Chương 57: Gia đình
Twinkle (Cồ)
23/08/2023
“Hắn trả ông bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.” Cố Yến Nam vô cảm nhìn người đàn ông gầy còm, mặt mày sạm đen, nhìn kiểu nào cũng chẳng giống cô. Ba ruột sao? Nực cười.
Ông ta liếm môi, hai tay xoa xoa vào nhau, ông ta không nghĩ tới bản thân lại có một đứa con gái hoàn mỹ, giàu có thế này. Trong cái não chẳng có bao nhiêu linh hoạt hiện lên vài toan tính.
Gấp đôi sao? Nếu trả lên gấp ba, gấp bốn…
Càng nghĩ máu chảy trong người ông ta càng sôi sục.
“Con gái…”
“Đừng gọi lung tung.” Cố Yến Nam tay kẹp điếu thuốc, cô đi đến trước dáng vẻ hèn mọn của ông ta, thong thả, bình tĩnh mà ấn đầu thuốc lên da thịt nơi cần cổ gầy trơ xương. Cô cười khinh: “Ông xứng sao?”
Ông ta hốt hãi ôm lấy cổ mình rên thành tiếng, vẻ mặt biến dạng lùi ra sau cách xa đứa con gái như ma quỷ.
Cố Yến Nam trở lại ghế ngồi, cô thôi vòng vo tam quốc. “Gấp ba, đây là cái giá cuối cùng tôi cho ông. Khi ông bước ra khỏi cánh cửa này, tôi và ông hoàn toàn là người xa lạ, nhưng nếu ông giở trò thì tôi đây dù có phải đào mười tất đất cũng phải lôi ông ra.” Thỏa mãn khi thấy sắc mặt ông ta xanh mét. “Nhớ rõ chưa?”
Ông ta kinh sợ gật gật đầu, tay chân run rẩy, môi cũng run bần bật: “Nhưng… nhưng hắn ta nếu biết tôi phản bội…”
“Yên tâm.” Cố Yến Nam ngắt lời, cô lắc đầu: “Tôi sẽ giải quyết hắn. Xong chuyện này ông cút khỏi thành phố M.”
Quay xong video ghi lại lời thú nhận của ông ta, Cố Yến Nam chưa đi ngay mà ngồi đó xem vài lần.
Xong cô cẩn thận cất điện thoại, lúc này mới nâng mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng canh nãy giờ. “Dẫn ông ta đi.”
Cánh cửa chưa kịp đóng kín, ông ta bỗng khựng lại bước chân, con ngươi bẩn đục vì không được nghỉ ngơi suốt nhiều năm có chút do dự lén liếc nhìn Cố Yến Nam.
“Cô… thật sự không phải con tôi sao?”
Hơi ngạc nhiên vì ông ta còn có gan mà hỏi ra được lời đó, Cố Yến Nam đứng yên, lười phải đôi co, cô chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Làm sao tôi có một người cha tồi tệ như ông cơ chứ.”
Nhưng ông ta có thể cảm nhận được giữa cả hai có một sự ràng buộc vô hình, chỉ là… lưng ông ta cong xuống, rồi lặng yên lủi thủi theo vệ sĩ rời đi.
Sau khi video ghi lại toàn bộ lời thú nhận của ông ta được đăng tải, cộng đồng mạng xoay chuyển 180 độ.
Thì ra là một kẻ lừa đảo, thích ăn vạ.
Đến tối Cố Yến Nam cũng không chú ý đến trên mạng đang nổ tung thêm vài tin tức.
Trang chính thức của công ty dược Thiên Hạ đăng một tấm hình chụp chung ba người, một trong đó là Cố Yến Nam. Cô cùng Tạ Hoằng Nghị và Tạ Thiên - bố của Tạ Hoằng Nghị.
Kèm một tấm ảnh là tờ xét nghiệm huyết thống.
Kết luận Tạ Hoằng Nghị và Cố Yến Nam là quan hệ cha con ruột rà.
Một đoạn văn giải thích đơn giản, rằng Cố Yến Nam theo họ mẹ, khi còn bé cô từng bị bắt cóc nên sau đó người thân quyết định che giấu cô con gái nhỏ, tránh cho cô gặp phải nguy hiểm.
Nếu không có chuyện nhận vơ con gái vừa rồi thì Tạ gia cũng chưa muốn công khai sớm như vậy. Bọn họ vẫn giữ quan điểm an toàn của con gái là trên hết.
Cố Yến Nam biết chuyện là sau cuộc gọi của biên tập Lai.
Chị ấy cực kỳ ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.
Trước giờ chuyện riêng của cô không một ai hay biết ngoại trừ Tạ Hoằng Nghị.
