Chương 129: Khiêu chiến
Hiiamkicker
10/03/2022
Ma Kim miệt mài lên kế hoạch đối phó với những thế lực thù địch... trong tương lai.
Hắn vẽ ra một sơ đồ chằng chịt các mối quan hệ làm ăn của Kim Phủ và những tên tu ma liên quan tới Hồ Mẫn rồi bắt đầu phân tích.
Đã một khoảng thời gian khá dài từ khi hai anh em Trần Bá, Trần Khiêm chiến bại dưới tay hắn nhưng mà phía đối phương vẫn chưa trả đũa.
Có vài lí do tiêu biểu Ma Kim đã liệt kê ra:
Một là bọn chúng vẫn âm thầm theo dõi, đợi thời cơ thích hợp do sự kiện lần trước đã gây nên biến động ở Hắc Điểu Môn.
Hai, tên tu ma Xích Mạ mà Hồ Mẫn từng đề cập, có thể không phải là kẻ cầm đầu, mà chỉ là khách hàng. Thực chất cái việc chăn dắt nữ nhân là do hai anh em họ Trần kia chủ mưu.
Ba, bọn chúng nhắm không đối địch lại thế lực Kim Phủ hiện tại nên đành từ bỏ.
Bốn, bọn nó chờ đợi cao nhân ép cảnh giới để xuống Hạ Giới trợ chiến.
Nhưng xem ra, cái lí do thứ hai là khả quan nhất.
Bởi lẽ tai mắt của Kim Phủ bao phủ từng ngõ ngách trong Hoàng Hà Thành, không lí nào họ lại bị theo mà không phát giác.
Mà nếu không bị theo dõi thì làm sao chúng biết thực lực của Kim Phủ.
Việc hạ phàm là khả thi, nhưng chỉ vì một ả phàm nhân thì có hơi vô lí, tuy nhị giai trung kì có đáng giá, nhưng so ra thì cũng không để lọt vào tầm mắt cao nhân trên Trung Giới.
Tuy nhiên, về lí do thứ hai cũng có chỗ khiếm khuyết. Nếu anh em họ Trần đứng đầu đường dây buôn người. Không lí nào lại chịu hành lễ và gọi Hồ Mẫn là thánh nữ.
"Thánh nữ sao... một giáo phái khác ở Hạ Giới à? Hồ tỉ có bảo ta rằng sau khi lên Trung Giới, lập tức bị dẫn tới hang ổ của Xích Mạ. Mẹ nó. Ta lúc bé tò mò nhiều hơn một tí thì giờ đỡ phải khổ không. Tên Xích Mạ chết bầm, dù ngươi có liên quan tới vụ này hay không thì khi ta lên Trung Giới phải phanh thây ngươi mới được." Ma Kim không thể khai thác gì thêm nữa.
Hổ Trung cũng không nắm giữ nhiều thông tin lắm vì đại đa số do Hổ Thiết liên lạc với người phía trên. Y cũng chỉ từng gặp qua huynh đệ họ Trần trong một lần họ đến kiểm tra hầm ngục.
Những món đồ trong túi trữ vật của Trần Bá không có thứ gì đáng nghi cả.
Mỗi lần nghĩ về vụ việc này, Ma Kim lại bực bội, hắn cứ nghĩ bọn tu ma sẽ tới trả thù rồi hắn gặt đầu từng tên, nhưng việc án binh bất động thế này càng khiến cho hắn lo lắng hơn.
.
Quay về những mối quan hệ khác.
Lâm gia sau vụ việc thất bại ê chề kia, chắc chắn nếu có dịp họ sẽ trả đũa lại Kim Phủ.
Nhật Nguyệt Thương Hội vận tiêu dưới danh nghĩa triều đình, các vụ cướp phá đã được giải quyết, tuy nhiên vẫn là phải điều tra. Hiện vẫn chưa bắt giữ được tên cường tặc nào cả, nhưng như vậy càng chứng tỏ việc này không hề đơn giản.
Bạch gia quan hệ với Kim phủ rất tốt, Ma Kim từ chối việc hôn sự cũng chẳng nảy sinh vấn đề tiêu cực gì cả. Khi nào lợi nhuận song phương vẫn còn thì không lí do gì Bạch gia lại đối đầu với Kim gia.
