột đi quá nhanh, khiến hai má Hoàng Hương Lan đỏ bừng lên: “Đồng chí Đồng, tôi có vài việc muốn nói riêng với cô.”
“Có liên quan đến chị họ tôi.”
Nói xong, đột nhiên cô ấy lại hạ giọng bổ sung một câu.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ tay cô ấy, nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu, sau đó cô quay đầu lại đưa Đồng Miên Miên cho bác Thái, còn mình thì xách túi lên đi ra ngoài với Hoàng Hương Lan.
Ra khỏi khu tập thể, Hoàng Hương Lan mới nói ra mọi chuyện: “Đồng chí Đồng, chị họ tôi đã đưa ra quyết định rồi, chị ấy muốn cử báo gã súc sinh kia và mẹ chồng chị ấy.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao đột nhiên đồng chí Tô lại thay đổi ý định thế? Trước đó tôi thấy chị ấy vẫn luôn do dự.”
Hoàng Hương Lan thở dài nói: “Ngày hôm đó sau khi cô tới tiệm cơm nói chuyện với tôi, tôi vội vàng bớt chút thời gian đi gặp chị họ mình, muốn nói đề nghị của cô cho chị ấy biết, ai ngờ đến nơi lại trông thấy chị ấy mặt mũi bầm dập đang nằm trên giường, không dậy nổi.”
Đồng Tuyết Lục nhăn mày lại: “Gã súc sinh kia lại đánh chị ấy?”
Hoàng Hương Lan gật đầu, hốc mắt hơi đỏ: “Chị họ tôi nói sau khi chia tay cô về nhà, ban đêm lại bị anh ta đánh cho một trận, eo bị đá trúng, vừa cử động là đau đớn, nhưng mà lần này chị ấy hạ quyết tâm không phải vì chuyện ấy, mà vì tên súc sinh kia đánh Tiểu Thu.”
Vốn dĩ Tô Tú Anh có thể nhẫn nhịn như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là không muốn phải xa con gái mình, tuy rằng Hà Bảo Căn không thích đứa con gái Tiểu Thu này, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ ra tay đánh con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.