Chương 35: Bồi Táng
Thiên Sơn Trà Khách
24/07/2024
Lục Đồng đội nón che mặt lên, rời khỏi quán trà Trúc Lí, Ngân Tranh đang chờ ở bên ngoài.
Nàng bước đến bên cạnh Lục Đồng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, toàn bộ số tiền đã được giao cho Tào gia.”
Lục Đồng gật đầu: “Ừ.”
Tào gia - ông chủ Khoái Hoạt lâu vốn là một kẻ vô lại, nhưng hắn lại gặp vận may, leo lên giới thượng lưu, đắc ý mở một sòng bạc trên phố Thanh Hà ở thành nam.
Tào gia ban đầu cho vay tiền trong sòng bạc và giàu lên bằng tiền lãi, bản tính lớn gan lớn mật. Bây giờ có quý nhân chống lưng nên càng không để người ta vào mắt. Ngày hôm đó, khi Lục Đồng đến sòng bạc, Tào gia không phải không nhìn ra Ngân Tranh đã ăn gian, tuy nhiên, khi Lục Đồng giao hai nghìn lạng bạc mà Ngân Tranh đã thắng cho Tào gia, Tào gia liền rất vui lòng giúp Lục Đồng.
Tào gia chỉ cần tiền, còn những tranh chấp mâu thuẫn phía sau thì không hề quan tâm. Huống chi, nếu đã có thể mở sòng bạc ở thành nam, phía sau sao có thể không có một cây cổ thụ? Cho dù Vạn Toàn có rời khỏi Kế gia, nhưng Vạn Phúc vẫn chỉ là người hầu của Kế gia mà thôi.
Tào gia thực sự không coi trọng người này.
Những chuyện liên quan đến Tào gia là từ Đỗ Trường Khanh kể trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên ở y quán. Hắn từng là một kẻ hoang đàng, Thịnh Kinh có bao nhiêu hoa lâu hay sòng bạc thì hắn đều biết. Hắn vô tình nhắc đến Tào gia, nhưng Lục Đồng lại ghi nhớ. Vậy nên bày ra một cái bẫy như vậy, dụ Vạn Toàn sập bẫy.
Bây giờ Tào tiên sinh đã nhận được số tiền lớn như vậy, liền thuận tay giúp đỡ Lục Đồng giăng lưới Vạn Toàn, cũng giúp Lục Đồng tránh được rất nhiều phiền toái.
Thấy chiếc xe ngựa gọi trước đó đã đến, Ngân Tranh vội vàng kéo Lục Đồng vào xe.
Xe ngựa vòng qua đường phố Thịnh Kinh mấy lần, Lục Đồng và Ngân Tranh lại đổi xe mấy lần nữa, chỉ khi xác định không có người theo dõi mới quay trở lại y quán.
Trong y quán, Đỗ Trường Khanh đang nằm trước tủ thuốc nhìn mưa, nhìn thấy hai người trở về, liền ngước mắt phàn nàn: “Lục đại phu, trời mưa mà cô còn chạy ra ngoài nữa, không sợ ướt giày sao."
Ngân Tranh vừa đóng ô lại nhìn hắn vừa nói: "Dù sao dạo này ở y quán cũng ít người mua trà thảo mộc, chỉ cần chủ tiệm Đỗ thôi là đủ rồi. Ta ra ngoài đi dạo cùng cô nương, tiện thể ngắm cảnh mưa ở Thịnh Kinh."
Đỗ Trường Khanh cười lớn: "Cũng thật là có nhã hứng, chỉ là nếu muốn ngắm mưa thì sao không tới Ngộ Tiên Lầu ở thành nam ấy? Trên lầu nhìn ra hàng cây liễu cạnh bờ sông. Vào những ngày mưa, sương khói mờ ảo, dòng sông trong xanh, nếu ngồi ngắm cảnh trên thuyền thì sẽ rất đẹp, mời một cô nương đánh đàn tấu vài khúc nhạc, uống chút rượu ấm và gọi một đĩa chả ngỗng, thế mới là thú vui trên đời…”
Hắn say sưa nói chuyện một mình, khi ngước mắt lên, hắn mới phát hiện trước mặt chẳng có ai cả. Chỉ có A Thành chỉ vào phòng trong, nháy mắt với hắn: “Hai người họ đi vào rồi.”
Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Bất lịch sự, ít nhất cũng phải nghe người ta nói hết câu đã chứ!”
Lục Đồng lúc này thực sự không có tâm trạng nghe Đỗ Trường Khanh khoe khoang.
Sau khi đi vòng qua sân nhỏ vào nhà, Ngân Tranh giúp Lục Đồng cởi bộ quần áo bị mưa làm ướt, thay một chiếc áo mỏng màu xám xanh, sau đó đem bộ quần áo ướt đi giặt dưới mái hiên.
Lục Đồng ngồi xuống bàn.
Trong chiếc ống tre cũ kỹ trên bàn có hai chiếc bút lông, nghiên mực được đặt trước cửa sổ.
Đây là thứ Ngân Tranh tìm được từ chiếc tủ gỗ màu vàng trong nhà, có thể là đồ cũ do người chủ trước sống ở đây để lại. Ngân Tranh đôi khi viết trước cửa sổ, phản chiếu cành mai và gió trăng, khá thú vị.
Lục Đồng hiếm khi viết chữ.
Phần lớn thời gian nàng đều giã thuốc ngoài sân, nhưng hôm nay nàng ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra chấm mực và viết một chữ “Kế”.
Chữ viết khác với chữ viết nhỏ thông thường của Ngân Tranh, không những không thanh nhã mà còn rất cẩu thả và hoang dã.
Lục Đồng nhìn chữ “Kế” có chút lơ đãng.
Phụ thân là tiên sinh dạy học, cả 3 người con trong gia đình đều do chính phụ thân dạy dỗ. Chữ viết của Lục Nhu nhẹ nhàng, tao nhã và duyên dáng. Thư pháp của Lục Khiêm rất nghiêm ngặt, mạnh mẽ và trang trọng. Chỉ có Lục Đồng mới có thể viết vẽ điên cuồng, vui hay giận tùy thích.
Phụ thân luôn tức giận mỗi khi nàng luyện chữ, càng viết xấu càng phạt, càng phạt lại càng viết xấu. Vì thế Lục Khiêm giấu cha tìm một cuốn sách chép tay, lén nhét cho nàng nói: “Đây là cuốn sách chép tay của Thành đại sư rất nổi tiếng, thư pháp của ông ấy vừa kỳ quái vừa mới lạ, hợp với muội hơn những cuốn sách chép khác. Muội luyện viết cẩn thận, đừng viết nguệch ngoạc nữa, kẻo lại bị cha mắng."
Lục Đồng xem qua cuốn sách, thực sự rất hợp ý nàng, nên nàng lật cuốn sách ra và chép lại. Sau này nàng mới biết cuốn sách này rất đắt, tốn cả lượng bạc. Để tiết kiệm tiền mua cuốn sách này, Lục Khiêm đã chép bài cho một người bạn cùng lớp giàu có trong nửa năm.
Lục Đồng nhìn dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng.
Không biết cuốn sách chép tay đó đã thất lạc từ bao giờ, nhưng bây giờ khi đặt bút lên giấy, nét chữ vẫn như xưa.
Nàng im lặng nhìn một lúc rồi lại cầm bút lên, viết thêm tên "Tề Thái sư" và "Thẩm hình viện".
Hôm nay nàng gặp Vạn Phúc, mặc dù Vạn Phúc có giấu giếm điều gì đó, nhưng rõ ràng bối cảnh của toàn bộ sự việc đã rất rõ ràng.
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi bảy, tháng ba ngay sau tiết Kinh Trập, Lục Nhu không may bị công tử phủ Tề thái sư xâm phạm ở Phong Lạc Lâu.
