Chương 63: Biểu Muội Đến Thăm
Thiên Sơn Trà Khách
06/09/2024
Khi Lục Đồng từ quán mì trở về phố Tây, từ xa nàng đã nhìn thấy ánh nến trong cửa hàng của Nhân Tâm y quán.
Ngân Tranh lẩm bẩm: "Đã muộn rồi, tại sao Chủ tiệm Đỗ vẫn chưa về? Bình thường cửa tiệm lúc này hẳn là đã đóng cửa."
Đỗ Trường Khanh lười biếng, lúcLục Đồng mới tới y quán, hắn còn giả vờ chăm chỉ mấy ngày, về sau, mỗi ngày sáng bảnh mắt hắn mới tới, trời chưa tối đã nhanh nhanh chóng chóng đi về. Đến mức các khách hàng mới đến y quán mua thuốc đều tưởng rằng Lục Đồng mới là chủ y quán, còn Đỗ Trường Khanh là tên giúp việc sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đi.
Lục Đồng và Ngân Tranh đi tới, khi đến gần, họ nhìn thấy vài người đang đứng trước cửa tiệm Nhân Tâm y quán, dường như đang nói chuyện.
Lục Đồng gọi "Đỗ chủ quán", Đỗ Trường Khanh đang nghiêng đầu nói chuyện, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức sáng lên, tiến về phía trước như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Lục đại phu, cuối cùng cô đã về!"
Lục Đồng chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy một giọng nói kỳ lạ từ phía Đỗ Trường Khanh truyền đến: “Biểu ca, vị này là…”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn.
Có hai cô nương trẻ đứng trong cửa hàng, một người mặc đồ nha hoàn, một người gầy gò thanh tú, mặc một chiếc váy vải mỏng hoa sẫm màu có hai hàng khuy màu vàng mơ, nghiêng người trốn sau lưng Đỗ Trường Khanh, nửa rụt rè nửa tò mò nhìn chằm chằm vào nàng.
Đỗ Trường Khanh ho nhẹ: “Đây là đại phu của y quán chúng ta, Lục đại phu. Lục đại phu,” hắn lại nói với Lục Đồng: “Đây là biểu muội của ta, Hạ Dung Dung.”
Lục Đồng nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Dung Dung cũng nhanh chóng đáp lễ.
Đỗ Trường Khanh ra hiệu cho Lục Đồng và Ngân Tranh tiến vào trong, cho đến khi Hạ Dung Dung không thể nghe thấy họ thì mới thì thầm với Lục Đồng và Ngân Tranh: “Ừm… Lục đại phu, trong khoảng thời gian này, hai người Dung Dung có lẽ sẽ sống chung với các cô một thời gian."
Lục Đồng hỏi: "Tại sao?"
"Nàng ấy không có người thân ở Thịnh Kinh, chỉ biết mỗi ta. Mà ta là nam tử. Nam chưa vợ nữ chưa chồng làm sao có thể sống chung ở nhà ta được, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay."
Ngân Tranh nói: “Nếu đã là vị hôn thê của chủ tiệm Đỗ thi việc sống cùng nhau là điều đương nhiên. Chủ tiệm sao phải nghĩ nhiều?”
"Ai nói nàng ấy là hôn thê của ta!" Đỗ Trường Khanh gần như nhảy dựng lên, khiến Hạ Dung Dung nhìn về phía này.
Đỗ Trường Khanh mỉm cười trấn an nàng, lại quay người hạ giọng nói với hai người: “…là con gái nhà biểu cô của ta, mấy quan hệ họ hàng dây mơ rễ má này ta cũng không rõ lắm. Sau khi mẫu thân ta mất, cũng chỉ có duy nhất nhà thân thích này là vẫn còn đi lại.
“Nhà nàng ấy rất nghèo, trước kia thường đến Thịnh Kinh vài năm một lần, ta có thể cho ít tiền tiêu. Hiện tại lão cha ta đã mất, bản thân ta cũng không có đủ tiền tiêu, không thể cho nhiều. Nàng ấy có lẽ là sẽ ở lại Thịnh Kinh vài ngày rồi quay về, ta nghĩ các cô đều là nữ tử, ở chung sẽ thuận tiện hơn."
Ngân Tranh ý thức được điều gì: “ Đến ăn bám hả?”
“Sao lại nói khó nghe như vậy?” Đỗ Trường Khanh bất mãn: “Nhà ai mà không có thân nhân nghèo túng? Hơn nữa, mấy năm mới gặp một lần, giúp đỡ một chút cũng đâu có mất đi miếng thịt nào.”
Ngân Tranh thở dài: “Đỗ chủ tiệm, huynh mềm lòng với người ta là chuyện tốt, nhưng ta nghĩ biểu muội này của huynh khả năng không chỉ là cầu chút giúp đỡ này đâu.”
“Nghe cô nói kìa,” Đỗ Trường Khanh không đồng tình, “Không quan tâm tiền bạc, chẳng lẽ lại có ý đồ với bổn thiếu gia hay sao? Đừng nghĩ người ta hạ lưu như vậy!”
Ngân Tranh: "..."
Lục Đồng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Hạ cô nương sống ở đây cũng không sao, sân sau có ba phòng, hiện tại còn trống một phòng ngoài cùng, bảo Hạ cô nương dọn dẹp phòng đó mà ở.”
Đỗ Trường Khanh cười nói: "Lục đại phu, ta biết cô nghĩ cho đại cục mà."