Cô đứng bên cửa kính, chợt nhớ đến ánh mắt phức tạp của Tạ Hoằng Nghi nhìn cô trước khi rời đi vài ngày trước, còn cả khi anh gọi cô là “em gái”. Hóa ra anh đã tính sẵn, cho cô một chỗ dựa vững chắc, một con đường bằng phẳng để đi.
Cố Yến Nam không phải là người dễ xúc động, cô càng không dễ rơi nước mắt nhưng giờ phút này, hai mắt cô đỏ âu, giọt lệ cảm động lăn dài trên má.
Điện thoại áp bên tai, hai hồi chuông một giọng đàn ông ôn hòa quen thuộc truyền đến: “Thấy rồi?”
Cổ họng nghẹn ngào, hít sâu một hơi cô khẽ nói: “Thấy rồi.” Cô gọi: “Hoằng Nghị…?
Anh ừ một tiếng, chờ đợi cô tiếp tục.
Cô không biết nói gì ngoài những câu chữ đơn giản cũng chân thành. “Cảm ơn những gì đã làm cho em, cũng cảm ơn chú Tạ.”
“Chúng ta là một gia đình, chú cái gì.” Tiếng cười ấm áp ấy là hơi ấm gia đình Cố Yến Nam đã khao khát từ khi cô chỉ là một bào thai. “Gọi là ba Tạ. Ba bảo em sắp xếp về Tạ gia dùng bữa cơm.”
Anh thoải mái, tự nhiên đến mức khiến cô không tin được đây là sự thật. Nhưng tất thảy đều là thật.
Cô có gia đình rồi.
“Được, anh trai.”
Cô không biết rằng, sau khi cuộc gọi kết thúc, người đàn ông mà cô vừa gọi là “anh trai” đó đã rơi nước mắt.
Vốn dĩ có video kia đã chứng minh được cô và ông già đó không có quan hệ gì, nhưng vì để đảm bảo cho cô một tương lai bình an, Tạ Hoằng Nghị nghĩ cách duy nhất là cho cô một thân phận cao quý, có Tạ gia đứng đằng sau sẽ không ai còn dám đụng đến cô kể cả Trịnh Úy Không.
Yêu một người đâu nhất định phải trở thành người yêu, vợ chồng của nhau. Với Tạ Hoằng Nghị yêu đơn giản là nhìn cô một đời an an yên yên.
Anh trai, em gái… âu cũng khá ổn.
Ông ta liếm môi, hai tay xoa xoa vào nhau, ông ta không nghĩ tới bản thân lại có một đứa con gái hoàn mỹ, giàu có thế này. Trong cái não chẳng có bao nhiêu linh hoạt hiện lên vài toan tính.
Gấp đôi sao? Nếu trả lên gấp ba, gấp bốn…
Càng nghĩ máu chảy trong người ông ta càng sôi sục.
“Con gái…”
“Đừng gọi lung tung.” Cố Yến Nam tay kẹp điếu thuốc, cô đi đến trước dáng vẻ hèn mọn của ông ta, thong thả, bình tĩnh mà ấn đầu thuốc lên da thịt nơi cần cổ gầy trơ xương. Cô cười khinh: “Ông xứng sao?”
Ông ta hốt hãi ôm lấy cổ mình rên thành tiếng, vẻ mặt biến dạng lùi ra sau cách xa đứa con gái như ma quỷ.
Cố Yến Nam trở lại ghế ngồi, cô thôi vòng vo tam quốc. “Gấp ba, đây là cái giá cuối cùng tôi cho ông. Khi ông bước ra khỏi cánh cửa này, tôi và ông hoàn toàn là người xa lạ, nhưng nếu ông giở trò thì tôi đây dù có phải đào mười tất đất cũng phải lôi ông ra.” Thỏa mãn khi thấy sắc mặt ông ta xanh mét. “Nhớ rõ chưa?”
Ông ta kinh sợ gật gật đầu, tay chân run rẩy, môi cũng run bần bật: “Nhưng… nhưng hắn ta nếu biết tôi phản bội…”
“Yên tâm.” Cố Yến Nam ngắt lời, cô lắc đầu: “Tôi sẽ giải quyết hắn. Xong chuyện này ông cút khỏi thành phố M.”
Quay xong video ghi lại lời thú nhận của ông ta, Cố Yến Nam chưa đi ngay mà ngồi đó xem vài lần.
Xong cô cẩn thận cất điện thoại, lúc này mới nâng mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng canh nãy giờ. “Dẫn ông ta đi.”