Ma Kim đã sáng tạo ra những cải tiến đáng kể giúp nâng cao cả chất lượng và số lượng. Tuy vậy giấy ở Hạ Giới như một loại đơn vị tiền tệ vậy, nắm giữ cả một mảng kinh tế, nếu như Kim Phủ cả gan độc lập sản xuất ắt sẽ rất phiền phức.
Thay vào đó Ma Kim chủ động hợp tác với gia tộc họ Đặng, những người chuyên về mảng này.
Trần gia chuyên về luyện đan và luyện dược, xét về kĩ thuật so với đám nô lệ hầm ngục còn kém chứ cần nói đến vị lương y nổi tiếng vùng Lưỡng Hà. Ma Kim cho tới giờ vẫn chưa có mối hợp tác nào với họ, tuy nhiên trong tương lai khi Nhật Nguyệt Y Dược được thành lập, ắt sẽ có cạnh tranh.
.
-Chủ nhân ơi, sắp đến giờ rồi đó! (Đại Nô)
-Ta ra liền. (Ma Kim)
Ma Kim mỗi ngày vẫn đều đặn thỏa mãn cho bốn ả nữ hồ đúng cử, tuy nhiên giờ hắn đem vòi tiểu tiện bảo quản rồi, chỉ dùng phương pháp châm cứu mà thôi.
Cứ có thời gian rảnh rỗi thì Ma Kim lại bế quan để phân tích.
Đám nữ nhân bên ngoài cũng chẳng rảnh rỗi, Ái Như và Tuyết Hân chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà phu quân đã giao phó, Hồ Mẫn thì phụ trách chở đám nô lệ ra mặt trận, Thiên Khả thì bị bắt đi làm nhiệm vụ tông môn tiếp, bốn nữ hồ ở lại hầm ngục để học luyện dục và luyện huyết, dựa vào đó để sau này cai quản Nhật Nguyệt Giáo ở vùng thung lũng Khánh Hòa.
Số lượng thuộc hạ dưới trướng Kim gia đang trên đà tăng đột biến do nhu cầu về mọi mặt. Tất nhiên ngân khố của Kim phủ thừa sức chi trả toàn bộ, thậm chí còn hậu hĩnh hơn các nơi khác.
Sự kiện quan trọng này đã lọt vào tầm mắt của các thế gia khác, tuy nhiên, nó vẫn nằm trong sự tính toán của Kim chủ.
Ma Kim bắt đầu khởi động quá trình Ẩn Sát.
Trong lúc các thế lực lớn đang cố phái người đi tìm hiểu về thực lực của Kim gia thì Kim gia thừa cơ hội đó gài nội gián ngược lại.
Số nội gián Kim gia gửi đi ai nấy đều có trình độ tư duy, chiến lực, chuyên môn và đặc biệt khả năng diễn sâu do đó họ mau chóng đặt chân vào những vị trí quan trọng trong các chi nhánh lớn nhỏ của các thế gia kia.
Còn số nội gián mà các thế gia khác gài vào Ma Kim, thực lực chỉ hơn đám người mới một tí, tuy nhiên do sự giám sát chặt chẽ của các nô lệ Nhật Nguyệt, hành tung bọn chúng mau chóng bị bại lộ và thứ đón chờ chúng là hai cánh cửa.
Một là hợp tác với Kim phủ để chống lại các thế gia khác. Ngân lượng, nguyên liệu tu luyện, giai nhân, kiến thức đều được cung cấp tận họng.
Hai là cả gia đình gia cả lớn bẻ bị giết không chừa một ai, trước đó, bản thân còn bị trói lại chứng kiến thê tử hoặc ý chung nhân bị cưỡng hiếp tập thể rồi bị đem đi tùng xẻo.
Tất nhiên chẳng có ai dại dột từ chối đi cửa thứ nhất cả, thế là gậy ông đập lưng ông, các thế gia khác không chỉ nhận lại toàn những thông tin giả về Kim Phủ mà ngay cả thông tin mật của bọn họ cũng bị Ma Kim khai thác triệt để.