Hắn nhanh chóng chạy tới phía trước và hướng dẫn chi tiết cho biểu muội Hạ Dung Dung. Ngân Tranh chỉ có thể lắc đầu, đi trước dọn dẹp đồ lặt vặt ở phòng ngoài, nhường chỗ cho hai người họ.
Đỗ Trường Khanh giải thích xong liền rời đi, dường như không muốn ở lại đây lâu thêm nữa. Hạ Dung Dung và nha hoàn đang bận dọn dẹp chăn đệm sạch sẽ. Lục Đồng không phải là người nhiệt tình nên sẽ không chủ động nói chuyện với Hạ Dung Dung.
Như thường lệ, nàng chia số dược liệu sẽ dùng cho ngày mai rồi trở về phòng.
Ngoài cửa sổ màn đêm càng lúc càng tối, vầng trăng khuyết xinh đẹp treo trên cành cây, tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Lục Đồng đi tới bàn ngồi xuống, tìm giấy bút trong ngăn kéo gỗ.
Ngân Tranh đang ở trong bếp đun nước, Lục Đồng ngồi xuống trước bàn, mở một tờ giấy, cầm bút chấm mực.
Hôm nay nàng đã gặp được Phạm Chính Liêm, Vương Xuân Chi, Lưu Tử Hiền và Lưu Tử Đức. Điều tiếc nuối duy nhất là chưa gặp được biểu thúc Lưu Côn.
Tuy nhiên... Cũng có được một số tin tức bất ngờ.
Lưu Tử Đức sẽ tham gia kì thi mùa thu năm nay, điều này thực sự khiến nàng không thể không nghĩ nhiều.
Suy cho cùng, hai anh em họ Lưu năng lực đều tầm thường, cẩu thả và tự phụ, Lưu Tử Hiền thi đỗ đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi, đến Lưu Tử Đức cũng muốn thử tài sao?
Lục Đồng không rằng hai người biểu ca của mình trong mấy năm qua lại cùng nhau chăm chỉ học hành.
Nàng đặt bút viết tên Lưu Côn và Phạm Chính Liêm.
Theo lý mà nói, Lưu Côn có lẽ đã từng gặp Phạm Chính Liêm.
Theo lời kể của người hầu Vạn Phúc của Kế Thừa Hưng, sau cái chết của Lục Nhu, Lục Khiêm đã đến Kế gia, cãi vã một trận lớn rồi sau đó bỏ đi.
Có lẽ lúc đó Lục Khiêm đã nhận thấy cái chết của Lục Nhu có điều gì đó kỳ lạ.
Nếu Lục Khiêm tìm thấy một số bằng chứng và đi cáo quan, thì Lục Khiêm, người không biết gì về Thịnh Kinh, hẳn là sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ Phạm Chính Liêm, người nổi tiếng với cái tên "Thanh Thiên".
Nhưng Phạm Chính Liêm không chí công vô tư như lời đồn, thậm chí hắn còn muốn tiêu hủy bằng chứng vì sợ sức mạnh của Thái sư phủ.
Lục Khiêm cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn thoát. Sau đó Phạm Chính Liêm đã lập tội cho Lục Khiêm, truy nã hắn trong toàn thành.
Lục Khiêm tuyệt vọng, rốt cuộc chỉ có thể trốn ở nhà Lưu Côn, toàn bộ Thịnh Kinh, chỉ có Lưu gia mới có thể coi là người quen cũ của Lục gia.
Lục Khiêm vốn cho rằng Lưu Côn là người biểu thúc đáng tin cậy, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khi có lợi ích thì người thân lại có thể quay lưng lại với mình.
Lưu Côn đã bán đứng Lục Khiêm.
Đầu bút của Lục Đồng run lên, một giọt mực lớn từ bút chảy ra, để lại dấu vết dày đặc trên mặt giấy.
Giữa tên của Lưu Côn và Phạm Chính Liêm, nàng vạch ra một nét bút.
Lưu Côn dâng Lục Khiêm cho Phạm Chính Liêm như một chứng nhận đầu hàng, và đổi lại Phạm Chính Liêm đã cho Lưu Côn những lợi ích nhất định.
Là quán mì trên góc phố sao?
Không, mặc dù tiệm mì có vị trí đắc địa và được sửa chữa khang trang, nhưng sự việc của Lục Khiêm có liên quan đến Thái sư phủ, Thái sư phủ chỉ đáng một quán mì thôi sao?
Lưu Côn cũng phải là kẻ nông cạn như vậy.
Lưu Côn nhất định là có nhiều ý đồ hơn thế. Hơn nữa, Lục Khiêm trốn ở Lưu gia, Lưu Côn có thể biết về chuyện của Lục Nhu, vì sao Phạm Chính Liên không diệt cỏ tận gốc, mà lại để một mầm mống tai họa như thế tồn tại? Hắn không sợ một ngày nào đó Lưu Côn sẽ phản bội hắn sao? Suy cho cùng, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
Trừ khi……
Lưu Côn có điểm yếu bị Phạm Chính Liêm nắm được.
Hơn nữa, điểm yếu này đủ lớn để Phạm Chính Liêm chắc chắn rằng Lưu Côn sẽ không bao giờ dám dùng chuyện này ra để uy hiếp hắn.
Lưu Côn có thể có điểm yếu gì bị Phạm Chính Liêm bắt được?
Người bán mì như vậy trong mắt phán quan là không đáng nhắc tới, nhưng người con trai thi đỗ khoa cử của hắn lại là chuyện khác.