Cánh cửa chưa kịp đóng kín, ông ta bỗng khựng lại bước chân, con ngươi bẩn đục vì không được nghỉ ngơi suốt nhiều năm có chút do dự lén liếc nhìn Cố Yến Nam.
“Cô… thật sự không phải con tôi sao?”
Hơi ngạc nhiên vì ông ta còn có gan mà hỏi ra được lời đó, Cố Yến Nam đứng yên, lười phải đôi co, cô chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Làm sao tôi có một người cha tồi tệ như ông cơ chứ.”
Nhưng ông ta có thể cảm nhận được giữa cả hai có một sự ràng buộc vô hình, chỉ là… lưng ông ta cong xuống, rồi lặng yên lủi thủi theo vệ sĩ rời đi.
Sau khi video ghi lại toàn bộ lời thú nhận của ông ta được đăng tải, cộng đồng mạng xoay chuyển 180 độ.
Thì ra là một kẻ lừa đảo, thích ăn vạ.
Đến tối Cố Yến Nam cũng không chú ý đến trên mạng đang nổ tung thêm vài tin tức.
Trang chính thức của công ty dược Thiên Hạ đăng một tấm hình chụp chung ba người, một trong đó là Cố Yến Nam. Cô cùng Tạ Hoằng Nghị và Tạ Thiên - bố của Tạ Hoằng Nghị.
Kèm một tấm ảnh là tờ xét nghiệm huyết thống.
Kết luận Tạ Hoằng Nghị và Cố Yến Nam là quan hệ cha con ruột rà.
Một đoạn văn giải thích đơn giản, rằng Cố Yến Nam theo họ mẹ, khi còn bé cô từng bị bắt cóc nên sau đó người thân quyết định che giấu cô con gái nhỏ, tránh cho cô gặp phải nguy hiểm.
Nếu không có chuyện nhận vơ con gái vừa rồi thì Tạ gia cũng chưa muốn công khai sớm như vậy. Bọn họ vẫn giữ quan điểm an toàn của con gái là trên hết.
Cố Yến Nam biết chuyện là sau cuộc gọi của biên tập Lai.
Chị ấy cực kỳ ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.
Trước giờ chuyện riêng của cô không một ai hay biết ngoại trừ Tạ Hoằng Nghị.
Cô đứng bên cửa kính, chợt nhớ đến ánh mắt phức tạp của Tạ Hoằng Nghi nhìn cô trước khi rời đi vài ngày trước, còn cả khi anh gọi cô là “em gái”. Hóa ra anh đã tính sẵn, cho cô một chỗ dựa vững chắc, một con đường bằng phẳng để đi.
Cố Yến Nam không phải là người dễ xúc động, cô càng không dễ rơi nước mắt nhưng giờ phút này, hai mắt cô đỏ âu, giọt lệ cảm động lăn dài trên má.
Điện thoại áp bên tai, hai hồi chuông một giọng đàn ông ôn hòa quen thuộc truyền đến: “Thấy rồi?”
Cổ họng nghẹn ngào, hít sâu một hơi cô khẽ nói: “Thấy rồi.” Cô gọi: “Hoằng Nghị…?
Anh ừ một tiếng, chờ đợi cô tiếp tục.
Cô không biết nói gì ngoài những câu chữ đơn giản cũng chân thành. “Cảm ơn những gì đã làm cho em, cũng cảm ơn chú Tạ.”
“Chúng ta là một gia đình, chú cái gì.” Tiếng cười ấm áp ấy là hơi ấm gia đình Cố Yến Nam đã khao khát từ khi cô chỉ là một bào thai. “Gọi là ba Tạ. Ba bảo em sắp xếp về Tạ gia dùng bữa cơm.”
Anh thoải mái, tự nhiên đến mức khiến cô không tin được đây là sự thật. Nhưng tất thảy đều là thật.
Cô có gia đình rồi.
“Được, anh trai.”
Cô không biết rằng, sau khi cuộc gọi kết thúc, người đàn ông mà cô vừa gọi là “anh trai” đó đã rơi nước mắt.
Vốn dĩ có video kia đã chứng minh được cô và ông già đó không có quan hệ gì, nhưng vì để đảm bảo cho cô một tương lai bình an, Tạ Hoằng Nghị nghĩ cách duy nhất là cho cô một thân phận cao quý, có Tạ gia đứng đằng sau sẽ không ai còn dám đụng đến cô kể cả Trịnh Úy Không.
Yêu một người đâu nhất định phải trở thành người yêu, vợ chồng của nhau. Với Tạ Hoằng Nghị yêu đơn giản là nhìn cô một đời an an yên yên.
Anh trai, em gái… âu cũng khá ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.