.
Tuy nhiên không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như dự đoán, nhất là khi Ma Kim cứ nhốt mình trong phòng, thiên đạo ắt phải kiếm cớ lôi hắn ra ngoài.
Mặt trận Khánh Hòa báo tin, hai mươi nhất giai giáo đồ của Nhật Nguyệt bị một tên nhất giai của Sơn quốc đồ sát, nếu cứ giữ nguyên như vậy, không sớm thì muộn Việt Quốc sẽ rút lui, kế hoạch bình định nơi này của Ma Kim sẽ bị phá sản.
"Điều nghiêm trọng hơn là, bốn con điên kia sẽ lại lôi ta về dâm phủ!" Ma Kim cảm giác bất an.
Hắn khẩn trương kêu Hồ Mẫn chở hắn tới khu vực đó ngay lập tức.
Ma Kim tay cầm lưỡi hái hùng dũng xuất hiện. Thi thể của đám nô lệ đang được xếp thành hàng dưới đất, đây là lần đầu tiên Nhật Nguyệt giáo phái bị thiệt hại về quân số.
Từ trước tới giờ, khi chiến đấu với những ma thú nguy hiểm, người làm chủ nhân như hắn luôn cố gắng lo chu toàn cho đám nô lệ, nay chỉ vì một sơ xuất nhỏ trong tính toán mà để những người đồng cam cộng khổ, chèo đèo lội suối với hắn phải bỏ mạng nơi sa trường ác liệt, hắn thấy hơi buồn.
-Đối phương như nào? (Ma Kim)
-Bẩm, đối phương là nhất giai hậu kì viên mãn. Người đó khoác trên người một bộ chiến giáp từ đầu đến chân, không lộ rõ mặt, vũ khí là một thanh kiếm có phần lưỡi cực kỳ dẻo, tấn công rất linh hoạt. (Dương Quang)
-Liễu kiếm sao? Hừm, khá nguy hiểm đấy. Tuy nhiên tại sao lại để chết nhiều như vậy?
-Là do bọn thuộc hạ ngu dốt, không tự lượng sức. Mong chủ nhân giáo huấn.
-Không tự lượng sức thì lượng sức ta thử xem, có ai từng chạm trán với tên đó mà còn sống không?
Hạo Thiên xung phong:
-Bẩm, là thuộc hạ!
Ma Kim ra hiệu những người khác lùi xuống, chừa lại một bãi đất trống. Hạo Thiên hiểu ý, bèn thủ thế sẵn sàng.
Ma Kim triệu hồi một phân thân lao tới tấn công.
Mặc dù Hạo Thiên cầm trên tay thanh trọng đao nhưng vẫn không thể chống đỡ hơn mười giây.
Ma Kim đắc ý hỏi Hạo Thiên:
-So ta với hắn, chênh lệch bao nhiêu?
-Bẩm, nếu ngài dùng tay không thì ngang sức ạ.
-Thế thì tốt, mai các ngươi cùng ta đi báo thù nào!
Cả đám nô lệ phấn khích hô to:
-Chủ nhân muôn năm!!!
.
Sáng ngày mai, Ma Kim cùng khoảng năm mươi giáo đồ và năm ngàn binh lính hành quân đến mặt trận hai ngày trước.
Nơi đây là một vùng trũng, cây cỏ xung quanh đã bị cháy xém do trận chiến khốc liệt trước đó.
Binh lính Sơn quốc đã dựng một doanh trại vài hàng phòng thủ kiên cố, nếu muốn công phá thì phải hao tổn khá nhiều.
Ma Kim ghim một lá thư lên một mũi tên, sau đó lấy tay ném vào doanh trại địch, ghi là:
"Cử chiến binh mạnh nhất của các ngươi ra tử chiến. Bên nào thua sẽ phải lùi quân lại hai trăm dặm! Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là sức mạnh của Việt Quốc."
Tướng quân bên địch sau khi nghe thuộc hạ đọc thư khiêu chiến, liền đắc ý cười lớn:
-Trận trước bị thua toang tác, còn dám quay trở lại đây. Ta phải dạy dỗ bọn chúng mới được
Tên quân sư đa nghi:
-Mong tướng quân suy nghĩ lại, lỡ đây là cái bẫy.