Người con trai thi đỗ khoa cử...
Lục Đồng ánh mắt chuyển động.
Đúng rồi!
Lưu Tử Hiền đã thi đỗ kì thi mùa thu, Lưu Tử Đức cũng sắp tham gia kỳ thi, còn Phạm Chính Liêm... cũng bắt đầu từ khoa cử, sau đó trở thành tri huyện của huyện Nguyên An, từ đó bắt đầu quan trường rộng mở của mình.
Kì thi mùa thu...
Nếu những gì Lưu Côn nhận được để đổi lấy việc phản bội Lục Khiêm là cơ hội để con trai mình đỗ đạt trong kỳ thi, thì trong mắt Lưu Côn, tất cả đều đáng giá. Phạm Chính Liêm không cần lo lắng về việc Lưu Côn kể ra nội tình, trừ khi Lưu Côn sẵn sàng hủy hoại tương lai của con trai mình.
Nhưng... nếu suy đoán của nàng là đúng thì hành vi gian lận trong kì thi thật là quá vô lương tâm.
Đầu bút của Lục Đồng cứng đờ.
Hoặc là, có thể Phạm Chính Liêm năm đó đỗ đạt cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nếu không thì việc gian lận của Lưu Tử Hiền, sao hắn có thể thực hiện một cách quen thuộc thuận tay như vậy? Có vẻ vài tháng nữa đến lượt Lưu Tử Đức đi thi, cũng sẽ làm như vậy.
Đầu tiên phải tìm hiểu xem năm đó năng lực của Phạm Chính Liêm như thế nào.
Tuy nhiên, Phạm Chính Liêm là mệnh quan triều đình, bên phía Tào gia có lẽ là sợ rắc rối nên luôn né tránh việc điều tra thông tin của quan lại, hơn nữa nàng lại sợ người ta nghi ngờ nên không thể trực tiếp yêu cầu.
Lục Đồng cầm bút viết "Huyện Nguyên An" phía trên tên của Phạm Chính Liêm.
Người ta kể khi còn là tri huyện ở Nguyên An, hắn đã biểu hiện xuất sắc đến nỗi hoàng đế đã đặc biệt chuyển hắn về Thịnh Kinh.
Cần phải làm rõ các vụ án "tiếng thơm đồn xa” mà Phạm Chính Liêm đã xử lý ở huyện Nguyên An là vụ án gì.
Cửa mở, Ngân Tranh bưng một chậu nước nóng đi vào.
Lục Đồng đặt bút xuống, cầm tờ giấy đang viết lên rồi đưa lên ngọn nến đốt đi.
Ngân Tranh đưa khăn tay ướt cho nàng, bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đèn phía trước vẫn sáng.”
Nàng ấy đang nói về chủ bộc hai người Hạ Dung Dung.
Lục Đồng tưởng rằng nàng muốn về phòng của mình, lấy khăn tay lau mặt rồi nói: “Bọn họ không ở đây lâu được đâu.”
Ngân Tranh nói: “Cô nương, đừng nói cô cũng giống Đỗ chủ quán, cô thật sự cho rằng Hạ cô nương đến đây để ăn xin sao?”
"Không phải sao?"
“Đương nhiên là không.” Ngân Tranh đứng dậy đi dọn giường, “Nếu là muốn ăn xin thì người ta sẽ ăn mặc càng rách rưới càng tốt để có thể kiếm được nhiều thương hại, từ đó xin được nhiều tiền bạc hơn. Không giống như Hạ cô nương, chất liệu của chiếc váy nàng ấy đang mặc còn mới hơn cả của cô, và chiếc vòng tay bằng đá mã não trên tay nàng ấy có giá ít nhất là hai mươi lạng bạc."
Ngân Tranh quay đầu lại nói: “Làm sao có người thân nghèo khổ đến ăn xin lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy?”
Lục Đồng không đồng ý: “Cho nên?”
“Nữ tử chăm chút vẻ ngoài,” Ngân Tranh quay lại và tiếp tục dọn giường, “Có lẽ là dành cho Đỗ chủ tiệm. Theo ta thấy, nàng ấy chắc chắn là muốn quyến rũ Đỗ chủ tiệm.”
Lục Đồng gật đầu: “Nàng ấy là biểu muội của chủ tiệm. Nếu thật sự muốn nói chuyện hôn nhân, sau này nhất định sẽ bám chặt không rời”, Lục Đồng dừng lại, nghi ngờ nhìn Ngân Tranh: “Cô không vui, là vì thích Đỗ chủ tiệm à?”
“Đương nhiên là không phải!” Ngân Tranh giật mình, ngay cả dọn giường cũng không thèm dọn nữa, vội vàng phủ nhận: “Sao ta có thể thích Chủ tiệm Đỗ được?”
Thấy Lục Đồng gật đầu, Ngân Tranh thở dài: “Ta không có thành kiến với Hạ cô nương, chỉ là mưu sự của cô nương nếu không cẩn thận rất dễ bị bại lộ. Chúng ta sống ở đây, bình thường ít người thì không sao, nay lại có thêm hai người, ta luôn sợ... ta luôn sợ có chuyện."
Hóa ra nàng lo lắng chuyện này.
Lục Đồng cười nói: "Không sao, chỉ cần cẩn thận là được."
…
Khi hai người Lục Đồng nói chuyện về Hạ Dung Dung, đèn phòng Hạ Dung Dung bên cạnh vẫn chưa tắt.