Kế gia sợ hãi trước quyền lực của Thái sư phủ nên tìm cách trấn áp sự việc để đổi lấy phú quý, thậm chí vì tiền tài mà họ nhốt Lục Nhu trong nhà, vu khống nàng bị điên.
Tuy nhiên, Lục Nhu không phải là người dễ phục tùng, sau khi gánh chịu nỗi bất hạnh này, nàng kiên quyết tìm công lý bằng mọi giá, và nàng không muốn bị giam giữ như một kẻ điên trong Kế phủ nên đã viết một bức thư đến quận Trường Vũ để cầu cứu Lục Khiêm.
Vì lý do nào đó, Kế Thành Hưng biết được lá thư của Lục Nhu. Cùng lúc đó, Kế gia phát hiện ra Lục Nhu có thai. Vào tháng 6 cùng năm, người của Thái sư phủ gây áp lực lên Kế gia, vì vậy Kế gia, hay nói đúng hơn là Kế Thành Hưng, đã giết Lục Nhu để bịt miệng. Nếu không, không có cách nào giải thích tại sao ngày đó có người đến Thái sư phủ, ngay hôm sau Lục Nhu đã gieo mình xuống hồ, và tại sao ngay sau khi Lục Nhu qua đời thì gốm sứ Kế gia lại được Thái sư phủ coi trọng.
Tất cả những hành vi này giống như có sự ép buộc và xúi giục của Thái sư phủ, đánh đổi mạng sống của Lục Nhu để lấy sự phú quý cho Kế gia.
Không lâu sau khi Lục Nhu qua đời, Lục Khiêm đến Thịnh Kinh, chất vấn Kế gia về cái chết của Lục Nhu. Không lâu sau đó, Lục Khiêm bị bắt giam, triều đình tuyên phạt, Phạm đại nhân phải trừng trị Lục Khiêm.
Lục Đồng nặng nề khoanh tròn ba chữ “Thẩm hình viện”.
Lục Khiêm nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không hắn đã không vô cớ bị buộc tội như vậy. Có vẻ như chuyến đi của Lục Khiêm đã liên lụy đến phụ thân và mẫu thân.
Những manh mối mà Lục Khiêm phát hiện ra chắc chắn rất quan trọng...
Lục Đồng siết chặt cây bút.
Người dân huyện Trường Vũ cho biết, Lục Khiêm nhận được tin Lục Nhu qua đời vào tháng 3, nhưng Lục Nhu rõ ràng vẫn còn sống vào thời điểm đó. Là ai đã mua chuộc, hoặc nói cách khác là ai có thể vươn dài cánh tay đến mức có thể lừa gạt dân chúng huyện Trường Vũ?
Liệu chỉ một Thái sư phủ có thể một tay che trời không?
Trong mắt Lục Đồng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi Ngân Tranh giặt quần áo và phơi lên, từ bên ngoài đi vào, nàng hơi giật mình khi nhìn thấy dòng chữ Lục Đồng viết trên giấy. Do dự một lúc, Ngân Tranh nói: "Hôm nay cô nương đã gặp người hầu của Kế đại gia. Nếu hắn ta sẵn lòng làm mọi việc cho cô nương..."
"...Cô nương có ý định tìm ra sự thật, thay Lục gia lật án không?"
"Lật án?" Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng tự lẩm bẩm.
Tiết trời sắp vào hạ, hôm nay có mưa, bầu trời không còn trong xanh như trước nữa mà mây đen kín trời, sấm sét ì ùng.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh lùng phản chiếu đám mây dày đặc, dường như có một tia tức giận.
Làm thế nào để lật án?
Sự thật thì có ích gì?
Lục Nhu bị ô uế không chịu khuất phục, nàng tuyệt vọng muốn tìm công lý nhưng lại bị dìm xuống hồ lạnh lẽo, trở thành oan hồn dã quỷ.