-Bẫy gì cơ chứ, có ngài theo hộ tống, ta lại sợ đối phương gian lận à?
-Nhưng mà, lỡ tướng quân bại trận.
-Không thể nào có việc đó, ta đã hậu kì viên mãn, nếu đối phương cũng cử ra một kẻ tu vi viên mãn thì ta vẫn có Hắc Kim Giáp và Vạn Biến Kiếm.
-Nếu tướng quân đã nắm chắc phần thắng ta cũng không ngăn cản. Chỉ mong người cẩn thận, không được chủ quan.
-Chuyện đó ngài còn cần phải nói ta sao?
Tướng quân Sơn quốc trong bộ chiến giáp dũng mãnh tiến ra ngoài doanh trại. Tên quân sư nhị giai hậu kì ngự kiếm phi hành hộ tống phía sau.
Bên phía Việt Quốc, đương nhiên là Ma Kim xách theo lưỡi hái xuất trận, Hồ Mẫn hộ tống đề phòng có sơ suất.
.
Ma Kim cẩn trọng quan sát và phân tích thực lực đối phương: "Đúng như mô tả, hắn khoác trên người nhất giai vũ trang được làm từ nguyên liệu tốt nhất Hạ Giới. Tuy nhiên trình độ luyện chế vẫn kém lắm. Xem ra chênh nhau ở kĩ thuật rồi. Bộ giáp cồng kềnh mà lại dùng liễu kiếm sao, thật kì lạ."
Quân sư đối phương cùng dùng linh nhãn để quan sát Ma Kim rồi báo lại với chủ tướng:
-Hắn là một kẻ tu ma, tu vi rất khó nhìn thấu, tuy nhiên tối đa cũng chỉ là hậu kì viên mãn. Tình báo bên ta năm trước có báo cáo về một tên cầm lưỡi hái xưng bá ở Hoàng Hà Thành, một thành trì tầm trung ở Việt Quốc, chắc hẳn là hắn ta rồi. Mong người cẩn thận.
-Được thôi, xem phong thái ngạo nghễ của hắn. Chắc chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.
Hắn vẽ ra một sơ đồ chằng chịt các mối quan hệ làm ăn của Kim Phủ và những tên tu ma liên quan tới Hồ Mẫn rồi bắt đầu phân tích.
Đã một khoảng thời gian khá dài từ khi hai anh em Trần Bá, Trần Khiêm chiến bại dưới tay hắn nhưng mà phía đối phương vẫn chưa trả đũa.
Có vài lí do tiêu biểu Ma Kim đã liệt kê ra:
Một là bọn chúng vẫn âm thầm theo dõi, đợi thời cơ thích hợp do sự kiện lần trước đã gây nên biến động ở Hắc Điểu Môn.
Hai, tên tu ma Xích Mạ mà Hồ Mẫn từng đề cập, có thể không phải là kẻ cầm đầu, mà chỉ là khách hàng. Thực chất cái việc chăn dắt nữ nhân là do hai anh em họ Trần kia chủ mưu.
Ba, bọn chúng nhắm không đối địch lại thế lực Kim Phủ hiện tại nên đành từ bỏ.
Bốn, bọn nó chờ đợi cao nhân ép cảnh giới để xuống Hạ Giới trợ chiến.
Nhưng xem ra, cái lí do thứ hai là khả quan nhất.
Bởi lẽ tai mắt của Kim Phủ bao phủ từng ngõ ngách trong Hoàng Hà Thành, không lí nào họ lại bị theo mà không phát giác.
Mà nếu không bị theo dõi thì làm sao chúng biết thực lực của Kim Phủ.
Việc hạ phàm là khả thi, nhưng chỉ vì một ả phàm nhân thì có hơi vô lí, tuy nhị giai trung kì có đáng giá, nhưng so ra thì cũng không để lọt vào tầm mắt cao nhân trên Trung Giới.
Tuy nhiên, về lí do thứ hai cũng có chỗ khiếm khuyết. Nếu anh em họ Trần đứng đầu đường dây buôn người. Không lí nào lại chịu hành lễ và gọi Hồ Mẫn là thánh nữ.