Hạ Dung Dung mặc trung y ngồi ở mép ghế, xõa tóc, vẻ mặt có chút lo lắng.
Thị nữ Hương Thảo đứng ở phía sau nàng, dùng lược gỗ chải mái tóc dài của nàng, hỏi: "Tiểu thư đã gặp biểu thiếu gia, sao còn lo lắng như vậy?"
Hạ Dung Dung lắc đầu: “Lần này cha mẹ tôi bảo ta đến Thịnh Kinh là vì muốn ta gả cho biểu ca.”
“Biểu ca nói trong thư rằng Đỗ lão gia đã qua đời, nhưng trong thư lại không đề cập đến việc tài sản mà Đỗ lão gia để lại cho huynh ấy giờ chỉ còn lại y quán tồi tàn này!” Hạ Dung Dung nắm lấy tay Hương Thảo: “Ngươi lần đầu gặp biểu ca nên không biết, nhưng ta có thể thấy rõ, chi tiêu ăn uống và quần áo của biểu ca không còn tốt như trước nữa, có thể thấy là đã lụn bại.”
"Ta... cha ta còn đang đợi ta gả vào Đỗ gia, đưa người đến kinh thành, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Nói xong lời này, Hạ Dung Dung nhẹ nhàng mà nức nở.
Mẫu thân của Hạ Dung Dung có quan hệ họ hàng với mẫu thân của Đỗ Trường Khanh.
Huyết thống của người họ hàng này thực sự rất ít ỏi, nhưng đối với Đỗ Trường Khanh, người mất mẹ từ khi còn nhỏ, người họ hàng này là người thân duy nhất trong nhà ngoại của hắn. Anh thích nghe Hạ Mẫu kể về những chuyện quá khứ của mẫu thân mình.
Hạ Dung Dung không ghét Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh là con trai duy nhất của Đỗ gia, Đỗ lão gia rất yêu quý anh và sẵn sàng chi tiền cho hắn. Khi còn nhỏ, bất cứ khi nào Hạ Dung Dung cùng cha mẹ đến Thịnh Kinh, biểu ca Đỗ Trường Khanh đều rất hào phóng với họ.
Ngoài ra, Đỗ Trường Khanh tuy có vẻ ngoài vô lại một chút nhưng tính tình không tệ, miễn cưỡng có thể coi là một mối tốt. Vì vậy, khi cha mẹ nàng ám chỉ việc gả cho Đỗ Trường Khanh, Hạ Dung Dung trong lòng cũng không cảm thấy chán ghét.
Cha mẹ nàng nghĩ rất rõ ràng, Đỗ Trường Khanh là con trai cưng của Đỗ Lão gia. Khi Đỗ lão gia qua đời, ông nhất định sẽ để lại rất nhiều tài sản cho Đỗ Trường Khanh. Hạ Dung Dung và Đỗ Trường Khanh cũng coi như thanh mai trúc mã, Đỗ Trường Khanh lại dễ mềm lòng, một khi đưa nàng bước vào cửa, thì nàng sẽ trở thành một phu nhân nhà giàu đàng hoàng.
Thế nên Hạ Dung Dung chỉ dẫn theo một nha hoàn đến Thịnh Kinh, nghĩ rằng biểu huynh muội chung sống với nhau một thời gian sẽ sinh tình cảm. Mà Đỗ Trường Khanh không cha không mẹ, cho nên chỉ cần hai vị trưởng lão Hạ gia đứng ra quyết định, hôn sự này sẽ thành.
Không ngờ rằng nàng vừa đến Thịnh Kinh lại nhận được tin dữ như vậy. Tài sản của Đỗ lão gia đã bị Đỗ Trường Khanh tiêu tán hết, chỉ còn lại một y quán nhỏ.
Điều này khác xa với những gì nàng nghĩ!
Đỗ Trường Khanh không có tiền, dù nhìn thế nào cũng không còn là một miếng bánh hấp dẫn nữa.
Hương Thảo an ủi nàng nói: “Tiểu thư đừng buồn. Mặc dù viểu thiếu gia không còn được như trước nữa, nhưng con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa. Có thể có một ngôi nhà và một cửa hàng ở một nơi đắt đỏ như Thịnh Kinh, đã là tốt hơn nhiều người rồi”.
"Hơn nữa, không ai biết Đỗ lão gia để lại bao nhiêu tiền cho biểu thiếu gia. Có lẽ Đỗ thiếu gia đã giấu đi. Chỉ là..." Hương Thảo ngập ngừng nói.
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là Lục đại phu phòng bê, tiểu thư phải chú ý."
Hạ Dung Dung sửng sốt: "Chú ý cái gì?"
“Y quán bình thường làm sao có thể để một vị đại phu trẻ tuổi như vậy chẩn trị, lại là nữ nhân.” Hương Thảo nhắc nhở nói: “Tiểu thư, xin đừng trách nô tì nhiều lời. Biểu thiếu gia từ trước giờ vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu chưa cưới vợ, thì là nuôi ngoại thất ở bên ngoài… vậy thì mối hôn sự này tiểu thư phải cân nhắc thật kĩ.”
“Ngươi nói Lục đại phu và biểu ca…” Hạ Dung Dung do dự, “Không thể nào?”
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nô tì cũng chỉ sợ tiểu thu bị lừa thôi. Tuy nhiên, chúng ta cũng ở lại đây một thời gian, không bằng để mắt tới bọn họ một chút, xem có gì khả nghi không."