Lục Khiêm đau lòng cho trưởng tỷ, tấm lòng chính trực, không màng hiểm nguy tự mình đi tìm chứng cứ. Kết quả là thanh danh bị hủy, đến lúc chết vẫn không thể đưa sự thật ra ánh sáng.
Và cha mẹ nàng, những người cả đời lương thiện, lại có kết cục bi thảm như vậy.
Liệu việc tìm ra sự thật có thể minh oan được hay không?
Ngay cả khi chân tướng được đưa ra trước thiên hạ, liệu những người đó có bị trừng phạt vì hành động xấu xa của mình không?
Tề thái sư có thể mua chuộc Kế gia, mua chuộc Thẩm hình viện, có lẽ sau này cũng có thể mua chuộc luôn cả Đại lý tự, cũng có thể hắn có quan hệ với hoàng thân quốc thích, cho dù chân tướng rõ rành đi chăng nữa, thì với sự bảo hộ của Hoàng đế, hắn cũng sẽ không bị xử tội chết, cùng lắm nhốt 3-5 năm, sau đó thả ra, giơ cao đánh khẽ mà thôi.
Nhưng bốn người Lục gia không bao giờ quay lại được nữa.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào đâu mà mạng của quan thì cao quý, còn mạng của dân thường lại thấp kém?
Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể giết chết cả một gia đình bốn người mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra?
Lục Đồng nói: “Không, ta không có ý định lật án.”
Ngân Tranh kinh ngạc nhìn nàng.
Thân hình cô nương gầy gò, mái tóc đen hơi ướt rũ xuống vai, trước cơn gió lạnh và mưa phùn, nàng giống như một đám mây nhỏ bị mưa làm ướt, mờ ảo như có thể tan biến bất cứ lúc nào...
Nàng cúi đầu nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng, chậm rãi đưa tay vò nát tờ giấy rồi đặt trước ngọn đèn đốt đi.
Tờ giấy trắng ngay lập tức biến thành tro bụi và bị gió thổi bay.
“Tỷ tỷ của ta đã chết rồi.”
Lục Đồng lẩm bẩm: “Ta muốn hắn bồi táng!”
Nàng bước đến bên cạnh Lục Đồng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, toàn bộ số tiền đã được giao cho Tào gia.”
Lục Đồng gật đầu: “Ừ.”
Tào gia - ông chủ Khoái Hoạt lâu vốn là một kẻ vô lại, nhưng hắn lại gặp vận may, leo lên giới thượng lưu, đắc ý mở một sòng bạc trên phố Thanh Hà ở thành nam.
Tào gia ban đầu cho vay tiền trong sòng bạc và giàu lên bằng tiền lãi, bản tính lớn gan lớn mật. Bây giờ có quý nhân chống lưng nên càng không để người ta vào mắt. Ngày hôm đó, khi Lục Đồng đến sòng bạc, Tào gia không phải không nhìn ra Ngân Tranh đã ăn gian, tuy nhiên, khi Lục Đồng giao hai nghìn lạng bạc mà Ngân Tranh đã thắng cho Tào gia, Tào gia liền rất vui lòng giúp Lục Đồng.
Tào gia chỉ cần tiền, còn những tranh chấp mâu thuẫn phía sau thì không hề quan tâm. Huống chi, nếu đã có thể mở sòng bạc ở thành nam, phía sau sao có thể không có một cây cổ thụ? Cho dù Vạn Toàn có rời khỏi Kế gia, nhưng Vạn Phúc vẫn chỉ là người hầu của Kế gia mà thôi.
Tào gia thực sự không coi trọng người này.
Những chuyện liên quan đến Tào gia là từ Đỗ Trường Khanh kể trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên ở y quán. Hắn từng là một kẻ hoang đàng, Thịnh Kinh có bao nhiêu hoa lâu hay sòng bạc thì hắn đều biết. Hắn vô tình nhắc đến Tào gia, nhưng Lục Đồng lại ghi nhớ. Vậy nên bày ra một cái bẫy như vậy, dụ Vạn Toàn sập bẫy.