"Thánh nữ sao... một giáo phái khác ở Hạ Giới à? Hồ tỉ có bảo ta rằng sau khi lên Trung Giới, lập tức bị dẫn tới hang ổ của Xích Mạ. Mẹ nó. Ta lúc bé tò mò nhiều hơn một tí thì giờ đỡ phải khổ không. Tên Xích Mạ chết bầm, dù ngươi có liên quan tới vụ này hay không thì khi ta lên Trung Giới phải phanh thây ngươi mới được." Ma Kim không thể khai thác gì thêm nữa.
Hổ Trung cũng không nắm giữ nhiều thông tin lắm vì đại đa số do Hổ Thiết liên lạc với người phía trên. Y cũng chỉ từng gặp qua huynh đệ họ Trần trong một lần họ đến kiểm tra hầm ngục.
Những món đồ trong túi trữ vật của Trần Bá không có thứ gì đáng nghi cả.
Mỗi lần nghĩ về vụ việc này, Ma Kim lại bực bội, hắn cứ nghĩ bọn tu ma sẽ tới trả thù rồi hắn gặt đầu từng tên, nhưng việc án binh bất động thế này càng khiến cho hắn lo lắng hơn.
.
Quay về những mối quan hệ khác.
Lâm gia sau vụ việc thất bại ê chề kia, chắc chắn nếu có dịp họ sẽ trả đũa lại Kim Phủ.
Nhật Nguyệt Thương Hội vận tiêu dưới danh nghĩa triều đình, các vụ cướp phá đã được giải quyết, tuy nhiên vẫn là phải điều tra. Hiện vẫn chưa bắt giữ được tên cường tặc nào cả, nhưng như vậy càng chứng tỏ việc này không hề đơn giản.
Bạch gia quan hệ với Kim phủ rất tốt, Ma Kim từ chối việc hôn sự cũng chẳng nảy sinh vấn đề tiêu cực gì cả. Khi nào lợi nhuận song phương vẫn còn thì không lí do gì Bạch gia lại đối đầu với Kim gia.
Ma Kim đã sáng tạo ra những cải tiến đáng kể giúp nâng cao cả chất lượng và số lượng. Tuy vậy giấy ở Hạ Giới như một loại đơn vị tiền tệ vậy, nắm giữ cả một mảng kinh tế, nếu như Kim Phủ cả gan độc lập sản xuất ắt sẽ rất phiền phức.
Thay vào đó Ma Kim chủ động hợp tác với gia tộc họ Đặng, những người chuyên về mảng này.
Trần gia chuyên về luyện đan và luyện dược, xét về kĩ thuật so với đám nô lệ hầm ngục còn kém chứ cần nói đến vị lương y nổi tiếng vùng Lưỡng Hà. Ma Kim cho tới giờ vẫn chưa có mối hợp tác nào với họ, tuy nhiên trong tương lai khi Nhật Nguyệt Y Dược được thành lập, ắt sẽ có cạnh tranh.
.
-Chủ nhân ơi, sắp đến giờ rồi đó! (Đại Nô)
-Ta ra liền. (Ma Kim)
Ma Kim mỗi ngày vẫn đều đặn thỏa mãn cho bốn ả nữ hồ đúng cử, tuy nhiên giờ hắn đem vòi tiểu tiện bảo quản rồi, chỉ dùng phương pháp châm cứu mà thôi.
Cứ có thời gian rảnh rỗi thì Ma Kim lại bế quan để phân tích.
Đám nữ nhân bên ngoài cũng chẳng rảnh rỗi, Ái Như và Tuyết Hân chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà phu quân đã giao phó, Hồ Mẫn thì phụ trách chở đám nô lệ ra mặt trận, Thiên Khả thì bị bắt đi làm nhiệm vụ tông môn tiếp, bốn nữ hồ ở lại hầm ngục để học luyện dục và luyện huyết, dựa vào đó để sau này cai quản Nhật Nguyệt Giáo ở vùng thung lũng Khánh Hòa.