Hạ Dung Dung cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới hạ quyết tâm gật đầu: "Được, cứ làm theo lời ngươi."
Ngân Tranh lẩm bẩm: "Đã muộn rồi, tại sao Chủ tiệm Đỗ vẫn chưa về? Bình thường cửa tiệm lúc này hẳn là đã đóng cửa."
Đỗ Trường Khanh lười biếng, lúcLục Đồng mới tới y quán, hắn còn giả vờ chăm chỉ mấy ngày, về sau, mỗi ngày sáng bảnh mắt hắn mới tới, trời chưa tối đã nhanh nhanh chóng chóng đi về. Đến mức các khách hàng mới đến y quán mua thuốc đều tưởng rằng Lục Đồng mới là chủ y quán, còn Đỗ Trường Khanh là tên giúp việc sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đi.
Lục Đồng và Ngân Tranh đi tới, khi đến gần, họ nhìn thấy vài người đang đứng trước cửa tiệm Nhân Tâm y quán, dường như đang nói chuyện.
Lục Đồng gọi "Đỗ chủ quán", Đỗ Trường Khanh đang nghiêng đầu nói chuyện, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức sáng lên, tiến về phía trước như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Lục đại phu, cuối cùng cô đã về!"
Lục Đồng chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy một giọng nói kỳ lạ từ phía Đỗ Trường Khanh truyền đến: “Biểu ca, vị này là…”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn.
Có hai cô nương trẻ đứng trong cửa hàng, một người mặc đồ nha hoàn, một người gầy gò thanh tú, mặc một chiếc váy vải mỏng hoa sẫm màu có hai hàng khuy màu vàng mơ, nghiêng người trốn sau lưng Đỗ Trường Khanh, nửa rụt rè nửa tò mò nhìn chằm chằm vào nàng.
Đỗ Trường Khanh ho nhẹ: “Đây là đại phu của y quán chúng ta, Lục đại phu. Lục đại phu,” hắn lại nói với Lục Đồng: “Đây là biểu muội của ta, Hạ Dung Dung.”
Lục Đồng nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Dung Dung cũng nhanh chóng đáp lễ.
Đỗ Trường Khanh ra hiệu cho Lục Đồng và Ngân Tranh tiến vào trong, cho đến khi Hạ Dung Dung không thể nghe thấy họ thì mới thì thầm với Lục Đồng và Ngân Tranh: “Ừm… Lục đại phu, trong khoảng thời gian này, hai người Dung Dung có lẽ sẽ sống chung với các cô một thời gian."
Lục Đồng hỏi: "Tại sao?"
"Nàng ấy không có người thân ở Thịnh Kinh, chỉ biết mỗi ta. Mà ta là nam tử. Nam chưa vợ nữ chưa chồng làm sao có thể sống chung ở nhà ta được, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay."
Ngân Tranh nói: “Nếu đã là vị hôn thê của chủ tiệm Đỗ thi việc sống cùng nhau là điều đương nhiên. Chủ tiệm sao phải nghĩ nhiều?”
"Ai nói nàng ấy là hôn thê của ta!" Đỗ Trường Khanh gần như nhảy dựng lên, khiến Hạ Dung Dung nhìn về phía này.
Đỗ Trường Khanh mỉm cười trấn an nàng, lại quay người hạ giọng nói với hai người: “…là con gái nhà biểu cô của ta, mấy quan hệ họ hàng dây mơ rễ má này ta cũng không rõ lắm. Sau khi mẫu thân ta mất, cũng chỉ có duy nhất nhà thân thích này là vẫn còn đi lại.
“Nhà nàng ấy rất nghèo, trước kia thường đến Thịnh Kinh vài năm một lần, ta có thể cho ít tiền tiêu. Hiện tại lão cha ta đã mất, bản thân ta cũng không có đủ tiền tiêu, không thể cho nhiều. Nàng ấy có lẽ là sẽ ở lại Thịnh Kinh vài ngày rồi quay về, ta nghĩ các cô đều là nữ tử, ở chung sẽ thuận tiện hơn."
Ngân Tranh ý thức được điều gì: “ Đến ăn bám hả?”
“Sao lại nói khó nghe như vậy?” Đỗ Trường Khanh bất mãn: “Nhà ai mà không có thân nhân nghèo túng? Hơn nữa, mấy năm mới gặp một lần, giúp đỡ một chút cũng đâu có mất đi miếng thịt nào.”
Ngân Tranh thở dài: “Đỗ chủ tiệm, huynh mềm lòng với người ta là chuyện tốt, nhưng ta nghĩ biểu muội này của huynh khả năng không chỉ là cầu chút giúp đỡ này đâu.”
“Nghe cô nói kìa,” Đỗ Trường Khanh không đồng tình, “Không quan tâm tiền bạc, chẳng lẽ lại có ý đồ với bổn thiếu gia hay sao? Đừng nghĩ người ta hạ lưu như vậy!”
Ngân Tranh: "..."
Lục Đồng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Hạ cô nương sống ở đây cũng không sao, sân sau có ba phòng, hiện tại còn trống một phòng ngoài cùng, bảo Hạ cô nương dọn dẹp phòng đó mà ở.”
Đỗ Trường Khanh cười nói: "Lục đại phu, ta biết cô nghĩ cho đại cục mà."