Bây giờ Tào tiên sinh đã nhận được số tiền lớn như vậy, liền thuận tay giúp đỡ Lục Đồng giăng lưới Vạn Toàn, cũng giúp Lục Đồng tránh được rất nhiều phiền toái.
Thấy chiếc xe ngựa gọi trước đó đã đến, Ngân Tranh vội vàng kéo Lục Đồng vào xe.
Xe ngựa vòng qua đường phố Thịnh Kinh mấy lần, Lục Đồng và Ngân Tranh lại đổi xe mấy lần nữa, chỉ khi xác định không có người theo dõi mới quay trở lại y quán.
Trong y quán, Đỗ Trường Khanh đang nằm trước tủ thuốc nhìn mưa, nhìn thấy hai người trở về, liền ngước mắt phàn nàn: “Lục đại phu, trời mưa mà cô còn chạy ra ngoài nữa, không sợ ướt giày sao."
Ngân Tranh vừa đóng ô lại nhìn hắn vừa nói: "Dù sao dạo này ở y quán cũng ít người mua trà thảo mộc, chỉ cần chủ tiệm Đỗ thôi là đủ rồi. Ta ra ngoài đi dạo cùng cô nương, tiện thể ngắm cảnh mưa ở Thịnh Kinh."
Đỗ Trường Khanh cười lớn: "Cũng thật là có nhã hứng, chỉ là nếu muốn ngắm mưa thì sao không tới Ngộ Tiên Lầu ở thành nam ấy? Trên lầu nhìn ra hàng cây liễu cạnh bờ sông. Vào những ngày mưa, sương khói mờ ảo, dòng sông trong xanh, nếu ngồi ngắm cảnh trên thuyền thì sẽ rất đẹp, mời một cô nương đánh đàn tấu vài khúc nhạc, uống chút rượu ấm và gọi một đĩa chả ngỗng, thế mới là thú vui trên đời…”
Hắn say sưa nói chuyện một mình, khi ngước mắt lên, hắn mới phát hiện trước mặt chẳng có ai cả. Chỉ có A Thành chỉ vào phòng trong, nháy mắt với hắn: “Hai người họ đi vào rồi.”
Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Bất lịch sự, ít nhất cũng phải nghe người ta nói hết câu đã chứ!”
Lục Đồng lúc này thực sự không có tâm trạng nghe Đỗ Trường Khanh khoe khoang.
Sau khi đi vòng qua sân nhỏ vào nhà, Ngân Tranh giúp Lục Đồng cởi bộ quần áo bị mưa làm ướt, thay một chiếc áo mỏng màu xám xanh, sau đó đem bộ quần áo ướt đi giặt dưới mái hiên.
Lục Đồng ngồi xuống bàn.
Trong chiếc ống tre cũ kỹ trên bàn có hai chiếc bút lông, nghiên mực được đặt trước cửa sổ.
Đây là thứ Ngân Tranh tìm được từ chiếc tủ gỗ màu vàng trong nhà, có thể là đồ cũ do người chủ trước sống ở đây để lại. Ngân Tranh đôi khi viết trước cửa sổ, phản chiếu cành mai và gió trăng, khá thú vị.
Lục Đồng hiếm khi viết chữ.
Phần lớn thời gian nàng đều giã thuốc ngoài sân, nhưng hôm nay nàng ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra chấm mực và viết một chữ “Kế”.
Chữ viết khác với chữ viết nhỏ thông thường của Ngân Tranh, không những không thanh nhã mà còn rất cẩu thả và hoang dã.
Lục Đồng nhìn chữ “Kế” có chút lơ đãng.
Phụ thân là tiên sinh dạy học, cả 3 người con trong gia đình đều do chính phụ thân dạy dỗ. Chữ viết của Lục Nhu nhẹ nhàng, tao nhã và duyên dáng. Thư pháp của Lục Khiêm rất nghiêm ngặt, mạnh mẽ và trang trọng. Chỉ có Lục Đồng mới có thể viết vẽ điên cuồng, vui hay giận tùy thích.