Số lượng thuộc hạ dưới trướng Kim gia đang trên đà tăng đột biến do nhu cầu về mọi mặt. Tất nhiên ngân khố của Kim phủ thừa sức chi trả toàn bộ, thậm chí còn hậu hĩnh hơn các nơi khác.
Sự kiện quan trọng này đã lọt vào tầm mắt của các thế gia khác, tuy nhiên, nó vẫn nằm trong sự tính toán của Kim chủ.
Ma Kim bắt đầu khởi động quá trình Ẩn Sát.
Trong lúc các thế lực lớn đang cố phái người đi tìm hiểu về thực lực của Kim gia thì Kim gia thừa cơ hội đó gài nội gián ngược lại.
Số nội gián Kim gia gửi đi ai nấy đều có trình độ tư duy, chiến lực, chuyên môn và đặc biệt khả năng diễn sâu do đó họ mau chóng đặt chân vào những vị trí quan trọng trong các chi nhánh lớn nhỏ của các thế gia kia.
Còn số nội gián mà các thế gia khác gài vào Ma Kim, thực lực chỉ hơn đám người mới một tí, tuy nhiên do sự giám sát chặt chẽ của các nô lệ Nhật Nguyệt, hành tung bọn chúng mau chóng bị bại lộ và thứ đón chờ chúng là hai cánh cửa.
Một là hợp tác với Kim phủ để chống lại các thế gia khác. Ngân lượng, nguyên liệu tu luyện, giai nhân, kiến thức đều được cung cấp tận họng.
Hai là cả gia đình gia cả lớn bẻ bị giết không chừa một ai, trước đó, bản thân còn bị trói lại chứng kiến thê tử hoặc ý chung nhân bị cưỡng hiếp tập thể rồi bị đem đi tùng xẻo.
Tất nhiên chẳng có ai dại dột từ chối đi cửa thứ nhất cả, thế là gậy ông đập lưng ông, các thế gia khác không chỉ nhận lại toàn những thông tin giả về Kim Phủ mà ngay cả thông tin mật của bọn họ cũng bị Ma Kim khai thác triệt để.
.
Tuy nhiên không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như dự đoán, nhất là khi Ma Kim cứ nhốt mình trong phòng, thiên đạo ắt phải kiếm cớ lôi hắn ra ngoài.
Mặt trận Khánh Hòa báo tin, hai mươi nhất giai giáo đồ của Nhật Nguyệt bị một tên nhất giai của Sơn quốc đồ sát, nếu cứ giữ nguyên như vậy, không sớm thì muộn Việt Quốc sẽ rút lui, kế hoạch bình định nơi này của Ma Kim sẽ bị phá sản.
"Điều nghiêm trọng hơn là, bốn con điên kia sẽ lại lôi ta về dâm phủ!" Ma Kim cảm giác bất an.
Hắn khẩn trương kêu Hồ Mẫn chở hắn tới khu vực đó ngay lập tức.
Ma Kim tay cầm lưỡi hái hùng dũng xuất hiện. Thi thể của đám nô lệ đang được xếp thành hàng dưới đất, đây là lần đầu tiên Nhật Nguyệt giáo phái bị thiệt hại về quân số.
Từ trước tới giờ, khi chiến đấu với những ma thú nguy hiểm, người làm chủ nhân như hắn luôn cố gắng lo chu toàn cho đám nô lệ, nay chỉ vì một sơ xuất nhỏ trong tính toán mà để những người đồng cam cộng khổ, chèo đèo lội suối với hắn phải bỏ mạng nơi sa trường ác liệt, hắn thấy hơi buồn.
-Đối phương như nào? (Ma Kim)
-Bẩm, đối phương là nhất giai hậu kì viên mãn. Người đó khoác trên người một bộ chiến giáp từ đầu đến chân, không lộ rõ mặt, vũ khí là một thanh kiếm có phần lưỡi cực kỳ dẻo, tấn công rất linh hoạt. (Dương Quang)
-Liễu kiếm sao? Hừm, khá nguy hiểm đấy. Tuy nhiên tại sao lại để chết nhiều như vậy?
-Là do bọn thuộc hạ ngu dốt, không tự lượng sức. Mong chủ nhân giáo huấn.