Hắn nhanh chóng chạy tới phía trước và hướng dẫn chi tiết cho biểu muội Hạ Dung Dung. Ngân Tranh chỉ có thể lắc đầu, đi trước dọn dẹp đồ lặt vặt ở phòng ngoài, nhường chỗ cho hai người họ.
Đỗ Trường Khanh giải thích xong liền rời đi, dường như không muốn ở lại đây lâu thêm nữa. Hạ Dung Dung và nha hoàn đang bận dọn dẹp chăn đệm sạch sẽ. Lục Đồng không phải là người nhiệt tình nên sẽ không chủ động nói chuyện với Hạ Dung Dung.
Như thường lệ, nàng chia số dược liệu sẽ dùng cho ngày mai rồi trở về phòng.
Ngoài cửa sổ màn đêm càng lúc càng tối, vầng trăng khuyết xinh đẹp treo trên cành cây, tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Lục Đồng đi tới bàn ngồi xuống, tìm giấy bút trong ngăn kéo gỗ.
Ngân Tranh đang ở trong bếp đun nước, Lục Đồng ngồi xuống trước bàn, mở một tờ giấy, cầm bút chấm mực.
Hôm nay nàng đã gặp được Phạm Chính Liêm, Vương Xuân Chi, Lưu Tử Hiền và Lưu Tử Đức. Điều tiếc nuối duy nhất là chưa gặp được biểu thúc Lưu Côn.
Tuy nhiên... Cũng có được một số tin tức bất ngờ.
Lưu Tử Đức sẽ tham gia kì thi mùa thu năm nay, điều này thực sự khiến nàng không thể không nghĩ nhiều.
Suy cho cùng, hai anh em họ Lưu năng lực đều tầm thường, cẩu thả và tự phụ, Lưu Tử Hiền thi đỗ đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi, đến Lưu Tử Đức cũng muốn thử tài sao?
Lục Đồng không rằng hai người biểu ca của mình trong mấy năm qua lại cùng nhau chăm chỉ học hành.
Nàng đặt bút viết tên Lưu Côn và Phạm Chính Liêm.
Theo lý mà nói, Lưu Côn có lẽ đã từng gặp Phạm Chính Liêm.
Theo lời kể của người hầu Vạn Phúc của Kế Thừa Hưng, sau cái chết của Lục Nhu, Lục Khiêm đã đến Kế gia, cãi vã một trận lớn rồi sau đó bỏ đi.
Có lẽ lúc đó Lục Khiêm đã nhận thấy cái chết của Lục Nhu có điều gì đó kỳ lạ.
Nếu Lục Khiêm tìm thấy một số bằng chứng và đi cáo quan, thì Lục Khiêm, người không biết gì về Thịnh Kinh, hẳn là sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ Phạm Chính Liêm, người nổi tiếng với cái tên "Thanh Thiên".
Nhưng Phạm Chính Liêm không chí công vô tư như lời đồn, thậm chí hắn còn muốn tiêu hủy bằng chứng vì sợ sức mạnh của Thái sư phủ.
Lục Khiêm cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn thoát. Sau đó Phạm Chính Liêm đã lập tội cho Lục Khiêm, truy nã hắn trong toàn thành.
Lục Khiêm tuyệt vọng, rốt cuộc chỉ có thể trốn ở nhà Lưu Côn, toàn bộ Thịnh Kinh, chỉ có Lưu gia mới có thể coi là người quen cũ của Lục gia.
Lục Khiêm vốn cho rằng Lưu Côn là người biểu thúc đáng tin cậy, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khi có lợi ích thì người thân lại có thể quay lưng lại với mình.
Lưu Côn đã bán đứng Lục Khiêm.
Đầu bút của Lục Đồng run lên, một giọt mực lớn từ bút chảy ra, để lại dấu vết dày đặc trên mặt giấy.
Giữa tên của Lưu Côn và Phạm Chính Liêm, nàng vạch ra một nét bút.
Lưu Côn dâng Lục Khiêm cho Phạm Chính Liêm như một chứng nhận đầu hàng, và đổi lại Phạm Chính Liêm đã cho Lưu Côn những lợi ích nhất định.
Là quán mì trên góc phố sao?
Không, mặc dù tiệm mì có vị trí đắc địa và được sửa chữa khang trang, nhưng sự việc của Lục Khiêm có liên quan đến Thái sư phủ, Thái sư phủ chỉ đáng một quán mì thôi sao?
Lưu Côn cũng phải là kẻ nông cạn như vậy.
Lưu Côn nhất định là có nhiều ý đồ hơn thế. Hơn nữa, Lục Khiêm trốn ở Lưu gia, Lưu Côn có thể biết về chuyện của Lục Nhu, vì sao Phạm Chính Liên không diệt cỏ tận gốc, mà lại để một mầm mống tai họa như thế tồn tại? Hắn không sợ một ngày nào đó Lưu Côn sẽ phản bội hắn sao? Suy cho cùng, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
Trừ khi……
Lưu Côn có điểm yếu bị Phạm Chính Liêm nắm được.
Hơn nữa, điểm yếu này đủ lớn để Phạm Chính Liêm chắc chắn rằng Lưu Côn sẽ không bao giờ dám dùng chuyện này ra để uy hiếp hắn.
Lưu Côn có thể có điểm yếu gì bị Phạm Chính Liêm bắt được?
Người bán mì như vậy trong mắt phán quan là không đáng nhắc tới, nhưng người con trai thi đỗ khoa cử của hắn lại là chuyện khác.
Người con trai thi đỗ khoa cử...
Lục Đồng ánh mắt chuyển động.