Phụ thân luôn tức giận mỗi khi nàng luyện chữ, càng viết xấu càng phạt, càng phạt lại càng viết xấu. Vì thế Lục Khiêm giấu cha tìm một cuốn sách chép tay, lén nhét cho nàng nói: “Đây là cuốn sách chép tay của Thành đại sư rất nổi tiếng, thư pháp của ông ấy vừa kỳ quái vừa mới lạ, hợp với muội hơn những cuốn sách chép khác. Muội luyện viết cẩn thận, đừng viết nguệch ngoạc nữa, kẻo lại bị cha mắng."
Lục Đồng xem qua cuốn sách, thực sự rất hợp ý nàng, nên nàng lật cuốn sách ra và chép lại. Sau này nàng mới biết cuốn sách này rất đắt, tốn cả lượng bạc. Để tiết kiệm tiền mua cuốn sách này, Lục Khiêm đã chép bài cho một người bạn cùng lớp giàu có trong nửa năm.
Lục Đồng nhìn dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng.
Không biết cuốn sách chép tay đó đã thất lạc từ bao giờ, nhưng bây giờ khi đặt bút lên giấy, nét chữ vẫn như xưa.
Nàng im lặng nhìn một lúc rồi lại cầm bút lên, viết thêm tên "Tề Thái sư" và "Thẩm hình viện".
Hôm nay nàng gặp Vạn Phúc, mặc dù Vạn Phúc có giấu giếm điều gì đó, nhưng rõ ràng bối cảnh của toàn bộ sự việc đã rất rõ ràng.
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi bảy, tháng ba ngay sau tiết Kinh Trập, Lục Nhu không may bị công tử phủ Tề thái sư xâm phạm ở Phong Lạc Lâu.
Kế gia sợ hãi trước quyền lực của Thái sư phủ nên tìm cách trấn áp sự việc để đổi lấy phú quý, thậm chí vì tiền tài mà họ nhốt Lục Nhu trong nhà, vu khống nàng bị điên.
Tuy nhiên, Lục Nhu không phải là người dễ phục tùng, sau khi gánh chịu nỗi bất hạnh này, nàng kiên quyết tìm công lý bằng mọi giá, và nàng không muốn bị giam giữ như một kẻ điên trong Kế phủ nên đã viết một bức thư đến quận Trường Vũ để cầu cứu Lục Khiêm.
Vì lý do nào đó, Kế Thành Hưng biết được lá thư của Lục Nhu. Cùng lúc đó, Kế gia phát hiện ra Lục Nhu có thai. Vào tháng 6 cùng năm, người của Thái sư phủ gây áp lực lên Kế gia, vì vậy Kế gia, hay nói đúng hơn là Kế Thành Hưng, đã giết Lục Nhu để bịt miệng. Nếu không, không có cách nào giải thích tại sao ngày đó có người đến Thái sư phủ, ngay hôm sau Lục Nhu đã gieo mình xuống hồ, và tại sao ngay sau khi Lục Nhu qua đời thì gốm sứ Kế gia lại được Thái sư phủ coi trọng.
Tất cả những hành vi này giống như có sự ép buộc và xúi giục của Thái sư phủ, đánh đổi mạng sống của Lục Nhu để lấy sự phú quý cho Kế gia.
Không lâu sau khi Lục Nhu qua đời, Lục Khiêm đến Thịnh Kinh, chất vấn Kế gia về cái chết của Lục Nhu. Không lâu sau đó, Lục Khiêm bị bắt giam, triều đình tuyên phạt, Phạm đại nhân phải trừng trị Lục Khiêm.
Lục Đồng nặng nề khoanh tròn ba chữ “Thẩm hình viện”.
Lục Khiêm nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không hắn đã không vô cớ bị buộc tội như vậy. Có vẻ như chuyến đi của Lục Khiêm đã liên lụy đến phụ thân và mẫu thân.