-Không tự lượng sức thì lượng sức ta thử xem, có ai từng chạm trán với tên đó mà còn sống không?
Hạo Thiên xung phong:
-Bẩm, là thuộc hạ!
Ma Kim ra hiệu những người khác lùi xuống, chừa lại một bãi đất trống. Hạo Thiên hiểu ý, bèn thủ thế sẵn sàng.
Ma Kim triệu hồi một phân thân lao tới tấn công.
Mặc dù Hạo Thiên cầm trên tay thanh trọng đao nhưng vẫn không thể chống đỡ hơn mười giây.
Ma Kim đắc ý hỏi Hạo Thiên:
-So ta với hắn, chênh lệch bao nhiêu?
-Bẩm, nếu ngài dùng tay không thì ngang sức ạ.
-Thế thì tốt, mai các ngươi cùng ta đi báo thù nào!
Cả đám nô lệ phấn khích hô to:
-Chủ nhân muôn năm!!!
.
Sáng ngày mai, Ma Kim cùng khoảng năm mươi giáo đồ và năm ngàn binh lính hành quân đến mặt trận hai ngày trước.
Nơi đây là một vùng trũng, cây cỏ xung quanh đã bị cháy xém do trận chiến khốc liệt trước đó.
Binh lính Sơn quốc đã dựng một doanh trại vài hàng phòng thủ kiên cố, nếu muốn công phá thì phải hao tổn khá nhiều.
Ma Kim ghim một lá thư lên một mũi tên, sau đó lấy tay ném vào doanh trại địch, ghi là:
"Cử chiến binh mạnh nhất của các ngươi ra tử chiến. Bên nào thua sẽ phải lùi quân lại hai trăm dặm! Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là sức mạnh của Việt Quốc."
Tướng quân bên địch sau khi nghe thuộc hạ đọc thư khiêu chiến, liền đắc ý cười lớn:
-Trận trước bị thua toang tác, còn dám quay trở lại đây. Ta phải dạy dỗ bọn chúng mới được
Tên quân sư đa nghi:
-Mong tướng quân suy nghĩ lại, lỡ đây là cái bẫy.
-Bẫy gì cơ chứ, có ngài theo hộ tống, ta lại sợ đối phương gian lận à?
-Nhưng mà, lỡ tướng quân bại trận.
-Không thể nào có việc đó, ta đã hậu kì viên mãn, nếu đối phương cũng cử ra một kẻ tu vi viên mãn thì ta vẫn có Hắc Kim Giáp và Vạn Biến Kiếm.
-Nếu tướng quân đã nắm chắc phần thắng ta cũng không ngăn cản. Chỉ mong người cẩn thận, không được chủ quan.
-Chuyện đó ngài còn cần phải nói ta sao?
Tướng quân Sơn quốc trong bộ chiến giáp dũng mãnh tiến ra ngoài doanh trại. Tên quân sư nhị giai hậu kì ngự kiếm phi hành hộ tống phía sau.
Bên phía Việt Quốc, đương nhiên là Ma Kim xách theo lưỡi hái xuất trận, Hồ Mẫn hộ tống đề phòng có sơ suất.
.
Ma Kim cẩn trọng quan sát và phân tích thực lực đối phương: "Đúng như mô tả, hắn khoác trên người nhất giai vũ trang được làm từ nguyên liệu tốt nhất Hạ Giới. Tuy nhiên trình độ luyện chế vẫn kém lắm. Xem ra chênh nhau ở kĩ thuật rồi. Bộ giáp cồng kềnh mà lại dùng liễu kiếm sao, thật kì lạ."
Quân sư đối phương cùng dùng linh nhãn để quan sát Ma Kim rồi báo lại với chủ tướng:
-Hắn là một kẻ tu ma, tu vi rất khó nhìn thấu, tuy nhiên tối đa cũng chỉ là hậu kì viên mãn. Tình báo bên ta năm trước có báo cáo về một tên cầm lưỡi hái xưng bá ở Hoàng Hà Thành, một thành trì tầm trung ở Việt Quốc, chắc hẳn là hắn ta rồi. Mong người cẩn thận.
-Được thôi, xem phong thái ngạo nghễ của hắn. Chắc chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.