Đúng rồi!
Lưu Tử Hiền đã thi đỗ kì thi mùa thu, Lưu Tử Đức cũng sắp tham gia kỳ thi, còn Phạm Chính Liêm... cũng bắt đầu từ khoa cử, sau đó trở thành tri huyện của huyện Nguyên An, từ đó bắt đầu quan trường rộng mở của mình.
Kì thi mùa thu...
Nếu những gì Lưu Côn nhận được để đổi lấy việc phản bội Lục Khiêm là cơ hội để con trai mình đỗ đạt trong kỳ thi, thì trong mắt Lưu Côn, tất cả đều đáng giá. Phạm Chính Liêm không cần lo lắng về việc Lưu Côn kể ra nội tình, trừ khi Lưu Côn sẵn sàng hủy hoại tương lai của con trai mình.
Nhưng... nếu suy đoán của nàng là đúng thì hành vi gian lận trong kì thi thật là quá vô lương tâm.
Đầu bút của Lục Đồng cứng đờ.
Hoặc là, có thể Phạm Chính Liêm năm đó đỗ đạt cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nếu không thì việc gian lận của Lưu Tử Hiền, sao hắn có thể thực hiện một cách quen thuộc thuận tay như vậy? Có vẻ vài tháng nữa đến lượt Lưu Tử Đức đi thi, cũng sẽ làm như vậy.
Đầu tiên phải tìm hiểu xem năm đó năng lực của Phạm Chính Liêm như thế nào.
Tuy nhiên, Phạm Chính Liêm là mệnh quan triều đình, bên phía Tào gia có lẽ là sợ rắc rối nên luôn né tránh việc điều tra thông tin của quan lại, hơn nữa nàng lại sợ người ta nghi ngờ nên không thể trực tiếp yêu cầu.
Lục Đồng cầm bút viết "Huyện Nguyên An" phía trên tên của Phạm Chính Liêm.
Người ta kể khi còn là tri huyện ở Nguyên An, hắn đã biểu hiện xuất sắc đến nỗi hoàng đế đã đặc biệt chuyển hắn về Thịnh Kinh.
Cần phải làm rõ các vụ án "tiếng thơm đồn xa” mà Phạm Chính Liêm đã xử lý ở huyện Nguyên An là vụ án gì.
Cửa mở, Ngân Tranh bưng một chậu nước nóng đi vào.
Lục Đồng đặt bút xuống, cầm tờ giấy đang viết lên rồi đưa lên ngọn nến đốt đi.
Ngân Tranh đưa khăn tay ướt cho nàng, bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đèn phía trước vẫn sáng.”
Nàng ấy đang nói về chủ bộc hai người Hạ Dung Dung.
Lục Đồng tưởng rằng nàng muốn về phòng của mình, lấy khăn tay lau mặt rồi nói: “Bọn họ không ở đây lâu được đâu.”
Ngân Tranh nói: “Cô nương, đừng nói cô cũng giống Đỗ chủ quán, cô thật sự cho rằng Hạ cô nương đến đây để ăn xin sao?”
"Không phải sao?"
“Đương nhiên là không.” Ngân Tranh đứng dậy đi dọn giường, “Nếu là muốn ăn xin thì người ta sẽ ăn mặc càng rách rưới càng tốt để có thể kiếm được nhiều thương hại, từ đó xin được nhiều tiền bạc hơn. Không giống như Hạ cô nương, chất liệu của chiếc váy nàng ấy đang mặc còn mới hơn cả của cô, và chiếc vòng tay bằng đá mã não trên tay nàng ấy có giá ít nhất là hai mươi lạng bạc."
Ngân Tranh quay đầu lại nói: “Làm sao có người thân nghèo khổ đến ăn xin lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy?”
Lục Đồng không đồng ý: “Cho nên?”
“Nữ tử chăm chút vẻ ngoài,” Ngân Tranh quay lại và tiếp tục dọn giường, “Có lẽ là dành cho Đỗ chủ tiệm. Theo ta thấy, nàng ấy chắc chắn là muốn quyến rũ Đỗ chủ tiệm.”
Lục Đồng gật đầu: “Nàng ấy là biểu muội của chủ tiệm. Nếu thật sự muốn nói chuyện hôn nhân, sau này nhất định sẽ bám chặt không rời”, Lục Đồng dừng lại, nghi ngờ nhìn Ngân Tranh: “Cô không vui, là vì thích Đỗ chủ tiệm à?”
“Đương nhiên là không phải!” Ngân Tranh giật mình, ngay cả dọn giường cũng không thèm dọn nữa, vội vàng phủ nhận: “Sao ta có thể thích Chủ tiệm Đỗ được?”
Thấy Lục Đồng gật đầu, Ngân Tranh thở dài: “Ta không có thành kiến với Hạ cô nương, chỉ là mưu sự của cô nương nếu không cẩn thận rất dễ bị bại lộ. Chúng ta sống ở đây, bình thường ít người thì không sao, nay lại có thêm hai người, ta luôn sợ... ta luôn sợ có chuyện."
Hóa ra nàng lo lắng chuyện này.
Lục Đồng cười nói: "Không sao, chỉ cần cẩn thận là được."
…
Khi hai người Lục Đồng nói chuyện về Hạ Dung Dung, đèn phòng Hạ Dung Dung bên cạnh vẫn chưa tắt.
Hạ Dung Dung mặc trung y ngồi ở mép ghế, xõa tóc, vẻ mặt có chút lo lắng.