Những manh mối mà Lục Khiêm phát hiện ra chắc chắn rất quan trọng...
Lục Đồng siết chặt cây bút.
Người dân huyện Trường Vũ cho biết, Lục Khiêm nhận được tin Lục Nhu qua đời vào tháng 3, nhưng Lục Nhu rõ ràng vẫn còn sống vào thời điểm đó. Là ai đã mua chuộc, hoặc nói cách khác là ai có thể vươn dài cánh tay đến mức có thể lừa gạt dân chúng huyện Trường Vũ?
Liệu chỉ một Thái sư phủ có thể một tay che trời không?
Trong mắt Lục Đồng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi Ngân Tranh giặt quần áo và phơi lên, từ bên ngoài đi vào, nàng hơi giật mình khi nhìn thấy dòng chữ Lục Đồng viết trên giấy. Do dự một lúc, Ngân Tranh nói: "Hôm nay cô nương đã gặp người hầu của Kế đại gia. Nếu hắn ta sẵn lòng làm mọi việc cho cô nương..."
"...Cô nương có ý định tìm ra sự thật, thay Lục gia lật án không?"
"Lật án?" Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng tự lẩm bẩm.
Tiết trời sắp vào hạ, hôm nay có mưa, bầu trời không còn trong xanh như trước nữa mà mây đen kín trời, sấm sét ì ùng.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh lùng phản chiếu đám mây dày đặc, dường như có một tia tức giận.
Làm thế nào để lật án?
Sự thật thì có ích gì?
Lục Nhu bị ô uế không chịu khuất phục, nàng tuyệt vọng muốn tìm công lý nhưng lại bị dìm xuống hồ lạnh lẽo, trở thành oan hồn dã quỷ.
Lục Khiêm đau lòng cho trưởng tỷ, tấm lòng chính trực, không màng hiểm nguy tự mình đi tìm chứng cứ. Kết quả là thanh danh bị hủy, đến lúc chết vẫn không thể đưa sự thật ra ánh sáng.
Và cha mẹ nàng, những người cả đời lương thiện, lại có kết cục bi thảm như vậy.
Liệu việc tìm ra sự thật có thể minh oan được hay không?
Ngay cả khi chân tướng được đưa ra trước thiên hạ, liệu những người đó có bị trừng phạt vì hành động xấu xa của mình không?
Tề thái sư có thể mua chuộc Kế gia, mua chuộc Thẩm hình viện, có lẽ sau này cũng có thể mua chuộc luôn cả Đại lý tự, cũng có thể hắn có quan hệ với hoàng thân quốc thích, cho dù chân tướng rõ rành đi chăng nữa, thì với sự bảo hộ của Hoàng đế, hắn cũng sẽ không bị xử tội chết, cùng lắm nhốt 3-5 năm, sau đó thả ra, giơ cao đánh khẽ mà thôi.
Nhưng bốn người Lục gia không bao giờ quay lại được nữa.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào đâu mà mạng của quan thì cao quý, còn mạng của dân thường lại thấp kém?
Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể giết chết cả một gia đình bốn người mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra?
Lục Đồng nói: “Không, ta không có ý định lật án.”
Ngân Tranh kinh ngạc nhìn nàng.
Thân hình cô nương gầy gò, mái tóc đen hơi ướt rũ xuống vai, trước cơn gió lạnh và mưa phùn, nàng giống như một đám mây nhỏ bị mưa làm ướt, mờ ảo như có thể tan biến bất cứ lúc nào...
Nàng cúi đầu nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng, chậm rãi đưa tay vò nát tờ giấy rồi đặt trước ngọn đèn đốt đi.
Tờ giấy trắng ngay lập tức biến thành tro bụi và bị gió thổi bay.
“Tỷ tỷ của ta đã chết rồi.”
Lục Đồng lẩm bẩm: “Ta muốn hắn bồi táng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.