Thị nữ Hương Thảo đứng ở phía sau nàng, dùng lược gỗ chải mái tóc dài của nàng, hỏi: "Tiểu thư đã gặp biểu thiếu gia, sao còn lo lắng như vậy?"
Hạ Dung Dung lắc đầu: “Lần này cha mẹ tôi bảo ta đến Thịnh Kinh là vì muốn ta gả cho biểu ca.”
“Biểu ca nói trong thư rằng Đỗ lão gia đã qua đời, nhưng trong thư lại không đề cập đến việc tài sản mà Đỗ lão gia để lại cho huynh ấy giờ chỉ còn lại y quán tồi tàn này!” Hạ Dung Dung nắm lấy tay Hương Thảo: “Ngươi lần đầu gặp biểu ca nên không biết, nhưng ta có thể thấy rõ, chi tiêu ăn uống và quần áo của biểu ca không còn tốt như trước nữa, có thể thấy là đã lụn bại.”
"Ta... cha ta còn đang đợi ta gả vào Đỗ gia, đưa người đến kinh thành, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Nói xong lời này, Hạ Dung Dung nhẹ nhàng mà nức nở.
Mẫu thân của Hạ Dung Dung có quan hệ họ hàng với mẫu thân của Đỗ Trường Khanh.
Huyết thống của người họ hàng này thực sự rất ít ỏi, nhưng đối với Đỗ Trường Khanh, người mất mẹ từ khi còn nhỏ, người họ hàng này là người thân duy nhất trong nhà ngoại của hắn. Anh thích nghe Hạ Mẫu kể về những chuyện quá khứ của mẫu thân mình.
Hạ Dung Dung không ghét Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh là con trai duy nhất của Đỗ gia, Đỗ lão gia rất yêu quý anh và sẵn sàng chi tiền cho hắn. Khi còn nhỏ, bất cứ khi nào Hạ Dung Dung cùng cha mẹ đến Thịnh Kinh, biểu ca Đỗ Trường Khanh đều rất hào phóng với họ.
Ngoài ra, Đỗ Trường Khanh tuy có vẻ ngoài vô lại một chút nhưng tính tình không tệ, miễn cưỡng có thể coi là một mối tốt. Vì vậy, khi cha mẹ nàng ám chỉ việc gả cho Đỗ Trường Khanh, Hạ Dung Dung trong lòng cũng không cảm thấy chán ghét.
Cha mẹ nàng nghĩ rất rõ ràng, Đỗ Trường Khanh là con trai cưng của Đỗ Lão gia. Khi Đỗ lão gia qua đời, ông nhất định sẽ để lại rất nhiều tài sản cho Đỗ Trường Khanh. Hạ Dung Dung và Đỗ Trường Khanh cũng coi như thanh mai trúc mã, Đỗ Trường Khanh lại dễ mềm lòng, một khi đưa nàng bước vào cửa, thì nàng sẽ trở thành một phu nhân nhà giàu đàng hoàng.
Thế nên Hạ Dung Dung chỉ dẫn theo một nha hoàn đến Thịnh Kinh, nghĩ rằng biểu huynh muội chung sống với nhau một thời gian sẽ sinh tình cảm. Mà Đỗ Trường Khanh không cha không mẹ, cho nên chỉ cần hai vị trưởng lão Hạ gia đứng ra quyết định, hôn sự này sẽ thành.
Không ngờ rằng nàng vừa đến Thịnh Kinh lại nhận được tin dữ như vậy. Tài sản của Đỗ lão gia đã bị Đỗ Trường Khanh tiêu tán hết, chỉ còn lại một y quán nhỏ.
Điều này khác xa với những gì nàng nghĩ!
Đỗ Trường Khanh không có tiền, dù nhìn thế nào cũng không còn là một miếng bánh hấp dẫn nữa.
Hương Thảo an ủi nàng nói: “Tiểu thư đừng buồn. Mặc dù viểu thiếu gia không còn được như trước nữa, nhưng con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa. Có thể có một ngôi nhà và một cửa hàng ở một nơi đắt đỏ như Thịnh Kinh, đã là tốt hơn nhiều người rồi”.
"Hơn nữa, không ai biết Đỗ lão gia để lại bao nhiêu tiền cho biểu thiếu gia. Có lẽ Đỗ thiếu gia đã giấu đi. Chỉ là..." Hương Thảo ngập ngừng nói.
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là Lục đại phu phòng bê, tiểu thư phải chú ý."
Hạ Dung Dung sửng sốt: "Chú ý cái gì?"
“Y quán bình thường làm sao có thể để một vị đại phu trẻ tuổi như vậy chẩn trị, lại là nữ nhân.” Hương Thảo nhắc nhở nói: “Tiểu thư, xin đừng trách nô tì nhiều lời. Biểu thiếu gia từ trước giờ vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu chưa cưới vợ, thì là nuôi ngoại thất ở bên ngoài… vậy thì mối hôn sự này tiểu thư phải cân nhắc thật kĩ.”
“Ngươi nói Lục đại phu và biểu ca…” Hạ Dung Dung do dự, “Không thể nào?”
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nô tì cũng chỉ sợ tiểu thu bị lừa thôi. Tuy nhiên, chúng ta cũng ở lại đây một thời gian, không bằng để mắt tới bọn họ một chút, xem có gì khả nghi không."
Hạ Dung Dung cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới hạ quyết tâm gật đầu: "Được, cứ làm theo lời ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.